Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 50: Tới sông Lưu Sa, Quyển Liêm chuyện cũ (2)



Chương 50: Tới sông Lưu Sa, Quyển Liêm chuyện cũ (2)

Quyển Liêm thấy cảnh này cũng giật mình, lúc sau mặt mày đỏ chót, Xá Lợi không chỉ là biểu tượng của Phật môn, mà mỗi viên Xá Lợi có thể đại diện cho 1 vị Phật môn tu sĩ, bây giờ cả 1 cái chén này đều làm bằng Xá Lợi, thì ý tứ là gì? Thử hỏi khi Đại Thiên Tôn nhận được vật này, mở ra giữa Bàn Đào Đại Hội thì sẽ như thế nào? Cái này còn thâm độc, đớn hèn hơn cả bôi tro trét trấu lên mặt nữa.

Quyển Liêm Tướng Quân mặt đỏ tới mang tai, ném cả hộp cả chén xuống đất, lấy pháp bảo Hàng Yêu Bảo Trương ra, đập vỡ cái chén vỡ tan tành.

Bảo quang vụt tắt, dị hương biến mất, Quyển Liêm lấy lại thanh minh, dụi dụi mắt nhìn lại dưới đất, thì hỡi ôi chén Xá Lợi đâu không thấy, chỉ toàn thấy mảnh vỡ của chén Lưu Ly.

Quyển Liêm Tướng Quân sống lưng lạnh ngắt, hắn biết mình đã bị trúng ám toán rồi.

Giữa lúc chưa biết nên xử lý thế nào, thì Vương Linh Quan nãy giờ đã chứng kiến hết mọi việc hét toáng lên như lợn bị chọc tiết.

“Trùng hợp thay” ngay lúc đó Tây Cực Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế cũng có công việc đi ngang, nghe tiếng la thất thanh của Vương Linh Quan, nên tiến lại xem có chuyện gì xảy ra.

Vương Linh Quan vì đại nghĩa diệt thân (mặc dù cũng không thân lắm) đã thuật lại cho Câu Trần Đại Đế nghe đầu đuôi sự việc. Nào là khi hắn vừa đến, thì thấy Quyển Liêm lấm la, lấm lét, trông có vẻ như muốn chiếm bảo vật làm của riêng, khi bị hắn vạch trần thì Quyển Liêm thẹn quá hoá giận, trở tay đập bể chén quý,…

Nhân chứng, vật chứng đầy đủ, Quyển Liêm có ra sức giải thích cũng vô dụng, Tây Cực Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Đại Đế ngay tại chỗ chấp pháp, dùng Đại Đế quyền hành đày Quyển Liêm xuống Lưu Sa Hà, bảy ngày 1 lần, phải chịu h·ình p·hạt vạn kiếm xuyên tim.

Nghe thủ pháp này rất quen đúng không? Đúng vậy, 2 vị Đại Đế, 2 “tội nhân” khác nhau (Thiên Bồng và Quyển Liêm) nhưng cùng 1 motif. Quá rõ ràng, những người này ít gì cũng có cấu kết với nhau, thậm chí là có âm mưu, có chủ đích đàng hoàng, chứ không phải ngẫu nhiên.

Lại nói thêm, nếu các vị đang hỏi Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn đang ở đâu trong lúc các vị ái tướng bị hãm hại thì: đối với Thiên Bồng, hắn đã thuộc biên chế Tử Vi Đế Cung, với lại Tử Vi Đại Đế ra tay quá nhanh, hắn chơi chiêu “tiền trảm hậu tấu” tới khi Ngọc Đế biết tin, thì Thiên Bồng đã thành con lợn rồi. Sau đó, mặc dù ngài đã rất cảnh giác bọn kia sẽ ra tay với Quyển Liêm, nên cũng đã có chuẩn bị trước, chỉ cần có dị động, ngài ấy sẽ nhanh chóng tới ngay.

Nhưng ngài ấy lại không ngờ rằng, hôm đó Đông, Bắc, 2 vị Đại Đế đồng thời “tới chơi” muốn nhờ Đại Thiên Tôn chỉ điểm tu hành.

Đáng lẽ, Nam Cực Thần Tiêu Chân Vương Trường Sinh Đại Đế cũng có đi chung, nhưng nửa đường đã rẽ sang Đâu Suất Cung, xin Lão Quân 1 chút Tiên Đan cho tiểu đồng nhi Bạch Hạc và toạ kỵ Mai Hoa Lộc để chúng đột phá cảnh giới.



