Chương 47: (Nạn 14) Đi tìm thần châu gặp ông Linh Cát, Trong gió vàng Bồ Tát kể chuyện xưa (3)
“Ngài ấy, chính là thầy của ta, đức thế tôn A Di Đà Phật!”
“A Di Đà Phật? Chẳng phải A Di Đà Phật là 1 trong những tôn hiệu của ‘vị kia’ sao?”
Đường Tăng nghi hoặc hỏi lại Linh Cát Bồ Tát.
Cũng phải thôi, vì Tiếp Dẫn Thánh Nhân còn có 1 thiện thi, gọi là Di Đà Phật Chủ, nếu nói như thế, chẳng lẽ Linh Cát Bồ Tát cũng là đệ tử của Tiếp Dẫn, nhưng nếu như vậy thì tại sao Linh Cát Bồ Tát lại bị đối xử ghẻ lạnh như thế?
“Ngài nói ‘vị kia’? Hừ! Hắn không xứng, hắn chẳng qua chỉ là 1 tên đạo tặc khốn nạn!”
Linh Cát Bồ Tát nói tới đây thì nộ khí xung thiên, khí tức hiển lộ khiến Đường Tăng cũng kinh ngạc, không ngờ Linh Cát Bồ Tát cũng đã sờ đến Chuẩn Thánh cánh cửa.
Phát hiện mình thất thố, Linh Cát Bồ Tát áy náy xin lỗi thầy trò Đường Tăng, sau đó nói tiếp:
“Ta nói như thế vì ‘vị kia’ và A Di Đà Phật, thầy ta là 2 người hoàn toàn khác nhau! Không những thế, trong lúc thầy ta đã chứng ngộ ra giải thoát pháp môn, định phát ra hoành nguyện chứng đạo giải thoát, thì 2 huynh đệ hắn xuất hiện, bắt sư phụ ta lại, không biết giam giữ ở đâu! C·ướp đi 48 đạo đại hoành nguyện, chứng đạo thành Thánh!”
“Nhưng bọn họ chỉ c·ướp được phần da lông, chỉ phát nguyện để vay mượn công đức mà thành Thánh! Chứ phần giáo nghĩa, giáo pháp và giáo lý thì không thèm để ý tới, hay nói đúng hơn là bọn họ không lấy được, chính vì vậy, thứ được gọi là Phật pháp hiện tại, chỉ là những thứ linh tinh bị bọn hắn chắp vá lại. Thậm chí, trong đó còn có cả pháp môn của Ma giáo!”
Đường Tăng nghe tới đây thì bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là như vậy, như vậy có thể giải thích thông: tại sao 2 kẻ được mệnh danh là vô sỉ như Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, lại có thể ngộ ra 1 diệu pháp chất chứa đại trí tuệ, đại từ bi, đại đạo lý như thế.
Điều đó cũng giải thích luôn tại sao Phật môn phát triển tới bây giờ, lại càng ngày càng đầu voi, đuôi chuột như vậy.
Cũng như, tại sao ngày sau có Phật Ma lượng kiếp, chính là bởi bởi vì t·rộm c·ắp, vay mượn của người ta, nên nhân quả tuần hoàn, người ta đến đòi nợ chứ sao? Nên biết, đằng sau Ma Giáo chính là La Hầu, kẻ này năm xưa lấy sức 1 mình chống lại Ngũ Tổ (Âm Dương, Ngũ Hành, Càn Khôn, Dương Mi, Hồng Quân) nên cũng không phải hạng đầu đường xó chợ, dễ b·ị b·ắt nạt.
Thật ra, những thứ này Đường Tăng cũng đã nghĩ tới, nhưng theo những gì hắn biết là do sự m·ất t·ích của 1 vị khác, nhưng hôm nay nghe Linh Cát Bồ Tát nói về Phật A Di Đà, hắn lại có thêm kiến giải mới mà thôi. Chẳng phải Tây phương có tới 2 Thánh vị sao?
“Như vậy, hiện tại Phật A Di Đà đang bị vây khốn ở đâu?”
“Thật sự ta cũng không biết, lúc Tôn Sư bị ‘2 vị kia’ ám toán, ta vì thực lực yếu nên đã bị uy áp chấn đến hôn mê, chỉ có sư huynh là biết, nhưng huynh ấy biết tính tình ta bộc trực, nên không chịu nói với ta!”
