Chương 1: Kim Thiền, Bồ Đào, Ô Nha? Kẻ nào mới là chính ta?
“Ồ? Ta đang ở đâu đây?”
Nhìn trái, nhìn phải, thu tập thông tin, đánh giá tình huống 1 lúc lâu, Đường Tâm dường như đã nhận ra điều gì.
“Hình như ta đang xuyên việt thì phải? Chà chà! Đã thế còn có 1 cái pháp bảo xuyên qua cùng nữa! Khà khà quá đã, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi ta! Ê! Ê! Pháp bảo của ta, ngón tay vàng, ngươi đi đâu vậy, nè quay lại đây, quay lại điiiiiii!”.
Đúng lúc đó, trong hư không hỗn độn, 1 tồn tại không xác định chộp viên châu vào tay. Người đó xoay đi xoay lại viên châu trên tay, ngắm nghía nó thật lâu rồi nói:
“Hừ! Hỗn Độn Châu lại hao tổn thêm 1 chút thần vận nữa rồi mà chẳng thu hoạch được gì cả. Chắc lại là 1 thế giới mạt pháp nữa đây mà! Đã như vậy thì chỉ còn cách đi theo vị kia nhặt nhạnh chỗ tốt vậy!”.
Nói rồi, vị đại lão toàn thân đen nhánh này kích hoạt 1 loại bí pháp nào đó, tan biến ngay tại chỗ, không để lại chút dấu vết.
Quay trở lại với nhân vật chính của chúng ta, hắn vẫn đang trong quá trình xuyên qua, chẳng qua là lúc này tình huống có chút không ổn lắm.
Sau khi mất đi sự che chở của pháp bảo, hắn cảm thấy rất khó chịu, sau đó lâm vào hôn mê và không còn biết gì nữa.
Không biết qua bao lâu, không biết đã trải qua những gì, Đường Tâm dần dần đã lấy lại được ý thức, nhưng có vẻ hắn vẫn chưa thực sự tỉnh táo lắm thì phải:
"Ta là ai? Ta đang ở đâu?"
Sau đó, hắn thấy đầu đau như búa bổ, vô số ký ức, hình ảnh tràn vào não hải. Lúc thì hắn cảm thấy mình là 1 con ve sầu dưới đất, lúc thì là 1 cây nho (nho thân gỗ) sừng sững, lúc thì lại là 1 con quạ bay tít trên cao.
Ve sầu hút chất dinh dưỡng của cây nho, quạ ăn ve, quạ c·hết hoá thành phân bón cho cây nho, vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại mãi. Đó là còn chưa nói tới dù cho là ở hình thái nào, thì luôn sẽ có những thứ kinh văn khó hiểu cứ ngâm xướng trong đầu, khiến Đường Tâm ngày càng trở nên mơ hồ, mụ mị hơn.
Cuối cùng thì ta là ai? Con ve sầu? Cây nho? Hay con quạ? Đường Tâm đã gần như phát điên, hắn muốn thoát khỏi đây, nhưng nơi đây như 1 lồng giam khép kín vậy, hắn cố gắng kháng cự nhưng vô ích. Nói như vậy, là bởi vì bằng cách này hay cách khác, mọi thứ vẫn sẽ lặp lại 1 lần, rồi lại 1 lần nữa…
Cho đến một ngày nọ, trong hình hài là 1 con ve, Đường Tâm từ bỏ chống cự, hắn cố gắng tiếp thu những thứ kinh văn khó hiểu mà hắn luôn bỏ ngoài tai kia, xem nó đang nói điều gì. Bất ngờ thay, càng nghe Đường Tâm càng thấy đầu óc mình càng "minh mẫn" trí tuệ "mở mang".
Cứ thế, từ trong mớ kinh văn đó, Đường Tâm lĩnh hội được phương pháp tu hành. Thực lực Đường Tâm cứ tăng lên như diều gặp gió, mãi đến khi hắn đạt tới 1 "giới hạn" nào đó.
Giữa lúc không biết làm gì tiếp theo, những kinh văn kia đột nhiên như gợi ý cho Đường Tâm. Nó thôi thúc hắn hãy thôn phệ bản nguyên của cây nho và con quạ.
