Bọn họ bàn luận về vụ án suốt cả đêm, đến cuối cùng Phòng Linh Xu nắm điện thoại trong tay mà ngủ mất.
Cậu thật sự đã mệt lắm rồi.
Trong giấc mơ cậu nghe thấy tiếng mưa rơi xa xa, là Trường An đang mưa hay là nơi đó của Kevin đang mưa?
Cơn mưa này rơi thật rồi, rơi thẳng vào trong mắt cậu.
Giữa bọn họ ngăn cách bởi quá nhiều thứ, trước đây là quốc tịch hiện tại lại tăng thêm núi và biển, ngày và đêm, cách nhau mười hai tiếng đồng hồ đến tên bay cũng khó đuổi kịp.
Rất nhiều chuyện tựa như khoảng cách giữa hôm qua và hôm nay, như khoảng cách giữa hôm nay và ngày mai, một khi đã đưa ra lựa chọn thì không còn cách nào để quay đầu.
Mr. Trâu có một cái tên thanh lịch, trang nhã gọi là Trâu Dung Trạch —— “Qua sông hái phù dung, đầm lan nhiều cỏ ngát”, úp mở ý nghĩa “Hái rồi biết tặng ai, thương nhớ ở xa cách”. Cái tên này chứa đựng nỗi niềm nhớ về nguồn cội rất lớn nhưng bản thân anh lại chẳng coi trọng lớp nghĩa đậm tính Trung Hoa này lắm, bạn bè ai nấy đều đơn giản gọi anh là “Trâu Khải Văn”.
(*)Tên Trâu Dung Trạch xuất phát từ bài “Qua sông hái sen” (涉江采芙蓉) một bài thơ ngũ ngôn thời nhà Hán, nằm trong “Cổ thi thập cửu thủ” tả một vị du tử nơi đất khách hoài niệm thê tử tại cố hương. Bài thơ bắt đầu từ việc hái hoa tặng người nhưng đường xa khó gửi tới nơi và nỗi thất vọng thương tâm.
涉江采芙蓉,兰泽多芳草。
(Thiệp giang thái phù dung, lan trạch đa phương thảo.)
采之欲遗谁,所思在远道。
(Thái chi dục di thuỳ, sở tư tại viễn đạo.)
还顾望旧乡,长路漫浩浩。
(Hoàn cố vọng cựu hương, trường lộ mạn hạo hạo.)
同心而离居,忧伤以终老。
(Đồng tâm nhi ly cư, ưu thương dĩ chung lão.)
Anh lớn hơn Phòng Linh Xu chín tuổi, làm việc cho Cục Điều tra Liên bang. Người này vô cùng tài giỏi giống như đặc vụ FBI trong phim ảnh, sở hữu hàng loạt học vị và danh hiệu hoa hòe hoa sói nhưng tất cả đều là chân tài thực học chứ không phải chỉ để tô vẽ lòe thiên hạ. Cha anh kinh doanh một vài nông trại ở Texas và cũng là một nhân tài kiệt xuất trong số những người Hoa tại địa phương.
“Sao lại bỏ gia nghiệp mà làm nghề này?” Lúc trước Phòng Linh Xu cũng từng hỏi anh, “Gia đình anh giàu có như vậy mà.”
“FBI đấy, mỗi người dân Mỹ đều có giấc mộng anh hùng.” Kevin đáp: “Cống hiến chút sức mọn của mình vì tổ quốc. Lại nói nếu tôi quen biết em với thân phận là con trai chủ nông trại thì chỉ sợ em sẽ không để ý đến tôi dễ thế đâu.”
“Nhảm nhí.” Phòng Linh Xu cười nói: “Đó là vì anh đến giảng dạy cho bọn em.”
Anh là một người phương Tây chính cống, trong xương cốt chảy dòng máu cờ sọc sao và chưa bao giờ xem mình là con cháu Viêm Hoàng. Hoa Hạ chỉ cho anh một diện mạo người da vàng chứ không thể đồng hóa nhận thức của anh với dân tộc.
Nhưng xét cho cùng thì thoạt trông bọn họ cũng tương tự nhau. Giống như bao mối tình ngắn ngủi trong khoảng thời gian du học, họ đến với nhau vì gần màu da, cùng chuyên ngành rồi lại vì chung sở thích mà yêu nhau.
Phòng Linh Xu còn nhớ lần đầu tiên họ chính thức hẹn hò, Kevin vậy mà lại dẫn cậu tới Los Angeles xem trượt băng nghệ thuật.
