Chương 58: Yến Xích Hà (Sa Ngộ Tịnh) cùng Nhiếp Tiểu Thiến (Trương Thiên Xương)
Lại nói, diễn biến bên phía Yến Xích Hà – Sa Tăng cùng Nh·iếp Tiểu Thiến – Tứ công chúa cũng không hề kém hấp dẫn.
Mặc dù đã bị Thần Binh phong ấn trí nhớ, nhưng người đàn ông lạ mặt này vẫn mang tới cho Nh·iếp Tiểu Thiến cảm giác thân cận. Chính vì thế nàng mới quyết định mang hắn về chỗ ở của nàng cứu chữa. Không thì nàng đã mang kẻ này đến cho Lão Lão hút tinh khí để không b·ị đ·ánh hoặc làm ngơ coi như chưa từng thấy hắn rồi.
Cơ mà nếu bỏ mặc hắn thì đằng nào hắn cũng sẽ bị yêu linh khác dưới trướng Thụ Yêu Lão Lão mang đi mà thôi.
Những lần trước, khi gặp người b·ị t·hương, Tiểu Thiến chỉ cần giã nát dược vật ra rồi đắp lên chỗ b·ị t·hương cho họ, sau đó mang họ ra ngoài bìa rừng là được. Nhưng đối với người này, nàng không tìm thấy v·ết t·hương hắn đâu, nên nghĩ chắc là bị nội thương. Do dự, trù trừ 1 hồi lâu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt hắn, 1 cái gì đó đã thôi thúc nàng làm theo bản năng, ngậm lấy lá thuốc, nhai nát ra rồi mớm cho hắn.
Yến Xích Hà đang mê mang, cảm nhận được khóe môi truyền đến xúc cảm mềm mại, mùi hương thảo mộc hoà quyện cùng mùi hương hoa Thanh Cúc quen thuộc, làm Yến Xích Hà say đắm không thôi. Theo bản năng, hắn tiến hành đáp lại “khá” nồng nhiệt.
Bị tập kích bất ngờ, Tiểu Thiến giật mình định tránh khỏi, nhưng không biết vì lý do gì, nàng chống cự rất yếu ớt, để rồi cứ mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trong cơn mơ màng, Yến Xích Hà lại mơ 1 giấc mơ. Hắn nhìn thấy 1 bóng dáng mơ hồ, không rõ mặt mũi, nhưng tiềm thức mách bảo rằng có lẽ đó là vợ hắn. Nàng ấy ôm hắn vào lòng hôn thắm thiết, Yến Xích Hà như đất mùa hạn gặp mưa, tham lam nhấm nháp lấy nguồn nước thanh mát, ngọt ngào mà không biết điểm dừng.
Sắp đến đoạn hay thì “may” là Đường Tăng về tới kịp.
“Tuýt!”
Tiếng còi cất lên, làm gián đoạn động tác tiếp theo của đôi nam nữ.
“Thẻ đỏ! Thẻ đỏ! Cầu thủ Sa Tăng – Yến Xích Hà việt vị rồi!”
Tất nhiên, đây là chỉ nói trong phạm vi 3 thầy trò nghe thôi, nhưng Đường trưởng lão có hơi lạm quyền thì phải, chỉ là việt vị thôi mà ngài cho thẻ đỏ luôn sao?
Lại nói tiếp, cũng may là Đường Tăng về kịp lúc, không thôi cả 2 diễn biến tiếp, Tứ công chúa thất thân, Đường Tăng cũng chẳng biết ăn nói sao với Ngọc Hoàng lão ca nữa.
Biết là trước khi mất trí nhớ, Nh·iếp Tiểu Thiến và Yến Xích Hà đã từng là vợ chồng, có lẽ đã làm chuyện xấu hổ rồi. Nhưng đó chỉ là trí nhớ của 2 nhân vật này rót vào cho Tứ công chúa Trương Thiên Xương và Sa Tăng thôi a. Còn bây giờ là “người thật việc thật” nếu xảy ra chuyện kia, Ngọc Đế lão ca chắc băm “ái tướng” Quyển Liêm thành trăm mảnh mất.
