Nghe tiếng roi quất đôm đốp, 1 con quạ đen đậu trên cành cây giật mình. Nó định bay đi nhưng không biết từ khi nào, chân của nó đã bị cành cây quấn chặt lấy, sau đó con quạ kêu lênh thảm thiết, cơ thể nó dần khô quắt lại cho đến khi chỉ còn da bọc xương, c·hết cứng đơ rơi xuống gốc cây.
Nếu ngươi tưởng như thế là hết thì lầm rồi, rễ cây như những con giòi bọ lúc nhúc bò lên người con chim đáng thương, xâu xé nó đến không còn 1 chút cặn mới rút về lại trong đất.
“Nh·iếp Tiểu Thiến! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Hay là trong mắt ngươi Lão Lão ta chỉ đang nói chơi với ngươi? Thứ ta cần là 1 nữ yêu quyến rũ những tên nhân loại nam nhân về đây cho ta hút tinh khí! Chứ không phải đem những thứ rác rưởi này về đây cho ta!”
Thụ Yêu Lão Lão chỉ vào đống chim, chuột, ếch, nhái,… Tiểu Thiến bắt về dưới đất. Miệng thì không dừng chửi, tay thì dùng roi mây quất liên tục vào người Tiểu Thiến, y phục của nàng đã rách tươm hết cả, lộ ra cả da thịt trắng như tuyết bên trong, nhưng rất tiếc, cảnh đẹp đó cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Ninh Thái Thần – Trư Bát Giới cùng Hạ Tuyết Phong Lôi – Tôn Ngộ Không dùng thần thông, từ xa quan sát tình huống nơi đây vô cùng phẫn nộ.
Đậu xanh nhà nó! Đó là Thiên Đình Tứ công chúa a, đó là em dâu tương lai của bọn hắn a, vậy mà lão yêu bà đó dám t·ra t·ấn nàng như thế?
Trong lúc 2 sư huynh đệ nóng máu, định hiện thân cho Thụ Yêu Lão Lão 1 trận thì Hạ Băng – Đường Tăng kịp thời cản lại.
“Đừng! Đừng! Ta biết là các con rất nóng ruột, nhưng đây là cơ hội duy nhất để lão Sa đầu đất ngộ ra chân tình của mình a! Thà để nàng chịu chút nỗi đau da thịt, còn hơn phải chịu nỗi khổ day dứt trong lòng mãi về sau nha!”
Trong lúc đó, Tiểu Thiến lấy lại được chút khí lực nói:
“Lão… Lão… tại sao chúng ta… lại… phải hại họ chứ… rõ ràng là… ngài có thể ăn những con vật này…”
“CHÁT”
“IM MIỆNG!”
“Ta nói lại lần nữa! Ta không muốn thấy những thứ rác rưởi này thêm 1 lần nào nữa! Lần sau ngươi mà không dẫn dụ được 1 nam tử nào về đây cho ta hút tinh khí, thì ta sẽ phong ấn pháp lực của ngươi, quăng ngươi cho bọn nam tử nhân loại chà đạp tới c·hết!”
Thụ Yêu Lão Lão quật roi thật mạnh vào miệng Tiểu Thiến, miệng không ngừng buông ra những lời ác độc nói.
“Cái con mẹo nhà nó! Đây là con dâu của bần tăng mà ngươi cũng dám động tới! Ăn 1 thiền trượng của bần tăng!”
“Sư phụ! Sư phụ! Bình tĩnh, bình tĩnh lại!”
“Sư phụ! Thời cơ chưa tới, xin người hãy nén giận!”
Đường Tăng nổi xung thiên, định lôi Cửu Bảo Tích Trượng ra cho con mụ Thụ Yêu xấu xí đó 1 đập c·hết cụ nó cho rồi, không cần tương kế tựu kế cái cóc khỉ gì nữa. Ngộ Không cùng Bát Giới nghe thế kinh hãi, vận pháp lực cứng hết cả người mới giữ Đường Tăng lại được, đồng thời cũng không quên lựa lời khuyên lơn.
Nhưng qua đó cũng thấy được, nếu như theo đúng kịch bản của chư Thánh, để Đường Tăng bị nhập vai vào Thụ Yêu Lão Lão, thì không biết hậu quả khi mọi chuyện được phơi bày sẽ ra sao nữa.
Trong Lan Nhược Tự, có lẽ đã đánh mỏi tay, Thụ Yêu Lão Lão đi về tẩm cung nghỉ ngơi, đi theo hầu hạ còn có 2 con Thanh, Bạch xà yêu. Chỉ để lại 1 mình Nh·iếp Tiểu Thiến nằm thoi thóp nơi đó.
Tiểu Thiến là yêu quái hay nói đúng hơn là yêu linh, cả 2 con xà yêu kia cũng vậy. Bọn họ vốn là người hoặc yêu quái, sau khi c·hết, hài cốt bị Thụ Yêu Lão Lão thu thập được, chôn dưới gốc cây là bản thể của bà ta. Lâu ngày, dưới sự ảnh hưởng từ yêu khí, tà khí của mụ mà biến thành 1 dạng tồn tại gọi là yêu linh.
Yêu linh giống như nô bộc của Lão Lão vậy, mụ muốn sống thì sống, muốn chất thì c·hết. Không có sự cho phép của mụ thì không bao giờ trốn được. Bởi vì đi càng xa phạm vi rễ của mụ bao trùm thì yêu linh sẽ dần trở nên yếu ớt và nếu thoát khỏi phạm vi đó, kết cục chỉ có trở về với cát bụi.