Phòng Linh Xu rất ngạc nhiên: “Sao anh biết em thích xem cái này vậy?”
Kevin không nói anh đã chuẩn bị bao lâu mà chỉ sờ mũi cười: “Tôi cảm thấy chắc chắn em sẽ thích.” Rồi lại bổ sung: “Sở thích này rất hợp với em.”
Làm nghề này nếu ngay đến sở thích của đối tượng mà cũng không điều tra được thì chẳng bằng về nhà rửa chân cho rồi.
Phòng Linh Xu cũng bật cười, hai người họ làm trinh sát, không biết hợp với trượt băng nghệ thuật ở chỗ nào.
Trận thi đấu ngày hôm đó rất tuyệt vời xứng đáng với giá vé, chỉ là tuyển thủ mà Phòng Linh Xu yêu thích không thể đoạt giải quán quân. Người cậu thích là nữ tuyển thủ B nhưng cuối cùng người giành được hạng nhất lại là nữ tuyển thủ A.
Kevin thấy cậu bĩu môi với vẻ mặt đau đớn thì không khỏi buồn cười, bèn nói: “Em là fan trung thành của B à?”
“Cũng không hẳn, chỉ là A cứ luôn khiến em thấy thất vọng.”
“Người Mỹ đều rất thích A, cô ấy lại càng được hoan nghênh trên khắp thế giới.”
Phòng Linh Xu liếc nhìn anh: “Em biết mà. Nói cho cùng thì trượt băng nghệ thuật là môn thể thao thi đấu sau đó mới là nghệ thuật. Cách biểu diễn của A luôn theo đuổi sự ổn định —— Ví dụ như sau mỗi bước nhảy cô ấy sẽ tỏ vẻ phấn khích, nhưng động tác nhảy đó vốn không khó đối với cô ấy.”
Kevin mỉm cười nhìn cậu.
“Rõ ràng là dễ như ăn cháo mà lại muốn thể hiện là rất phấn khích, biểu cảm đó chẳng chân thành chút nào. Còn màn biểu diễn của B thì tốt hơn nhiều, các bước nhảy của cô ấy có độ khó cao, sau khi nhảy xong khán giả cũng cảm thấy phấn khích, vẻ mặt phấn khích đó là sự thể hiện chân thật của người và trời hợp nhất.” Phòng Linh Xu nhìn về phía sân băng trắng toát: “Em thích những thứ tự nhiên, không thích sự trình diễn có chủ ý. Với em thì A như một diễn viên, em càng muốn xem biểu hiện của B hơn, đó mới là tính nghệ thuật trong tinh thần thể thao.”
“Nhưng mà A không bao giờ phạm lỗi.”
“Làm một vận động viên mà ngay đến tinh thần thách thức với sai lầm cũng không có thì còn nói gì mà cao hơn, nhanh hơn với mạnh hơn chứ?” Phòng Linh Xu nói hùng hồn: “Cũng giống như cái nghề này của chúng ta, nếu sợ chết sợ khó thì làm sao để bảo vệ chính nghĩa đây?”
Cậu ngồi đây bàn luận trên trời dưới biển, thao thao bất tuyệt một tràng mãi cho đến khi đột nhiên cảm thấy sai sai.
Cậu quay đầu sang, Kevin vẫn luôn nhìn cậu cười cong cả mắt.
“Xin lỗi.” Phòng Linh Xu ngượng ngùng: “Có những khi em nói chuyện không dừng được —— nhiều lời quá.”
“Đâu có, đâu có.” Kevin tiến đến gần rồi bỗng nhiên ôm nhẹ cậu một cái: “Thật sự so với tưởng tượng của tôi thì em còn đáng yêu hơn.”
Không hiểu vì sao mà hai người cùng đỏ mặt.
Đúng vậy, ở trước mặt Kevin cậu cởi mở hơn bất cứ lúc nào, đó là sự cởi mở khi không phải mang mặt nạ, không cần vì sự thoải mái của người khác mà ngụy trang bản thân. Cậu có thể không che đậy xu hướng tính dục của mình, không phải giấu diếm sở thích của bản thân, không cần tỏ vẻ “bình thường”.
Trâu Dung Trạch đối với cậu vừa là thầy giỏi vừa là bạn tốt, cũng là đối tượng ngưỡng mộ.
Có thể được đối tượng ngưỡng mộ bao dung và quý trọng thì không còn điều gì khiến con người ta hạnh phúc hơn thế.
Hạnh phúc còn ở phía sau.
