Chương 2: (Nạn thứ nhất) Lạc muôn ngã muốn tìm về chân ngã, Chợt ngỡ ngàng Đường sáng vốn tại Tâm.
“Hahah…ọc ọc ọc, oẹ oẹ…”
“Ta quên mất mình đang còn là thai nhi! Thậm chí nếu không phải linh hồn mạnh mẽ, ta còn chưa có đủ cơ quan để tư duy."
"Nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi!”
“Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới! Mười kiếp luân hồi, ta cuối cùng cũng ngộ ra được bản tâm. Thì ra trước kia ta cứ mãi đi tìm những thứ xa vời đâu đâu mà lại quên rằng cái gọi là bản ngã hiện tại, mang 2 tính chất: 1 là điều mà bản tâm ta luôn hướng tới, 2 là điều đó phải mang tính chất thường hằng bất biến”
“Hay nói cách khác, điều mà bản tâm luôn muốn hướng tới đó, sẽ không bao giờ thay đổi, trong bất kì hoàn cảnh nào, bất kì điểm thời gian nào. Đường Tâm, tên của ta chẳng phải ngụ ý là đường sáng vốn tại tâm sao? Tức là chỉ cần tuân theo điều mình luôn muốn hướng tới nhất là được? Hahahaha.”.
“À mà khoan? Với thực lực của ta bây giờ, ta không thể tự chém ra hoá thân nha? Ta chỉ mới là thai nhi thôi, còn chưa phải là trẻ sơ sinh nữa”.
Suy nghĩ tỏ tường, Đường Tâm tập trung tinh thần, cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài.
“Alo? Alo? Ta là quốc sư quê kì cố dấn tối cao đây? Có ai ở ngoài đó không?”.
“Có có, chờ xíu ta đến ngay.”
Trên bờ, 1 vị hoà thượng để tóc dài, mặc tăng bào rách rưới, đầu đội mũ, tay cầm quạt tre rách, lưng đeo hồ lô, cổ đeo tràng hạt trả lời.
Vừa dứt tiếng, Đạo Tế hiện thân, đánh ngất tên thuyền phu vừa tấp vào bờ đi vệ sinh. Bởi vì tên này vừa đi vệ sinh, nhưng trong đầu lại đang nổi ý đồ xấu với 2 vợ chồng trên thuyền. Cú đánh của Đạo Tế không quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến tên thuyền phu té ụp mặt vào cái đống chất thải hắn vừa tạo ra.
“Lành thay! Lành thay! Bình sinh bần tăng ghét nhất là những kẻ có tư tưởng đồi truỵ, nảy sinh ý đồ xấu xa với vợ người khác!”
Theo như nguyên tác, tên thuyền phu Lưu Hồng này sẽ hợp mưu cùng đồng phạm Lý Bưu, s·át h·ại Trần Quang Nhuỵ (cha của Đường Tăng). Sau đó, hắn sẽ g·iả m·ạo thân phận Quang Nhuỵ, ép vợ Quang Nhuỵ và Ân Ôn Kiều chung sống với hắn.
Mặc dù sao này Lưu Hồng bị t·rừng t·rị, Trần Quang Nhuỵ cũng được hồi sinh. Nhưng Ân Ôn Kiều vì xấu hổ sau bao năm thất tiết với chồng (dù là bị ép và ráng sống vì con) nên bà cũng 3 lần 4 lượt tìm cách t·ự v·ẫn, để rồi uống thuốc độc mà quyên sinh. Đúng là 1 người phụ nữ số khổ.
“Khẩu phật niệm chân ngôn! Phép màu lại hồ biến!”
Mặc kệ tên thuyền phu Lưu Hồng xấu xa đang làm mộng đoạt danh, đoạt vợ người trong bãi “mìn”. Đạo Tế miệng tụng chân ngôn, hoá thành hình dạng Lưu Hồng, trong tay lại biến ra 1 vài loại quả dại, rồi lom khom bước lên thuyền.
“Này quan lão gia! Tôi thấy sắc mặt phu nhân có vẻ không được tốt lắm, chắc có lẽ bị chứng say sóng?! Thấy vậy, nên tôi có tấp vào bờ mà hái chút quả dại trị được chứng này cho phu nhân dùng tạm!”
“Đa tạ thuyền phu đại ca! Ồ!? Người bạn đi theo cùng anh đâu?”
“À! Lý Bưu nói rằng hắn b·ị đ·au bụng, gần đây có nhà người thân nên ghé vào đó tá túc! Khi nào về, tiện đường tôi ghé rước hắn luôn ấy mà.”
Nói rồi, Đạo Tế đưa quả dại cho Trần Quang Nhuỵ, sau đó quay ra ngoài phụ trách chèo thuyền.
