Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 45: (Nạn 14) Đi tìm thần châu gặp ông Linh Cát, Trong gió vàng Bồ tát kể chuyện xưa (1)



Chương 45: (Nạn 14) Đi tìm thần châu gặp ông Linh Cát, Trong gió vàng Bồ tát kể chuyện xưa (1)

“Nhưng chúng ta biết đi đâu tìm Định Phong Đan đây? Với lại lỡ như người đó có m·ưu đ·ồ gì không tốt thì sao?”

Bát Giới nghi ngờ hỏi.

Đường Tăng mỉm cười nói:

“Các con đừng lo, ta biết ai giữ Định Phong Đan, với lại người này khả năng cao cũng là ‘phe mình’ đấy!”

Ngộ Không ngạc nhiên hỏi lại:

“Đó là ai vậy sư phụ?”

“Tiểu Tu Di Sơn – Linh Cát Bồ Tát!”

Sau đó, Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân đi về hướng Đường Tăng chỉ.

Xong xuôi, Đường Tăng cho Ngộ Đạo Tử Liên biến lớn, hắn cùng Bát Giới nằm vắt vẻo trên đấy, suy nghĩ miên man.

Linh Cát Bồ Tát mặc dù gia nhập Phật môn từ rất sớm, thậm chí từ thời còn là Tây phương giáo, nhưng địa vị của ngài ấy khá đặc thù. Nói ra thì cũng giống Kim Thiền Tử, tuy là đệ tử của giáo, nhưng lại không chính thức là đệ tử của vị nào cả.

Nếu Kim Thiền Tử lâu lâu còn được 2 Thánh ban thưởng 1 số bảo vật, để đề phòng hắn sinh ra dị tâm, thì Linh Cát lại hầu như bị bỏ qua 1 bên, không ai thực sự để ý đến sự tồn tại của ngài ấy, bản thân ngài ấy cũng sống rất kín tiếng, đa số thời gian vùi đầu vào tu hành khắc khổ.

Và chư vị biết điều gì không? Nếu các vị còn nhớ đoạn sau khi Kim Thiền Tử từ chối để Tây phương 2 Thánh “nút độc” (Chương 5) có 1 tiểu đồng chạy vào nhắc nhở Kim Thiền Tử, sau đó bị 2 Thánh đánh bay, thì vâng, đúng vậy, người đó không ai khác, chính là Linh Cát Bồ Tát lúc chưa thành đạo.

Phải biết, thuở đó Tây phương giáo còn rất nghèo nàn, Tây phương Nhị Thánh rất quý trọng từng đệ tử trong giáo, nhưng Linh Cát chỉ vì nhắc nhở Kim Thiền Tử một câu, mà lại b·ị đ·ánh nặng như thế, có thể thấy, ngài ấy tuyệt không phải đệ tử ruột của 2 Thánh.

Nhưng nếu thời đó, không thuộc Nhị Thánh nhất mạch, thì còn có thể là phe nào? Ngài ấy cũng không phải “người được chọn” như Kim Thiền Tử a.

Sau này, khi đã thành đạo rồi, ngài ấy cũng ẩn cư tại đạo trường Tiểu Tu Di sơn của mình, không thấy xuất đầu lộ diện nữa. Đồng môn cũng không ai lui tới, chỉ biết có 1 Linh Cát Bồ Tát như thế, chứ có làm chuyện gì, bàn bạc cái gì cũng tuyệt nhiên không ai nhắc đến ngài.



Điều khiến Kim Thiền Tử nghi hoặc hơn, là cho dù có bị hắt hủi như thế, ngài ấy vẫn nhất quyết không rời giáo, Kim Thiền Tử đã từng có ý tiếp xúc qua, nhưng ngài ấy có vẻ rất câu nệ và lo lắng điều gì đó, nên hầu như giao tiếp rất qua loa.

Mặc dù vậy, Kim Thiền Tử vẫn có thể xác định, Linh Cát Bồ Tát tuyệt không phải “phe kia” nên hắn mới đề xuất gặp vị này 1 lần nữa, để xem ngài ấy muốn nói điều gì.

