“AAAA! Nghiệt súc! Ngươi dám đụng tới nàng?! Lão Trư chém ngươi thành muôn mảnh!”
“Oành”
Trư Cương Liệp nộ khí trùng thiên đáp xuống, 1 chém đánh bật móng heo của Trư Vương ra, sau đó như phát điên đánh Trư Vương liên tục lùi về phía sau.
“Keng”
“Cha chả! Nhà ngươi là tên nhãi nhép nào mà dám cả gan xen vào chuyện của Trư Vương – Trư Bạo Râm ta?”
Trư Bạo Râm b·ị đ·ánh bất ngờ, liên tiếp lùi lại mấy bước, lăn lộn một vòng, tháo 2 chiếc nanh xuống, hoá thành 2 thanh hồ điệp đao, đỡ lấy thế công liễu diệp đao của Trư Cương Liệp.
“Đậu xanh nhà mày! Ta không cần biết ngươi là Bạo Râm hay Bạo Dâm gì hết! Dám có ý đồ với thê tử của ta? Coi như ngươi tới số rồi!”
Trư Cương Liệp nghiến răng nghiến lợi, 2 tay vận lực liễu diệp đao hất tung thế đỡ của hồ điệp song đao, tia lửa bắn tung toé.
“Keng, keng, keng”
Hai yêu chính thức lao vào tranh đấu.
Ở 1 bên, Tố Tố nghe Cương Liệp nói mình là thê tử của hắn mặt thẹn đỏ lên, sau đó thấy tình lang lâm vào khổ chiến, cũng lao vào tiếp 1 tay.
Trư Bạo Vương mặc dù thân hình ụt ịt, nhưng rõ ràng hắn không phải hạng xoàng, là 1 tay ăn chơi thứ thiệt, hắn rất chú trọng thực lực của mình, bởi vì thực lực mạnh, đồng nghĩa với việc tệp con mồi của hắn sẽ dần được mở rộng hơn.
Chính vì thế, 2 thanh hồ điệp đao trong tay của Trư Bạo Vương như 2 con hồ điệp thực sự, múa lên từng đường đao không kẽ hở, lấy công làm thủ, cộng thêm lúc nãy chỉ là sơ ý, bây giờ đã ổn định lại, yêu lực bạo tăng, đánh ngang tay với cả Cương Liệp và Tố Tố hợp lực.
Trong lúc đó, Cao Lão Thái Công – Đường Tăng và Cao Thuý Lan – Tôn Ngộ Không đang trên “thảm bay” Lục Âm Thiền Y dõi xuống.
Đường Tăng ôm tích trượng, khoanh tay nghiền ngẫm, trong khi Ngộ Không thì ngồi chồm hổm, 2 khuỷu tay chống lên 2 đầu gối, chốc chốc lại gãi đầu, lâu lâu lại vuốt cằm trông khá khiếm nhã, tại sao khiếm nhã á? Vì hắn vẫn đang trong hình hài Cao tiểu thư nha.
“Ngộ Không! Haizz! Con gái con lứa, ngồi cái tướng mất hết cả thuần phong mỹ tục!”
“Sư phụ, ngài còn nói nữa, thế sao ngài còn chưa biến ta về thành dạng cũ? Bộ dạng này nếu để kẻ khác biết thì còn gì là anh danh của lão Tôn?”
Ngộ Không dùng ngón út móc móc mũi, có 7 phần chân truyền của Như Hoa cô nương phản bác lại.
“Không phải là ta không muốn, nhưng thiết lập của chúng ta ở giới này đã mặc định như thế rồi, nên ta cũng chịu thôi. Dù sao thì cũng không ảnh hưởng mấy.”
“Khẹc khẹc! Đó là do ngài không có 2 cục thịt thừa này nên mới nói vậy! Aizz! Phiền c·hết đi được!”
Ngộ Không vừa nói vừa chỉ chỉ vào ngực mình.
“Bonk”
“Nữ hài tử không được hành động t·ục t·ĩu như thế!”
Đường Tăng gõ đầu Ngộ Không nói.
Tiếp tục quay lại với giao tranh, dưới ánh trăng, ánh đao lập loè phản chiếu trên nền đất và những tán lá, binh khí v·a c·hạm nhau toé lên tia lửa, pháp lực, yêu lực, đao khí ầm ầm, đánh nát cả cây cỏ, đất đá xung quanh.
Trư Cương Liệp pháp lực cũng ngang bằng với Trư Bạo Vương, nên phụ trách chủ công, trong khi Tố Tố phụ trách hỗ trợ, 2 yêu mặc dù chưa từng phối hợp chiến đấu lần nào, nhưng với “sức mạnh của tình yêu” 2 thanh liễu diệp đao chen chúc nhau công tới, vô cùng nhịp nhàng, uyển chuyển, có lúc một người t·ấn c·ông từ phía bên trái, trong khi người còn lại nhanh chóng lao tới từ phía bên phải, tạo nên thế gọng kìm, khiến Trư Vương bối rối không thôi.
Trư Vương với hồ điệp song đao vốn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng bây giờ “2 đánh 1, không chột cũng què” lại thêm độ ăn ý của 2 người, mỗi chiêu mỗi tăng, hắn xuất đại chiêu thì họ lùi, hắn vừa có sơ hở thì bị hợp công, khiến Trư Vương phải chuyển từ t·ấn c·ông như vũ bão, sang dùng ưu thế bản to của song đao mà phòng thủ.