Đường Tâm bây giờ mới hiểu ra, thì ra là mình và 2 sự vật kia đã có mối quan hệ nhân quả không thể tách rời. Chính vì vậy, chúng đã trở thành chướng ngại lớn nhất, ngăn cản hắn phá vỡ giới hạn bản thân.
Hiện tại, nếu muốn thoát khỏi sự ràng buộc này, Đường Tâm phải hạ quyết tâm thôn phệ 2 kẻ kia, dùng chúng như bàn đạp để mình đột phá, cũng như chấm dứt nhân quả với chúng.
Đến đây, nếu là 1 kẻ của thời đại này hoặc là 1 con ve sầu thật sự, với tư duy và bản tính của chúng, có lẽ đã làm theo “hướng dẫn sử dụng”. Nhưng Đường Tâm suy nghĩ sâu xa hơn, dù sao thì hắn cũng từng là cây nho đó và cả con quạ kia nữa. Đó là điều không thể phủ nhận! Bởi vậy, tự mình xuống tay với 1 “mình” khác, cho dù là ai thì cũng không khỏi có chút băn khoăn chứ nhỉ?
Ngay khi Đường Tâm đang xoắn quýt và tiếng kinh văn cứ như tiếng trống giục giã, thì đâu đó sâu trong thức hải Đường Tâm, 1 tia sáng loé lên. Đường Tâm nhanh chóng nắm bắt sự biến đổi bất ngờ này, hắn cố gắng kết nối với tia sáng đó. Sau 1 hồi nỗ lực, hắn đã thành công.
Từ trong tia sáng đó, Đường Tâm dường như đã lĩnh hội được 1 vài thứ, hắn mỉm cười, 1 nụ cười chất chứa nhiều ẩn ý (à thì con ve biết cười đã kì cục rồi, bây giờ còn làm màu nữa). Nếu để ý kĩ, thì ánh mắt hắn lúc này mới thực sự là thanh minh, sáng suốt chứ không hư nguỵ như trước kia.
Sau đó, hắn không làm gì cả, đúng vậy Đường Tâm nhắm mắt lại và không làm gì cả, mặc cho tiếng kinh văn cứ giục giã không ngừng.
Cho đến 1 hôm, dường như đã lĩnh ngộ xong, con ve – Đường Tâm bay đến chỗ cây nho. Không biết cụ thể là làm gì, nhưng cây nho lúc đầu còn toả ra hào quang huyền diệu, bây giờ đã dần tắt lịm đi, cả cây lá cùng héo rũ hết.
Xong xuôi, hắn lại bay thẳng đến tổ con quạ trên ngọn cây nho. Theo bản năng, con quạ vẫn cứ xà xuống để đớp con ve như mọi khi. Nhưng lúc này khác với những lần trước, Đường Tâm không dùng pháp lực để ngăn cản nó nữa mà mặc cho nó nuốt mình vào.
Chỉ thấy, khi con quạ vừa hé miệng, Đường Tâm đã chui tọt vào miệng nó. Một chốc sau, khi con ve sầu – Đường Tâm bay ra, con quạ đã nằm oặt ra tổ, lông thì bắt đầu rụng dần.
Tiếng kinh văn lúc này bỗng nhiên trở nên lớn hơn, dồn dập hơn và dường như có pha chút hoan hỉ? Thần quang 7 màu hiện ra, nối liền 1 mạch từ chỗ của Đường Tâm tới 1 cánh cổng ánh sáng. Đường Tâm cũng không chống cự, mặc cho bảo quang 7 màu tiếp dẫn hắn đi, rời khỏi nơi chốn này.
Khi hắn vừa rời đi không lâu, 2 bóng người quanh thân có bảo quang lấp lánh hiện ra. Trong đó, 1 vị thấp bé bước tới chỗ cây nho, còn vị cao gầy thì đi tới chỗ tổ quạ.
Người đi đến chỗ cây nho ngạc nhiên thốt lên:
“Ồ!? Vẫn còn 1 chút sự sống, thậm chí đã có dấu hiệu sinh ra linh trí?”.
