Chương 46: (Nạn 14) Đi tìm thần châu gặp ông Linh Cát, Trong gió vàng Bồ tát kể chuyện xưa (2)
Ngộ Không đáp mây xuống, phía sau Linh Cát Bồ Tát cũng thu Phi Long Bảo Trượng lại, 2 người thấy Đường Tăng, cùng Bát Giới đang nằm vắt vẻo trên Tử Liên, liền bước nhanh tới.
Đường Tăng thấy Ngộ Không cùng Linh Cát Bồ Tát đã về tới, cũng lồm cồm bật dậy, sửa sang mũ áo chỉnh tề, chắp tay niệm 1 tiếng Phật hiệu:
“Mô Phật! Linh Cát Bồ Tát, đã lâu không gặp!”
“A di đà Phật! Đã lâu không gặp! Bây giờ ta nên gọi ngài là Kim Thiền Tử hay Đường Tăng đây?”
“Haizz! Ngài hãy gọi ta là Đường Tăng đi, Kim Thiền Tử thật đ·ã c·hết rồi, kẻ đứng trước mặt ngài chẳng qua chỉ là do Đường Tăng g·iả m·ạo mà thôi!”
Linh Cát Bồ Tát nghe xong cũng sửng sốt, nhưng thấy điệu bộ của Đường Tăng, Linh Cát mới hay là tên này đang nói đùa.
“Hahaha! Đường trưởng lão quả nhiên là biết đùa!”
“Bồ Tát chê cười rồi! Bát Giới! Còn không mau mau lại đây tham kiến Bồ Tát!”
Bát Giới lúc này cũng rửa mặt xong sau 1 giấc ngủ trưa ngon lành, ụt ịt chạy lại:
“Mô Phật! Nhị đồ đệ của Đường Tăng, Trư Bát Giới – Trư Ngộ Năng tham kiến Bồ Tát!”
“A di đà Phật! Miễn lễ, miễn lễ!”
Đúng lúc này, dị biến nảy sinh, Tuệ Nhãn của Đường Tăng phát động, hắn thấy 2 đạo bóng người thực lực không tầm thường, cũng đang dần tiếp cận nơi đây.
Thấy thế, Đường Tăng ra hiệu cho mọi người yên lặng, thôi động Xích Tán tăng uy lực của huyễn trận lên.
Linh Cát Bồ Tát dường như cũng nghĩ tới điều gì, truyền âm cho Hoàng Phong Quái, để hắn lăn ra khỏi động, thổi lên Tam Muội Thần Phong ở bốn phía, cuồng phong gào thét, gió vàng cuồn cuộn, không chỉ che mắt mà cũng ngăn cách nguyên thần dò xét, phải biết nếu nguyên thần bị Tam Muội Thần Phong thổi trúng, thì còn đau hơn cả cơn đau xé da thịt.
Đường Tăng cảm thấy vẫn chưa ổn, thấy Tâm và Gia Huy lấp ló, hắn dường như nghĩ ra điều gì, kêu 2 tên tiểu yêu lại, lục lọi trong Mũ Bì Lô ra 2 kiện sáo trang pháp khí, trông giống như bộ giáp và kiếm Tây Dương cho bọn hắn (pháp khí: mạnh hơn v·ũ k·hí không thường, nhưng vẫn chưa đủ phẩm cấp trở thành Linh Bảo, nếu người sở hữu chăm chỉ dùng tinh huyết và pháp lực ôn dưỡng, đến 1 giai đoạn nào đó, nó cũng có thể lột xác thành Hậu Thiên Linh Bảo).
Sau đó, kêu bọn hắn đứng ra 1 góc vờ đánh nhau, tạo ra âm thanh càng lớn càng tốt. Lục Âm Thiền Y cũng bay lên phần phật, mô phỏng thêm rất nhiều âm thanh chiến đấu, vô cùng sống động.
Xong xuôi, Đường Tăng mới mời Linh Cát Bồ Tát ngồi lên Ngộ Đạo Tử Liên toạ đàm. Tuy nhiên, lúc này Bồ Tát lại lắc đầu, biểu thị như thế là chưa đủ, Đường Tăng hiểu ý, Thất Bảo còn lại trên Cửu Bảo Trượng đồng thời tề xuất, trấn thủ các phương, rồi lại tế ra Nhất Bách Linh Bát Tiên Thiên Bảo Châu, xoay quanh trên đầu.