Nhận thấy tình thế bất lợi, Trư Vương vừa đánh vừa lùi, nhưng Cương Liệp há để hắn thực hiện được ý đồ? Nhanh chóng áp sát, từng tiếng đao ngân cắt qua không khí, một cú lật đao bất ngờ phá vỡ lớp phòng ngự của Trư Vương, để lại 1 đạo v·ết t·hương sâu hoắm.
Trư Vương hoảng hồn, lăn lộn 1 vòng, chộp lấy cái đầu 1 của 1 tên yêu tốt đã bị dư ba của trận chiến đ·ánh c·hết, quăng tới Cương Liệp và Tố Tố đang t·ruy s·át.
“Oanh”
“Aaa”
Cái đầu nổ p·hát n·ổ, óc ác máu me văng tung toé che khuất tầm mắt, Cương Liệp không kịp đề phòng, bị choáng váng trong giây lát thì nghe đằng sau đã truyền tới 1 tiếng kêu đau đớn:
“Tố Tố!”
“Tố Tố! Nàng không sao chứ!”
Thì ra, tên Trư Vương xảo trá đã lén lút cắm 1 thanh hồ điệp đao vào cái đầu của tiểu yêu xấu số, cái đầu chỉ là phép che mắt, khi nó nổ tung, thanh đao lộ ra, theo khống chế của Trư Vương đâm trúng tim Tố Tố.
Thấy mình đã đắc thủ, Trư Bạo Râm lồm cồm bò dậy dẫm lên yêu phong chạy mất dép.
Đường Tăng thấy cảnh này nói với Ngộ Không:
“Ngộ Không, mau bắt tên đó về đây!”
“Sư phụ, ngài muốn ăn thịt heo quay à?”
“Bắt hắn về có công dụng khác, mau mau đi!”
“Yes sir!”
Nói xong, Cao Ngộ Không tiểu thư bổ nhào lên Cân Đẩu Vân, đuổi theo Trư Vương.
Trong lúc đó, ở dưới kia, Trư Cương Liệp đang bận chữa thương cho Tố Tố, nên đâu còn nhớ gì chuyện đuổi theo Trư Vương?
“Tố Tố! Không sao hết, để ta trị thương cho nàng!”
Cương Liệp cuống hết cả lên, hồ điệp đao có thể nói quá hiểm, đâm trúng trái tim, mang theo yêu lực của Trư Vương, trùng kích tâm mạch Tố Tố rất nghiêm trọng, làm nàng suy yếu đi nhanh chóng, nên hắn bây giờ chỉ có thể cố dùng pháp lực, giữ lại sinh cơ cho nàng.
“Tên ngốc…ta xin lỗi vì đã lừa chàng, nhưng ngươi đúng là ngốc nha! Ngươi lại nhầm kẻ khác là ta!”
Tố Tố suy yếu nói.
“Không phải! Ta không phải không nhận ra nàng, ngay từ ngày đầu gặp nàng ta đã biết nàng là Tố Tố!”
“Tại… sao… ngươi không nói sớm?”
“Ta sợ, ta sợ rất nhiều thứ, ta không biết vì sao khuôn mặt nàng lại biến thành bộ dạng này, ta sợ ta nói ra, nàng sẽ tự ti rồi bỏ ta đi, ta sợ nàng sẽ chán ghét bộ dạng hiện tại của ta, ta sợ ta không còn là Thiên Bồng
Nguyên Soái thì nàng sẽ không thích ta nữa! Nên ta nói chuyện của Cao tiểu thư cho nàng nghe, chỉ là muốn thăm dò tâm ý của nàng mà thôi!”
Cương Liệp vừa nói vừa không dừng truyền pháp lực cho Tố Tố, trên gương mặt cương nghị của hắn đã chảy dài 2 hàng nước mắt.
“Đồ ngốc! Ta sợ là chàng nhận ra ta nên ta mới tự huỷ dung mình… với lại… với lại kẻ ta yêu là chàng, là bản thân Trư Cương Liệp chứ không phải… chứ không phải…Thiên… Soái…gì hết…”
Tố Tố nói được tới đây thì ý thức đã dần mơ hồ, hai mi mắt nặng trĩu có thể khép lại mãi mãi bất cứ lúc nào, tay chân cũng đang có dấu hiệu trở lại nguyên hình.
“Tố Tố! Đúng vậy là ta ngốc! Ta mới là đồ ngốc! Tỉnh lại đi Tố Tố!”
Cương Liệp hoảng hốt, tăng mạnh pháp lực truyền vào, Tố Tố như hồi quang phản chiếu, tỉnh táo lại 1 chút nói tiếp:
“Cương Liệp, ta chắc là không thể ở bên chàng được nữa. Trước đây mẫu thân của ta có cho ta 2 cái vòng tay, nói là khi nào tìm được ý trung nhân, thì hãy đeo vào cho hắn! Chàng…chàng hãy đeo vào…cho ta xem đi!”
“Được rồi! Ta sẽ đeo mà! Ta sẽ đeo! Nàng sẽ không sao cả! Ta đeo vào thì coi như ta đã là người của nàng rồi, nàng không được bỏ ta đâu đấy!”
Cương Liệp nghẹn ngào nói năng lộn xộn.
Đang lúc Cương Liệp định đeo 2 chiếc vòng tay vào thì Đường Tăng cùng Ngộ Không đã bắt Trư Vương về tới đáp xuống: