Sau khi về tới chân giới, Đường Tăng do trước đó đã đáp ứng cho Độn Khứ mượn thêm pháp lực, không để ý bị rút khô, suýt nữa đã ngã quỵ xuống đất, may mà Ngộ Không ở kế bên tay mắt lanh lẹ đỡ sư phụ lại, chứ không thì cũng hơi mất mặt.
“Sư phụ! Ngài có sao không?”
“Không sao! Ta đây nhục thể phàm thai, chắc do thiếu dinh dưỡng nên hơi hư nhược ấy mà!”
Đường Tăng vừa nói vừa nháy mắt với Ngộ Không, biểu thị mình không sao cho hắn yên tâm.
Sau đó, Ngộ Không cùng Đường Tăng điềm nhiên như không còn nhớ gì về chuyện ở Sát Na giới, trò dìu sư phụ men theo đường mòn vào thôn làng, giữa đường gặp 1 tên gia đinh thất tha thất thểu vừa chạy vừa gào:
“Tránh ra! Tránh ra! Có việc gấp có việc gấp! Tránh ra!”
Đường Tăng cùng Ngộ Không nhìn nhau mỉm cười, xem ra phía bên kia Ngộ Năng cũng đã bắt đầu hành động.
Ngộ Không thấy thế, 1 tay đỡ thầy, 1 tay vươn ra kéo tên gia đinh lại hỏi:
“Tiểu ca! Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây? Dừng chân nán lại nơi đây, cho tiểu đệ hỏi một đôi lời được không?”
“Ối! Hỏi cái gì mà hỏi! Buông áo ta ra, ta đang có chuyện gấp, nếu ngươi không buông thì biết tay ta đấy!”
“Mô Phật! Vị thí chủ này, có chi mà gấp vậy, chẳng hay có thể giãi bày, thầy trò tôi cũng là bậc tu hành có thể giúp một phen!”
“Ồ? Sao ngài biết ta tìm người có tu hành?”
Tên gia đinh sửng sốt hỏi.
“Mô Phật! Thí chủ đây khí sắc bất thường, ấn đường thâm đen, nên bần tăng đoán thí chủ gần đây chắc có gặp yêu tà quấy phá?”
“Đúng đúng! Đại sư ngài quả thật là bậc thần thông rồi! Hãy cứu lấy tiểu thư nhà tôi với!”
“Chẳng hay tiểu thư nhà ngươi bị gì, có thể kể cho bần tăng nghe được không?”
“Trước khi kể, ngài có thể cho ta hỏi 1 câu không?”
“Được! Thí chủ cứ hỏi!”
“Không biết hai vị có biết bùa phép xua đuổi yêu ma không?”
Tên gia đinh hơi thấp thỏm hỏi.
“Bùa phép thì ta không có, nhưng bản lĩnh trừ yêu thì đồ đệ ta cũng biết một hai.”
Ngộ Không nghe lời này cũng rút Kim Cô Bổng ra, bày trò hoá lớn biến nhỏ cho tên gia đinh xem.
Tên gia đinh thấy thế sửng sốt 1 chút, sau đó vui mừng quá đỗi, vừa dẫn đường cho 2 thầy trò, vừa kể lại sự việc.
“Đại sư, ngài không biết đâu, tên trư yêu đó không biết từ đâu tới, mới đây thôi, hắn xuất hiện trước cửa nhà chúng tôi, 1 bừa cào phá nát cửa chính, nó nói với lão gia và lão phu nhân rằng nó nhìn trúng tiểu thư nhà chúng tôi đã lâu, hôm nay đến đây để hỏi cưới, nội trong ngày mai nếu không chuẩn bị xong tiệc cưới thì nó sẽ san bằng cả cái Cao Lão Trang này!”
“Lão gia nhà tôi thấy thế sợ kinh hồn bạt vía, 1 mặt thì chuẩn bị hôn sự, 1 mặt thì sai tôi đi tìm bậc tu hành đắc đạo xua đuổi nó đi, cũng may vừa chạy được tới đây thì gặp 2 vị!”
Sau đó, gia đinh dẫn Đường Tăng cùng Ngộ Không về Cao gia, giới thiệu cho Cao lão Thái Công cùng lão phu nhân, lúc đầu họ còn hơi hoài nghi, nhưng thấy Ngộ Không phô diễn 1 chút thần thông liền vui như Tết, thết đãi 2 thầy trò chu đáo vô cùng.
Sáng hôm sau, Trư Ngộ Năng y theo kịch bản đã bàn tính trước, lái hắc vân đến để đón dâu, giữa lúc đó, Ngộ Không nhảy ra, hai yêu đại chiến mấy trăm hiệp thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, thần thông đầy trời, thực chất chỉ là làm màu.
Ngộ Năng b·ị đ·ánh bại, rơi xuống giữa sân, Đường Tăng đứng ra dùng 300 bài hát thiếu nhi (tuyển tập 16+) hàng phục Ngộ Năng.
“Đa tình tự cổ không dư hận,
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.
Dám hỏi thế gian tình là chi,
Để lứa đôi thề nguyền sống c·hết.
Lẽ hữu tình chẳng chi sai hết,
Chỉ luật trời ngăn cách uyên ương.
Cao xanh kia đâu biết yêu thương,
Sao nỡ đành chia đôi sinh tử.”
Tất nhiên, đoạn này Đường Tăng đọc bằng tiếng Việt, nên xung quanh chả ai hiểu gì hết, kể cả Tứ Trị Công Tào đám camera này, duy chỉ có Trư Ngộ Năng là 2 mắt lấp loé tinh mang.