Ngoài lề 1 chút, thật sự phải nói là Tứ công chúa Trương Thiên Xương rất giống Lưu Diệc Phi, diễn viên đóng vai Nh·iếp Tiểu Thiến. À không! Nói đúng hơn là Lưu Diệc Phi giống Tứ công chúa mới đúng, với nhan sắc xuất trần của mình thì Tứ công chúa bỏ xa Lưu Diệc Phi mấy trăm cái bản đồ vẽ khống.
Quá rõ ràng, thần tiên tỷ tỷ “riu” và thần tiên tỷ tỷ “pha kè” vẫn có sự khác biệt lớn chứ.
Ở trên cao, Đường Tăng lấy Lục Diệp Thần Phiến ra, dùng tổ hợp Bàn Đào – Hồ Lô Phiến. Hắn khống lực tay vừa phải, từng cơn gió nhẹ luồn qua khe lá, lách qua những hàng cây, chui vào cửa sổ Lan Nhược Tự làm dịu v·ết t·hương và hồi phục lại 1 chút thể lực cho Tiểu Thiến.
Một lát sau, Nh·iếp Tiểu Thiến hồi phục lại 1 chút thể lực, biến thành 1 con hồ ly, chạy ra khỏi Lan Nhược Tự, không biết đi đâu.
Trong lúc đó, Yến Xích Hà nôn nóng ngự phi kiếm tới chân núi. Nhưng vì đường phía trước cây cối rậm rạp, nên hắn đành phải hạ xuống đi bộ.
Đi mãi đi mãi, đã qua mấy canh giờ rồi mà vẫn chưa tới được chỗ cần tới, Yến Xích Hà sinh lòng nghi ngờ. Hắn lấy 1 cái la bàn có hình âm dương, bát quái ra thì quả nhiên, cây kim định hướng trên đó đang quay như chong chóng vậy.
“C·hết tiệt! Là huyễn trận! Thảo nào! Ta cứ nói mình ít gì cũng sống ở đây mấy chục năm, chẳng lẽ lại quên đường?!”
“Không biết yêu quái này là thần thánh phương nào, mà có thể khiến ta rơi vào ảo trận lúc nào cũng không hay?!”
“Phải tìm cách phá trận thôi! Tên Hạ Tuyết Phong Lôi đó đã đi trước ta từ rất sớm rồi, bây giờ mà còn bị mắc kẹt lại đây nữa thì toi!”
“Haizz! Chỉ hi vọng không phải là nàng a!”
Nói rồi, Yến Xích Hà ngồi bệt xuống đất, bày ra đủ loại pháp khí, pháp cụ, cân, đo, đong, đếm các kiểu để tìm ra chỗ phá trận.
Kiếp trước mặc dù hắn là thiên tướng nhà trời, kiếp này lại bái được cao nhân làm thầy, nhưng thế mạnh của hắn mãi mãi vẫn nằm ở vũ lực. Còn thực sự mà nói, trận pháp, luyện đan, luyện phù các thứ, hắn mù tịt hoặc giả hắn có biết đi chăng nữa, thì cũng có như không mà thôi.
Loay hoay từ lúc nhá nhem tối cho tới tối mịch, hắn mới tìm ra được 1 phương án.
“Chính là chỗ này! Chỉ cần ta bố trí như thế này, như thế này, rồi như thế này nữa! Xong rồi, bây giờ chỉ cần làm phép nữa là được!”
“Úm ba la xì bùa! Cấp cấp như luật lệnh!”
“Phụt!”
“Bịch”
Kết quả là Yến tiên sư phán đoán sai điểm yếu của trận pháp (có 1 phần do nôn nóng nữa) hao tâm tổn trí, hao tốn pháp lực 1 buổi trời, lại chọn ngay điểm mạnh của huyễn trận mà thi pháp. Bị trận pháp phản phệ, Yến Xích Hà khí huyết công tâm phun ra 1 ngụm máu tươi, ngã ra đất b·ất t·ỉnh nhân sự.
Yến Xích Hà nằm b·ất t·ỉnh không động đậy, từ trong rừng cây rậm rạp, 1 bóng đen lao vun v·út tới, nhìn bóng dáng có lẽ là 1 loài thú săn mồi.
Đến khi lại gần thì mới thấy rõ, hoá ra là 1 con hồ ly, trùng hợp hơn nữa con hồ ly đó lại chính là Nh·iếp Tiểu Thiến.
Thấy có người nằm b·ất t·ỉnh ở đó, hồ ly Nh·iếp Tiểu Thiến đấu tranh tư tưởng quyết liệt. Sau 1 hồi lâu, như đã ra quyết định, tiểu hồ ly hoá ra hình người, vụng về lôi Yến Xích Hà vào 1 cái hốc của đại thụ gần đó.
Trong cơn mê, Yến Xích Hà nhìn thấy 1 tiên ông đến giảng đạo pháp cho hắn nghe. Đạo pháp của tiên ông mặc dù thâm sâu, nhưng qua lời giảng của ông thì lại vô cùng dễ hiểu, làm hắn nghe như si như say, không biết là thực hay là mơ nữa. Đến khi tiên ông giảng đạo xong định bay đi, hắn mới định thần lại, hỏi tôn tính đại danh của tiên ông.