Chứ nếu đơn thuần là Tam Muội Thần Phong của Hoàng Phong, Đường Tăng cũng không sợ, bởi vì bản gốc của Định Phong Đan, là Định Phong Châu đang nằm trong bộ sưu tập 108 Tiên Thiên Bảo Châu của Đường Tăng đây này. Định Phong Đan, thực chất cũng là 1 cái Hậu Thiên Linh Bảo, do Linh Cát Bồ Tát tự góp nhặt, tích lũy nhiều năm luyện chế ra mà thôi, uy lực kém xa bản gốc.

Nói chung là còn nhiều uẩn khúc, khó giải thích cho xuôi được.

Trong lúc Đường Tăng đang lâm vào hồi ức, Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân bay vun v·út về hướng Tiểu Tu Di Sơn, lúc hắn định bổ nhào một phát nữa cho nhanh, thì bất ngờ, phía trước có 1 đạo thân ảnh, chân đạp thần long, cũng đang lao như tên bắn về phía này.

“Khẹc khẹc! Phía trước cẩn thận, lão Tôn không bẻ lái kịp!!!”

Nhưng mọi chuyện đã trễ, 2 bên đâm sầm vào nhau, rơi xuống đất, gây ra 1 vụ t·ai n·ạn đường hàng không đầu tiên của Tam giới, được quyển sách này ghi nhận.

Ngộ Không lồm cồm bò dậy, chạy vội tới chỗ vị kia hỏi:

“Tiên hữu có sao không?”

Vị đại thúc trung niên, ăn mặc giản dị này cũng lật đật ngồi dậy, nhặt cây bảo trượng của mình lên, sau đó cúi người xin lỗi Ngộ Không:

“A di đà Phật! Bần tăng không sao! Cũng tại bần tăng lâu rồi không ra ngoài, hôm nay có việc gấp, nên không chú ý trước sau, mong tiên hữu thông cảm!”

“Ấy c·hết! Lão Tôn cũng có 1 phần lỗi, do ta cũng có việc gấp đi tìm người, nên cũng có phần sơ suất, để x·ảy r·a t·ai n·ạn này!”

“Không sao! Không sao! Như vậy coi như chúng ta huề vậy! Dù sao thì chỉ v·a c·hạm nhỏ, chúng ta là thần tiên nên cũng chẳng sợ.”

Tăng nhân hiền hoà gãi gãi đầu nói.

“Khẹc khẹc! Chí phải! Chí phải! Ngài nói rất hợp ý lão Tôn”

Ngộ Không cũng cười tí tửng đáp.



Tăng nhân thấy Ngộ Không cứ xưng lão Tôn, nên cũng nổi lên nghi ngờ hỏi:

“Chẳng hay tiên hữu tên họ là chi mà xưng lão Tôn?”

“Khẹc khẹc! Tiên hữu chớ trách, là ta quen miệng chứ không có ý gì khác đâu! Ta chính là Tề Thiên Đại Thánh – Mỹ Hầu Vương – Tôn Ngộ Không, 500 năm trước đã từng đại náo Thiên Cung… sau đó… sau đó bị nhốt dưới núi 500 năm, đừng nên học theo ta nhé!”

Ngộ Không định khoe khoang 1 chút, nhưng nhớ lại lời thầy dạy, không nên đem chuyện “xấu” ra khoe khoang, dễ làm hư bạn nhỏ, nên đổi sang giọng tường thuật nói.

“Ngươi là Tôn Ngộ Không? Tôn Hành Giả? Đại đệ tử của người thỉnh kinh?”

“Đúng vậy! Chẳng hay tiên hữu là…?”

“A di đà Phật! Bần tăng pháp hiệu Linh Cát, mọi người thường gọi ta là Linh Cát Bồ Tát!”

“Cái gì? Ngài chính là Linh Cát Bồ Tát? Khẹc khẹc! Quá tốt rồi! Lão Tôn chính là đang đi tìm ngài đây!”

Linh Cát mỉm cười, mặc dù đã xác định là đúng người rồi, nhưng sợ tai vách mạch dừng, nên vẫn giả vờ hỏi:

“Ồ? Chẳng hay Tôn Hành Giả tìm ta có chuyện gì chăng?”

