“Hạ Băng! Hạ Băng! Mau tỉnh dậy đi! Đừng ngủ nướng nữa!”
“Cốc!”
“Ui da! Là ai đánh lén bần tăng?”
Đường Tăng mở mắt ra, thấy một nam tử khuôn mặt lạ hoắc, khí chất lạnh lùng đang nhìn hắn. Nhìn kỹ một chút, hắn so sánh lại với ký ức trong đầu mới nhận ra là Hạ Tuyết Phong Lôi – Ngộ Không đây mà.
“Con khỉ! Ngươi dám đánh sư phụ!”
“Sư phụ cái gì? Ngươi ngủ đến choáng váng đầu óc rồi à!?”
Hạ Tuyết Phong Lôi nhìn đệ đệ Hạ Băng như nhìn 1 đứa thiểu năng nói.
Đường Tăng không nói nhiều, triệu hồi Giác Tỉnh Bạch Trúc từ trong ra, định gõ 1 gậy vào đầu Ngộ Không để hắn thức tỉnh. Chịu thôi, dù sao thì Hạ Tuyết Phong Lôi cũng là người tu hành, không dễ bị trúng chiêu như Cao Thuý Lan.
Quả nhiên, theo y như những gì Hạ Băng – Đường Tăng dự đoán, hắn chỉ mới vừa có 1 chút động tác nhỏ thôi mà Hạ Tuyết Phong Lôi đã trở nên cảnh giác, lộn ngược ra phía sau vài vòng.
“Ngươi không phải Hạ Băng! Ngươi là yêu nghiệt phương nào? Ngươi đã giấu đệ đệ ta ở…”
“Bonk”
Giác Tỉnh Bạch Trúc mang theo 1 chút pháp lực của Đường Tăng và năng lượng của Độn Khứ, vòng ra phía sau lưng đập, vào đầu Hạ Tuyết Phong Lôi 1 phát.
“Ai da! Là ai ám toán lão Tôn?”
Nhìn đi, đúng là thầy nào trò nấy, tới cả lời thoại cũng giống.
“Là ta đây!”
“Ngươi? Ngươi là ai?”
Hạ Tuyết Phong Lôi – Ngộ Không mê man nhìn thằng oắt con lạ mắt trước mặt hỏi lại. Sau đó, thấy trên tay hắn đang cầm Giác Tỉnh Bạch Trúc, Hạ Tuyết Phong Lôi mới hỏi lại với giọng điệu không chắc chắn lắm:
“Sư phụ?”
“Ừm!”
“Hahaha! Lần trước ngài biến thành 1 lão già, lần này lại biến thành 1 thằng nhóc à?”
Ngộ Không cười cười, nhưng bất chợt hình như nghĩ tới điều gì, lấy tay sờ soạng trước ngực, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“May quá! May quá! Lần này lão Tôn không có mấy thứ dư thừa!”
“Đúng vậy! Con không những không thừa, mà còn thiếu nữa!”
“Thiếu?”
Ngộ Không sợ hãi thốt lên, sau đó hắn lần mò khắp người. Để rồi hắn nhận ra rằng:
“Tay? Tay trái ta đâu rồi?”
“Mất rồi! Con tự dò xét lại trí nhớ trong đầu đi.”
Một lúc sau, Hạ Tuyết Phong Lôi – Ngộ Không mở mắt ra, hắn ngửa mặt lên trời gầm thét:
“Tức c·hết lão Tôn! Tức c·hết lão Tôn mà! Không cho ta diễn vai nữ thì lại cho ta diễn vai không lành lặn!”
“Sư phụ! Yến Xích Hà là ai, con muốn tính sổ với hắn!”
“Không nên đâu!”
“Tại sao vậy sư phụ?”
“Yến Xích Hà là do Ngộ Tịnh đóng vai á!”
“Sa sư đệ?”
“Ừm! Âm thầm chia rẽ nội bộ của chúng ta từ những thứ nhỏ nhặt nhất, chính là mục đích không bao giờ thay đổi của ‘họ’ mà!”