Sau đó ít lâu, Từ Hàng Bồ Tát cũng ghé thăm cung Dao Trì của Vương Mẫu nương nương, muốn bàn luận 1 chút về Bàn Đào Đại Hội, còn Thái Bạch Kim Tinh thì được Võ Đức Tinh quân mời đi đánh cờ, luận đạo từ hôm trước.

Tất cả sự việc này hầu như đã được 1 bàn tay đạo diễn rất tinh vi, mặc dù không đồng loạt diễn ra tại cùng 1 thời điểm, nhưng rất xảo diệu là khi Quyển Liêm g·ặp n·ạn, tất cả những người liên quan có đủ quyền hành, cũng như năng lực, sẽ và có thể cứu hắn, thì đều không ai có thể đến kịp.

Thậm chí, khi Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn cảm ứng được Quyển Liêm có dị động, định xé mở không gian, ngay lập tức tới cứu hắn, cũng bị Đông Cực Đại Đế – Thái Ất chân nhân, cùng Bắc Cực Đại Đế – Bá Ấp Khảo, nhiễu loạn thời không khiến Đại Thiên Tôn tới trễ 1 bước.

Đại Thiên Tôn chất vấn, thì họ bảo là do vừa lĩnh hội xong 1 chút cách kiến giải của Đại Thiên Tôn về không gian pháp tắc, nên họ có chút không khống chế được, “vô ý” gây cản trở cho ngài ấy.

Mặc dù sau đó suýt có đại chiến, nhưng nhân chứng vật chứng đầy đủ, Đại Thiên Tôn chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng, đắng chát nhìn ái tướng phải chịu cảnh sống không bằng c·hết.

Sau đó, nghe nói Từ Hàng Bồ Tát sau khi đàm luận với Vương Mẫu xong, “vô tình” đi ngang thì biết sự việc, bèn xin Câu Trần Đại Đế cho Quyển Liêm sau này bái nhập môn hạ người thỉnh kinh, đi lấy kinh chuộc tội.

Đại Thiên Tôn nghe được câu này thì vô cùng đắng chát, lửa giận công tâm mà không có chỗ phát tiết, hôm đó, chẳng lẽ ngài ấy không xin xỏ gì cho Quyển Liêm ư? Không! Thậm chí, ngài ấy còn bỏ qua hiềm khích, bỏ qua tôn nghiêm của 1 Thiên Đế, cầu tình cho Quyển Liêm nữa kìa!

Nhưng ngài ấy nhận lại được gì? Một nụ cười giả tạo đến cực hạn của Câu Trần, với 1 câu: Quân pháp bất vị thân (nôm na là: đã xử phạt thì không nói tới chuyện tình cảm, thân thuộc). Ấy thế mà Từ Hàng chỉ nói vài câu, Câu Trần lại đồng ý! Thế ra cái chức vị Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn của ngài cũng chả là cái thá gì cả!?



“Cho nên, chuyện Quyển Liêm bị nhốt ở đây, để chịu cực hình là vậy đấy!”

Vừa nói, Đường Tăng vừa sải bước tới bên bờ sông, ngoắc ngoắc Ngộ Không với Bát Giới, kêu bọn hắn theo, rồi đâm đầu thẳng xuống sông.

Ngộ Không cùng Bát Giới sửng sốt 1 chút, nhưng sau đó cũng nhảy xuống theo.



2 giây sau, Đường Tăng ngoi đầu lên, dùng Đại Thiên Ngân Bát úp Bạch Long Mã lại, chứ để hắn chạy lung tung khỏi phạm vi của Già Thiên Xích Tán, bị yêu quái nào ăn mất thì sao?

Sau đó, Đường Tăng tiếp tục lặn xuống.

Mặc dù nói là lặn, nhưng thầy trò 3 người, ai cũng có thần thông, nên có thể đi lại tự do trong nước mà không bị ướt.

Tuy nhiên, do thuỷ vực của Lưu Sa Hà quá rộng, quá sâu, nên 3 thầy trò đi cũng hơn nửa nén nhang mới tới nơi, đó là do Đường Tăng biết đường từ trước, chứ không thì lại phiền phức.

Tới nơi, Ngộ Không cùng Bát Giới 2 huynh đệ, chỉ thấy trước mắt có 1 cái giếng sâu, nói cũng buồn cười, dưới sông sâu lại có giếng sâu? Nhưng sự thật thì chính là như thế.