Ngộ Không lúc này cũng sực nhớ ra, mình đã rời khỏi phạm vi bao phủ của Già Thiên Xích Tán, nên hắn cũng mồm năm, miệng mười, thêu dệt chuyện sư phụ bị Hoàng Phong Quái bắt đi như thế nào, Tam Muội Thần Phong của yêu quái lợi hại ra sao, sau đó đi “vái lạy tứ phương” mới biết được, chỉ có Định Phong Đan của Linh Cát Bồ Tát, mới chế ngự được yêu quái.

Linh Cát Bồ Tát ở kế bên cũng suýt buông bảo trượng, vỗ tay cho Ngộ Không, nếu không phải ngài quá rõ tiểu đồ đệ Hoàng Phong của mình, cũng như biết được phần nào nội tình, sau khi được Hoàng Phong dùng linh phù truyền tin, truyền đạt thông tin lại, thì có khi ngài đã tin lời Ngộ Không nói là sự thật rồi.

Nhưng Hộ Giáo Già Lam lén lút đi theo, giá·m s·át Ngộ Không thì không cho là vậy, bởi vì lúc trước bị “dính ảo thuật” của Già Thiên Xích Tán, nên hắn thấy những gì Ngộ Không kể, đúng là những gì mấy thầy trò Đường Tăng đã trải qua.

Linh Cát Bồ Tát ngây người 1 chút, sau đó lấy lại tinh thần nói:



“Haizzz! Hành Giả thứ tội! Kẻ này vốn là 1 con chồn lông vàng ở Linh Sơn, nó cả gan uống trộm dầu trong đèn lưu ly của Phật Tổ mà suýt bị hoạ!”

“Ta thấy thương tình nên mới xin tha cho nó, mang nó về Tiểu Tu Di Sơn tu hành, sám hối! Ai ngờ nó không biết hối cải, nhân lúc ta bế quan, nó lén trốn xuống núi!”

“Lúc nãy, ta mới xuất quan, không thấy nó đâu, biết có chuyện chẳng lành, nên mới sốt vó đi tìm về, sơ ý đụng trúng Hành Giả là vậy! Thì ra nó xuống núi làm yêu, lại còn bắt người đi thỉnh kinh nữa!”

“Cái gì? Hoá ra nó là đệ tử của ngài à?”

“Đúng vậy!”

“Khẹc khẹc! Vậy thì còn chờ gì nữa, mau mau lên đi thu thập tên đó, cứu thầy ta về!”

“A di đà Phật! Nên vậy, nên vậy! Hành Giả hãy dẫn đường đi, tôi sẽ đuổi theo sau!”

“Được! Bồ Tát theo ta!”

Nghe Bồ Tát nói thế, Ngộ Không cũng không nhiều lời nữa, gọi ra Cân Đẩu Vân, bổ nhào lên đó, chỉ để lại 1 vệt khói vàng.

Linh Cát Bồ Tát cũng không phải tầm thường, tung Phi Long Bảo Trượng lên không, bảo trượng hoá thành 1 con thần long uy mãnh, Linh Cát Bồ Tát nhảy lên, tĩnh tọa trên đầu rồng, đuổi theo Ngộ Không phía trước.

Trong lúc đó, sau khi đã xác nhận rằng Ngộ Không cùng Linh Cát Bồ Tát đã rời đi, 1 bóng người hiện ra, đó là Hộ Giáo Già Lam.

Hộ Giáo Già Lam đợi không lâu lắm, Tứ Trị Công Tào đã tới, tiến hành đổi ca, còn Hộ Giáo Già Lam quay về Linh Sơn, báo cáo tình hình vừa qua.



Linh Sơn, Đại Hùng Bảo Điện.

Đa Bảo Như Lai ngồi chễm chệ trên Cửu Phẩm Kim Liên nói:

“Không sao! Nếu hắn chỉ xuất hiện để mưu 1 chút công đức thì mặc kệ hắn! Ngươi cứ lui về nghỉ ngơi trước đi!”

“Vâng thưa Phật Tổ!”

Hộ Giáo Già Lam sau khi hoàn thành nhiệm vụ, liền lui ra ngoài.

Còn Như Lai, mặc dù bề ngoài thì nói mặc kệ, nhưng cũng âm thầm cắt cử thêm Hàng Long cùng Phục Hổ 2 vị La Hán, đi tới “hiện trường” tiến hành giá·m s·át