“Con quạ đen này cũng vậy! Có lẽ oán hận từ nhân quả với tên kia đã thôi thúc chúng sống tiếp sao? Hoặc là nói đại đạo 50, thiên diễn 49, độn khứ kì nhất, vạn vật đều có 1 chút khả năng chăng?”
Vị kia đáp lời.
Đạo nhân thấp bé nghe sư huynh nói thế, 2 mắt sáng lên, cho ra 1 ý kiến:
“Sư huynh! Nếu nói như thế, 2 kẻ này cũng có đại cơ duyên, đại khí vận, rất phù hợp với thiền ý của bổn môn! Hay là… hay là ta luyện hoá chúng thành hoá thân đi! Biết đâu chừng sẽ giúp ích được cho sự nghiệp thịnh vượng của bổn giáo sau này?”
Cả 2 nhìn nhau mỉm cười, đồng loạt thi triển 1 loại thuật pháp nào đó. Trong lúc 2 người định dùng thuật pháp đó vào 2 sự vật kia thì bổng nhiên đạo nhân cao gầy rùng mình, sợ hãi kêu lên:
“Sư đệ! Dừng tay!”
“Có chuyện gì vậy sư huynh?”
“Lúc nãy, khi đang thi triển thuật pháp, bỗng nhiên ta có dự cảm không lành! Ta cảm ứng được, nếu ta và ngươi đoạt xá 2 kẻ này thì tương lai kế hoạch đại hưng sẽ có đại khủng bố, đại hung hiểm!”
Đạo nhân kia nghe xong cũng giật mình, hắn biết sư huynh mình có 1 loại thần thông có thể xu cát tị hung. Mặc dù không phải lúc nào cũng chính xác 100% nhưng để cả 2 có được địa vị như hôm nay, phải nói tất cả là nhờ hoàn toàn vào thần thông này.
Hơn nữa, từ khi thành Thánh tới nay, mới thấy thần thông của đại huynh phát huy trở lại. Cho nên hỏi sao mà không kh·iếp sợ?
Huỷ bỏ thuật pháp, đạo nhân thấp bé nhíu mày hỏi lại:
“Vậy thì chúng ta phải xử lý 2 kẻ này như thế nào đây?”
“Thôi thôi, nếu thiên ý đã như thế, chúng ta cũng không thể trái! Không thể vì chút lợi nhỏ mà làm ảnh hưởng tới việc lớn! Hai kẻ này cùng chúng ta hữu duyên vô phận, để lại 1 chút pháp môn tu hành, xem như bồi hoàn nhân quả những ngày qua đi! Còn chuyện sinh tử, ắt có định số!”
Mặc dù nói như vậy, nhưng 2 vị đạo nhân chỉ để lại 1 chút đồ vật linh tinh, sau đó rời đi. Sẵn tiện, họ còn triệt tiêu luôn kết giới của bí cảnh này, để lại đó 1 cây nho khô héo và 1 con quạ trụi lông trên tổ đang nằm thoi thóp. Thử hỏi, không có kết giới bảo vệ, 2 sinh vật yếu ớt này có thể tồn tại được bao lâu giữa vùng hoang vu hẻo lánh?
Nhưng bất ngờ thay, 2 đạo nhân vừa rời đi không lâu, cây nho vốn khô héo, đã bắt đầu đâm chồi mới! Con quạ trụi lông nằm trong tổ, cũng bắt đầu mọc lại lông vũ 1 cách nhanh chóng! Sau đó, cả 2 hoá thành 1 đạo nhân phe phẩy phất trần, cùng với 1 nhà học sĩ tay cầm... tổ chim, nhìn nhau cười.
Lại nói, theo như lời vị đạo nhân cao gầy, nếu làm phương hại đến 2 kẻ này thì tương lai mờ mịt sẽ có đại hung hiểm ập đến. Nhưng họ không biết rằng, nếu không diệt 2 kẻ này thì tương lai chờ đợi họ chắc chắn là chân chính đại tịch diệt.