Ăn uống no nê, Hạ Băng – Đường Tăng cùng Hạ Tuyết Phong Lôi – Ngộ Không về phòng.
“Cám ơn hai vị tiên sư lúc sáng đã ra tay trượng nghĩa, cứu giúp tiểu sinh! Thật sự là nếu như lúc đó không có hai vị giúp đỡ, ta cũng không biết sẽ như thế…”
Ninh Thái Thần chưa nói hết câu đã bị Đường Tăng gõ 1 gõ vào đầu.
“Bonk”
“Ôi da! Là ai đánh lén lão Trư?”
“Là bọn ta đây!”
Thấy hai người lạ mặt đang đứng trước mắt, Trư Bát Giới hai mắt híp lại, lùi lại về sau mấy bước, triệu hồi Cực Bảo Thấm Kim Ba ra, vô cùng cảnh giác hỏi:
“Hai vị, lão Trư không thù không oán với các ngươi, tại sao các ngươi lại ám toán ta? Với lại các ngươi là ai? Đây là đâu? Sư phụ cùng sư huynh đệ ta đâu?”
Đường Tăng thấy cũng thú vị, bèn hạ tông giọng thấp xuống, tỏ vẻ âm trầm nói:
“Sư phụ cùng sư huynh đệ của ngươi đã bị bọn ta ăn thịt cả rồi! Chỉ còn con heo mập nhà ngươi, ta thấy ngon nhất nên để sau cùng!”
Trư Bát Giới nghe vậy sống lưng lạnh buốt, Tôn Ngộ Không chiến lực như thế nào, hắn biết rất rõ. Thậm chí cả sư phụ, bề ngoài nhìn chỉ là 1 tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng chiến lực cũng không thua kém huynh đệ hắn. Vậy mà 2 người đó cũng bị trúng độc thủ của 2 kẻ này.
Chẳng lẽ là cường giả Đại La hoặc Chuẩn Thánh cảnh giới? Bát Giới nghĩ tới đây vừa sợ vừa giận, định giơ Bồ cào lên liều mạng thì thấy trong tay Hạ Băng đang cầm Giác Tỉnh Bạch Trúc, khe khẻ đập nhẹ vào tay còn lại, liền nổi lên nghi ngờ.
Những pháp bảo đó của sư phụ, tuy chỉ là Hậu Thiên phẩm cấp, nhưng cũng chính vì vậy, sư phụ thêm vào rất nhiều thứ kì quái gọi là “mật khẩu”. Tương tự như phải có thần chú mới dùng được Quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa vậy.
Quan trọng là hầu như chỉ có sư đồ bọn hắn mới biết “mật khẩu” của những pháp bảo đó là gì, nên 2 người này chỉ có thể là…
“Sư phụ? Hầu ca?”
“Đoán đúng rồi! Nhưng ngươi có phân biệt được ai là ai chăng?”
“Hạ Tuyết Phong Lôi, huynh dù biến thành ai đi chăng nữa, cũng không bỏ được đặc tính loài khỉ đâu! Một tay bị cụt, tay còn lại huynh để ở sau lưng, chỉ có thể là đang gãi mông thôi đúng không… Hầu ca?”
Ngộ Không bị nói trúng, mặt khỉ đỏ lên phản bác:
“Gãi hồi nào? Lão Tôn chẳng qua là đang để tay sau lưng, thể hiện phong thái của 1 cao nhân thôi!”
Thấy hai tên này lại sắp cạnh khoé nhau, Đường Tăng nhanh chóng lôi chúng vào phòng, tránh tai mắt của người khác.
Nhưng đã quá trễ:
“Ây da! Ngươi thấy gì không? Ba vị nam tử lôi lôi kéo kéo nhau vào 1 phòng, thật là ‘gay cấn’ nha!”
Nha hoàn A nói.
“Bé bé cái mồm thôi! Hai vị kia là tiên sư đấy! Để họ mà nghe được, ta và ngươi c·hết chắc!”
Nha hoàn B vừa nói, vừa lấy tay bịt miệng nha hoàn A lại, lôi nàng ta đi trong sự tò mò và tiếc nuối vô bờ bến của nàng ta.
…
Sáng hôm sau.
“Đa tạ trưởng thôn tối qua đã cho bọn ta tá túc 1 đêm! Bọn ta nghe nói trên núi Hắc Sơn có yêu ma, nên hôm nay định lên đó xem sao!”
“Chư vị tiên sư lại khách khí nữa rồi! Các vị giúp thôn chúng tôi nhiều như thế, tôi không có gì báo đáp, còn ái ngại vô cùng đây này!”
“Không có gì, không có gì! Mấy chuyện như thế này là chức trách của người tu đạo như bọn ta mà!”
“Vậy thì lão hủ ở đây xin thay mặt hương thân bái tạ chư vị! Chúc chư vị diệt trừ được yêu ma, khải hoàn trở về!”
Đoạn trưởng thôn định bái xuống thì Bát Giới nhanh tay lẹ mắt, đỡ hắn dậy. Sau đó, cả đám rời đi trong cái nhìn thâm thuý của lão thôn trưởng.
“Tản Viên Sơn Thánh sao? Là ai mà tại sao ta chưa từng nghe qua nhỉ?!”
