Chương 39: Ô Tư Tàng quốc, Phù Đồ sơn Ô Sào Học Giả
Đi gần 1 tháng chặng đường, 3 (đúng hơn là 4) thầy trò đã tới Ô Tư Tàng quốc, thấy phía trước có núi cao, Ngộ Không hỏi:
“Sư phụ! Phía trước có ngọn núi cao hiểm trở, ta đi vòng qua hay sao?”
Đường Tăng nghe vậy giả vờ không biết hỏi:
“Ồ? Núi này là núi chi mà hiểm trở thế?”
Bát Giới ở 1 bên đáp:
“Sư phụ, ta biết! Ta biết! Núi này tên là núi Phù Đồ, nghe nói trên đó có 1 vị đại năng ẩn cư!”
Đường Tăng gật gù đáp:
“Bây giờ cũng đang là giờ cơm trưa! Sẵn tiện ghé thăm vị đại năng này, nếu có thể hoá duyên 1 bữa cơm thì tốt quá!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Lão Trư cũng đói bụng kêu ột ột rồi, ta mau lên đó xin cơm đi sư phụ!”
Bát Giới xoa xoa cái bụng tròn vo nói.
“Khẹc khẹc! Con heo này, suốt ngày chỉ biết ăn, ăn! Để ta xem, khi nào ngươi ăn đủ mập rồi, thì đem đi bán kiếm lộ phí luôn!”
Ngộ Không ở 1 bên châm biếm.
“Hừ! Con khỉ khô nhà huynh! Ta xem cái bộ dạng ốm đói của huynh, có lẽ đem đi phơi khô, làm cao khỉ cốt có lẽ khả thi hơn đấy!”
“Hahaha!”
Hai huynh đệ cãi nhau chí choé, suốt hơn 1 tháng nay Đường Tăng cũng đã quá quen với chuyện này rồi, chẳng qua là đường đi tẻ nhạt, 2 tên này đấu võ mồm tiêu khiển thôi ấy mà, nên Đường Tăng cũng chỉ mỉm cười ha hả, dắt ngựa lên núi trước, mặc kệ 2 đứa nó vừa cãi nhau vừa đi theo sau.
Đi lên tới đỉnh núi, 1 cái cây cổ thụ không biết bao nhiêu tuế nguyệt, chỉ biết là rất lớn, tán lá của nó có thể nói gần như đã che phủ hầu hết đỉnh núi, hiện ra trước mắt mấy thầy trò, trên đó có 1 cái kiến trúc hơi giống tổ quạ nhưng lại mang đậm sắc thái hiện đại, giống 1 loại kiến trúc đến từ thế giới tương lai khoa học viễn tưởng nào đó.
Đã lên tới đây, Lục Đinh Lục Giáp bọn họ chắc cũng không dám theo để “giá·m s·át” nên Đường Tăng cũng không cố kỵ nữa, đi thẳng lại chỗ gốc cây, nơi đó có 1 nút bấm màu đỏ, Đường Tăng ấn vào, 1 âm thanh
“Kính coong!” phát ra, làm mấy con chim đậu trên cành cây giật mình bay tán loạn.
Sau đó, 1 cái bảng lập thể hiện ra, 1 luồng sáng quét qua người Đường Tăng, giống như đã xác định đúng người, trên thân cây hiện ra 1 cánh cửa, bên trong là… 1 cái thang máy, Đường Tăng ra hiệu Bát Giới cùng Ngộ Không dắt Bạch Mã đi theo mình vào đó, rồi ấn tầng cao nhất.
Ở kế bên, Ngộ Không cùng Bát Giới trầm trồ không thôi, Bát Giới mặc dù là học trò của Ô Sào, nhưng những năm tháng đó, đa phần thời gian là tu hành tại Vân Sạn động, bởi vì Ô Sào quá nổi bật, đạo trường của hắn thuộc diện “được theo dõi đặc biệt” nếu hắn dẫn Bát Giới về đạo trường, chỉ sợ sẽ không tránh khỏi tai vách mạch dừng.
Trong thang máy, Đường Tăng bắt đầu phổ cập 1 số kiến thức về thang máy cho 2 đồ đệ, Bát Giới cùng Ngộ Không cũng rất chăm học, lấy giấy bút ra ghi chú lại.
“Bíp”
Rất nhanh thang máy đã tới nơi, sau đó, cánh cửa mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Ngộ Không cùng Bát Giới bị sốc lần 2.