Trẫm vì xót thương ngươi trung can nghĩa đảm, sai con gái xuống tận nơi cơm bưng nước rót cho ngươi, vậy mà ngươi chưa cưới hỏi gì đã ăn nàng rồi?!
Nói tiếp diễn biến chính, sau khi bị âm thanh chói tai của loài chim kỳ lạ nào đó đánh thức (tiếng còi của Đường Tăng) Yến Xích Hà giật mình tỉnh dậy. Giây phút đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của người vợ quá cố bỗng biến thành 1 khuôn mặt quen thuộc, là Nh·iếp Tiểu Thiến.
Yến Xích Hà đẩy thiếu nữ ra, lồm cồm bò dậy, nhìn thiếu nữ trước mặt chất vấn:
“Tiểu Thiến! Ngươi lại không bỏ thói cũ, lại đi hút tinh khí của người khác nữa rồi?”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiểu Thiến còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị chất vấn. Sau đó, nàng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, vừa xấu hổ, vừa ấm ức, nước mắt chực trào ra, nói:
“Hức! Hức! Tiểu Thiến thấy ngươi b·ị t·hương, mang ngươi về chữa trị. Ngươi giở trò với Tiểu Thiến, Tiểu Thiến không trách ngươi, ngươi còn nói Tiểu Thiến hại người nữa! Hức! Hức!”
Đến lúc này, Yến Xích Hà mới biết mình hiểu lầm, 1 chút dược vật còn dính trên miệng hắn và khoé môi nàng chính là minh chứng. Hắn định mở miệng xin lỗi, thì nàng đã hoá lại thành dạng hồ ly chạy mất.
Về phía Tiểu Thiến, không biết câu chất vấn của Yến Xích Hà có đụng chạm tới nỗi oan sâu trong kí ức bị phong ấn của nàng hay không, mà nàng lại cảm thấy vô cùng uất ức. Cứ thế nước mắt nàng không kìm được mà cứ trào ra mãi. Trong cơn tức tưởi, nàng hoá lại dạng hồ ly chạy đi đâu không biết.
Yến Xích Hà thấy áy náy vô cùng, liền vội đuổi theo sau. Nàng cứ chạy, hắn cứ đuổi, chạy mãi chạy mãi như thế, từ trời tối tới trời sáng, không biết từ khi nào cả 2 đã thoát ra khỏi huyễn trận, chạy về hướng Hắc Sơn Thôn.
Trong lúc chạy, bởi vì không suy nghĩ nhiều, Tiểu Thiến đã ngày càng chạy xa khỏi phạm vi bao trùm của rễ Thụ Yêu, vì thế nàng cứ yếu dần, yếu dần, rồi hoá lại hình người lúc nào không hay.
Như đã nói, nàng là yêu linh, không phải yêu quái, nên cũng khó nói đâu mới là chân thân thật sự của nàng.
Thấy phía trước là 1 thôn làng, còn phía sau Yến Xích Hà vẫn cứ đuổi theo, nàng nhất quyết không muốn thấy mặt tên đó nữa, thế là cắn răng đâm đầu chạy vào thôn, mặc kệ rủi ro khi nàng đã gần vượt quá giới hạn.
“Tới rồi! Tới rồi! Tới lúc thầy trò ta ra sân rồi! Bát Giới con ra trước đi!”
“Con? Sư phụ! Sau vụ này, ngài cam đoan là Sa sư đệ không đ·ánh c·hết con chứ?”
“Đi đi! Lo cái gì? Ta có quen với Địa Tạng Bồ Tát mà!”
“Sư phụ! Ngài nói như vậy lão Trư càng sợ hơn nha!”
“Đi mau đi con heo ngốc này! Lề mà lề mề làm lão Tôn phát bực!”
“Khỉ già! Huynh đợi đấy!”
Nói vài câu h·ăm d·ọa vô nghĩa, Ninh Thái Thần – Trư Bát Giới giả vờ như vừa bước ra khỏi cửa thôn thì va phải Tiểu Thiến đang chạy thục mạng.
