Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 51: (Nạn 15) Gặp lần 10 thầy trò còn bỡ ngỡ? Chút lòng thành Ngộ Tịnh hiến đầu lâu! (1)



Chương 51: (Nạn 15) Gặp lần 10 thầy trò còn bỡ ngỡ? Chút lòng thành Ngộ Tịnh hiến đầu lâu! (1)

Bát Giới ở kế bên, sau khi nghe xong cũng sôi máu nóng, phải biết nếu không có Đường Tăng, bi kịch của hắn sẽ lại lặp lại 1 lần nữa trong Sát Na giới rồi, thậm chí, không biết phải đợi đến khi nào Tố Tố mới được trọng sinh được như bây giờ.

Tuy nhiên, khác với Ngộ Không, Bát Giới đã từng là đồng liêu, là đồng bạn vào sinh ra tử với Quyển Liêm thời còn dưới trướng Đại Thiên Tôn, nên hắn rất rõ kẻ này, chắc hẳn phải có uẩn khúc gì trong đó mới đúng.

Hạ Bồ Cào trên tay xuống, Bát Giới cố lấy lại bình tĩnh hỏi:

“Sư phụ! Ngài nói chuyện dửng dưng như thế, chắc hẳn trong đó còn có ẩn tình khác?”

Đường Tăng vừa trấn an Ngộ Không, vừa nói:

“Con nói không sai! Như ta đã nói trước đó, người bị trúng phi kiếm do Khổ Trúc luyện chế thành, sẽ dần bị gọt mất tinh, khí, thần và xuất hiện các vấn đề về tinh thần, thần trí. Lão Liêm cũng vậy, 7 ngày 1 lần, vạn kiếm xuyên tâm, có thể nói nếu không phải ý chí hắn kiên định, thì trước khi gặp được ta, hắn đã hoá yêu ma, gây hại dân lành rồi.”

“Độc ác hơn, thủ pháp của người luyện chế kiếm này rất cao minh, không biết từ đâu lấy được 1 phần máu thịt của ta, luyện chế thành 1 loại nguyền rủa, giống như vu thuật vậy. Chỉ cần thôn phệ được huyết nhục của ta, thì hắn sẽ bớt đi nỗi đau đớn khi bị gọt mất Tam Bảo, thậm chí khôi phục lại được 1 chút thần trí.”

Bởi vậy mới thấy, trong quỹ tích gốc tại sao lão Sa lại trông cứ ngờ ngờ nghệch nghệch, khù khờ ít nói, thực lực thì chả ra sao cả, chỉ thủ hoà được khi lợi dụng ưu thế sông Lưu Sa lúc đánh với Bát Giới. Về sau không thấy thể hiện được thêm gì nhiều so với những thứ đáng nên có. Chẳng lẽ, làm hộ vệ cho Ngọc Hoàng, mà thực lực lại chỉ có chừng ấy?

Thì ra, không phải tất cả là do bản tính của hắn, cũng không phải hắn muốn giấu dốt hay làm nội ứng gì như những đồn đoán trên mạng kiếp trước, mà là đã bị bào mòn đi quá nhiều tinh, khí, thần trong người, khiến hắn cứ lầm lì, cục mịch như thế.

Chuyện này, cũng giải thích luôn tại sao trong nguyên tác, Sa Tăng chỉ ăn mỗi Đường Tăng, rồi lấy đầu lâu xỏ thành vòng cổ treo bên người. Thực tế là hắn đã ăn thịt không ít người, nhưng chỉ có ăn các kiếp luân hồi của Đường Tăng là giúp hắn lấy lại chút thần trí, còn cái đầu lâu, chất chứa kết tinh trí tuệ tu hành của Đường Tăng, có thể giúp hắn giảm bớt nỗi đau đớn mỗi lần bị phi kiếm t·ra t·ấn, nên mới giữ lại đeo trên người.

