Chương 37: (Nạn 12) Thiên Bồng chịu kiếp trần gian, Tiên Nga nối gót theo chàng lang quân (kết)
Chu Tố Tố đứng ở 1 bên chứng kiến hết quá trình, trầm trồ không thôi, thấy Cương Liệp cùng Ngộ Năng tách ra làm 2 mắt nàng bốc lên tinh tinh:
“Quá tốt rồi! Hiện tại ta có tới 2 phu quân nha!”
Ngộ Năng nghe vậy cũng buồn cười chỉ vào hiện tại thân Trư Cương Liệp nói:
“Ta không phải phu quân nàng, ta chỉ là đầu heo thôi, nàng đi mà tìm hắn!”
“Hihi! Ta chính là thích đầu heo, nhưng ta cũng thích Cương Liệp nữa! Oa thật khó chọn lựa đâu!”
Được ôn dưỡng trong ống nghiệm đặc biệt do Ô Sào chế tạo, Tố Tố mặc dù không cảm nhận được thời gian trôi qua nhưng thật sự rất tĩnh mịch, hôm nay được hồi sinh, nàng thỏa sức bung xõa hết bao phiền muộn tích tụ, nhào vào bụng mỡ của Ngộ Năng, xoa xoa đầu heo của hắn.
“Uây! Hai vị tình tứ xong chưa? Có thể đến giúp 1 tay chứ hả?”
Ngộ Không trong hình hài Cao tiểu thư xoay váy né 1 đòn hiểm của Tử Vi Đế hoá thân, đúng góc thấy được 2 người tình tứ, ngứa mắt nói.
“Kìa! Còn không mau đi qua giúp Cao Thuý Lan của chàng kia kìa!”
Chu Tố Tố nghịch ngợm nói.
“Ấy! Nàng đừng nhắc lại nữa, ta nổi hết cả da gà lên rồi đây này! Với lại con khỉ đó thù dai lắm, nếu để hắn nghe được ta không có quả ngon để ăn đâu!”
Trư Ngộ Năng rùng mình ớn lạnh nói.
Sau đó, hắn móc ra Cửu Xỉ Đinh Ba, cùng hiện tại thân Trư Cương Liệp 2 tay 2 thanh liễu diệp đao gia nhập chiến trường.
“Hây! Ăn một bồ cào của lão Trư!”
“Xem đao!”
Tử Vi Đế hoá thân thực chất không có ý thức, nó giống như 1 cái chương trình, được lập trình để kích hoạt gài Trư Ngộ Năng đeo Cấm Cô mà thôi, nhưng dù sao nó cũng là Đại Đế 1 cái hoá thân, nên sau khi bị Đường Tăng dùng Di Hồn Đại Pháp chuyển dời nó sang thân thể của Trư Bạo Râm, có lẽ theo bản năng nó cảm thấy uy nghiêm Đại Đế bị tổn hại, nên tiến hành tiêu diệt những kẻ có mặt ở đây.
Chiến trường hiện tại khói bụi giăng mù mịt, cây cối, núi đồi xung quanh gần như đã bị san thành bình địa, ban đầu Đường Tăng và Ngộ Không hợp sức có phần chiếm ưu thế, nhưng Tử Vi là chủ quần tinh, theo hắn hiệu lệnh chư tinh hội tụ, tập hợp sức mạnh khiến thực lực hắn bạo tăng lên đến Thái Ất viên mãn, đạt đến giới hạn chịu đựng của giới này.
Đường Tăng và Ngộ Không lại không dám liều như thế, chỉ dám áp chế thực lực xuống ngang với Thái Ất trung kỳ chiến lực, vì nếu họ cũng nâng chiến lực lên tới Thái Ất viên mãn, Sát Na giới này sẽ quá tải mà vỡ vụn, để lộ kế hoạch của họ, nên 2 thầy trò b·ị đ·ánh khổ không thể tả, mặc dù không đến trọng thương, nhưng chật vật là không tránh khỏi.
Bây giờ có thêm Ngộ Năng cùng Cương Liệp gia nhập, 2 người dễ thở hơn không ít, tất nhiên sau khi chém hiện tại thân, Ngộ Năng đã tấn thăng lên đến Thái Ất viên mãn, nhưng hắn cũng cảm giác được nếu cứ để nguyên thực lực đó gia nhập chiến cuộc sẽ có chuyện chẳng lành, nên cả hắn và Cương Liệp đều áp chế xuống Thái Ất trung kỳ như 2 người Đường Tăng .