Ngày hôm ấy bọn họ dạo quanh khắp các đường phố ở Los Angeles, đầu tiên là bàn luận về trượt băng nghệ thuật, sau đó thì không tránh khỏi xoay sang đề tài nghề nghiệp chuyên môn. Họ nói về đủ các loại án giết người kh ủng bố, đầu tiên là thảo luận ở quán cà phê, sau đó lại thảo luận trong quán bar, cuối cùng thì ngồi bên lề đường bàn luận.
“Như vụ án vừa mới nói lúc nãy, em vẫn cảm thấy thủ pháp của hắn còn có thể hoàn thiện hơn nữa. Là do hắn đã giết quá nhiều người, trở nên cực kỳ ngông cuồng nên bị tóm thì có thể trách ai?” Phòng Linh Xu nói năng chẳng kiêng dè.
“Đúng, khiêm tốn làm con người ta tiến bộ, kiêu ngạo khiến con người ta lạc hậu. Người này ngạo mạn quá mức cho nên cuối cùng bị cảnh sát giống như heo bắt sa lưới.” Mr. Trâu không muốn bị lạc hậu nên ngay cả lực lượng cảnh sát của tổ quốc cũng bôi đen luôn.
Cái này thì nên nói thế nào nhỉ, cảm ơn các vị sát thủ bi3n thái rất nhiều vì giúp bọn họ tìm được tiếng nói chung sao?
Không, không, thế thì cũng quá máu me.
Người qua đường đi ngang qua họ đều đang nghĩ có nên báo cảnh sát không, má nó ở ven đường có hai tên bị nghi là mắc bệnh thần kinh.
Tóm lại cuối cùng cả hai người đều uống rất nhiều rượu, cổ họng cũng khản đặc, ngồi bên lề đường cùng nhau ngắm trăng.
Kevin cân nhắc hồi lâu rồi hỏi một cách ẩn ý: “Giờ tôi có một câu hỏi cho em, tôi muốn khảo sát năng lực phán đoán của em.”
Phòng Linh Xu quay sang nhìn anh với đôi mắt say mơ màng, sáng lấp lánh.
“Linh Xu, em đoán thử xem tại sao tôi lại đưa em tới Los Angeles?”
Phòng Linh Xu nghiêm túc suy nghĩ, sau khi suy nghĩ một lúc lâu cậu líu lưỡi nói: “Chuyện đó… em không thể trả lời.”
“… Trả lời đi, dũng cảm lên.”
“Không, nếu trả lời thì em sẽ có vẻ sỗ sàng quá.” Phòng Linh Xu cười ngây ngô: “Nhỡ đâu trả lời sai thì anh sẽ ghét em.”
“Vậy thì tôi phải cho em không đạt rồi.”
Phòng Linh Xu bèn níu chặt lấy anh: “Không được, thế thì em nói.”
Kevin cũng thấm men say mỉm cười nhìn cậu.
“Anh ấy à, đưa em tới Los Angeles thì không thể trở về ngay trong đêm.” Phòng Linh Xu ngả đầu vào trong lồ ng ngực anh: “Cho nên quá rõ ràng, anh muốn ngủ với em.”
Lời nói quá dung tục cũng quá lỗ m ãng, Mr. Trâu nhíu mày lại.
Anh đỡ Phòng Linh Xu dậy còn bản thân thì ngồi xổm trên mặt đường nhựa đối diện với cậu. Anh nói một cách nghiêm túc lại nghiêm khắc như thể đang thẩm vấn tội phạm: “Có lẽ em đã uống say rồi, lúc này tôi cần phải chịu trách nhiệm vì đã khiến em say. Nhưng hiện tại đối mặt với em là một cuộc nói chuyện vô cùng quan trọng. Cậu Phòng Linh Xu, cậu là một nhà điều tra tội phạm tương lai đã được đào tạo bài bản, tôi tin chắc hẳn cậu sẽ có năng lực hiểu rõ lời nói của người khác dù đang chịu tác động của chất cồn.”
Phòng Linh Xu nhận ra có lẽ mình đã nói sai điều gì đó. Cậu cảm thấy xấu hổ cũng cảm thấy khó chịu, vì vậy bèn đứng lên.
Mr. Trâu lại đè cậu xuống.
“Em có quyền giữ im lặng nhưng mỗi một câu nói lúc này của em đều sẽ được tôi khắc ghi trong lòng, cũng sẽ trở thành lời dẫn và bằng chứng cho cuộc sống sau này của chúng ta.”
