Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 44: (Nạn 13) Quái Hoàng Phong tự xưng ta rất mạnh, hàng phục ta chỉ có Định Phong Đan



Chương 44: (Nạn 13) Quái Hoàng Phong tự xưng ta rất mạnh, hàng phục ta chỉ có Định Phong Đan

Trèo non lội suối, đạp sỏi băng rừng, không biết qua bao lâu, cuối cùng thầy trò cũng đến địa điểm kế tiếp: Hoàng Phong Lĩnh, Hoàng Phong động.

Đáng lẽ ra, theo trong nguyên tác, đến nơi đây thì Đường Tăng sẽ bị Hổ Tiên Phong bắt về động, nhưng bây giờ Hổ Tiên Phong đã không còn, mà theo lời của hắn, Hoàng Phong quái cũng đã cho giải tán chúng yêu từ lâu.

Hôm nay, Đường Tăng tới đây, mới biết Hổ Tiên Phong cũng không có nói sai, thầy trò đã đi rất sâu vào địa giới Hoàng Phong Lĩnh rồi, nhưng chả thấy bóng dáng của 1 con tiểu yêu.

Tới khi đi đến trước cửa Hoàng Phong động, mới thấy 2 con tiểu yêu, 1 con mỏ nhọn, lộ răng cửa, chắc là chuột tinh, còn con kia trên mặt có ria, lỗ tai dựng đứng chắc là mèo tinh, đứng gác mà đang ngủ gà, ngủ gật.

Đường Tăng thấy thế cũng buồn cười, tiến tới, nhè nhẹ vỗ vai đánh thức bọn chúng:

“Uy! Hai vị tiểu huynh đệ, có người tới rồi!”

“Chít chít! Hả? Ai? Cái gì? Tâm! lại là ngươi chọc phá bản thử?”

Con chuột tinh giật mình, tưởng mình bị trêu ghẹo, quay đầu mâu chọc vào mông mèo tinh:

“Méoooo! Ngươi làm gì vậy Gia Huy? Ngươi muốn c·hết à?”

“Ngươi mới muốn c·hết ấy! Canh gác không lo canh gác đàng hoàng, ngủ gà ngủ gật! Ngươi có tin ta bẩm báo với đại vương không?”

“Phi! Ngươi báo đi! Đừng nói với ta ngươi không có ngủ!”

“Ngươi…”

“Mô Phật! Hai vị cãi nhau xong chưa? Bần tăng có thể hỏi vài lời chứ?”

“Cái gì? Ngươi là ai?”x2

2 yêu quái Tâm và Gia Huy lúc này mới ý thức được, thì ra vẫn còn 1 người đứng ở đó, nên thất kinh hỏi.

“Mô Phật! Bần tăng Đường Tam Tạng, các vị cũng có thể gọi là Đường Tăng, ta từ Đông thổ Đại Đường, phụng mệnh bản tâm đi đến Tây Trúc, thỉnh chân Phật, cầu chân kinh! Ta…”

“Đường Tăng?”

“Hoà thượng thỉnh kinh?”

“AAA! Đại Vương! Không xong rồi Đại Vương ơi! Hoà thượng thỉnh kinh tới rồi!”

Đường Tăng chưa giới thiệu xong, 2 tên tiểu yêu nghe tới mấy chữ “Đường Tăng” cùng “thỉnh kinh” thì dường như kích hoạt 1 thiết lập nào đó, chân đạp ra tàn ảnh, khói bụi bay mù mịt, vừa chạy vào hang sâu, vừa la lên thất thanh, trước sự kinh ngạc của mấy thầy trò.

Hai tên tiểu yêu vừa chạy được 1 đoạn, thì từ bên trong hang, có 1 âm thanh lanh lảnh vang vọng ra:

“Tâm và Gia Huy! Hai tên nhóc con các ngươi! Làm cái gì mà la toáng lên thế? Không biết bản đại vương đang ngủ trưa à? Có tin là ta đuổi việc các ngươi luôn không?”

“Meo meo! Đại…đại…Đại Vương! Là Đường Thỉnh Kinh… À không là Tănng Hoà Thượng… cũng không phải…”

Miêu Tâm vì quá hoảng sợ, lắp bắp nói.