Quay trở lại, Đường Tăng tiếp tục giảng giải:

“Bởi vì thủ pháp của kẻ ra tay quá cao siêu, hay nói đúng hơn là thực lực của kẻ đó đã vượt qua ta rất nhiều. Nên nghiên cứu mấy năm trời, ta chỉ có 1 cách duy nhất là khi cảm ứng được đại nạn sắp đến, tự thân hoá đạo, ngưng tụ toàn thân huyết nhục thành 1 cái năng lượng kết tinh, cho hắn hấp thu. Còn 9 cái đầu lâu, ta ngưng tụ thành 9 cái Xá Lợi bảo tràng, cho hắn mang theo mình, bình tâm tĩnh khí.”

“Cũng chịu thôi! Ta mà không hoá đạo để cứu lão Liêm, thì khi ‘thời điểm đó’ đến, ta cũng sẽ bị 1 nguyên nhân nào đó mà c·hết, sau đó cũng vì 1 nguyên nhân gì đấy mà lão Liêm ăn được cái xác của ta mà thôi.”

Đường Tăng vừa nói, vừa liếc lên trời như đang ám chỉ “Thiên ý khó trái” vậy.

“Với lại, thà rằng ta hi sinh chín cái mạng quèn, đổi lại 1 chút tỉnh táo cho lão Liêm, chứ không để hắn vì hoá cuồng mà ăn người bậy bạ, sát nghiệp quấn thân!”

Ngộ Không cùng Bát Giới nghe vậy cũng chợt bừng tỉnh, phần thì thương cho số phận bi thảm của lão Liêm hiện tại, phần thì áy náy lúc nãy đã có giây phút hiểu lầm hắn. Nhưng nhiều hơn là cảm phục tinh thần và tấm lòng của Đường Tăng.



Tiến lại sát miệng giếng, Đường Tăng khẽ ngâm:

“Bống Bống, Bang Bang

Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta

Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người

Cá ơi thật tội cho ngươi

Cũng vì trung chủ bị người vu oan

Ngàn kiếm xé nát tâm can

Suýt hoá điên dại, lại mang thân tàn.”

Hết câu, 1 bóng đen từ dưới giếng bơi nhanh lên, sau đó nhảy ra khỏi giếng, đứng trước mặt mọi người.

Lại nói về Quyển Liêm, không biết cụ thể hắn là từ sinh linh gì hoá hình, Đường Tăng đã có dùng Tuệ Nhãn dò xét, nhưng lần nào cũng thất bại.

Chỉ có ở kiếp luân hồi thứ 8, hắn gom hết vốn liếng, chơi lớn 1 lần, thì chỉ thấy chân thân của lão Liêm bị 1 bóng hình che phủ, hào quang sáng chói, may là bóng hình đó không có ác ý, không thì ở kiếp đó, chắc Đường Tăng phải đi đầu thai sớm hơn dự kiến.

Hỏi thẳng Quyển Liêm, thì hắn cũng không biết, hắn chỉ nói là bản thể hắn không có hình tướng cố định, là cát không phải cát, là nước không phải nước, không phải động vật cũng không phải thực vật.

Nếu bắt hắn hoá ra bản thể, thì hắn sẽ hoá thành 1 con cá hình thù kì quái, hơi giống với cá nóc, đến gần thì lại thấy tựa như 1 bong bóng nước chứa đầy cát vậy, nhưng hình tướng này thật ra cũng là hắn cảm thấy thoải mái nhất, mới biến hoá thành thôi.

Bởi vì thế, đến tận nay bản thể của lão Liêm vẫn là 1 trong những bí ẩn lớn nhất mà Đường Tăng chưa khám phá ra ở giới này.

Bản thể không xác định, nhưng đạo thể của lão Liêm lại rất ấn tượng:



Đường Tăng còn nhớ mang máng có thơ mô tả rằng:

“Ðầu đỏ bù xù tóc rối nhăng,

Tròn vo cặp mắt sáng như đăng (đèn)

Da dẻ màu chàm trông quái lạ,

Tiếng sấm không bằng tiếng nói năng,

Mình bận áo lông vàng có sọc,

Lưng đeo dây nịt trắng có rằn,

Sọ người chín cái mang quanh cổ

Gậy báu cầm tay bộ dữ dằn.”

Qua đó có thể thấy, Quyển Liêm của chúng ta, sau khi bị đày xuống hạ giới làm yêu quái, đã hình thành cho mình 1 phong cách rất chất chơi, rất hoang dã.

