Chương 49: Tới sông Lưu Sa, Quyển Liêm chuyện cũ (1)
Sau khi rời khỏi Hoàng Phong Lĩnh, đi không biết đã bao nhiêu dặm đường, từ Hạ chuyển sang Thu. Không biết vô tình hay hữu ý, tiến độ hiện tại của mấy thầy trò, cùng với lộ trình trong nguyên tác lại khá ăn khớp với nhau.
Trời chiều dần lặng về Tây, trong kẽ lá tiếng ve ngân rả rích, thầy trò Đường Tăng cuối cùng cũng đến 1 con sông thăm thẳm, nhìn mãi chẳng thấy bờ.
Bát Giới thấy vậy, xun xoe lại hỏi:
“Sư phụ! Sư phụ! Sông này là sông chi mà rộng quá vậy?”
Đường Tăng phì cười bảo:
“Sông này người thường nói rộng là phải, con là Nguyên Soái thống lĩnh thuỷ quân của Thiên Hà, công tác tại Thiên Hà, chẳng lẽ Thiên Hà lại bé hơn con sông này?”
“Hì hì! Tại lão Trư thấy thần sắc sư phụ không tốt lắm, nên định bày trò cho thầy vui ấy mà!”
“Khẹc khẹc! Bát Giới nói đúng! Sư phụ! Thầy có chuyện chi mà từ lúc tới đây, thần sắc ngài càng lúc càng xấu đi vậy?”
Đường Tăng thấy 2 trò hỏi thăm, bèn đi tới 1 phiến đá, dọn sơ 1 chút những dây leo chằng chịt trên đó, để lộ ra mấy chữ “Lưu Sa Hà”.
Phía dưới lại có đề thơ:
“Sông Lưu sa tám trăm dặm rộng,
Thăm thẳm nước sâu 3 ngàn tầm
Lông ngỗng xuống đây trôi chẳng nổi,
Lan hoa hạ thuỷ cũng phải trầm.”
Sau đó, Đường Tăng thở dài nói:
“Đây là sông Lưu Sa, nơi đây có 1 cố nhân, có lẽ các con cũng biết!”
Ngộ Không nghi hoặc hỏi:
“Là ai vậy sư phụ?”
“Khuê Thác Tư hay còn gọi là Quyển Liêm Tướng Quân!”
Bát Giới nghe xong giật mình hỏi lại:
“Quyển Liêm Tướng Quân sư phụ nói, có phải là Quyển Liêm Tướng Quân, thị vệ hầu cận bên cạnh Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn?”
“Đúng vậy!”
Đường Tăng gật đầu đáp.
Ở 1 bên, Ngộ Không vò đầu bứt tai, nhớ lại xem Quyển Liêm là ai, sau đó như chợt nhớ ra điều gì nói:
“Khẹc khẹc! Lão Tôn nhớ ra rồi! Có phải là cái tên lúc nào mặt cũng lạnh như băng, vạn năm không biến sắc không?”
Bát Giới nhìn Ngộ Không như nhìn 1 con khỉ (thì đúng là khỉ mà) nói:
“Hầu ca! Đó là do chức trách và nhiệm vụ người ta phải vậy, chứ thật ra bình thường Quyển Liêm rất hiền lành, lại có phần thật thà, thẳng thắn nữa!”
“Khẹc khẹc! Thì ra là thế, thì ra là thế! Nhưng sao hắn lại ở đây?”
Đường Tăng lại thở dài kể:
“Chuyện này phải kể đến sau khi con bị nhốt dưới Hoa Quả Sơn 500 năm, Bát Giới bị đày xuống phàm trần mấy mươi năm.”
…
Chuyện kể rằng, Quyển Liêm Tướng Quân vốn là 1 trong những vị lương tài trung thành dưới trướng Ngọc Đế, nếu nói khi xưa Thái Bạch Kim Tinh là cánh tay phải, Thiên Bồng là cánh tay trái, Quyển Liêm là đôi chân của Ngọc Đế, thì sau khi Thiên Bồng đi nằm vùng ở Tử Vi Đế Cung, Quyển Liêm phải đảm nhiệm luôn cả 2 vai trò, vừa là tay trái, vừa là 2 đôi chân của Đại Thiên Tôn.
Bởi vậy, một kẻ vốn hiền lành, thật thà như Quyển Liêm, không được mưu trí như Thái Bạch, không được lanh lợi như Thiên Bồng, phạm phải 1 số điều, làm kẻ khác phật lòng là không tránh khỏi.
Điển hình là Tứ Ngự, bốn vị Đại Đế nào đó, ngày đêm muốn xâu xé quyền lực, thậm chí là ngồi lên cái ngai vị Cửu Cửu Chí Tôn của Thiên Đế. (Cửu Ngũ Chí Tôn là Thiên Tử, tức con trời, vậy thì Ông Trời phải Cửu Cửu mới chí cao nhỉ?)
Theo đó, không biết bao nhiêu lần, kể cả vô tình và hữu ý, Quyển Liêm đã phá hư rất nhiều kế hoạch của chư vị Đại Đế, làm họ vô cùng bất mãn.
Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, vào một mùa Đại Hội Bàn Đào năm nọ, trước khi bữa tiệc bắt đầu, Tây Cực Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế cho người mời Quyển Liêm đến Câu Trần Đế Cung, nói là có bảo vật dâng hiến Ngọc Đế cùng Vương Mẫu, nhân dịp trọng đại.