“Sư huynh của ngài là…?”
“Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật! Huynh ấy vốn là Tiên Thiên Thần Dược Thụ hoá hình nên thực lực rất cao cường, tư chất, ngộ tính lại hơn người nên mới được 2 Thánh ưu ái! Còn ta chỉ là 1 đạo Phong Sa (gió cát) hoá hình, nên tư chất thấp kém, được Tôn Sư dốc lòng chỉ dạy, mới miễn cưỡng sơ nhập chân đạo! Sau này, do sư huynh hết lòng bảo hộ, xin xỏ, thậm chí là tình nguyện bái ‘2 vị kia’ làm thầy, phát thệ không bao giờ tiết lộ chuyện kia, họ mới miễn cưỡng giữ ta lại!”
“Thì ra là vậy! Trước giờ ta cứ nghĩ Dược Sư Phật là đệ tử trực hệ của ‘2 vị kia’ nên không có tiếp xúc, xem ra là ta đã hiểu lầm!”
Đường Tăng gật gù nói.
“Thế nhưng tại sao trước giờ ngài không nói với ta, mà lại lựa chọn bây giờ?”
“Ngài thử nghĩ xem, 1 kẻ thấp cổ bé họng như ta nói thì có ai tin không? Đó cũng chính là lý do 2 Thánh còn chả thèm bắt ta thề độc, giống như sư huynh. Thậm chí, nếu ta dám nói với 1 ai đó, 2 Thánh cũng có cớ chụp c·hết ta, để tiêu trừ ‘dư nghiệt’. Với lại lúc đó ta còn chưa biết ngài là kiếp tử, ta nói với ngài làm gì? Lỡ như ngài chung một giuộc với họ, chả phải là tự chui đầu vào rọ sao?
“Còn bây giờ thì ta hết cách rồi, chỉ có ngài, kiếp tử của lượng kiếp này mới có hi vọng cứu được thầy ta. Ở đây ta xin dập đầu cầu khẩn, coi như vì chúng sinh, vì chân chính Phật pháp, xin ngài hãy thương tình mà cứu lấy Tôn Sư!”
Đoạn Linh Cát Bồ Tát định chuyển từ ngồi sang quỳ, thì bị Đường Tăng nhanh tay lẹ mắt chụp lại, nói:
“Bồ Tát làm vậy ta tổn hao công đức mất! Xin hãy yên tâm, ta đã phát nguyện cầu gặp chân Phật, thỉnh về chân kinh, thì làm sao có thể để mặc 2 vị kia vây khốn 1 vị chân Phật như thế?!”
“A Di Đà Phật! Bần tăng thật sự là không có gì để báo đáp Đường trưởng lão, ở đây ta có 1 nắm thần Sa, nếu có việc gì cần, ngài chỉ cần lấy 1 ít, thổi vào gió, cho dù ở chân trời góc biển, bần tăng cũng đến tương trợ!”
Nói rồi, Linh Cát Bồ Tát đưa cho Đường Tăng 1 nắm cát vàng, Đường Tăng cũng cẩn thận, thu nó vào trong Đại Thiên Ngân Bát không gian, đùa chứ, có 1 vị vô hạn tiếp cận Chuẩn Thánh đại năng trợ lực, cầu còn không được nữa.
“Vậy thì đa tạ Bồ Tát rồi!”
“Đường trưởng lão đừng khách khí! À! Phải rồi! Dược Sư Phật sư huynh cũng đã xin được 1 nạn trên đường đi, nếu ngài có gặp huynh ấy, thì cứ hỏi vị trí của Tôn Sư. Sẵn tiện cho ta gửi 1 lời hỏi thăm tới huynh ấy. Mặc dù huynh đệ có m·ưu đ·ồ chung, nhưng vì ta sợ 2 Thánh sẽ kiếm cớ chèn ép huynh ấy, nên không dám tiếp xúc nhiều, cũng vì thế mà 1 m·ưu đ·ồ nhỏ như này, ta không nhớ đã tốn hết bao nhiêu năm mới hoàn thành!”
Linh Cát Bồ Tát đắng chát nói.