Bốn đánh 1, Tử Vi Đế hoá thân với sức mạnh tuyệt đối đứng ở trung tâm trận địa, tay cầm hai thanh hồ điệp đao lấp loé tinh quang, không chỉ 2 thanh đao mà hầu như cả cơ thể hắn, do được quần tinh chúc phúc nên cứ lấp loé rất chói mắt, có thể nói, đây là 1 trong những nguyên nhân khiến thầy trò Đường Tăng rất ức chế khi chiến đấu với tên này.
Sau khi bị 1 chiêu Tam Tinh Phổ Chiếu của Tử Vi Đế hoá thân đẩy lùi, 4 người Đường Tăng lùi lại mấy bước, Đường Tăng với vẻ bình thản, 1 tay nắm chặt tích trượng, 1 tay lấy trong áo ra 1 viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn bổ sung pháp lực.
Trong khi đó, Ngộ Không xoay váy, vung 1 gậy phản đòn đầy uy lực, Kim Cô Bổng vẽ 1 đạo vòng cung tuyệt mỹ trên không trung đập xuống, bên cạnh, Ngộ Năng cầm bồ cào, ánh mắt sáng quắc, cũng chớp thời cơ, lăn qua bên trái bổ 1 bồ cào, Cương Liệp linh hoạt chạy sang cánh phải, với hai thanh liễu diệp đao tinh xảo, uyển chuyển như một cơn gió toan chém vào mạn sườn Tử Vi Đế hoá thân.
Tử Vi Đế hoá thân mắt điếc tai ngơ, vung hồ điệp đao, tạo ra từng đạo đao khí xé gió, nhắm thẳng vào Đường Tăng đánh tới, bởi vì theo bản năng hắn định vị Đường Tăng chính là kẻ “đại nghịch bất đạo” nhất, Đường Tăng thấy cảnh này cũng không hề nao núng, pháp lực đã hồi phục 7 – 8 phần, hắn nâng tích trượng lên đón đỡ, từng đạo pháp lực chạy khắp kinh mạch, truyền vào Bảo Trượng khiến Lục Âm Thiền Y cũng căng phồng cả lên, trời không gió mà cũng bay phần phật.
Ngạnh kháng 1 đòn này, khoé miệng Đường Tăng cũng rỉ ra máu tươi, nhưng lực phản chấn, cùng hiệu ứng phụ của Lục Âm Thiền Y cũng kích hoạt, làm 2 tay của Tử Vi Đế hoá thân tê rần, đầu óc ong ong, “dính choáng” hết mấy giây.
Không để công sức Đường Tăng uổng phí, Ngộ Không, Ngộ Năng và Cương Liệp thấy thế nhanh chóng biến chiêu, Kim Cô Bổng đón gió phồng lớn, từ góc trên bên phải đập xuống, Cửu Xỉ Đinh Ba cũng không kém cạnh, 9 răng nhọn cắm phập vào vai trái Tử Vi, trong khi Cương Liệp xoay tròn như con thoi, 2 mũi đao chụm lại, cắm phập vào sau lưng Tử Vi Đế hoá thân, xuyên qua tới trước ngực.
Tử Vi Đế hoá thân hào quang vụt tắt, ngã ra đất, c·hết đến không thể c·hết lại, trả lại nguyên hình Trư Vương là 1 con lợn rừng lông lá đen xì.
Xong xuôi, Đường Tăng ngay lập tức ngồi xuống đả toạ hồi phục nguyên khí, có thể nói đây là trận chiến gian khổ nhất từ lúc hắn xuất đạo (ở kiếp này) tới nay, nhưng trận thực chiến này cũng giúp hắn không ít cảm ngộ, trong công cuộc thử nghiệm và hoàn thiện Tam Khí Quy Nhất Đại Luân Chuyển.
Ở 1 bên, Ngộ Không đứng hộ pháp cho Đường Tăng, Cương Liệp rút 2 thanh đao cắm sâu vào xác Trư Vương ra, nhưng rõ ràng do lúc đó Tử Vi Đế hoá thân đại diện cho 1 tôn Đại Đế chí cao ở giới này, vì vậy 1 thanh liễu diệp đao tầm thường dám g·iết thần minh, đã bị nguyền rủa đến loang lổ hết cả.