Đến tận đây Linh Cát Bồ Tát mới gật đầu yên tâm, nhưng trong lòng cũng âm thầm kh·iếp sợ “tích luỹ” của Đường Tăng, thật là nhiều bảo vật nha.
“Bồ Tát! Bày ra thế trận như thế này ngài mới yên lòng, chắc hẳn chuyện ngài muốn nói với bọn ta không đơn giản nhỉ?”
“A di đà Phật! Ngài nói không sai! Chuyện ta sắp nói đây, có thể sẽ lật đổ nhận thức của ngài về Phật môn! Nhưng trước hết, ngài có thể cho ta biết, Phật môn dưới góc nhìn của ngài hiện tại là như thế nào được không?”
“Nhận định của ta có ảnh hưởng tới những gì ta sắp được nghe không?”
“Có!”
“Được! Vậy thì bần tăng cũng không dối gạt gì Bồ Tát nữa! Theo ta thấy Phật môn đã sai ngay từ ban đầu! Cho dù là Tây phương giáo hay Phật môn, cũng chỉ là cách gọi khác đi, chứ về bản chất chả có gì khởi sắc, thậm chí còn tồi tệ hơn.”
“‘Hai vị kia’ không biết là tự đánh bậy đánh bạ hay từ đâu học trộm được 1 chút da lông, rồi lại thêm thắt 1 số tư tưởng của họ vào, làm cho giáo pháp, giáo lý cứ như con Tứ Bất Tượng vậy, chẳng ra cái thể thống gì hết!”
“Người ở giới này, thì lại ưa chuộng lấy thực lực vi tôn, cho nên cũng không thèm để ý mấy tới cái giáo lý chắp vá, thủng trăm ngàn lỗ. Để rồi, khi thời đại tu hành dần xuống dốc, để lại vô số tín đồ u u mê mê. Điển hình là cho tới tận bây giờ, vẫn còn có kẻ cho rằng, cứ niệm Phật khơi khơi là có thể thành Phật?!?”
“Đó là chưa kể, từ sau Phong Thần lượng kiếp, Đa Bảo Như Lai chấp chưởng Phật Môn, tam thế Phật quy vị, bề ngoài là Phật môn đại hưng chi thế, nhưng bên trong là năm bè bảy mảng, cuồn cuộn sóng ngầm. Tứ Đại Bồ Tát cùng 18 La Hán 1 đám thì theo Như Lai nhất mạch. Đăng Quang Cổ Phật thì cùng 3000 bộ chúng, đã từng là Tiệt giáo đệ tử khi xưa đi lại rất gần. Hoan Hỉ Vị Lai Phật thì rõ ràng được các sư huynh đệ, cùng là đệ tử của ‘Hai vị kia’ hết mực ủng hộ!”
“Thử hỏi, cứ nội đấu như thế thì còn thời gian đâu để ý tới vô số tín đồ, bình dân bá tánh đang ngày đêm chờ nghe chánh pháp? Hàng trăm năm qua, liệu có được mấy vị Bồ Tát, La Hán hạ phàm, tận tình giảng giải giáo pháp cho chúng sinh? Rồi bao nhiêu vị trong số đó là chân tâm, thực ý, là giảng đúng chánh pháp? Không! Không có ai cả! Kể cả ta và ngài! Vì chúng ta vốn không có Chánh Pháp, cũng không có Chân Phật!”
Linh Cát Bồ Tát nghe xong cũng không khỏi kh·iếp sợ, không ngờ Đường Tăng lại biết được nhiều chuyện như thế, hơn nữa, còn dám dõng dạc nói ra với hắn.
Lấy lại trấn định, Linh Cát Bồ Tát cười hỏi:
“Ngài nói thẳng thừng như thế, không sợ ta đi mật báo với chư Phật, với ‘2 vị kia’ sao?”
“Ha ha ha! Nếu ta sợ thì đã không nói, hơn nữa, ta chắc chắn rằng ngài sẽ không đi nói với họ!”
Đường Tăng khí phách nói.
“Hahaha! A di đà Phật! Quả nhiên ta không tìm nhầm người! Được! Nếu chuyện hôm nay có lọt phong phanh ra ngoài, ta thề sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục!”