Hai người đều như gặp phải kẻ thù, Mr. Trâu thì tập trung tinh thần cao độ còn Phòng Linh Xu thì e dè sợ hãi.
Trâu Dung Trạch đổi sang tiếng mẹ đẻ, anh dùng thứ ngôn ngữ viết cực kỳ trang trọng nói thật to:
“Tại đây, trước hết tôi xin giải thích với em về động cơ khiến tôi nói những lời này —— Chúng ta quen biết đã được nửa năm, hôm nay là ngày thứ 183 chúng ta quen nhau. Cậu Phòng à, trong 183 ngày này tôi có một cảm giác ái mộ sâu sắc với em, nhưng vì ràng buộc bởi thân phận bạn bè và mối quan hệ thầy trò dẫn đến việc tôi không thể khiến em tiếp nhận được tình yêu của tôi một cách rõ ràng. Tôi sợ nếu đêm nay trôi qua thì mình sẽ bỏ lỡ mất cơ hội, nhưng cũng lại sợ nếu bày tỏ vào thời khắc này sẽ biến khéo thành vụng.
Một tuần trước khi tôi mời em đi chơi tôi vẫn luôn lo lắng em sẽ khéo léo từ chối lần hẹn hò chính thức này vì nhiều lý do. Nhưng em không chỉ nhận lời tôi mà còn ăn diện chăm chút, điều này làm tôi mừng rỡ vô cùng. Không dối gì em, ngay cả trong ba tiếng đồng hồ mà chúng ta vừa mới trải qua tôi cũng luôn do dự để suy nghĩ về một cách bày tỏ phù hợp, không chút sai sót.
Đúng vậy, tôi muốn sửa lại cách điễn đạt chưa được trọn vẹn ban nãy của em, không phải tôi muốn “ngủ với em” mà là đang trịnh trọng tỏ tình với em.”
Nói rồi anh nâng bàn tay của Phòng Linh Xu lên.
“Như Quốc Phụ đã nói trong《Tuyên ngôn độc lập》thế này: ‘Mọi người sinh ra đều bình đẳng, họ được tạo hóa ban cho một số quyền tất yếu bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc.’. Đứng trước tình yêu chúng ta đều bình đẳng như nhau, không thể dùng thân phận giảng viên và học viên trong quá khứ để đối đãi. Bởi vậy tôi xin dùng nhân quyền cơ bản của mình để theo đuổi tự do và hạnh phúc mà tôi và em xứng đáng được hưởng.”
Sau đó, suy nghĩ trong chốc lát anh sợ Phòng Linh Xu không thể nghe hiểu phần rõ ràng nhất nên lại đổi về tiếng Trung:
“Tôi xuất thân từ Texas dân phong bảo thủ cho nên lời đề nghị tiếp theo đây sẽ không tránh khỏi khiến em cảm thấy bị xúc phạm, cho dù vậy tôi vẫn phải nói —— Tôi trịnh trọng và tha thiết thỉnh cầu em, bắt đầu từ giờ khắc này hãy trở thành người đồng hành cố định và duy nhất của tôi, cả về mặt tâm hồn cũng như trên thân thể. Em có thể hiểu đơn giản nó thành ‘người yêu’ còn tôi xem mối quan hệ này là tiền đề của hôn nhân. Tôi dùng trăm ngàn lần thành ý hy vọng em có thể chấp nhận tình cảm của tôi. Tôi đưa ra lời mời này là bởi vì tôi tin rằng em cũng có cảm tình tương tự đối với tôi.”
Cả gương mặt Phòng Linh Xu hiện lên vẻ hoang mang.
Có lẽ Kevin ngồi xổm thấy mỏi cho nên đổi sang tư thế quỳ một chân: “Tiếp theo là câu trả lời của em.”
“Trâu Khải Văn, có phải anh bị bệnh không?”
“… Em từ chối tôi sao?”
“Không phải. Nói một câu thích, muốn ngủ không được hả? Cứ phải phức tạp như thế? Mẹ kiếp em còn tưởng anh đang thẩm vấn em!”
Lại còn lôi cả Quốc Phụ ra. Quốc Phụ dạy anh ngồi xổm bên vệ đường tỏ tình à? Ván quan tài của Jefferson sắp bật ra rồi á!
(*)Thomas Jefferson (13/4/1743 – 4/7/1826) là chính khách, nhà ngoại giao, luật sư, kiến trúc sư, nhà triết học người Mỹ. Ông là một trong các kiến quốc phụ của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ và là tổng thống thứ 3 của Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ (nhiệm kỳ 1801 – 1809).