Hoàng Phong Quái nghe không ra được cái gì là cái gì, tức giận mắng:

“Đường cái gì? Tăng cái gì? Nói cho rõ ràng xem nào?”



Ở 1 bên, Thử Gia Huy thấy đồng bạn bị Đại Vương mắng, liền giải vây nói:

“Chít chít! Đại Vương! Là Đường Tăng, hoà thượng thỉnh kinh, bọn hắn đến trước cửa động của chúng ta rồi!”

“Cái gì!????”

Lúc này, Hoàng Phong Quái thất kinh hét lớn, hắn cũng không giữ được bình tĩnh nữa, luống cuống lôi kéo 2 yêu chạy ra cửa động.

Tới trước cửa, hắn thấy quả thật là có 1 hoà thượng đang vẫy tay chào hắn, sau lưng, còn đứng đó 1 khỉ, 1 lợn, cùng 1 ngựa.

Hoàng Phong Quái hoảng hốt, vận pháp lực, thổi 1 hơi Tam Muội Thần Phong, gió lốc vàng nổi lên cuồn cuộn.

Sau đó, nó lộn ngược vào trong hang, sai 2 con tiểu yêu mau mau khép cửa động lại.

“Ầm!”

Vô Địch Kim Chung lấp loé hào quang, phóng lớn lên gấp mấy lần, bảo hộ thầy trò Đường Tăng, ngăn cản với ác phong bên ngoài.

Mặc dù Hoàng Phong Quái chỉ thổi 1 hơi thôi, Đường Tăng cũng phản xạ nhanh, nhưng vẫn thấy khoé mắt cay cay, có thể thấy, thiên phú thần thông của con chồn này không phải dạng vừa.

Đường Tăng nhớ lại, trong nguyên tác hình như có 1 đoạn, Hộ Giáo Già Lam hoá thân làm 1 người già, chữa mắt cho Ngộ Không sau khi bị trúng ác phong, kể như sau:

“…Không phải gió Ðông, Tây, Nam, Bắc, cũng không phải gió Xuân, Hạ, Thu, Ðông. Ấy là gió Tam Muội Thần Phong, ở trong lỗ mũi, cái miệng và con mắt bay ra…”

Cũng có thơ rằng:

“Ðã làm trời đất tối

Lại thêm quỷ thần kinh

Gặp núi non cũng sập

Nhằm người phải bỏ mình”

Là để mô tả về thần thông của con chồn lông vàng này.

Gió lắng lại, trong hang động truyền ra tiếng của Hoàng Phong Quái:

“Ta… ta…ta rất mạnh! Các ngươi không hàng phục được ta đâu! Thần thông ta rất rất mạnh, chỉ có Định Phong Đan mới khắc chế được thôi! Nhớ lấy, là Định phong Đan!”

Mấy thầy trò Đường Tăng nghe xong thì ngẩn tò te. Chuyện gì? Đã ai làm gì đâu? Đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu? Bọn ta còn chưa làm gì ngươi nha? Sao lại quá khích lên như thế?

Đường Tăng bất đắc dĩ nhìn về phía cửa động, cao giọng nói:

“Ngộ Không! Bát Giới! Có vẻ tên yêu quái này mạnh lắm, hay là chúng ta đi đường vòng đi!”

“Rồ rồ rồ”

(Âm thanh cửa đá mở ra)



Hoàng Phong Quái đưa cái đầu ra ngoài, ở trên là cái đầu của Gia Huy lú ra, cuối cùng là cái đầu của Miêu Tâm ở trên nhất, trông khá hài hước.

Hoàng Phong nói:

“Không nên đi đường vòng nha!”

Đường Tăng hỏi lại:

“Tại sao?”

“Tại vì… tại vì…”

“Tại vì đi đường vòng sẽ rất xa!”

“Đi đường vòng mất nhiều thời gian nữa nha!”

Thấy Đại Vương không biết trả lời như thế nào, Tâm và Gia Huy chen mồm đề xuất.

“Đúng! Đúng! Đi đường vòng sẽ rất xa, rất mất thời gian a!”

Hoàng Phong chợt bừng tỉnh đại ngộ nói.

“Nhưng không phải ngươi rất mạnh sao? Thế thì làm sao chúng ta đi qua được Hoàng Phong Lĩnh này?”

