Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 43: Già Thiên Xích Tán, che mắt chư thần



Chương 43: Già Thiên Xích Tán, che mắt chư thần

Sắp xuống tới chân núi, Đường Tăng chợt nhớ ra điều gì, lắc lắc Cửu Bảo Trượng, Già Thiên Xích Tán toả hào quang, bay lên trên đỉnh đầu thầy trò.

Bát Giới thấy vậy hỏi:

“Sư phụ! Ngài làm gì thế?”

Đường Tăng mỉm cười đáp:

“Quấy nhiễu vài tên theo đuôi ấy mà!”

Nói rồi, tiếp tục sải bước xuống núi.

Hôm nay là ngày trực của Lục Đinh Lục Giáp, bữa trước cả đám có tụ họp bàn bạc rồi, nếu hôm nay nữa mà Đường Tăng chưa đi ra, thì bọn hắn sẽ đến Lạc Già Sơn, báo cáo sự tình với Từ Hàng Bồ Tát.

Giữa lúc đang lo lắng sốt hết cả vó, thì bóng dáng thầy trò Đường Tăng dần xuất hiện, Lục Đinh Lục Giáp mừng quá đỗi, cuối cùng thì Đường Tăng cũng ra khỏi đây, sợ nhất là người thỉnh kinh bị vị đại lão kia nhốt lại, những kẻ làm nhiệm vụ “hộ tống” như bọn hắn lại phải khổ.

Tuy nhiên, Lục Đinh Lục Giáp không biết rằng, những gì họ nhìn thấy và những gì đang diễn ra, là rất khác nhau.

Trong mắt của họ là Ô Sào tự tay đưa tiễn mấy thầy trò, tay bắt mặt mừng, Ô Sào còn truyền cho Đường Tăng 1 quyển Bát Nhã Tâm Kinh, Đường Tăng cảm kích không thôi.

Nhưng trong thực tế, chỉ có 3 thầy trò và 1 Long Mã, vừa đi vừa cười nói rôm rả, nếu ở gần còn nghe ra, là Đường Tăng đang giảng giải cho 2 đồ, chuyện làm thế nào che mắt Tứ Trị Công Tào, Lục Đinh Lục Giáp bọn họ nữa.

Thực chất, đây chỉ là 1 cái sơ cấp huyễn trận, Đường Tăng kích hoạt Già Thiên Xích Tán tạo ra mà thôi, nhưng nhiêu đó cũng đủ che mắt những tiểu thần này rồi, làm quá thì có hơi g·iết gà dùng dao mổ trâu, không chừng còn biến khéo thành vụn, thì lại c·hết dở.

Cứ như thế, mọi giá·m s·át của Tứ Trị Công Tào, Ngũ Phương Yết Đế, cùng Lục Đinh Lục Giáp, đều bị Đường Tăng chưởng khống, hắn muốn cho họ xem cái gì, thì còn tùy tâm trạng.

Lại nói, 3 thầy trò cùng Long Mã, từ khi rời Phù Đồ sơn đến nay cũng đã lâu, ngày đi đêm nghỉ, thời gian thấm thoát cũng đã sang hè.

“Sư phụ! Trời nóng bức quá, hay là ta nghỉ ngơi thêm 1 chút nữa đi!”

Bát Giới thở phì phò nói.



Ngộ Không nghe thấy thế, đâu thể nào bỏ lỡ cơ hội trêu ghẹo sư đệ:

“Đầu heo! Ăn cho mập thây rồi đi không nổi hả?”

“Phi! Huynh không được nói ta như thế, sư phụ nói như thế là…là…Bo… cái gì…samsung… ấy nhỉ?”

“Body shaming!”

Đường Tăng ở kế bên nhắc nhở.

“Đúng vậy! Là Body shaming, là miệt thị ngoại hình!”

“Khẹc khẹc! Cười c·hết ta, ngươi mà cũng có ‘ngoại hình’ để miệt thị à?”

“Huynh! Bật Mã Ôn! Có ngon thì đứng yên ở đó, ăn 1 bừa cào của lão Trư!”

“Ái chà chà! Lại đây, lại đây, lão Tôn lại sợ ngươi quá!”

“Binh! Binh! Bang! Bang!”

Đường Tăng cũng mặc kệ, 2 đứa này thật ra chỉ đang luận bàn mà thôi, dù sao thì có thực mới vực được đạo.

