Chương 35: Cương Liệp Thức Tỉnh, chân tướng sự thật
“Tiền bối?”
“Ừm!”
“Ngài…!”
“Di Hồn Đại Pháp!”
Trư Cương Liệp còn chưa hỏi hết câu, Đường Tăng đã ra hiệu cho hắn im lặng, nâng Tố Tố lên, nhanh chóng rút thanh đao cắm trên ngực nàng ra, nhét 1 viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn vào miệng, 1 tay lấy Ngũ Đạo Bì Lô Mũ ra chụp lên đầu nàng, tay còn lại chộp vào đầu Trư Vương đang hôn mê thi triển Di Hồn Đại Pháp, có thể nói là mây trôi nước chảy, không đánh rơi nhịp nào.
Trư Cương Liệp ở 1 bên nhìn đến ngây người, mới đầu hắn còn tưởng Đường Tăng muốn làm hại đến Tố Tố, nên chực lao lên, tuy nhiên đã bị Ngộ Không kịp thời giằng lại, hắn không ngờ Cao tiểu thư này nhìn thì mảnh mai, nhưng khí lực thậm chí còn lớn hơn cả hắn, chốc sau thấy khí sắc Tố Tố dần tốt hơn hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã ổn định, nhưng dị biến lại phát sinh.
Chỉ thấy lúc này bộ dáng của Trư Vương cũng dần thay đổi, lúc thì là 1 nam tử có khuôn mặt mơ hồ, lúc thì là Tố Tố, lúc thì là chính bản thân hắn vô cùng quỷ dị, sau một hồi thì ổn định lại ở Tố Tố bộ dạng.
Sau đó, Đường Tăng dùng pháp lực đẩy Tố Tố đội Bì Lô Mũ qua cho Cương Liệp, trong khi Tố Tố - Trư Vương thì bị hắn đạp 1 đạp ngã lăn ra đất.
Cương Liệp còn hoang mang chưa biết chuyện gì xảy ra thì Đường Tăng đã nói:
“Ta đã trị tốt cho nàng rồi, nhưng v·ết t·hương có độc, ngươi mau đem nàng vào động hút c·hất đ·ộc ra đi, chuyện ở đây để ta giải quyết!”
Cương Liệp chần chừ chỉ vào Tố Tố đang nằm dưới đất:
“Nhưng Tố Tố…”
“Tố Tố cái gì, đó là cái đồ g·iả m·ạo!”
Y theo lời nói của Đường Tăng, Tố Tố pha kè bị đá lăn dưới đất đứng dậy, hoá thành 1 kẻ mà Cương Liệp không thể ngờ tới, Tử Vi Đại Đế!?
Mặc dù cũng tò mò chuyện gì xảy ra, nhưng Tố Tố vẫn là quan trọng nhất, Cương Liệp ôm nàng nhanh chóng chạy vào Vân Sạn Động để hút độc.
Lại nói, dù rằng 2 người đã phát triển tới mức gần như hiểu thấu được tâm tư của đối phương, nhưng cả 2 đời đều chưa bao giờ vượt qua “lằn ranh đỏ” nên Cương Liệp sau khi cởi áo Tố Tố ra, hắn ngại ngùng không thôi, hít sâu một hơi quyết tâm, dưới ánh sáng lờ mờ, xác định đúng vị trí, hắn nhắm mắt lại đưa miệng lại gần định hút c·hất đ·ộc.
Đúng lúc này, mí mắt của Tố Tố giật giật, nàng từ từ mở mắt ra, thấy mình đang xuân quang tiết lộ, còn 1 tên nam tử đang kề sát mặt vào chỗ trắng nõn nào đó thì:
“AAAA”
“BỐP”
“Ai da!”
“Dâm tặc! Đi c·hết đi!”
“Đừng! Dừng! Dừng! Tố Tố là ta, là ta Cương liệp đây!”
Tố Tố tức giận, một tay kéo áo che cảnh đẹp lại, một tay đang đánh liên tiếp vào mặt tên sở khanh thì nghe giọng quen quen, nên dừng tay lại.
“Cương Liệp? Là chàng sao? Là chàng thật sao? Cuối cùng ta cũng gặp lại được chàng, ta cứ tưởng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa! Huhuhu.”
Nói rồi, nàng ôm Trư Cương Liệp vào lòng khóc nức nở, giống như đã cách xa hằng thập kỉ vậy.
Cương Liệp đầu óc mơ hồ, nhưng đầu được vùi vào “tâm hồn” của nàng nên cũng không phản kháng, để nàng ôm khóc cho đã đời.
Lúc sau, cảm giác có gì đó không ổn, Tố Tố mới nâng mặt Cương Liệp lên thì thấy 2 hàng máu mũi đã chảy dài.
“Cương Liệp? Ngươi bị sao vậy? Ngươi b·ị t·hương rồi, là lúc nãy ta ra tay quá mạnh sao? Hức hức! Ta xin lỗi!”
“Khục khục! Không, không sao cả, chẳng qua lúc nãy chiến đấu với Trư yêu làm ta b·ị t·hương, bây giờ mới bộc phát ra mà thôi!”
Cương Liệp miệng thì nói, tay thì lén lút kéo vạt áo, che phủ “tâm hồn” nàng lại. Mặc dù động tác rất bí mật, nhưng Tố Tố vẫn phát hiện được, nàng đỏ hết cả mặt, quay sang 1 bên chỉnh sửa lại y phục.
Xong xuôi hết, nàng quay qua, Cương Liệp mới hỏi:
“Nàng không bị trúng độc sao?”
“Độc? Độc gì?”
Tố Tố ngơ ngác hỏi.
Cương Liệp thấy thế thuật lại chuyện lúc nãy, Tố Tố nghe xong cũng dùng pháp lực dò xét lại nhưng không thấy gì dị thường, lắc đầu nói:
“Hoàn toàn không có nha!”