Ngộ Không hậm hực, lầm bầm lầu bầu. Đại khái là nguyền rủa mấy lão già dịch bị “ải chỉa” các thứ 1 chút. Sau đó mới hỏi Đường Tăng:
“Sư phụ! Bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”
“Mau đi tìm Bát Giới. Nếu không, sau đợt này sẽ có 1 vụ huyết án, 1 vụ đ·ánh g·hen chấn động Tam giới!”
“Khẹc khẹc! Vậy thì đi nhanh thôi sư phụ!”
“Từ từ, để ta hỏi đường cái đã! Đúng rồi! Đừng có cưỡi con ngựa kia nhé, nó là tiểu sư đệ Bạch Long của con đấy?”
“Ể? Khẹc khẹc! Bạch Long bị đột biến rồi sư phụ! Hắn biến thành màu đen rồi!”
“Được rồi, đừng đùa nữa, đi theo hướng này! Để ta lấy Đai Thiên Ngân Bát ra thu tiểu Bạch vào. Để nó 1 mình ở nơi đồng không mông quạnh, có yêu quái đi ngang ăn thịt nó mất thì khổ!”
Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân, Đường Tăng ngồi “thảm bay” Lục Âm Thiền Y tầm nửa nén hương, cuối cùng cũng đến địa phận Hắc Sơn Thôn.
Quang cảnh nơi đây có thể nói là âm u, tiêu điều, tối tăm, mờ mịt. Đường Tăng dùng Tuệ Nhãn dò xét, quả nhiên ngọn núi Hắc Sơn âm khí ngút trời. Thêm cả Yêu khí, oán khí đông đặc lại thành sương mù, tràn cả xuống dưới Hắc Sơn Thôn dưới chân núi, tạo nên 1 bầu không khí hoang vu vắng vẻ mà lại vô cùng ngột ngạt.
Nhắc mới nhớ, hầu như từ nãy đến giờ, Đường Tăng không thấy bóng dáng 1 con chim thú nào, mặc dù xung quanh toàn là cây cối rậm rạm.
Ngộ Không ở kế bên dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh dò xét, cũng lắc đầu không thôi.
Hai thầy trò sóng vai đi vào thôn. Người trong thôn thấy có kẻ lạ mặt tới, cũng khá là rụt rè, ai nấy cũng dè chừng 2 người lạ mới đến.
Đi một lúc, thấy phía trước có đám đông, cả 2 nhanh chân tiến lại xem sao.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Ta đúng thật là người của quan phủ mà!”
“Phi! Ăn trộm nước uống của bọn ta mà còn dám tự nhận là người của quan phủ! Các hương thân, mau mau đánh hắn!”
Giữa lúc vô số bàn chân sắp đạp vào mặt Ninh Thái Thần thì có 1 âm thanh vang vọng.
“Chân hạ lưu nhân!”
Các hương thân, phụ lão, bà con làng trên, xóm dưới đồng loạt nhìn về hướng âm thanh phát ra. Chỉ thấy 1 lớn, 1 nhỏ, 1 thanh niên, 1 thiếu niên, 1 lành lặn, 1 cụt tay đang bước tới, âm thanh vừa phát ra là của tiểu thiếu niên lành lặn kia.
“Các vị hương thân phụ lão, ông, bà, cô, dì, chú, thím, anh 2, cậu út,… Xin hãy bớt giận 1 chút, ngồi lại đây uống chút nước!”
Biết là người trong thôn này đang khốn khổ vì thiếu nước do Thụ Yêu Mỗ Mỗ giở trò trên đầu nguồn. Nên Đường Tăng lấy Vô Lượng Ngọc Bình ra, mượn tạm mấy cái bình rỗng của 1 nhà gần đó, đổ đầy nước vào.
Các bà con trong thôn mới ban đầu còn nghi hoặc, 1 cái bình bé tẹo như thế làm sao có thể đủ mời nước cho từng này người? Thậm chí, có người còn nghi ngờ 2 thầy trò Đường Tăng là đồng lõa của Ninh Thái Thần, định đánh lừa họ để cứu người ra nữa cơ.
Nhưng mọi chuyện sau đó làm những người có mặt tại đây vô cùng kh·iếp sợ. Hết cái bình này, tới cái chậu, cái thùng khác mà nước trong bình vẫn chưa cạn. Họ biết là có thể đã gặp tiên nhân, nên ùa nhau chạy về nhà, lấy thùng, thấy chậu ra xin nước.