Quyển Liêm thật thà cũng tin theo, đến Câu Trần Đế Cung, Câu Trần Đại Đế bày tỏ lâu nay rất áy náy, vì 1 chút xung đột quyền lực mà có lúc mà đã làm Đại Thiên Tôn buồn phiền, vì vậy hôm nay, nhân dịp Bàn Đào Đại Hội sắp tới, Câu Trần Đại Đế có 1 cái Chén Ngọc Lưu Ly, diệu dụng vô cùng, là dị bảo hiếm có của thế gian, muốn nhờ Quyển Liêm dâng tặng Ngọc Đế để hoà hoãn quan hệ 2 bên.
Như đã nói, Quyển Liêm Đại Tướng vốn tính tình thật thà, thẳng thắn, cứ nghĩ Câu Trần Đại Đế là chân tâm, thực ý muốn làm hoà với Ngọc Hoàng bệ hạ, nên cũng vui vẻ nhận lời, làm trung gian hoà giải, nhận hộp gấm có chứa bảo vật của Câu Trần Đại Đế mang về cho Đại Thiên Tôn.
Đến giữa đường, Quyển Liêm “vô tình” gặp được Vương Linh Quan cũng đi đâu về, thế là cả 2 dừng lại 1 chút, trao đổi đôi lời.
Lại nói, sau khi Thiên Bồng “chuyển công tác” sang Tử Vi Cung, Vương Linh Quan kẻ này bỗng nổi lên như 1 thế lực mới, hầu như đi đâu cũng nghe chư vị thần tiên tán dương hắn, nói hắn làm rất tốt công việc được Ngọc Đế bệ hạ giao, có lẽ sẽ thay thế vị trí cũ của Thiên Bồng trong tương lai.
Quyển Liêm mặc dù thật thà, nói thẳng ra là không có đầu óc mưu mô, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn ngốc nghếch, những gì hắn không nhìn ra, không có nghĩa là Thái Bạch và Đại Thiên Tôn không nhận ra, điều hắn cần biết, đó chính là Thái Bạch cùng Đại Thiên Tôn có vẻ không ưa tên này.
Đại Thiên Tôn đã từng nói với hắn, chư Đế cho rằng Đại Thiên Tôn nhu nhược, ngu dốt, bất tài, nhưng thật ra phần lớn là do ngài ấy bị Thiên Đế quả vị hạn chế, đường đường là chí cao vị cách, sau Phong Thần lượng kiếp, Lục Ngự ra đời, ngoại trừ Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Đức Quang Đại Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ (tức Địa phủ Bình Tâm nương nương) không quản sự đời ra, tất cả thực quyền của Thiên Đế, hầu như đều bị phân chia cho các Đại Đế khác.
Làm cho Đại Thiên Tôn biến thành 1 “ông vua bù nhìn” mặc dù theo quy tắc thì tất cả mọi việc muốn làm, chư vị Đại Đế phải cho Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn biết, nhưng đâu có bảo là nói trước hay nói sau đâu? Thế nên, chỉ có mấy chuyện nhỏ nhặt bọn họ mới cho người đi xin chỉ thị, chứ hầu như những chuyện lớn, bọn họ đều tự quyết hoặc thương nghị với nhau, xong rồi, mới trình báo cho Đại Thiên Tôn biết.
Cũng theo đó, Đại Thiên Tôn muốn quyết điều gì, có thể điều động Tứ Đế (như đã nói, Bình Tâm nương nương không muốn quản) làm thay. Tuy nhiên, nếu giao việc trực tiếp cho họ, họ lại giao cho cấp dưới, lằng tà lằng ngoằng, biết khi nào mới xong? Thậm chí, đối với 1 số việc hệ trọng, nếu Tứ Đế đều “bỏ phiếu phủ quyết” thì coi như việc đó Đại Thiên Tôn cũng không thể thực hiện được.
Cứ như thế, Đại Thiên Tôn cũng buồn phiền, không còn quan tâm mấy đến tranh đoạt quyền lực nữa.
Trong khi đó, các Đại Đế cho rằng họ đã thăm dò ra được nội tình của Đại Thiên Tôn, cho rằng đây chỉ là 1 kẻ ngu ngốc, năm xưa may mắn được bám hơi Hồng Quân Đạo Tổ, mới ngồi lên được vị trí này.
Thế là trong âm thầm, bọn họ hợp tác với nhau, đẩy Vương Linh Quan lên hòng thế vị trí cũ của Thiên Bồng, để nắm bắt được nhiều tình báo của Ngọc Đế bệ hạ hơn. Chờ thời cơ thích hợp, bọn hắn sẽ bức ngài thoái vị, mưu đoạt quyền hành.
Nhưng họ đâu biết rằng, những trò trẻ con này, Đại Thiên Tôn, thậm chí là cả Thái Bạch Kim Tinh cũng đã nhìn ra từ đời nào rồi. Thế nên, 2 vị này mới nhắc nhở Quyển Liêm, nên cảnh giác khi tiếp xúc với tên Vương Linh Quan này.
Trong lúc đang tán gẫu 1 số vấn đề vặt vãnh, chiếc hộp gấm bỗng nhiên xuất hiện dị động, nó tự bật nắp ra, hiển lộ bảo vật trước mặt 2 người.
Bảo quang lấp loé, dị hương lượn lờ, chỉ thấy, trong đó làm gì có cái chén lưu ly nào, mà rõ ràng là 1 cái chén làm bằng Xá Lợi!?