Trong thuyền, Trần Quang Nhuỵ sau khi đã nhấm nháp vài quả dại và thấy không có gì bất ổn, mới đưa cho vợ mình là Ân Ôn Kiều ăn thử 1 quả. Quả nhiên, sau khi ăn trái cây vào, khí sắc của nàng đã tốt lên trông thấy.
Thực chất là Ân phu nhân hiện tại đã có mang đã hơn tháng, nên ốm nghén. Chỉ có điều 2 vợ chồng chưa hay mà thôi. Còn quả dại kia sau khi vào bụng nàng, đã hoá thành từng luồng pháp lực ôn hoà trôi vào thai nhi. Trong đó, cũng có 1 phần nhỏ tẩm bổ cho cơ thể của nàng, nên nàng cảm thấy khoẻ hơn là phải.
Mặc dù đã có pháp lực hỗ trợ, nhưng lúc này Đường Tâm lại lâm vào 1 khốn cảnh mới. Vốn dĩ hắn định kí thác bản ngã hiện tại thi vào thai nhi sinh đôi với mình. Tuy nhiên, khi có pháp lực rồi, hắn mới phát hiện thai nhi này cũng đã có sóng linh hồn, tức là “căn nhà này đã có chủ, xin quý khách vui lòng chọn địa điểm khác.”
Không có sự lựa chọn khác, Đường Tâm liên hệ với Đạo Tế 1 lần nữa. Đến khi đạt được sự phản hồi của đối phương, hắn mới bình tâm tĩnh khí lại, chuẩn bị tinh thần ổn định để chém ra hoá thân.
Đêm đó trăng sáng sao thưa, gió đưa khe khẽ, đom đóm lập loè vô cùng thơ mộng. Trong trướng bồng trên thuyền, cảnh xuân phơi phới, phúc vũ phiên vân, trăm hoa đua nở, vạn vật tốt tươi, khiến trăng cao cũng thẹn thùng mà nấp vào mây nhỏ.
Mặc dù, Đường Tâm cũng có hơi xấu hổ với "sáng kiến" của Đạo Tế. Nhưng thôi kệ, dù sao bây giờ chỉ còn cách này là tốt nhất.
Bình tâm tĩnh khí, trong nội tâm hô “Chém!” 1 viên Xá Lợi hiển hiện trong tâm thức của Đường Tâm. Sau đó, theo pháp lực dẫn dắt, viên Xá Lợi này kí thác vào thai khí vừa hình thành, giúp ổn định thai khí, gia tốc nó trưởng thành.
Không biết qua bao lâu, 2 luồng sóng linh hồn v·a c·hạm với nhau, truyền đạt thông tin:
“Hello bản thể! Tiểu sinh Trần Đường Tâm!”
“Á đù! Ngươi gọi Trần Đường Tâm? Còn ta thì sao?”
“Ngươi gọi Trần Đường Tam đi, phát âm nghe cũng thuận mà! Sau này xuất gia, gọi Đường Tam Tạng càng thuận miệng hơn!”
“Nói vậy thì chịu rồi! Bản ngã hiện tại thi đặt tên cho bản thể, chắc ngươi là trường hợp đầu tiên đấy.”
“Đại ca à! Nhường chút đi, dù sao ta cũng là em út nha!”
“Dừng! Dừng! Da gà da vịt nổi lên hết rồi đây! Thôi được rồi! Sau này ta gọi là Đường Tam vậy!”
Thế là, vốn trong nguyên tác Ân Ôn Kiều phu nhân chỉ mang thai 1 mình Đường trưởng lão, thì bây giờ lại là mang thai 3.
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, đôi vợ chồng son xấu hổ tới nổi không dám bước ra khỏi trướng bồng để rửa mặt. Không biết vì sao đêm qua hai vợ chồng lại làm chuyện xấu hổ như vậy trên thuyền. Phải biết đây là cổ đại, không được phóng khoáng như hiện đại đâu.
Sau khi đã xác định chắc chắn rằng thư đồng và thuyền phu (Đạo Tế) vẫn còn ngủ say như c·hết không biết gì, 2 người mới dám ra ngoài rửa mặt.
Nhưng họ đâu biết rằng, cơn gió lạ đêm qua nổi lên cũng do tên thuyền phu này mà ra. Không thấy hắn đang cố nhịn cười để giả vờ như vẫn còn ngủ nướng sao?
…
Tầm 9 tháng sau, phủ Tri châu Giang Châu.