“Kì quái? Chẳng lẽ tiền bối tính sai? Đi! Chúng ta đi ra ngoài hỏi lại tiền bối!”
Nói rồi, Cương Liệp dắt tay Tố Tố chạy ra ngoài.
Bên ngoài, lúc này chiến sự đã loạn cào cào hết cả, Cao lão Thái Công – Đường Tăng tay cầm Bảo Trượng, thi triển Địa sát thất thập nhị biến Đại Lực thần thông cùng La Hán thập bát biến Hàng Long biến buff sức mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, làm Lục Âm Thiền Y cũng căng phồng cả lên, kế bên là Cao Thuý Lan – Tôn Ngộ Không múa lên côn ảnh vù vù, đón đỡ công kích của Tử Vi Đế hoá thân.
Cương Liệp lúc này mới nhớ tới chuyện lạ lúc nãy, định mở miệng hỏi gì đó, thì Tố Tố kế bên đã tháo Bì Lô Mũ trên đầu xuống, chụp lên đầu của hắn, từng luồng thông tin như vũ bão tràn vào não hải, từng đạo trí nhớ bị che phủ cũng thức tỉnh.
Thì ra trong hiện thực, năm đó, nàng sau khi cứu hắn về đã quyết định không huỷ dung, mà chờ hắn tỉnh dậy bày tỏ mình chính là Tố Tố.
Sau đó, cả 2 bỏ xó 2 thanh đao qua 1 bên, bỏ chuyện trở về Thiên giới qua 1 góc, cùng nhau sống cuộc sống điền viên, vợ chồng hoà thuận, 1 túp lều tranh 2 quả tim vàng.
Những tưởng cuộc sống sẽ yên ấm viên mãn đến trọn đời, thì một hôm nọ, có 1 tên Trư Vương không biết từ đâu tới, đòi bắt Tố Tố về làm nô tì phục vụ “vui sướng” cho hắn.
Tức mình, 2 vợ chồng song đao hợp bích đánh bại Trư Vương, làm hắn lái yêu phong bỏ chạy trối c·hết.
Mười ngày sau, Trư Vương dẫn theo rất nhiều tiểu yêu trở lại trả thù, lần này phu phụ Cương Liệp lâm vào khổ chiến, nhưng cuối cùng cũng đánh lùi được Trư Vương cùng quần yêu.
Đến gần 1 tháng sau, không thấy động tĩnh gì, cả 2 tưởng Trư Vương đã từ bỏ ý đồ, thì vài ngày sau, hắn dẫn theo ô ương 1 đàn yêu binh yêu tướng, trang bị vũ trang đến tận răng quay lại tái chiến.
Lần này, có thể nói là sinh tử chi chiến, kẻ địch quá đông, lại được trang bị quá tốt, Trư Cương Liệp cùng Chu Tố Tố lâm vào tuyệt cảnh.
Trong lúc tưởng chừng như cả 2 sẽ trở thành uyên ương đồng mệnh thì Tố Tố đối Cương Liệp mỉm cười, thuận thế lao vào mũi đao của Cương Liệp, nàng tắt thở, 2 thanh liễu diệp đao hợp lại thành 1, hoá thành Cửu Xỉ Đinh Ba, pháp lực trong đó tràn ra, Trư Cương Liệp hồi phục đến Kim Tiên trung kỳ, lúc này mới hoàn hồn lại, 2 mắt chảy ra huyết lệ, 1 tay ôm Tố Tố đã lạnh ngắt, 1 tay cầm Cửu Xỉ Đinh Ba điên cuồng quét sạch bầy yêu.
Lưỡi Bồ Cào dính đầy yêu huyết, kề sát cổ họng, Trư Vương són hết cả ra quần nói:
“Ta khai! Ta khai! Xin đừng g·iết ta!”
“Nói! Là ai sai các ngươi tới đây?”
“Là Võ Đức Tinh Quân! Ngài ấy nói là chỉ cần ta g·iết được 2 người các ngươi, Tử Vi Đại Đế sẽ phong ta là tân Thiên Bồng Nguyên Soái, lên Thiên giới hưởng phúc!”
“Phập”
“Éc éc éc!”
Từng tiếng lợn kêu thảm thiết vang vọng cả núi đồi, 9 răng nhọn của Cửu Xỉ Đinh Ba cắm phập vào họng của Trư Vương, khiến hắn c·hết dần trong đau đớn, Trư Cương Liệp hay tay ôm xác của Tố Tố ngước mặt lên trời, gào thét:
“Võ Đức! Bá Ấp Khảo! Trư Cương Liệp ta thề sẽ chém các ngươi thành muôn mảnh! AAAAA!”
Mưa rơi, sấm rền như thiên địa cũng phẫn uất cho số phận của đôi uyên ương, phẫn nộ trước mưu hèn kế bẩn của những kẻ tự xưng là tiên thần nhưng đầy tham lam, đố kỵ.
Trong mưa, Cương Liệp gục xuống trong cơ thể lạnh ngắt của người yêu, khóc nức nở như 1 đứa trẻ.
…
Chuyển cảnh, Cao Lão Trang.
Đây vốn là 1 góc nhìn không có trong ký ức của Trư Cương Liệp, 1 trung niên nam tử, hai mắt thâm quần, đeo 1 loại pháp khí gì đó trên mặt, như thể làm thế sẽ khiến hắn nhìn được xa hơn (kính mắt) thân mang 1 chiếc áo khoác ngoài rộng thùng thình màu trắng (áo blouse) trên đầu tóc tai bù xù gống như tổ quạ, Cương Liệp nhận ra người này, đó chính là sư phụ của hắn: Ô Sào Học Giả.