“Ngài có thể tìm Định Phong Đan để khắc chế ta nha!”

“Nhưng Định Phong Đan ở đâu?”

“Định Phong Đan ở chỗ của Linh Cát Bồ Tát ấy!”

“Ai nói cho ngươi biết Linh Cát Bồ Tát có Định Phong Đan?”

“Ta… ta không biết, Bồ Tát không cho ta nói… A!”

Nhận ra mình lỡ lời, Hoàng Phong bụm miệng lại, rụt đầu vào trong khe cửa.

“Ầm!”

Cửa đá lại đóng, âm thanh Hoàng Phong lại từ trong đó vọng ra:

“Ta không biết gì hết! Các ngài đi tìm Định Phong Đan đi, nếu không… nếu không ta… ta sẽ không mở cửa động đâu!”

Đường Tăng há hốc mồm, Hoàng Phong Quái này là vừa mới đẻ hôm qua đúng không?

Trong đó lại truyền ra tiếng xì xào:

“Đại Vương! Ngài dọa như thế không có uy lực a!”

“Đúng! Đúng! Ngài phải doạ là ‘Nếu không ta sẽ mãi mãi không mở cửa động!’ như thế mới có uy lực!”

“Phụt!”

Đường Tăng sư đồ lảo đảo 1 cái, suýt không nhịn được mà bật cười thành tiếng, tưởng đâu 2 tên tiểu yêu có đề xuất gì hay, ai dè chúng cũng không khá hơn là mấy.



Trong lúc đó, Hoàng Phong Quái nghe 2 tiểu yêu đề xuất xong, cũng ngây ngốc gật đầu nói:

“Ừ nhỉ! Các ngươi nói cũng đúng! Để ta nói lại!”

“E hèm!”

Tằng hắng 1 cái lấy giọng, Hoàng Phong Quái cất tiếng:

“Ta nói lại! NẾU KHÔNG THÌ TA SẼ…”

Nói tới đây, hình như quên gì đó, Hoàng Phong lại xuống tông giọng xì xào, hỏi nhỏ:

“Thì sẽ như thế nào?

“Thì ta sẽ mãi mãi”

“À! THÌ TA SẼ MÃI MÃI…”

“Không mở cửa động nữa!”

“Ừm! KHÔNG MỞ CỬA ĐỘNG NỮA!”

“Xong rồi đó Đại Vương!”

“XONG RỒI ĐÓ ĐẠI VƯƠNG!”

Đường Tăng nghe tới đây, không nhịn nổi nữa, lôi kéo Bát Giới và Ngộ Không ra xa xa, thôi động Xích Tán tăng thêm 1 cái cách âm đại trận nữa, sau đó, 3 thầy trò:

“HAHAHAHA!” x3

“Cười c·hết lão Trư rồi!”

“Bát Giới! Thì ra còn có kẻ ngốc hơn cả đệ nữa!”

“Phi! Ta không có ngốc giống như hắn!”

“Hừm! Theo ta thì con chồn lông vàng này được người sai khiến, chứ ta cảm giác hắn giống như từ trên núi mới xuống vậy!”

Đường Tăng 1 tay khoanh lại, 1 tay chống cằm nói.

Ngộ Không cũng gật gù đáp:

“Đúng! Đúng! Con cũng cảm thấy vậy, rõ ràng là thần thông của hắn rất mạnh, nhưng hắn có vẻ rất không tình nguyện chiến đấu, lại nhấn mạnh rất nhiều lần vào Định Phong Đan! Không ai như không lại nói cách khắc chế thần thông của bản thân cho người khác cả!”

“Như vậy, khả năng cao người đứng sau Hoàng Phong Quái, chính là người nắm giữ Định Phong Đan! Nhưng vấn đề là chúng ta đâu cần làm như thế nhỉ?”

Bát Giới phụ họa thêm.

Đường Tăng nghe 2 trò phân tích cũng gật đầu, 2 mắt nhìn về phương xa nói:

“Các con nói đúng! Nhưng có lẽ chúng ta nên đi thì hơn, vì có khi người đó có gì muốn nói với chúng ta thì sao?”

*P/s: Hôm nay là sinh nhật, tiểu sinh sẽ bạo 4 chương