Thấy Quyển Liêm đứng đó mà mắt nhắm nghiền, trên trán nổi gân xanh, Đường Tăng biết là hắn lại vừa trải qua 1 trận vạn kiếm xuyên tim đây mà.

Mặc dù đã có 9 cái đầu lâu của Đường Tăng giúp đỡ, nhưng nó chỉ miễn giảm nỗi đau tinh thần thôi, còn nỗi đau thể xác thì chỉ có thể dùng nghị lực kiên cường chống đỡ.

Mặc dù không mở mắt, nhưng Quyển Liêm biết chỉ có 2 người biết đoạn thơ này, mà đây lại là giọng nam, thì chỉ có thể là…

“Sư phụ! Là người sao? Người lại đến rồi sao!”

“Uh! Ta lại đến rồi đây!”

Đường Tăng thở dài, lấy ra Lục Diệp Thần Phiến, dùng tổ hợp Bàn Đào – Bồ Đề Phiến hình thái, vừa hồi phục thể lực, vừa trấn an tinh thần cho Ngô Tịnh.

Tinh thần ổn định lại, thấy trước mặt đúng là Đường Tăng, Ngộ Tịnh vui mừng khôn xiết, nhưng dường như lại chợt nhớ ra điều gì, Sa Ngộ Tịnh lại bắt đầu buồn rầu, ủ rũ.



Thấy thế, Đường Tăng hỏi:

“Làm sao? Thấy ta con không vui à?”

Ngộ Tịnh thở dài trả lời:

“Haizz! Sư phụ! Được gặp ngài ta rất vui, nhưng chẳng phải mỗi lần gặp ngài, ngài đều sắp ‘đại nạn lâm đầu’ hoá đạo để giúp ta hay sao? Sao kiếp này ngài lại đến sớm thế?”

Trong giọng nói của Ngộ Tịnh, Đường Tăng có thể nghe ra hắn có mấy phần phẫn uất, mấy phần tự trách, nhưng phần nhiều là cảm thấy có lỗi với Đường Tăng, nên mới thế.

“Hahaha! Được rồi! Con cũng không cần buồn nữa! Đây đã là kiếp thứ 10 của ta rồi, con đã có thể thoát khỏi đây, đi Bái Phật với ta rồi!”

Đường Tăng vỗ vai Ngộ Tịnh cười nói.

Ngộ Tịnh còn đang sững sờ vì niềm vui quá lớn, thì Đường Tăng đã bắt đầu lấy “bộ đồ nghề” ra, chính thức thu nạp Ngộ Tịnh vào môn hạ của hắn.

“Sa Ngộ Tịnh! Nay ta xuống tóc cho con, thu con vào môn hạ, ban danh hào Sa Tăng, cùng ta đi Tây phương, cầu CHÂN PHẬT, thỉnh CHÂN KINH, con có bằng lòng?”

“Sa Tăng – Sa Ngộ Tịnh, bái kiến sư phụ!”

“Sư phụ! Đồ nhi nghèo hèn, không có lễ bái sư, chỉ có 9 cái đầu lâu của ngài, nay ta trả lại cho ngài xem như lễ bái sư có được không?”

Sa Tăng cười ngây ngô, ngượng ngùng nói.

Ở kế bên Ngộ Không cùng Bát Giới nghe thế thì nhào tới, bá vai Ngộ Tịnh cười ha hả.

“Ha Ha Ha! Sa sư đệ, không ngờ ngươi lại có khiếu hài hước như thế! Lão Trư bội phục, bội phục!”

“Khẹc khẹc! Đến cả sư phụ ngươi cũng dám nói đùa, lão Tôn cũng nhận người sư đệ này! HA HA HA!”

Đường Tăng đứng đó cũng ngơ ra 1 lát, rồi cũng cười lên ha hả.

Trong lúc mấy thầy trò cười đùa vui vẻ, chỉ thấy, sau khi được Đường Tăng chính thức thu vào môn hạ, chữ TỘI màu vàng trên ngực của Sa Tăng cũng tan biến mất