Sư đồ Đường Tăng nghe xong cũng thở dài, phải nói 2 vị này là những bậc đại nghị lực chi nhân, thử hỏi có mấy ai có thể không màng cám dỗ, giữ nguyên sơ tâm, ngậm đắng nuốt cay vô số nguyên hội, để chờ 1 cơ hội mong manh giải cứu ân sư?
Nói mong manh là dưới góc nhìn của họ, thử hỏi vấn đề mà 2 vị đại năng lâu năm còn không giải quyết được, bây giờ chỉ có thể nhờ vả những kẻ yếu hơn, chỉ với 1 chút hi vọng nhỏ nhoi thôi mà họ dám đánh đổi lớn như thế.
Linh Cát Bồ Tát, thì phải chịu bao sự kinh khi, ghẻ lạnh, thậm chí là nhục mạ chửi bới của kẻ khác, khi họ mời ngài gia nhập vào phe mình mà bị ngài từ chối.
Tư chất thì như ngài ấy nói, tư chất rất kém, ngươi thử nghĩ từ trước lúc 2 Thánh thành đạo cho tới bây giờ, đã trải qua bao nhiêu năm? Những kẻ cùng thời đại với ngày ấy, chí ít cũng đã là Chuẩn Thánh hết cả rồi, thậm chí là sinh sau đẻ muộn hơn ngài ấy, cũng đã có kẻ vượt mặt ngài ấy, vậy mà ngài ấy chỉ mới chạm 1 chân vào Chuẩn Thánh cánh cửa.
Tu hành không ai dẫn dắt, phải tự mày mò nghiên cứu, ngày đêm khắc khổ tu hành, chưa kể là tài nguyên, bảo vật các thứ… như đã thấy, là 1 đại năng cổ xưa mà toàn thân chỉ có 1 cái Phi Long Bảo Trượng và 1 cái Định Phong Đan, đều là Hậu Thiên Linh Bảo. Không biết ngài ấy đã phải góp nhặt bao nhiêu nguyên hội, mới đủ linh tài luyện chế.
Dám hỏi ngài ấy không nghị lực thì ai nghị lực?
Còn Dược Sư Phật, nếu đúng như lời Linh Cát Bồ Tát nói, thì định lực của vị này cũng không hề thua kém.
Tư chất tốt, ngộ tính phi phàm, lại cam tâm tình nguyện bái giặc vi sư, chỉ để bảo toàn cho sư đệ và hi vọng 1 tương lai xa xôi nào đó có thể cứu được ân sư.
Quá trình tu hành của ngài hoàn toàn trái ngược với Linh Cát Bồ Tát, bởi vì lời thề độc, 2 Thánh không những không nghi kỵ, mà còn dốc lòng dạy dỗ, công pháp, tài nguyên, đan được,… tất cả những thứ ngài cần, 2 Thánh đều dâng tới tận miệng.
Phải biết, thời kỳ đó Tây phương hạt giống tốt còn sót lại, đa phần đều đã rời bỏ quê hương, tiến về phương Đông màu mỡ cả rồi, nên hiếm khi không cần đi Đông phương lôi kéo sinh linh làm môn hạ, lại có được 1 hạt giống tốt tại bản địa như Dược Sư Phật.
Ấy vậy mà, qua chừng ấy năm, ngài ấy vẫn không bị danh và lợi, quyền và thế chi phối, vẫn sắc son 1 lòng như ngày nào, nuôi chí cứu ân sư.
Nếu quả thật như vậy, thì ngài ấy phải nói là có đại đại nghị lực.
Chưa kể, nếu thầy trò Đường Tăng không thành công, thì họ cũng sẽ đối mặt với c·ái c·hết. Thử hỏi nếu 2 vị này không nói thì trên thế giới ai còn nhớ, biết đến sự tồn tại của A Di Đà Phật? Hai Thánh cũng không phải kẻ ngu.
Tuy nhiên, chuyện này phải để gặp Dược Sư Phật, xem vị này như thế nào, có thật là vẫn giữ vẹn trái tim hồng như Linh Cát Bồ Tát nói hay không, hay là ngài ấy đã bị kẻ xấu tha hoá, tiếp tay cho họ rồi? Cái này phải gặp tận mặt, thấy tận mắt, nghe tận tai mới biết được. Từ đó, mới có thể đưa ra hướng giải quyết phù hợp.