Tưởng rằng rất nhanh là 3 thầy trò đã có thể ra khỏi thôn, nhưng không. Các dân làng trong thôn nghe tin tiên sư sắp rời đi, đều kéo nhau ra đưa đón, có người còn vét hết chút ít những hoa màu còn sót lại để biếu tặng họ. Mặc dù 3 thầy trò nhất quyết không nhận, nhưng cũng giằng co hồi lâu mới thoát được ra khỏi vòng vây nhiệt tình của bà con.
Lúc này, tuy là đã ra khỏi phạm vi thôn, nhưng 3 thầy trò không đi xa Cưỡi trên “thảm bay” Lục Âm Thiền Y quan sát kịch hay, vì nhân vật chính chắc cũng sắp xuất hiện rồi đấy.
Yến Xích Hà trong lòng rất buồn phiền. Hắc Sơn Thôn là quê hương của hắn, là nơi hắn sinh ra, cũng là nơi hắn từng có 1 gia đình hạnh phúc, nhưng đây cũng là nơi làm hắn nhớ lại ký ức đau khổ nhất, gợi nhớ lại cho hắn nỗi đau mất người thân.
Chưa kể, Lan Nhược Tự giữa lưng chừng núi Hắc Sơn, cũng là nơi gần chỗ mối tình thứ 2 của của hắn, Nh·iếp Tiểu Thiên sinh sống. Hắn rất sợ, sợ nàng ta lại hại người và hắn sẽ phải ra tay với nàng.
Suy nghĩ 1 lúc, Yến Xích Hà hạ quyết tâm. Năm đó thả nàng đi là do hắn mềm lòng, nếu nàng ta lại tiếp tục hại người, thì hắn chả khác nào đồng phạm với nàng. Chính vì vậy, nếu lần này quả thật là nàng, hắn sẽ không buông tha nữa.
Yến Xích Hà đi vào thôn, trước tiên là đi tế bái vợ con. Thật ra đó cũng chỉ là 2 cái mộ trống, chôn 1 số vật dụng của 2 người khi còn sống. Xong xuôi, hắn mới đến nhà thôn trưởng hỏi chuyện.
“Chẳng hay vị tiên sinh đây là…?”
Trưởng thôn nhìn tên đại hán râu quai nón, đầu tóc bù xù, ăn mặc lôi thôi, lếch thếch hỏi.
“Trưởng thôn, là ta Khuê Thác Tư đây!”
“Khuê Thác Tư? Là ngươi thật sao? Những năm nay ngươi đi đâu? Tại sao lại ra bộ dạng như thế này? Trông ngươi còn già hơn cả lão hủ nữa!”
“Sau chuyện đó, ta đã lên phía bên kia đỉnh núi Hắc Sơn, bái Hắc Sơn Chân Nhân vi sư, học đạo trừ yêu ma. Những năm gần đây vì lặn lội đây đó, bốn bể là nhà nên bộ dạng có hơi không được thuận mắt cho lắm, mong trưởng thôn đừng chê cười!”
“Ồ? Ngươi cũng là đệ tử của Hắc Sơn Chân Nhân gì đó à?”
“Chẳng lẽ trưởng thôn cũng biết sư phụ ta?”
“Ta không biết, nhưng hôm qua có 2 tên tiên sư tới thôn ta, trong đó hình như có 1 người cũng tự nhận là đồ đệ của Hắc Sơn Chân Nhân gì đó, không biết là ngươi có biết không?”
“Người đó tên là gì vậy thôn trưởng?”
“Cái gì Hạ, cái gì Phong Lôi ấy nhỉ?”
“Hạ Tuyết Phong Lôi?”
“Đúng! Đúng! Chính là Hạ Tuyết Phong Lôi!”
“Hắn đi cùng với ai vậy?”
“Hắn đi cùng với 1 tên thiếu niên, theo giới thiệu thì là đệ đệ của hắn, tên là Hạ Băng thì phải! À! Còn có 1 tên thư sinh dáng vẻ yếu đuối, tự xưng là người của quan phủ, tên là Ninh Thái Thần gì đấy nữa! Mới đầu bọn ta còn tưởng tên đó trộm nước, định cho hắn 1 trận nhớ đời, nhưng được 2 vị kia ứng cứu, không biết có phải cùng 1 nhóm không?”
“Hạ Băng đúng là đệ đệ của Hạ Tuyết Phong Lôi sư huynh, lúc cùng hắn học đạo trên núi ta có nghe nhắc qua. Còn Ninh Thái Thần gì đó ta không biết, có thể là họ kết bạn sau này hoặc cũng có thể chỉ là trùng hợp đến cứu!”
“Chắc là vậy!”
Trưởng thôn gật đầu phụ hoạ.
Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng Yến Xích Hà trong lòng vẫn thấy nao nao, sợ nhóm Hạ Tuyết Phong Lôi tới trước g·iết Tiểu Thiến nên hỏi tiếp:
“Họ còn ở đây không?”
“Sáng sớm họ đã rời đi rồi! Phải nói là những vị tiên sư này rất tốt bụng, đã cho chúng ta nước sinh hoạt, lại còn chuẩn bị đi diệt trừ yêu ma, khơi thông lại dòng chảy nữa!”
“Cái gì? Họ đã đi từ sáng sớm rồi à? Thôn Trưởng ta cũng đi đây! Nói với mọi người trong thôn, mấy hôm này không có việc gì đừng đến gần Lan Nhược Tự!”
Nói rồi, Yến Xích Hà cấp tốc đạp lên phi kiếm rời đi.