Đoạn thơ này, rõ ràng là lời mở đầu của Đại Tiêu Diêu Tự Tại Pháp, 1 đấu chiên chi pháp năm đó Ô Sào lão sư đã truyền cho hắn.
Mặc dù, đoạn thơ thì chẳng liên quan gì đến nội dung của Tiêu Diêu Tự Tại Pháp, mà lại giống như đang thuật lại sự tình của hắn hơn.
Quan trọng là làm sao Đường Tăng lại biết? Đáp án chỉ có thể là: 2 vị sư phụ là chung 1 phe, ngay từ vụ phục sinh Tố Tố, Cương Liệp đã nghi ngờ rồi.
Đúng lúc này, Đường Tăng giả vờ hét lớn:
“Yêu nghiệt! Còn không mau mau quy hàng!”
“Thánh tăng tha mạng! Tiểu yêu biết sai! Tiểu yêu vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái trên trời, do phạm thiên quy bị đày hạ giới, cũng ‘may’ được Từ Hàng Bồ Tát chỉ điểm để ở đây chờ người thỉnh kinh đi ngang, hôm nay vì sơ suất mắc lại lỗi cũ, bị thánh tăng bắt được, ở đây ta xin nguyện làm trâu ngựa để chuộc tội!”
“Trâu ngựa thì không cần, ta chỉ đang thiếu 1 đồ đi theo dọn đường, chặt cây phá đá, phò tá ta đi về phía Tây, thỉnh Chân Phật, cầu Chân Kinh. Chẳng hay ngươi có nguyện ý?”
“Thì ra ngài chính là người thỉnh kinh?! Nguyện ý! Ta nguyện ý! Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
Ngộ Năng giả vờ kinh ngạc nói.
“Tốt lắm! Từ nay ngươi sẽ gọi là Trư Bát Giới!”
“Trư Bát Giới đa tạ sư phụ ban danh!”
Đúng lúc này, trời ban điềm lành, Phật âm từng trận, 1 toà Bạch Liên hạ xuống, là Từ Hàng Bồ Tát tới.
Đường Tăng cá chắc là bọn “camera” kia thấy tình hình không ổn, phát triển nhanh hơn dự kiến, nên 3 chân 4 cẳng đến Lạc Già Sơn mách lẻo chứ đâu.
Cả nhà Cao Lão thấy có Bồ Tát phủ xuống liền quỳ mọp đầu tham bái, chỉ có Đường Tăng giả vờ mắt điếc tai ngơ tiếp tục tụng niệm 300 bài hát thiếu nhi bằng tiếng Việt, Bát Giới thì giả vờ đả toạ lắng nghe, Ngộ Không thì khỏi nói, trừ Tổ Sư và Đường Tăng thì trước giờ hắn có nể nang ai đâu:
“Khẹc khẹc! Rồng đến nhà tôm a! Bồ Tát lâu rồi không gặp! Hôm nay lại cơn gió đẹp (độc) nào đưa Bồ Tát tới đây?”
“Vô Lượng Phật Chủ! Con khỉ nhà ngươi miệng mồm vẫn lanh lợi như cũ nhỉ? Hôm nay bổn toạ đến đây là định điểm hoá con Trư yêu này, nhưng không ngờ nó đã bị 2 sư đồ ngươi hàng phục rồi!”
Từ Hàng mặc dù giọng nói bình thản, nhưng 3 thầy trò đều đâu phải tay mơ, nghe ra được rõ ràng trong đó có 1 chút bất mãn ý vị.
Cũng phải thôi, vốn dĩ đúng theo kịch bản của nàng thì nàng sẽ ra mặt 1 lần nữa, điểm hoá Ngộ Năng để mò thêm 1 chút công đức, nhưng không ngờ kịch bản lại tiến triển nhanh hơn nàng dự kiến, bây giờ công đức lại thiếu đi 1 chút, không bất mãn sao được?
Lúc này, Đường Tăng giả vờ đã tụng niệm xong, Bát Giới thì vờ như đã ngộ ra được 1 chút diệu ý, cả hai đồng loạt nhìn qua Từ Hàng, giống như nãy giờ không biết là nàng đã tới, ngạc nhiên nói:
“Bồ Tát tới đây thầy trò ta không kịp tiếp đón sớm mong Bồ Tát thứ lỗi!”
“Bồ Tát thứ lỗi!”
Bát Giới lười tới nỗi chỉ nhép theo 4 chữ cuối.
Từ Hàng cũng không để ý, phất tay nói:
“Đã sư đồ ngươi nhận nhau xong rồi, ta cũng lấy làm mừng, nên ta không nói nhiều!”
“Trư Ngộ Năng! Phật Chủ đã dùng thần thông khảo nghiệm ngươi trong mộng cảnh, nhưng rõ ràng ngươi đã không vượt qua, chính vì thế mới bị đeo Cấm Cô. Nay ta truyền cho Đường Tam Tạng 1 bài Cấm Cô Chú, để trông coi việc giữ giới của ngươi, ngươi có gì dị nghị không?”
“Ngộ Năng không có gì dị nghị!”
Bát Giới đáp.
Sau đó, Từ Hàng truyền cho Đường Tăng Cấm Cô Chú, rồi ngự sen báu bay đi mất, dù sao thì công việc có kiếm được nhiều công đức nhất, đã bị mấy thầy trò làm hết rồi, nàng ở lại cũng chả làm gì, chỉ chuốc thêm tức nên không muốn ở lâu.
Mọi chuyện xong xuôi, thầy trò 3 người thu xếp hành lý, cáo biệt người của Cao gia tiếp tục lên đường.