Chỉ thấy, căn phòng phía trước tràn đầy khí tức khoa huyễn, máy móc, ống nghiệm các thứ,… làm Ngộ Không cùng Bát Giới tưởng chừng như đã xuyên không qua thế giới khoa huyễn.
“Oa! Tiểu Bằng Bằng, Tiểu Tuyên Tuyên, có khách tới!”
Một thân ảnh tịnh lệ thướt tha bên trong mặc váy tím, bên ngoài khoác áo blouse nhanh nhảu chạy ra, là Ngu Nhung Vương – Ngu Ngộ Thần.
“Tiểu bối Ngu Ngộ Thần bái kiến Thánh Tăng!”
“Khổng Ngộ Nho/ Bằng Ngộ Đạo bái kiến Thánh Tăng!”
“Được rồi! Được rồi! Không cần khách khí! Ái chà! Tiểu Ngộ Thần càng lớn càng xinh đẹp nhỉ!”
“Hi hi! Đa tạ lời khen của Thánh Tăng!”
Ngộ Thần bưng 2 gò má, cười híp mắt nói, nói ra chắc cũng không có ai tin, Chuẩn Thánh đại năng Khu Thần Đại Thánh – Ngu Nhung Vương, lại có lúc thể hiện ra những biểu cảm của 1 nữ sinh e thẹn như thế này.
“Đại tỷ từ hôm đó tới nay vẫn khoẻ chứ? Ấy? Lục ca thì ra huynh cũng là đồ đệ của Ô Sào tiền bối à?”
Ngộ Không 1 bên hỏi thăm Ngộ Thần, nhưng cũng rất ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Bằng Ngộ Đạo.
“Trư Ngộ Năng ra mắt chư vị sư huynh, sư tỷ!”
Kế bên, Bát Giới cũng lấy lại tinh thần, năm đó Ô Sào Học Giả từng nói với hắn, ở trên hắn còn có 1 vị sư tỷ cùng 2 vị sư huynh, chắc là mấy vị này, để Bát Giới không ngờ nhất trong đó lại có cả Khu Thần Đại Thánh – Ngu Nhung Vương, Hỗn Thiên Đại Thánh - Bằng Ma Vương, cùng đã từng Thánh Nhân phía dưới đệ nhất nhân Khổng Tuyên!? Đi 1 vòng Trái Đất hoá ra toàn là người trong nhà?
Đường Tăng cười mỉm, nhìn các tiểu bối tay bắt mặt mừng, trong đó có 2 kẻ, chính là năm đó Nguyên Phượng nuốt vào 2 luồng Ngũ Hành bản nguyên cùng Âm Dương bản nguyên, thai nghén hạ sinh: Tiên Thiên Khổng Tước – Khổng Tuyên, cùng Kim Sí Đại Bằng Điểu – Đại Bằng.
Còn nhớ năm đó, trong lúc hắn còn là Kim Thiền Tử, đang trên đường truy tầm Ngũ Hành, cùng Âm Dương bản nguyên, của Ngũ Hành, cùng Âm Dương 2 vị Lão Tổ, sau khi đã vẫn lạc tại Tiên Ma kiếp, thì gặp được Nguyên Phượng đã tới trước, nuốt 2 đạo bản nguyên vào bụng, thai nghén ra 2 kẻ này.
Đây cũng coi như 1 biện pháp ứng phó của Nguyên Phượng, 2 kẻ này tuy là nàng thân sinh, nhưng lại mang thân là Tiên Thiên Khổng Tước cùng Tiên Thiên Kim Sí Đại Bằng Điểu, lại hạ sinh sau Long Hán kiếp, chính vì thế nghiệp lực chúng phải gánh là rất nhỏ, coi như chừa lại 1 chút đường sống cho huyết mạch của nàng (chưa kể 2 kẻ này thân mang 2 tiên thiên thần ma truyền thừa).
Nhưng trớ trêu thay, nếu đúng theo quỹ tích gốc, mặc dù Khổng Tuyên dựa theo Ngũ Hành truyền thừa, ngộ ra thần thông Ngũ Sắc Thần Quang vô cùng mạnh mẽ, được mệnh danh là Thánh Nhân phía dưới đệ nhất nhân, nhưng vẫn bị Chuẩn Đề Thánh Nhân không biết xấu hổ, ỷ lớn h·iếp nhỏ, hàng phục mang về Phương Tây, phong cho 1 cái mỹ danh: Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát, nhưng thực chất chả khác gì thú cưỡi.
