Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 57: Phá tà thuật trấn yểm, trả lại nguồn nước sạch



Chương 57: Phá tà thuật trấn yểm, trả lại nguồn nước sạch

Sau khi nhập mộng truyền pháp cho Yến Xích Hà – Sa Tăng xong, Đường Tăng liền rời đi, để lại không gian riêng tư cho đôi tình nhân. Không có chuyện gì làm, dắt theo Hạ Tuyết Phong Lôi – Ngộ Không và Ninh Thái Thần – Bát Giới đi tìm nơi nguồn nước gặp sự cố.

Ba thầy trò vì để tránh bị Thụ Yêu Lão Lão phát hiện, nên hành động rất bí mật, chia ra tìm kiếm.

Đường Tăng đang tới lui 1 đoạn suối dò xét, thì máy bộ đàm (do Ô Sào Học Giả phát minh, có thể truyền tin cục bộ trong khoảng cách nhất định) nhấp nháy.

“Alo alo! Ve Sầu nghe rõ, đường dây bên kia là ai đấy? Hết!”

“Alo alo! Bẩm báo Ve Sầu, là Heo Mập đây! Tập hợp! Tập hợp! Hướng ngược chiều gió! Hết!”

“Alo alo! Ve Sầu đã nghe! Heo Mập thông báo cho Khỉ Ốm chưa? Hết!”

“Alo alo! Báo cáo Ve Sầu, Heo Mập đã thông báo cho Khỉ Ốm! Hết!”

“Ok! Hết!”

Đường Tăng nghe xong, bay theo hướng định vị có hình mặt lợn trên bộ đàm. Bởi vì nó có chức năng định vị bộ đàm khác, dùng rất tiện, chứ Đường Tăng có thấy gió máy gì đâu.

Bởi vì vị trí Đường Tăng thăm dò cách chỗ của Bát Giới xa hơn Ngộ Không, nên khi hắn tới nơi, đã thấy 2 tên này nằm vắt vẻo trên cây rồi.

Thấy Đường Tăng tới, Ngộ Không phóng xuống nói:

“Khẹc khẹc! Sư phụ, ngài đã tới rồi! Hướng này, hướng này!”

“Ấy da! Con khỉ c·hết tiệt! Huynh định c·ướp công của ta đấy à!”

Bát Giới càm ràm nói.



Theo chỉ dẫn của Bát Giới, 3 thầy trò đi 1 quang thì tới 1 đoạn suối hơi khuất. Tại đây, Đường Tăng có thể thấy rõ, không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng nước phía trên đoạn này rất trong và chảy rất mạnh, nhưng phía dưới đoạn này nước không chỉ chảy rỉ rả từ tốn, mà còn có màu rất lạ nữa.

Dùng Tuệ Nhãn dò xét, Đường Tắng phát hiện được thì ra ở 1 góc khuất của 1 tảng đá lớn, có 3 cái que gỗ cắm thẳng vào tảng đá đó. Ba cái que gỗ mục này phát tán ra nồng nặc tà khí cùng yêu khí, trấn áp dòng chảy, khiến cho dòng chảy về phía chân núi dần khô cạn.

Chưa kể, tà khí cùng yêu khí trong 3 que gỗ mục này, còn làm cho nguồn nước dần bị ô nhiễm. Mặc dù nồng độ không cao, nhưng những người thường xuyên dùng nước này dần dà sẽ bị nhiễm phải 1 loại nguyền rủa, toàn thân sẽ dần mất hết nước và hoá thành 1 que củi khô.

Tuệ Nhãn rất đa năng, nhìn thoáng qua thôi, Đường Tăng đã biết được cách phá giải trò trấn yểm này, chỉ cần rút 3 que gỗ mục đó ra là được.

Tuy nhiên, phải là cả 3 người có thực lực nhất định, đồng thời rút ra cùng lúc mới được. Nếu chỉ rút từng cái, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ ngay lập tức, gây ra cảnh báo cho Thụ Yêu Lão Lão là phụ, trận pháp này phản phệ, người rút que sẽ bị rút khô hết nước trong cơ thể mà c·hết ngay tức khắc.

“Ngộ Không! Bát Giới! Mau qua giúp ta 1 tay!”

Ngộ Không:…

“Hí hí hí! Sư phụ! Ngài đang trêu đùa Hầu ca đấy à?”

Bát Giới bụm miệng cười hi hí nói.

“Ấy! Ta quên mất, Ngộ Không bây giờ là Hạ Tuyết Phong Lôi, chỉ còn có 1 tay thôi! Hì hì! Sư phụ quên mất, Ngộ Không đừng giận ta nhé!”

Ngộ Không nghe vậy cùng chỉ đành lắc đầu thở dài, tiến đến mà giúp 1 tay thôi chứ còn làm gì được nữa bây giờ?

Ba thầy trò hợp lực, đếm thầm 1 2 3, 3 que gỗ mục thối nát bị rút ra rất dễ dàng, không gây ra động tĩnh gì quá lớn.

Dòng chảy được khơi thông, cũng bắt đầu chảy mạnh hơn trông thấy. Đường Tăng lấy ra vài viên Thân Thối Trừng Nhãn Hoàn bóp nát, hoà vào nước suối, để khi nước chảy xuống hạ nguồn cho thôn dân Hắc Sơn thôn, cũng như 1 số thú rừng uống vào. Dù sao thì trước đó họ cũng uống không ít nước bẩn, chắc có lẽ mầm bệnh tích luỹ trong cơ thể cũng gần đạt ngưỡng nguy hiểm rồi đấy.

“Sư phụ! Chẳng phải ngài nói sau khi hoàn thành cốt truyện ở Sát Na giới, thì nó sẽ trực tiếp huỷ diệt sao? Chúng ta… chúng ta làm như thế có phải hơi thừa không?”