“Bồ Tát hà cớ gì phải thề độc như thế?!”
Đường Tăng kinh ngạc nhìn Linh Cát Bồ Tát hỏi.
Linh Cát Bồ Tát chỉ mỉm cười lắc đầu, khoát tay ra hiệu không có gì to tát, sau đó nói tiếp:
“Ngài nói rất đúng! Hiện tại chúng ta đúng thật là không có Chánh Pháp! Nhưng Chân Phật thì chưa chắc!”
“Ồ! Ngài nói như vậy chẳng lẽ…”
“Đúng vậy! Ta biết Chân Phật đang ở đâu!”
Đường Tăng đã có phỏng đoán, nhưng không biết Chân Phật mà 2 người hướng tới, có phải cùng 1 vị hay không, nên hỏi tiếp:
“Nếu như vậy, ngài có thể cho ta biết chăng?”
“Được! Chuyện là như vầy…”
…
Thuở xa xưa, lúc Tây phương Nhị Thánh còn chưa thành đạo, trên đất phương Tây có 1 bậc tu hành, vì thấy chúng sinh đất này chịu nhiều đau khổ, mặc dù vái lạy tứ phương, nhưng chẳng tiên thần nào chịu giúp.
Cũng phải thôi, đang chăn ấm nệm êm, mấy ai đời lại đi làm chuyện không công vô bổ? Ở nhà tu hành, tăng thực lực lên, chẳng phải là tốt hơn sao? Đi giúp mấy con kiến hôi làm gì?
Chưa kể, có 1 vài đại năng Tây phương có cơ duyên tu thành đạo rồi, nhìn lại thấy quê hương cằn cỗi, liền không do dự, dứt áo ra đi, đi tới phương Đông đại lục màu mỡ, mặc kệ vô số đồng hương vùng vẫy trong khổ hải, thế là phương Tây đại lục đã nát sau Tiên – Ma đại chiến, nay lại càng tiêu điều vắng vẻ hơn.
Vị tu hành ấy đã chứng kiến hết những cảnh đó, tuy thực lực ngài cũng không cao, nhưng cũng đủ để sinh tồn nơi ấy, thậm chí ngài có thể lựa chọn rời khỏi nơi đây, đến Đông phương màu mỡ, để có cuộc sống tốt hơn, nhưng ngài ấy không làm như vậy, ngài ấy quyết định sống c·hết với quê hương, tìm đủ mọi cách, giúp hết sức mình, trợ lực cho chúng sinh nơi đây.
Tuy nhiên, kết quả mang lại khiến ngài không khỏi nản lòng, đâu lại vào đấy, phương Tây vẫn cằn cỗi, chúng sinh vẫn khổ đau, những kẻ được ngài giúp, kẻ thành công thì bỏ tới nơi khác tốt hơn, kẻ thất bại thì tiếp tục sống không ra sống, c·hết không ra c·hết.
Cũng có kẻ lúc trước từng cùng nhau vượt qua khổ đau, thế mà bây giờ đã khấm khá hơn thì lại trở nên ích kỷ, ganh ghét, chém g·iết nhau để tranh giành từng chút tài nguyên, thứ mà khi còn khốn khó, họ có thể cùng nhau chia ngọt sẻ bùi.
Cũng có người vì bần cùng, mà chấp nhận ám hại, hạ sát thân bằng hảo hữu, đánh đổi với tà thần, hung thú, cấu kết với ma giáo dư nghiệt, đọa nhập ma đạo, nô dịch những kẻ khốn khó hơn, sống trong những thú vui truỵ lạc, giả tạo.
Có thể nói, Tây phương lúc bấy giờ chướng khí mù mịt, hoàn cảnh tiêu điều, chả khác gì nhân gian luyện ngục.
Trong cơn tuyệt vọng, đau khổ khôn cùng trước những gì chúng sinh phải chịu, vị hành tu ấy đã ngồi kiết già suốt 48000 năm không ăn, không uống, sau đó chứng ngộ ra pháp môn giác ngộ với 48 đạo đại hoành nguyện, nếu thành công, ngài ấy sẽ có thể độ tận chúng sinh, không chỉ Tây phương, mà là tất cả vạn linh muốn thoát bể khổ, về chốn yên vui, cực lạc.