Tứ Trị Công Tào cùng 2 vị La Hán Hàng Long, Phục Hổ đứng ở ngoài quan chiến cũng khá lâu rồi, thấy đại chiến vẫn chưa chấm dứt, 1 vị Công Tào bước lên hỏi:
“Hai vị Tôn Giả, bọn họ đánh nhau đã lâu lắm rồi, sao Linh Cát Bồ Tát vẫn chưa xuất thủ? Phải chăng là có m·ưu đ·ồ gì?”
Hàng Long nghe xong cũng không thèm liếc mắt đến 1 cái, Phục Hổ thấy vậy liền giải đáp giúp Công Tào:
“Ngươi không biết đó thôi, Phật Tổ có nói rồi, lượng kiếp này mặc dù chúng ta đã có bài bố, nhưng muốn được công đức càng nhiều thì kiếp nạn phải càng khó. Ta thấy, chắc là lão Linh Cát nghèo nàn này định kéo dài chiến cuộc, để góp nhặt thêm 1 chút công đức thôi!”
“Đa tạ Tôn Giả giải đáp!”
Công Tào cung kính nói, biết sao được, dù sao đứng trước mặt hắn cũng là đứng đầu La Hán nhất mạch, là 2 vị Đại La hàng thật giá thật, Hàng Long cùng Phục Hổ Tôn giả, trong khi hắn chỉ là 1 chức vị hộ pháp nhỏ nhoi.
Đợi thêm mấy canh giờ nữa, thấy chiến sự vẫn chưa có tiến triển gì mới, Hàng Long cùng Phục Hổ cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, trong lúc họ định tế lên pháp bảo, mạo hiểm tiến lại gần Tam Muội Thần Phong thám thính thực hư, thì chiến sự bắt đầu có bước ngoặt mới.
Chỉ thấy, Linh Cát Bồ Tát nhân lúc Hoàng Phong quái lơ đãng, tế lên Định Phong Đan, gió lặng, lốc ngưng, Hoàng Phong quái bối rối, trúng 1 thiết bảng của Ngộ Không ngã lăn quay ra đất.
Linh Cát Bồ Tát thấy thế vận pháp lực, từ 2 mắt của đầu rồng trên Phi Long Bảo Trượng, bắn ra 2 luồng hào quang, chiếu vào người Hoàng Phong Quái, Bồ Tát quát lớn:
“Yêu nghiệt! Còn không mau mau hiện nguyên hình, theo ta về núi lĩnh tội!”
“Éc éc chít chít!”
Hoàng Phong Quái kêu lên đau đớn, hoá ra bản thể là 1 con chồn lông vàng, nằm phủ phục dưới đất, vái lạy Linh Cát Bồ Tát như để xin giảm tội.
Quần yêu dưới trướng Hoàng Phong Quái thấy Đại Vương đã b·ị b·ắt, bèn cởi giáp, quăng mũ, bỏ v·ũ k·hí, tháo chạy tán loạn.
Thậm chí, có 1 số kẻ vốn là chim chóc hoá hình, biến về bản thể trốn chạy, phía dưới 1 số loài vật nhỏ như chuột, tắc kè,… thành tinh, cũng biến về bản thể, đu theo chân của mấy tên biết bay, để trốn chạy nhanh hơn.
Tuy nhiên, trong số đó vẫn có 2 kẻ trung can, nghĩa đảm, quyết ở lại với Hoàng Phong Quái, dập đầu đôm đốp, xin Bồ Tát tha tội cho Đại Vương.
Đường Tăng lúc này đã được cứu thoát, thấy thế, cũng đứng ra nói giúp Hoàng Phong, rằng thật ra là có 1 con Hổ Yêu bắt hắn đem về, chứ không phải chủ đích của Hoàng Phong Quái. Linh Cát Bồ Tát nghe vậy, cũng gật đầu, hứa sẽ giảm nhẹ tội cho nó, rồi mang theo 3 yêu lên Phi Long Bảo Trượng, cưỡi rồng về đạo trường.
Đến tận đây, kiếp nạn ở Hoàng Phong Lĩnh chính thức khép lại, Hàng Long có vẻ không vui, rõ ràng đứng quan sát rất lâu, nhưng vẫn không có gì bất thường, làm hắn không có cơ hội ra tay, nên rất bực bội, hừ nhẹ 1 tiếng, hoá thành 1 vệt sáng, bay về phía Linh Sơn.
Phục Hổ La Hán thì khách khí hơn, từ giã Tứ Trị Công Tào rồi mới khoan thai cưỡi hổ quay về, dù sao thì những kẻ này hằng năm đều “đút lót” không ít thứ tốt cho hắn.
Nhưng thật ra, diễn biến thật sự là: Linh Cát Bồ Tát cùng Đường Tăng ngồi tán gẫu 1 chút nữa, sau đó Tuệ Nhãn của Đường Tăng cảm ứng được Hàng Long, cùng Phục Hổ sắp có dị động, nên vội vàng xin phép ngừng trò chuyện.
Linh Cát Bồ Tát cũng hiểu ý, kêu Hoàng Phong Quái dừng thổi thần phong, cùng 2 tên tiểu yêu Tâm và Gia Huy thôi đánh trận giả, tập hợp lại, chuẩn bị về Tiểu Tu Di Sơn.
Đường Tăng thấy Hoàng Phong Quái vì dùng thần thông nhiều quá, mà bây giờ thở muốn không ra hơi, vừa buồn cười, vừa tội nghiệp, nên ban cho mấy viên nan, là thuốc bồi bổ cơ thể, nâng cao tư chất do Ô Sào bào chế.