Bát Giới rụt rè nói.



Đường Tăng nghe vậy, mỉm cười nhè nhẹ lắc đầu.

“Người hành việc thiện, há lại cứ phân bua thua trước thiệt sau? Nếu như vậy mãi thì bao giờ mới làm được việc tốt? Sinh linh ở đâu cũng là sinh linh, sinh linh ở chân giới cũng là sinh linh, sinh linh ở Sát Na giới cũng là sinh linh, miễn ta giúp được chút gì thì ta giúp chút đấy, họ còn sống ngày nào thì ta cứu ngày nấy.”

“Hơn nữa, đối với chúng ta, chờ đợi họ là huỷ diệt, nhưng đối với họ, chờ đợi họ chỉ đơn giản là ngày mai! Vì vậy, nếu ta chỉ vì thấy 1 tương lai xa họ biến mất, mà không giúp họ thêm được 1 ngày mai, thì có lẽ họ đã bắt đầu c·hết ở ngay cái thời điểm ta không chịu giúp rồi, chứ không phải chờ đến tương lai nữa!”

“Đệ tử đã rõ!”x2

Bát Giới cùng Ngộ Không đồng thanh nói.

Như thế đấy, những sinh linh ở giới này vốn chỉ là những tồn tại hư ảo, có khi cũng chẳng có linh trí cũng không chừng. Nhưng bởi vì toan tính của những kẻ nắm giữ “quyền năng” họ đã không do dự dùng quyền năng đó, biến những sinh linh này có da, có thịt, máu mủ, tư duy trong 1 khoảng thời gian nhất định, để phục vụ xong cho nhu cầu của họ. Làm xong “nhiệm vụ” rồi, thì mặc những sinh linh này dần đi về hướng huỷ diệt.

Đường Tăng cũng muốn giúp nhiều hơn thế nữa, nhưng thực lực, năng lực của hắn không đủ, giúp được tới đâu thì hay tới đó thôi, chứ làm sao được.

Đường Tăng thở dài ngẫm nghĩ.

“À thì… ta có cách mà!”

“Độn Khứ? Ngài có cách thật à?

Thật sự mà nói thì “ngón tay vàng” này quá lười. Hầu như vì đã quen tự hành động rồi, nên Đường Tăng cũng đôi khi quên mất là mình có 1 cái “lão gia gia” trong đầu.

“Thực ra, vì để trộm bản nguyên của Thiên Đạo, rót vào những Sát Na giới này để kéo chúng về hiện thực, lần trước ta đã nghĩ ra 1 cách rất tinh vi!”

“Chỉ cần canh đúng lúc thế giới huỷ diệt đến gần điểm cuối, ta sẽ bắt thế giới bản nguyên lại, bỏ nó vào 1 viên châu bất kì trong 108 Tiên Thiên Bảo Châu. Sau đó quay ngược thời gian, phục hồi lại thế giới đó. Làm như thế, ta có thể thuận lợi ă·n c·ắp được cả 1 thế giới vào Tiên Thiên Bảo Châu, làm bảo châu diễn hoá thêm huyền diệu. Từ 1 diễn sinh ra thêm nhiều luồng thế giới bản nguyên mà không bị Thiên Đạo phát hiện!”



“Khi đó, hắn sẽ tưởng rằng luồng thế giới bản nguyên đó đã tan biến theo Sát Na giới kia luôn rồi! Khà khà khà!”

Độn Khứ “cười nham hiểm” nói.

“Ngươi đã làm như thế đối với thế giới của ‘Thiên Bồng Hạ Phàm’ à?”

Đường Tăng hỏi.

“Đúng vậy! Ta đã thử nghiệm thành công nên ngươi đừng lo!”

“Vậy sao ngươi không nói sớm? Làm mắc công ta buồn rầu, lo lắng!”

“Ngươi có hỏi đâu mà ta nói?”

“Tại ngươi bình thường có thức đâu mà ta hỏi?”

“Cái gì? Ngươi nói cái gì ta nghe không rõ, nói lại xem nào?”

“Ê ê! Lớn rồi không có chơi cái trò đó nha!”

“Không biết! Không nghe! Ta không biết gì hết! Ai chửi mắng thì ta giả điếc…”

Đường Tăng cũng hết nói nổi với tên này, không biết khi còn ở Trái Đất hắn sống dưới thân phận gì, mà đường đường 1 đại lão sánh ngang với Thiên Đạo lại thành ra cái bộ dạng như vầy. Đúng là hết nói nổi.

Thấy Đường Tăng cứ đứng ngớ người ra đó, Ngộ Không cùng Bát Giới tưởng hắn còn đang buồn rầu chuyện lúc nãy, nên tiến lên lựa lời an ủi.

“Sư phụ, ngài cũng đừng buồn nữa! Dù sao thì như ngài nói, chúng ta đã cố hết sức rồi!”

Đường Tăng nghe vậy cũng hồi thần lại. Thấy 2 trò dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, trong lòng liền ấm áp. Đời người có mấy tên học trò hợp tâm ý, lại hiểu chuyện như thế thì đúng là được an lòng quá đỗi.

“Các con yên tâm! Ta không sao, với lại ta cũng có cách cứu vớt thế giới này rồi!”

Ngộ Không cùng Bát Giới mặc dù nghi hoặc, nhưng thấy sư phụ không định nói nữa nên cũng thôi, không hỏi nữa. Khi nào thời cơ đến, sư phụ sẽ tự khắc nói cho bọn hắn biết ấy mà.

Chuyện quan trọng bây giờ là, tiếp tục đi xem phim tình cảm của lão Sa đã phát triển tới tập cuối chưa đã. Nếu đã tới phần lễ đường và những bó hoa luôn thì...