Ở phía còn lại, Trư Ngộ Năng tiếp tục tình tứ anh anh, em em với Tố Tố phát cơm chó cho chư vị:
“Tố Tố thấy phu quân có lợi hại không?”
“Lợi hại thì lợi hại, nhưng chẳng phải ngươi cũng nhận lầm ta sao?”
“Đó là ta.. nàng… lúc đó! Haizz! Được rồi, là ta sai! Nàng muốn phạt ta như thế nào ta cũng chịu!”
“Hừ! Như vậy mới là tiểu Trư Trư ngoan chứ, lại đây ta thưởng cho nè!”
“Chụt”
“Bên này! Hôn bên này nữa!”
“Chán ghét!”
“Hê hê hê!”
“E hèm!”
Đường Tăng sau khi điều tức xong, thấy 2 đứa vẫn còn làm trò lố lăng, liền giả vờ hắng giọng 1 tiếng.
Ngộ Năng thấy thế liền hỏi:
“Thánh Tăng!? Ngài hồi phục rồi à?”
“Ừm! Ta hồi phục nãy giờ rồi, tằng hắng đến suýt lại hộc máu, nhưng có cặp đôi nào đó không có nghe!”
Đường Tăng trêu nói.
“Hừ! Tại ngươi hết đấy, xấu hổ c·hết rồi!”
Tố Tố xấu hổ bụm mặt quay sang 1 bên, Ngộ Năng cũng gãi gãi đầu ngây ngô cười.
“Được rồi! Không đùa nữa! Cốt truyện của Sát Na giới này đã đến hồi kết, thế giới này đang đi tới thời kỳ huỷ diệt, chúng ta cũng sắp bị bài xích về thế giới hiện thực rồi! Các ngươi có ý định gì không?”
“Tất cả đều nghe thánh tăng phân phó!”
“Được rồi! Đã như vậy thì Tố Tố, chịu uỷ khuất 1 chút, lúc này chưa phải là lúc ngươi ‘được phép’ xuất hiện ở thế gian, nên hãy trú trong tiểu thế giới của Bì Lô Mũ 1 chốc nữa nhé!”
“Vâng thưa thánh tăng!”
Nói rồi, Đường Tăng thu Tố Tố vào trong Ngũ Đạo Bì Lô Mũ, tiếp tục quay qua mật bàn với Ngộ Năng cùng Ngộ Không.
Sau đó, tất cả đều đạt được thống nhất gật đầu, Cương Liệp hoá thành 1 viên Xá Lợi bay vào mi tâm của Ngộ Năng, Đường Tăng lấy trong Mũ Bì Lô ra 2 cái vòng tay, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó chả khác nào 2 cái Cấm Cô mà Tử Vi hoá thân định lừa Ngộ Năng mang vào cả, nếu Đa Bảo Như Lai, Từ Hàng hay chính Kim Cô La Hán có mặt ở đây, cũng không thể nào nhận ra được thật giả.
Đường Tăng đưa 2 chiếc vòng tay cho Ngộ Năng, hắn vừa đeo vào, 2 chiếc vòng thu lại vừa khít cỡ tay của hắn.
Cuối cùng, 3 người cùng ở đâu đó 1 con trâu đang ăn cỏ trong chuồng trâu, dần tan biến khỏi giới này.
Nói thì nhanh nhưng quá trình trong đó không kém phần khúc chiết, mặc dù có thể lợi dụng thế giới bản nguyên mà Thiên Đạo Hồng Quân rót vào giới này, nhưng kéo những vật chất từ Sát Na giới về thế giới thực quả không phải dễ dàng, lần này lại là lần đầu nữa nên Độn Khứ đại lão khá đuối, thậm chí hắn mượn thêm pháp lực của Đường Tăng để hỗ trợ nữa, làm Đường trưởng lão vừa về tới chân giới suýt bị thoát lực mà ngã quỵ xuống đất.
Thế là trong âm thầm lặng lẽ: 1 cái Tố Tố, 1 cái đầu heo của Trư Vương, 2 thanh hồ điệp đao, cùng 2 thanh bị thủng lỗ chỗ liễu diệp đao từ hư hoá thực, được mang về thế giới thực tại (Cương Liệp vốn là Kim Thân của Thiên Bồng, cùng với 2 cái vòng Cấm Cô thật do 3 lão già kia nhét vào, không tính là hư vật ở giới này, nên cũng đỡ phần đó).