Cùng với 1 cái Khuếch Phong Hoàn, là 1 kiện pháp khí, không biết kiếp luân hồi thứ mấy Đường Tăng chế tạo ra, hắn dùng để thay thế cho quạt gió, chỉ có cần có luồng gió nhẹ thổi qua cái vòng này, luồng gió sẽ được khuếch đại lên gấp đôi.
Hoàng Phong Quái nhận được Khuếch Phong Hoàn vui mừng quá đỗi, cám ơn lịa lịa, nhưng sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn Đường Tăng lại trở nên u oán, kiểu: Thánh Tăng, ngài có thứ này sao không mang ra sớm, để ta thổi muốn teo cả phổi rồi đây này.
Đường Tăng lúng túng mỉm cười, ta nói lúc nãy ta quên ngươi tin không.
Linh Cát Bồ Tát thấy thế giận vừa buồn cười mắng:
“Đồng nhi! Không được vô lễ!”
“Haizz! Đường trưởng lão chớ trách! Cũng tại theo ta tu hành, đa số thời gian nó đều ở trong núi, không tiếp xúc nhiều với thế sự bên ngoài, lần này ta sai nó xuống núi làm nhiệm vụ, cũng dặn dò không ít. Lúc mới xuống núi, nó còn bị mấy tên tiểu yêu xung quanh đây lừa gạt, tôn lên làm Đại Vương, chống lưng cho bọn nó làm việc xấu.”
“Cũng may, ta thường xuyên truyền tin hỏi thăm nó, có 2 tên tiểu yêu này cũng trung thành với nó báo lại tình hình, nên ta mới biết mà kêu nó giải tán quần yêu, nếu không thì hậu quả khó lường!”
Đường Tăng gật đầu biểu thị không có gì, đồng thời cũng đề xuất Linh Cát Bồ Tát, nên cho Hoàng Phong đi nhân gian lịch luyện 1 phen, để phong phú thêm kiến thức, kẻo sau này đạo đồ không khỏi bị long đong, trắc trở.
Bên cạnh đó, thấy 2 tên tiểu yêu Tâm và Gia Huy cũng mồ hôi đầm đìa, Đường Tăng cũng ban cho vài viên nan giống Hoàng Phong, cùng 2 bộ pháp khí trước đó, cũng cho bọn hắn luôn.
Hai yêu phấn khích vô cùng, cũng bắt chước Hoàng Phong, bái tạ Đường Tăng.
Xong xuôi, Linh Cát Bồ Tát chào từ giã mấy thầy trò, mang theo 3 yêu trở về núi.
Lại nói, sau khi Hàng Long Phục Hổ trở về Linh Sơn, báo cáo lại tình hình lúc đó cho Đa Bảo Như Lai nghe, sau khi thấy không có gì đáng nghi, Phật Tổ cho Hàng Long cùng Phục Hổ lui xuống, rồi cho người đi mời Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật.
“A Di Đà Phật! Chẳng hay hôm nay Phật Tổ cho mời bần tăng có chuyện gì?”
Đối diện Đa Bảo Như Lai hiện tại, là 1 vị tăng nhân tướng mạo trang nghiêm, mặt mũi hiền từ, toàn thân toả ra hào quang lưu ly ngọc bích hỏi.
“Vô Lượng Phật Chủ! Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật đã lâu không gặp! Hôm nay, bổn toạ mời ngài tới đây là muốn nói về chuyện của Linh Cát Bồ Tát!”
Dừng lại 1 chút, thấy thần sắc của Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật vẫn không có biến hoá gì, Đa Bảo Như Lai nói tiếp:
“Theo như đề xuất của Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, ngài xin nhường lại 2 nạn của mình cho Linh Cát Bồ Tát bố trí kiếp nạn, kiếm chút công đức! Nay 2 nạn của Linh Cát Bồ Tát hoàn thành, đã được thầy trò Đường Tăng vượt qua! Nên ta có ý mời Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật đến đây, để thông báo 1 tiếng!”
“A Di Đà Phật! Nếu như vậy thì đại thiện! Cám ơn Phật Tổ đã hết lòng chiếu cố cho nghĩa đệ của ta!”
Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật điềm đạm nói.
Vì để tránh tai vách mạch dừng, cũng như sự chú ý của 2 Thánh, nên Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật cũng không dám gọi Linh Cát Bồ Tát là sư đệ, chỉ dám gọi là nghĩa đệ.
Chính vì thế, đa phần giáo chúng đều cho rằng Linh Cát Bồ Tát tư chất thấp kém, nhập giáo đã lâu, nhưng không được Nhị Thánh yêu thích, chẳng qua là chỉ bám hơi nghĩa đệ của Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, mới lay lắt được ở trong bổn môn tới hiện tại.
Tất nhiên, Đa Bảo Như Lai là người trực tiếp làm việc cho 2 Thánh, nên không biết cặn kẽ uẩn khúc bên trong, thì cũng biết được 1 chút da lông.
Được 2 Thánh dặn dò quan sát kĩ lưỡng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật và Linh Cát Bồ Tát trong lượng kiếp này, nhất là Dược Sư Phật, nên cũng không dám sơ suất.
Thậm chí, đoạn đối thoại từ lúc nãy tới giờ, đều đã bị Đa Bảo Như Lai cho người âm thầm dùng Lưu Ảnh Thạch ghi lại, gửi cho 2 Thánh.