Trong khi Đại Bằng tên ngốc này sinh sau đẻ muộn, tới thời kỳ giới tu hành xuống dốc, đạo nhiều mà pháp ít, lười tu hành, tự rút bản nguyên ra, chế thành cái đồ bỏ Âm Dương Nhị Khí Bình, coi như tự huỷ căn cơ, được cái danh là “cậu của Phật Tổ” nhưng bị Đa Bảo Như Lai nuôi như sủng vật.
Chính vì tiếc tài, nên Đường Tăng khi đó còn là Kim Thiền Tử theo dõi 2 kẻ này rất sát sao, thậm chí cắt cử cho Ô Sào hết mực chú ý.
Biết Khổng Tuyên tính tình kiêu ngạo, lại trọng tình nghĩa, nên lựa chọn lúc hắn bị Chuẩn Đề đánh bại, mới xuất đầu lộ diện cứu giúp, bởi vậy mới có giai thoại Ô Sào Học Giả ngạnh kháng 1 đòn của Chuẩn Đề Phật Chủ, cứu đi Khổng Tuyên là vậy.
Nhưng chỉ có bản thân “người trong cuộc mới hiểu kẻ trong kẹt” Thánh Nhân thiện thi cũng là Thánh Nhân a, chẳng qua là Chuẩn Đề sợ đ·ánh c·hết Ô Sào thì sau này Tây Du lượng kiếp sẽ có biến nên bỏ qua thôi.
“Khổng Tuyên, thương thế của ngươi cũng đỡ rồi chứ?”
“Cám ơn Thánh Tăng, thương thế của ta đã hồi phục 9 phần, dù sao thì bị Thánh Nhân kích thương, không c·hết cũng may lắm rồi!”
“Ừm! Còn Đại Bằng? Âm Dương Nhị Khí Bình luyện xong chưa?”
“Thánh Tăng, ngài đừng đùa ta nữa!”
Đại Bằng khoé miệng giật giật, gượng cười đáp.
Thằng xui xẻo này xuất thế sớm hơn Ngộ Không cũng mấy trăm năm, thân mang truyền thừa, nhưng sinh nhầm thời, lại không phải nhân vật chính, đạo pháp ngày càng mờ mịt khó hiểu, đại năng ẩn lui, tiên pháp không hiện, có 1 thân âm dương bản nguyên lại không có chỗ phát huy.
Nếu không phải Ô Sào, cùng Khổng Tuyên xuất hiện kịp thời, thì kẻ này đã lại làm cái gì Âm Dương quái khí bình rồi.
“Cái gì mà ồn ào vậy? Oa oáp!”
Lúc này một trung niên nam tử đầu tóc rối bời, hai mắt thâm quần bước ra, vừa ngáp vừa hỏi.
“Lão sư! Sao ngài còn chưa đánh răng rửa mặt nữa! Đừng để Thánh Tăng cùng 2 vị tiểu sư đệ cười chê chúng ta chứ!”
Ngu Ngộ Thần chống nạnh, phồng má nói.
“Trư Ngộ Năng bái kiến lão sư!”
“Tôn Ngộ Không xin ra mắt tiền bối!”
“Được rồi! Được rồi! Bọn nhỏ các ngươi tự chơi đi! Hai lão già bọn ta có công chuyện tí!”
“Ấy! Quên nữa!”
“Chuyện gì?”
“Nàng dâu của Bát Giới chứ gì nữa!”
Nói rồi, Đường Tăng lấy Ngũ Đạo Bì Lô Mũ ra, âm thầm vận pháp lực, phóng xuất Chu Tố Tố ra ngoài.
“Oa! Cuối cùng cũng được ra ngoài, không khí thật mát… khụ khụ… eo ơi mùi gì kinh vậy?”
Tố Tố vừa ra ngoài, hít một hơi ho sặc sụa.
“Là mùi clo dùng để khử trùng!”
Ô Sào lười biếng nói.
Lúc này Bát Giới cũng chạy tới, vịn lấy Tố Tố, sau đó giới thiệu với mọi người.
Màn ra mắt nàng dâu rất thuận lợi, Ô Sào cùng Đường Tăng sang phòng chuyên biệt chuẩn b·ị b·ắt tay vào làm 1 số việc.
Trước khi đi, Ô Sào cũng không quên dặn Ngộ Thần, lát nữa dẫn Tố Tố sang phòng phẫu thuật tự động để chỉnh dung, mặc dù để nàng tu hành tới 1 cấp độ nhất định cũng có thể tự khôi phục, nhưng nữ hài tử nha, chú trọng nhất vẫn là nhan sắc.
*P/s: Bằng Ma Vương trong nguyên tác cùng Đại Bằng không phải cùng 1 con chim.