Ngộ Không được Bồ Đào Tổ Sư truyền cho Đại Đấu Chiến Thánh Quyết, đây là 1 bộ đấu pháp “càng chiến càng hăng” càng đánh càng mạnh, lấy công làm thủ, chỉ kẻ có ý chí bất khuất, ngoan cường, mới phát huy hết sức mạnh của bộ đấu pháp.

Còn cái đồ bỏ gì Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết của Tu Bồ Đề, Đường Tăng cũng có xem qua rồi, rõ ràng là 1 cái phá pháp quyết, thiếu hụt vô số, chắp vá từ Vu tộc chiến pháp và Yêu tộc chiến pháp, thoạt đầu thì mạnh, nhưng càng về sau càng đầu voi đuôi chuột, xung đột lẫn nhau, hỏi sao trong nguyên bản Ngộ Không càng ngày càng “đuối”.

Trong khi đó, Bát Giới thì học được Đại Tiêu Diêu Tự Tại Pháp từ Ô Sào, mặc dù cũng là 1 bộ chiến đấu pháp quyết, nhưng Đại Tiêu Diêu Tự Tại Pháp lại khai thác sâu về khả năng ứng biến linh hoạt, tuỳ biến theo chiến cuộc, rất phù hợp với tính cách phóng khoáng của Bát Giới.

Đường Tăng thấy vậy, cũng bóp 1 ấn quyết, Ngộ Đạo Tử Liên từ trên Cửu Bảo Trượng bay ra, phóng lớn đủ để Đường Tăng ngồi lên.

Ngồi vào Tử Liên, Đường Tăng bắt đầu nhắm mắt, tĩnh toạ tu luyện.



Cụ thể, Tam Khí Quy Nhất Đại Luân Chuyển của Đường Tăng, hiện nay đã vào Địa cảnh đệ Ngũ chuyển, tức thực lực đã bằng 5 tên Đại Thừa Kỳ tu sĩ hợp lực lại.

Đương nhiên trong thực chiến, Đường Tăng dùng bí pháp cùng đan dược chồng lên, đánh với Tiên cảnh cũng không sợ gì, như đã thấy trong 2 trận chiến gần nhất.

Một lúc sau, Đường Tăng mở mắt ra, hấp thu Địa Khí phải từ tốn, mặc dù có Ngộ Đạo Tử Liên, cùng Lục Diệp Thần Phiến, tổ hợp 1 mặt là Bồ Đề phiến, mặt còn lại là Nhân Sâm Phiến hình thái hỗ trợ, nhưng Đường Tăng cũng không dám 1 lần hấp thu quá nhiều.

Hấp thu Địa Khí, giống như uống rượu vậy (cụ thể như rượu vang hoặc rượu thuốc) mỗi ngày uống 1 chút ít, có thể hỗ trợ cho sức khoẻ, nhưng nếu uống quá nhiều, thì ngươi đang tự p·há h·oại sức khoẻ của mình.

Bởi vậy, hầu như không phải Linh Tộc, không có các khí quan, cơ địa, phù hợp hấp thu Địa Khí như họ, thì không ai sẽ chọn hấp thu Địa Khí tu hành cả, nó quá lâu để thấy được thành quả, những kẻ chơi “liều ăn nhiều” cỏ cũng mọc cao hơn mộ rồi.

Ngồi thư giãn 1 chút, Ngộ Không cùng Bát Giới cũng đã tập dợt xong, tranh nhau chạy tới, ké chút khí mát của Lục Diệp Thần Phiến.

Đường Tăng thấy thế, lật quạt, chuyển sang tổ hợp Bàn Đào – Nguyệt Quế Phiến hình thái, phe phẩy quạt, từng luồng gió mát lạnh thổi qua như vỗ về da thịt giữa trời hè, vừa hồi phục thể lực cho 2 trò, khiến Ngộ Không cùng Bát Giới vô cùng sảng khoái.

“Sư phụ! Cây quạt này của thầy thật tiện dụng nha, có thể cho đệ tử mượn đùa 1 chút có được không?”

“Ấy! Con heo mập này, Linh Bảo của sư phụ mà ngươi cũng dám có ý đồ?”

Ngộ Không véo tai Bát Giới nói.

Bát Giới kêu lên oai oái, cố giải thích:

“Ai có ý đồ chứ! Đệ chỉ muốn mượn quạt 1 chút thôi, ai lại để sư phụ quạt cho đệ tử?!”