Sau khi đỡ đẻ xong, bà đỡ định ra ngoài cho Tri Châu đại nhân hay là phu nhân 1 lần sinh 3 quý tử, chứ không phải chỉ có 1 như đại phu nói. Nhưng chưa ra đến cửa thì bà bỗng nhiên liệm đi, 1 bóng người xuất hiện. Chính là Đạo Tế.
Đạo Tế bước lại gần giường sanh, phe phẩy quạt, miệng tụng chân ngôn, truyền 1 đạo pháp lực ôn hoà vào tẩm bổ cho cơ thể Ân phu nhân đã th·iếp đi vì mệt. Đồng thời cũng không quên chỉnh sửa 1 chút kí ức của bà và bà đỡ. Sau đó tiến lại ôm 2 đứa bé lên, sẵn hỏi:
“Bần tăng không đến trễ chứ?”
“Không trễ! Không trễ! Hahaha” x2
Thấy vậy, Đạo tế cũng bật cười, hoá thành 1 ánh hào quang bay đi mất.
Đạo Tế vừa rời đi thì bà đỡ tỉnh lại.
“Ối chà! Già rồi đi đứng cũng không vững! Thế mà cũng vấp ngã cho được, may mà không sao. Đúng rồi! Phải mau báo tin mừng cho quan lão gia mới được!”
“Tri Châu đại nhân! Việc vui lớn! Việc vui lớn! Phu nhân sinh quý tử rồi!”
Sau đó, đứa trẻ được đặt tên là Trần Giang Lưu, lớn lên nối nghiệp cha, trở thành 1 vị quan tốt, 1 vị quan thanh liêm, được dân chúng kính yêu, quý mến.
Chứ không phải 1 vị cao tăng đức độ, 1 mình trèo non lội suối, đi tìm chân lý, sau khi vào tác phẩm trở thành 1 người trần mắt thịt giữa vô vàn thần tiên, yêu ma, quỷ quái. Để rồi chính ông lại bị chê bai, dè bĩu đủ điều…
Quay trở về hiện tại, ở đâu đó ngoài bìa rừng, 2 tăng nhân đang cùng 2 đứa trẻ sơ sinh đối thoại. Trong đó, 1 vị lôi thôi rách rưới chính là Đạo Tế, còn 1 vị khác tướng mạo uy nghi, tăng bào ngay ngắn, khí chất ngời ngời, chính là Pháp Hải thiền sư.
“Không muốn! Ta muốn đi theo Pháp Hải! Ai đời vừa sinh ra lại đi làm ăn mày chứ?!”
Đạo Tế nghe xong cũng xạm mặt lại. Ngươi nói ai là ăn mày? Đây là phong cách có biết không! Với lại ngươi chửi ta có khác gì chửi ngươi không?
“Được rồi, không đùa nữa! Ngươi cũng biết là Kim Sơn tự của ta cách đây rất xa, với lại mấy nay trong chùa cũng nhiều Phật sự! Đạo Tế nhàn hạ hơn ta, để hắn dẫn dắt ngươi là tốt nhất.”
“Đại Uy Thiên Long!”
“Oành!”
Dứt tiếng Pháp Hải đằng không mà lên, ôm theo trẻ sơ sinh bản ngã hiện tại thi Đường Tâm cưỡi mây bay đi mất.
“Tên Pháp Hải này làm gì cũng gấp gáp nhỉ?”
Đường Tam bĩu môi nói.
“Đúng rồi! Dù sao thì người ta cũng là trụ trì của 1 ngôi chùa lớn nha! Ai đâu như tên ăn mày ta đây?”
Đạo Tế thuận thế châm biếm 1 câu.
“Ái chà! Huynh đệ! Ta chỉ đùa với người anh em 1 chút thôi mà, làm gì căng vậy? Sao? Hôm nay chúng ta ăn gì?”
“Gà ăn mày!”
“Ngươi còn nói ngươi không phải ăn mày? Với lại, trẻ sơ sinh thì làm sao mà ăn gà ăn mày được?”
Cứ thế, bóng lưng 1 tăng nhân ẳm theo 1 đứa trẻ từ từ đi khuất dần, chỉ còn vang vọng lại tiếng cãi nhau chí choé. Trong đó, âm thanh của trẻ nhỏ bởi vì mới sinh, các cơ quan còn chưa phát triển hoàn thiện, cứ bi ba bi bô nghe rất buồn cười.
À nói thêm 1 chút về tên Lưu Hồng. Đáng lẽ hắn đã có thể sống tiếp, nhưng bởi vì cứ mãi mê đắm trong ảo tưởng đê hèn của mình, nên khi tên đồng loã Lý Bưu của hắn quay lại, hắn đã trở thành người đầu tiên ở thế giới này c·hết vì... ngộp thở trong "bãi mìn" bản thân