“Đợi đã, em đừng quậy vội.” Kevin ôm lấy cậu: “Em cho tôi một câu trả lời rõ ràng được hay không được. Bởi vì hiện tại tôi đang trong trạng thái say rượu nên có thể sẽ không làm chủ được bản thân muốn tiến thêm một bước với em. Em cần giúp tôi bình tĩnh và để cho tôi biết bước kế tiếp tôi nên làm thế nào.”
Má nó anh đúng là một FBI đạt tiêu chuẩn đó!
Phòng Linh Xu như tội phạm trong tình yêu, cười ngây ngô nhìn anh: “Được.”
“Em lặp lại một lần nữa đi —— Thứ lỗi cho tôi vì hiện tại đang say rượu —— Là được sao?”
“Được.”
“Bất cứ chuyện gì cũng được sao? Bao gồm cả việc trải qua một đêm đẹp với tôi?”
“Được!” Phòng Linh Xu cười nói: “Anh nói hết những lời cần nói rồi còn cho em nói cái quái gì nữa?” Rồi cậu lại nói: “Làm sao đây, bây giờ em sướng điên rồi.”
Hai người đều bật cười một cách ngốc nghếch.
Trên đường đã chẳng còn ai, nếu còn thì có lẽ cũng bị bọn họ làm cho buồn cười phát điên.
Họ đứng ở đầu phố, dưới ánh đèn đường lúc nửa đêm đón nhận một nụ hôn ngọt ngào dài bất tận.
Khoảng thời gian gần ba năm du học đó là những ký ức vô cùng tươi đẹp. Đến nỗi mà Phòng Linh Xu đã quên hết tất cả, cảm thấy bản thân đã tìm được người tốt để giao phó, có thể hứa hẹn một đời.
Người tốt thì quả đúng là người tốt còn không tốt là bản thân mình, không thể giao phó cả đời.
Cậu có chuyện cậu cần làm, cũng phải ghi nhớ tại sao mà mình lại tới Mỹ. Cậu mang theo niềm tin mà đến nên không thể vô trách nhiệm mà ở lại Mỹ kết hôn sinh sống.
Thật ra ngay chính loại suy nghĩ này đã là một sự vô trách nhiệm. Cậu muốn chịu trách nhiệm với lý tưởng cho nên không muốn chịu trách nhiệm với tình yêu.
Trước khi chia tay, Kevin lại một lần nữa hỏi cậu: “Nhất định phải trở về sao?”
“Phải.” Phòng Linh Xu kìm nén nước mắt, cố gắng làm dịu cảm xúc của mình: “Hy vọng anh có thể tha thứ cho em.”
Kevin không giữ cậu lại, sau một khoảng lặng im kéo dài anh nói: “Tôi tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Nếu như đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, Phòng Linh Xu nghĩ, thì họ có thể gạt bỏ tất cả mà lật thẳng tới kết cục ngọt ngào, phần sự nghiệp cứ lướt bừa qua là xong, cảnh sát gì đó chỉ là chút gia vị để mọi người xem thêm thú vị mà thôi.
Nhưng nó lại chẳng phải là tiểu thuyết mà là cuộc sống chân thực không thể lảng tránh. Tình yêu trong cuộc đời chúng ta thật sự chiếm một tỉ lệ quá ít. Theo đuổi càng nhiều điều thì chỗ trống có thể để lại cho tình yêu càng nhỏ.
Đêm hôm ấy dài một cách khác thường. Họ nằm sóng vai nhau cùng nắm tay, có ngàn lời vạn chữ nhưng rồi rốt cuộc chẳng còn lời nào để nói.
Ngày hôm sau Kevin đưa cậu tới sân bay.
“Hy vọng sau khi em về nước vẫn giữ liên lạc với tôi. Biết đâu tôi có thể giúp ích cho em.”
Phòng Linh Xu cũng không dám liên lạc quá nhiều với anh. Thực tế trước khi về nước cậu vẫn luôn băn khoăn, bởi vì vụ án Kim Xuyên đã lâu lắm rồi không có tin tức gì, cậu chưa chắc sẽ có cơ hội được tham gia.
Không ngờ rốt cuộc cơ hội cũng đã tới. Nó hiện ra trước mắt cậu dưới hình thức một vụ giết người mới.
Nếu như có thể lựa chọn thì Phòng Linh Xu thà rằng bản thân không có cơ hội này. Án cũ nối tiếp án mới, không còn điều gì tồi tệ hơn so với chuyện này.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì cậu vẫn liên lạc với Trâu Dung Trạch.