Thì ra, năm đó lão Liêm vì chịu không thấu nỗi khổ vạn kiếm xuyên tim nữa, chạy cũng chạy không ra khỏi được Lưu Sa Hà (do đang bị Thiên Đế sắc lệnh trừng phạt trói buộc) nên trong cơn khủng hoảng hắn đã đào thẳng xuống lòng sông để trốn phi kiếm, đào ngày đào đêm thì được cái hố sâu không biết bao nhiêu mét.

Mặc dù sau đó phi kiếm cũng có thể tìm tới hắn, nhưng dần dà lão Sa cũng thích ở dưới giếng hơn, vì nó cho hắn 1 cảm giác an toàn (về tinh thần) với lại điều đó cũng sẽ gây cản trở hắn 1 phần, nếu khi hắn phát điên, để không làm hại tới người khác.

Sau này, kiếp luân hồi thứ nhất của Đường Tăng thấy thế, nên đã xây cho hắn 1 cái giếng, phía dưới đáy giếng, cũng có tương đối đầy đủ tiện nghi, để lão Liêm thấy thoải mái hơn.

Bát Giới kế bên nghi hoặc hỏi:

“Sư phụ! Sư Phụ! Sao ở đây lại có cái giếng?”

“Là 1 tiền thân của ta xây cho lão Liêm!”

“Nhưng làm như vậy để làm gì?”



“Con có biết loại kiếm Quyển Liêm phải chịu vạn kiếm xuyên tim, được chế tạo từ gì không?”

“Từ cái gì vậy sư phụ?”

“Khổ Trúc Diệp! Tức là lá của Tiên Thiên Linh Căn Khổ Trúc!”

Dừng lại 1 sắp xếp lại đại ý, Đường Tăng nói tiếp:

“Như ta đã có nói với các con, Khổ Trúc được Tiếp Dẫn Thánh Nhân tế luyện thành Linh Bảo Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, uy lực phi phàm, khi đánh trúng có thể phong bế lục thức kẻ địch. Ta cũng có được 1 đoạn, luyện với Hung Thú Đồ Đằng Trụ thành 2 cây Giác Tỉnh Bạch Trúc, 1 cây gõ vào đầu giác tỉnh thiên lương, 2 cây cùng trúng đích, đánh thức tạp niệm, q·uấy n·hiễu tâm thần.”

Đường Tăng vừa nói vừa tháo 2 cây Giác Tỉnh Bạch Trúc trên Cửu Bảo Trượng xuống ra, huơ huơ trước mặt 2 đồ đệ, quảng bá công năng của nó, làm 2 tên đồ đệ nghe xong né tránh không ngừng, Đường Tăng huơ qua trái, cả 2 né qua phải, Đường Tăng huơ qua phải, chúng lại né sang trái.

“Theo những gì ta nghiên cứu, lá của Khổ Trúc có thể luyện thành 1 loại phi kiếm, khi đánh vào sẽ tước đoạt dần tinh, khí, thần của n·ạn n·hân. Tinh, khí, thần chính là 3 yếu tố quan trọng của 1 sinh linh, còn được gọi là sinh linh Tam Bảo, ai bị hao hụt quá nhiều, sẽ sinh ra các vấn đề về tinh thần, thần trí như: hoá điên, đánh mất bản tính, cuồng loạn, ngơ ngơ ngác ngác,…”

“Các con biết chuyện 9 kiếp luân hồi trước của ta đều bị lão Liêm nuốt mất chứ?”

“Cái gì?” x2

Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới kinh hãi quá đỗi, trước giờ họ chỉ nghe về việc Đường Tăng đã chuyển thế 10 kiếp, nhưng không ngờ tất cả 9 kiếp trước đều táng thân tại đây.

“Sư phụ! Để lão Tôn ta 1 gậy đập c·hết tên nghiệt súc này!”

Ngộ Không lôi Như Ý Kim Cô Bổng ra, Hoả Nhãn Kim Tinh lập loè ánh lửa, sau lưng sát khí trùng thiên, nghiến răng ken két nói.

Lúc trước, hắn chỉ tôn kính 1 mình Tổ Sư, nhưng sau khi được Đường Tăng giải khốn, bái vào môn hạ Đường Tăng, được học những bài học quý giá từ người thầy này, chẳng biết từ khi nào, địa vị của Đường Tăng đã cao đến gần Tổ Sư trong lòng Ngộ Không rồi.

Bây giờ nghe nói thầy mình đau khổ luân hồi 9 kiếp, đều tán thây bởi tên yêu nghiệt trước mặt, Ngộ Không vẫn còn giữ được 1 chút bình bĩnh, để xin chỉ thị của Đường Tăng mới ra tay, đã là thành quả rất tiến bộ sau 500 năm tĩnh tu rồi.