“Cô nương! Có chuyện gì mà phải bỏ chạy hoảng loạn như thế? Hãy nói ra để lão…tiểu sinh có thể giúp cho ngươi!”
Thấy có người hỏi chuyện, Tiểu Thiến nảy ra sáng kiến, giả vờ trốn sau lưng Ninh Thái Thần nói:
“Là tên đạo sĩ kia! Hắn nói ta là yêu ma, hắn muốn g·iết ta! Nhưng ta chỉ là 1 cô gái yếu đuối thôi nha! Chắc chắn là hắn định mượn cớ hà h·iếp ta thôi!”
“Cô nương yên tâm! Chuyện đâu còn có đó, để ta giải quyết cho!”
Ninh Thái Thần – Trư Bát Giới thấy vậy vỗ ngực bảo đảm, mặc dù dáng vẻ gầy yếu này của hắn không có sức thuyết phục cho lắm.
Yến Xích Hà thấy có kẻ cản đường, không biết vì lý do gì cảm thấy rất khó chịu la lớn:
“Tránh ra!”
“Này này tên kia! Người ta là con gái nhà lành, ngươi định dàn cảnh để giở trò à?”
“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là ai? Ta nhớ trong thôn đâu có ai ăn mặc giống như ngươi?”
“Ta? Ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Ninh Thái Thần đại nhân. Phụng mệnh quan lớn, tới đây kiểm tra ‘chất lượng đời sống’ của bà con thôn này!”
“Ngươi chính là Ninh Thái Thần! Tại sao ngươi lại ở đây? Hai người đi cùng ngươi đâu?”
“Mắc mớ gì tới ngươi! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn bịa chuyện q·uấy r·ối cô nương này. Ta sẽ báo ngươi lên quan phủ!”
Nói rồi, Bát Giới dẫn Tiểu Thiến đi, chủ yếu là để tránh mặt Yến Xích Hà.
Yến Xích Hà thấy vậy, định đuổi theo ngăn lại thì lúc này có âm thanh từ sau lưng truyền tới.
“Ta nghe hình như có kẻ đang muốn hỏi thăm hành tung của ta thì phải? Có đúng không Yến Xích Hà… sư… đệ…!”
Yến Xích Hà quay đầu lại, thì ra là 1 người quen “đã từng thân thiết”.
“Hạ Tuyết Phong Lôi sư huynh?”
“Không dám! Không dám! Ta không dám nhận 2 chữ ‘sư huynh’ này của ngươi đâu!”
“Sư huynh! Chuyện năm đó, ta cũng vì bất đắc dĩ…”
“Không cần nói nhiều! Đánh hoặc b·ị đ·ánh! Ngươi chọn đi!”
“Ngươi! Được! Yến Xích Hà này có làm có chịu, đến đây đi!”
“Keng keng”
Trước cổng thôn, 2 vị “thanh niên đại thúc” đánh nhau, đao kiếm v·a c·hạm liên hồi.
Phía bên kia, Trư Bát Giới đã dẫn theo Tiểu Thiến về 1 cái miếu bỏ hoang, có Hạ Băng – Đường Tăng đang chờ sẵn.
Có 1 điều mà tất cả mọi người đều không biết, đó chính là Thiết Nha (do Mộc Tra thủ vai) 1 kẻ thân cận với trưởng thôn, trong lúc đi vệ sinh đã thấy hết mọi việc từ nãy giờ, kể cả lúc Tiểu Thiến từ dạng hồ ly hoá thành dạng người.
P/s: Thanh Cúc hay còn gọi là xa cúc lam, cúc ngô, trúc mai xanh, hay hoa thanh bình, có nguồn gốc châu Âu. Hoa có mùi hương dễ chịu tạo cảm giác vô cùng thoải mái. Trong tình yêu, hoa Thanh Cúc tượng trưng cho một tình yêu đẹp, chân thành, bền bỉ (nguồn Internet). Vì vậy, chi tiết trên do ta thấy loài hoa này hợp với Tứ công chúa nên thêm vào thôi, chứ không chắc châu Á thời đấy có loại hoa này