Loại hành vi này quả thực đáng xấu hổ. Lúc cậu cần anh thì không khỏi muốn liên lạc với anh, còn những lúc khác thì cậu lại trốn tránh anh để miễn cho mình tình cũ không rủ cũng tới. Cậu muốn có được sự chỉ điểm của anh nhưng lại không dám gọi điện cho anh mà chỉ gửi một email thật dài và tỉ mỉ, đồng thời cũng hy vọng đối phương sẽ trả lời lại cậu bằng email.
Đối phương cũng giống như vậy, trước khi cậu gửi email này thì họ đã không liên lạc với nhau hai tháng.
Đây chính là sự ngu ngốc của tình yêu, rõ ràng họ cách xa nghìn trùng vậy mà còn cố gắng trốn tránh nhau một cách vô vị.
Thế nhưng hiện tại, một khi họ đã liên lạc thì sẽ có chút không thể nào kiềm chế.
“Tối mai, tối ngày mai của em tôi sẽ lại gọi điện cho em.” Kevin nói.
Phòng Linh Xu khao khát được nghe giọng nói của anh, nó giống như việc tái nghiện đã bắt đầu rồi thì không dừng lại được.
Ở bên kia bờ đại dương mà cậu không biết, Trâu Dung Trạch cũng đang liên hệ với một người bạn của anh.
“Tôi nghĩ tôi thật sự cần phải di dân.”
“Là hai năm này đấy à?”
“Phải… Tôi sắp đến hạn nghỉ việc rồi.”
Đối phương cũng chẳng ngạc nhiên lắm mà chỉ kiên nhẫn khuyên can: “Với thân phận và nghề nghiệp này của cậu thì chỉ sợ không tiện di dân. Bên phía Mỹ sẽ cho rằng cậu có xu hướng bỏ trốn, còn bên phía Trung Quốc sẽ nghi ngờ liệu có phải cậu nhập cảnh với tư cách gián điệp hay không.”
Kevin bật cười: “Tôi cũng chẳng phải nhân vật lớn gì.”
“Đâu phải là đóng phim, chính vì cậu là người bình thường nên mới dễ bị nghi ngờ.”
“Nghi ngờ thì khó tránh khỏi cho nên tôi mới tới tìm cậu trao đổi để tìm một quy trình xử lý đơn giản và nhanh chóng.”
“Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?” Đối phương vò đầu: “Là vì Baby Face đó của cậu?”
“Có thể nói như vậy.”
“Cậu bốc đồng quá.” Đối phương cạn lời: “Cũng đã hai năm mà cậu còn chưa tìm được người khác?”
“Không có người khác.” Kevin đỡ trán: “Tôi tới tìm cậu để xử lý công việc không phải để nghe tư vấn tình cảm.”
“Thật đúng là không ngờ.” Đối phương ngồi xuống rồi ra hiệu cho Kevin ngồi xuống: “Trung Quốc không cho phép kết hôn đồng giới, cậu tới đó rồi cũng có ích gì?”
Kevin gật đầu: “Nếu ngay cả can đảm đi tìm em ấy mà tôi cũng không có thì lấy gì để thuyết phục em ấy gả cho tôi chứ?”
Người đối diện cười thật to: “Cậu đúng là người theo chủ nghĩa lãng mạn đỉnh cao.”
Kevin cũng cười một tiếng.
“Nói đi cũng phải nói lại sản nghiệp của cha cậu làm sao đây? Muốn hiến tặng cho Texas à?”
“Cha tôi còn rất khỏe mạnh, trong vòng hai mươi năm không cần xem xét việc phân chia tài sản.” Kevin phản bác: “Nếu cậu hỏi vấn đề tài sản trước mặt ông ấy thì tôi chỉ sợ ông ấy sẽ quyết đấu ngay với cậu thôi.”
“Được rồi, cậu đúng tất. Để tôi nghĩ cách.” Người bạn của anh vò đầu bứt tai: “Đây đúng là đánh cược mọi thứ. Baby Face của cậu biết không?”
“Cậu không hiểu.” Một lúc sau Kevin nói: “Tôi cứ có cảm giác mình sắp đánh mất em ấy.”
“Cậu đã mất cậu ta rồi.” Người kia bật cười.
“Không, không liên quan đến tình cảm, không phải loại mất đó.” Kevin nói chậm rãi: “Cái cảm giác này rất bất an, tôi phải mau chóng đến bên cạnh em ấy.”