Đến gần chạng vạng, Đường Tăng mới coi như giải quyết được hết nhu cầu trước mắt của người dân trong thôn.
Bởi vậy, bây giờ mấy thầy trò đều được mời về nhà trưởng thôn để dùng bữa. Đúng vậy, bởi vì chưa có cơ hội ra tay, nên Ninh Thái Thần – Trư Bát Giới vẫn chưa được “thức tỉnh” cũng bị Ngộ Không mơ mơ hồ hồ kéo theo từ sáng tới giờ.
Lão trưởng thôn là 1 lão trọc đầu, gọi hắn là lão cũng không đúng vì trông hắn vẫn còn khoảng độ tuổi trung niên, nhưng hắn nói hắn đã hơn 60 tuổi rồi. Nếu được hỏi người này giống ai thì Đường Tăng sẽ bảo là Từ Cẩm Giang, Đường Tăng nhớ không lầm trong Thiến Nữ U Hồn 2011, Từ Cẩm Giang đúng thật là thủ vai trưởng thôn Hắc Sơn Thôn.
Trưởng thôn cười hề hề, gắp cho Đường Tăng 1 miếng rau nói:
“Các vị tiên sư cũng đã thấy! Thôn chúng tôi mắc nạn thiếu nước đã lâu, chăn nuôi, trồng trọt chẳng được gì, chỉ có chút rau dại, mong các vị tiên sư thông cảm!”
Hạ Băng – Đường Tăng bỏ cọng rau vào miệng, vừa nhấm nháp vừa đáp:
“Trưởng thôn đừng khách khí! Chúng tôi là người học đạo, vốn dĩ là nên hành đạo tế thế, có phải thánh thần gì đâu mà ngài gọi là tiên sư!”
Thật sự mà nói, tên trưởng thôn này cũng khá khả nghi. Đường Tăng có dùng Tuệ Nhãn lướt sơ qua, nhưng chỉ thấy 1 đám sương mù mờ mịt. Sợ thăm dò tiếp sẽ đánh rắn động cỏ, nên Đường Tăng không dám manh động.
Bởi vì từ khi thôn phệ bản nguyên của Thập Sí Hoàng Phong, Đường Tăng đã đạt được thể chất bách độc bất xâm, nên cũng chả sợ trong đồ ăn có độc.
Ngồi kế bên, Ngộ Không đóng vai 1 ca ca lạnh lùng, chỉ gật gật đầu, biểu thị đồng ý hoặc lắc đầu biểu thị không đồng ý.
Trưởng thôn thấy thế bèn hỏi:
“Chẳng hay 2 vị là sư thừa nơi nào mà phép thuật thần thông cao siêu như thế? Các vị đừng hiểu lầm, chỉ là lão hủ từ nhỏ đã ở trong thôn này, nên rất tò mò chuyện ngoại giới ấy mà.”
Hừ, giấu đầu lòi đuôi, muốn thăm dò bọn ta à, mơ đi! Đường Tăng âm thầm nghĩ, sau đó giả vờ kiêu ngạo nói:
“Chẳng giấu gì trưởng thôn, ca ca ta là học trò của Hắc Sơn Chân Nhân phía bên kia núi Hắc Sơn! Còn ta lúc nhỏ cũng may mắn, được Tản Viên Sơn Thánh của núi Tản Viên nhận làm ký danh đệ tử! Sư phụ ta lại có 1 người đạo hữu, tên là Thuỷ Tinh Tán Nhân, ngài ấy có 1 cái bình quý, trong 1 lần có thể đựng được rất nhiều nước. Thấy ta tư chất thông minh nên tặng ta làm lễ gặp mặt. Cái bình đó chính là cái bình lúc sáng ta dùng!”
Đường Tăng hầu như diễn rất nhập vai 1 thiếu niên tuổi mới lớn, ngựa non háu đá, thích khoe khoang, nói không ngừng nghỉ. Điều đó làm trưởng thôn cũng nhức đầu mà đánh trống lui binh, lấy cớ tuổi già sức yếu, nên về phòng nghỉ trước, để 3 người ở lại, ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi sau.