“Nói cũng đúng! Nói cũng đúng! Xem ra sư huynh đã trách lầm Bát Giới rồi.”

Ngộ Không cười ha hả buông tay, làm Bát Giới tức giận không thôi, con khỉ này suốt ngày cứ kiếm chuyện trêu mình.

“Được rồi! Đừng đùa nữa! Đây! Ta cho con mượn 2 món bảo vật luôn này!”

Bát Giới đang hớn hở, mặt heo cười tươi như hoa, còn khiêu khích Ngộ Không kiểu: thấy chưa, sư phụ là quan tâm lão Trư nhất.



Nhưng thấy món bảo vật thứ 2, mặt hắn xám xịt lại, là Đại Thiên Ngân Bát, hôm nay lại tới ngày hắn đi xin cơm, phải biết sư phụ hắn rất nghiêm túc, xin cái gì của người ta, cũng làm 1 ít gì đấy trả công, quyết không nợ nhân quả, phận làm đệ tử, cũng phải noi gương ân sư a.

Quả nhiên, đúng như Bát Giới dự đoán.

“Đây! Hôm qua ta đã đi xin cơm rồi, hôm nay tới lượt con!”

“Sư phụ! Tại sao chúng ta khất thực xong phải làm việc trả nợ nữa nha? Các tăng nhân khác đâu có làm chuyện này?”

“Người khác là người khác, ta là ta! Với lại quyết tâm của người ta là tu thành Phật, thành Phật rồi, độ hoá lại chúng sinh, ấy mới là độ tận nhân quả! Còn chúng ta có chí hướng riêng, đã ăn của bá tánh, thì giúp lại chút việc cho họ là lẽ thường tình!”

“Con chỉ cần huơ bừa cào vài cái, dọn sạch cỏ rác, rơm rạ cho họ cũng được mà? Ta đâu có bắt con phải làm gì quá nặng nhọc đâu? Hay là con muốn tu thành Phật thật?”

“Ấy thôi! Sư phụ! Con biết lỗi rồi, để con đi ngay!”

Bát Giới nghe xong cũng tỉnh ngộ, gãi gãi đầu ngượng ngùng nói.

“Biết sai, biết sửa là tốt! Nên nhớ, dù con có tu hành theo giáo lý nào, thì cũng luôn nhớ rằng ‘Uống nước phải nhờ nguồn, Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây’. Đừng vì họ chỉ là những chúng sinh bình thường, còn chúng ta là bậc tu hành, mà coi thường họ, hãy xem mình cũng là 1 ‘người’ như họ và đối xử với họ 1 cách tử tế, đó cũng là 1 cách tu hành đấy!”

“Đệ tử minh bạch!” x2

Bát Giới cùng Ngộ Không đồng thanh nói, mặc dù Đường Tăng giải thích rất ôn hoà, từ tốn, nhưng 2 đệ tử biết, sư phụ là đang mượn “người thật, việc thật” để giảng giải chân lý cho mình, nên những lúc thế này, cả 2 rất nghiêm túc tiếp thu.

“Ừm! Bát Giới, con đi xin cơm đi! Nhớ biến hoá lại 1 chút, đừng doạ người ta! Ngộ Không, con ở đây trông chừng tiểu Bạch Long, ta đi tìm 1 chút cỏ về cho tiểu sư đệ của con ăn!”

Ngộ Không nghe vậy liền nói:

“Sư phụ! Hay là để con đi cho!”

“Thôi! Chẳng phải chúng ta đã có phân công từ trước rồi sao? Hôm qua con đã đi rồi, thì hôm nay tới ta!”

“Vâng, thưa sư phụ!”

Ngộ Không nghe vậy cũng thôi, hắn cũng đề xuất nhiều lần rồi, nhưng sư phụ rất kiên quyết, chuyện nào ra chuyện đó, nên Ngộ Không cũng không dám “cãi”.

*P/s: Có thực mới vực được đạo: theo ta thì “thực” nghiêng về thực hành, thực tiễn hơn là “thực” là ăn hay lương thực. Tức là có thực hành nhiều, thì cái “đạo” cái mà mình học được mới phát huy tốt, hơn là chỉ học lý thuyết suông. Tất nhiên, cũng có thể các cụ ngày xưa dùng cả 2 nghĩa