Tiểu Thiến suy yếu nhìn 1 thanh niên tuấn tú và 1 thiếu niên choai choai trước mặt hỏi.
Lúc nãy, nàng cứ tưởng mọi chuyện chỉ là trùng hợp, nhưng khi Ninh Thái Thần – Trư Bát Giới dẫn nàng tới gặp Hạ Băng – Đường Tăng, thì nàng nổi lên lòng nghi ngờ.
Về cơ bản, có thể nàng hơi khờ 1 chút và nàng cũng không cảm giác được sóng pháp lực của những người này, nhưng rõ ràng giác quan của nàng lại cảnh báo với nàng rằng: 2 kẻ này không đơn giản (đừng đùa với chị em phụ nữ nha anh em, họ biết hết đấy).
Để giải thích hết đầu đuôi mọi chuyện thì rất dài dòng và phiền phức. Chình vì vậy, Đường Tăng trực tiếp hành động, dùng Định thân thuật, khiến nàng đứng yên tại chỗ, sau đó Đường Tăng lấy ngón tay điểm chỉ trên trán nàng. Theo ngón tay Đường Tăng nhấc lên, 1 vật dài và nhọn cũng bị kéo theo ra khỏi nguyên thần của Tiểu Thiến. Thì ra, đó chính là Thần Binh mà Yến Xích Hà đã dùng phong ấn trí nhớ của Tiểu Thiến về hắn.
Lật qua, lật lại cả buổi trời, Đường Tăng thấy cũng chẳng có gì lạ cả. Nên nhớ khả năng luyện khí của Đường Tăng cũng không phải dạng vừa, nhưng hiện tại, kể cả dùng Tuệ Nhãn Đường Tăng vẫn không nhìn ra được huyền cơ trong cái thứ gọi là Thần Binh này.
“Chỉ là 1 cái bảo vật tầm thường thôi mà? Như thế thì sao trong phim nó dùng để g·iết Thụ Yêu Lão Lão được nhỉ? Chẳng lẽ đây là 1 kiểu thiết lập của thế giới sao? Nhìn thường thường không có gì lạ, nhưng thực chất lại đại diện cho 1 quy ước của thế giới này?”
Không nhìn ra được bí ẩn gì, Đường Tăng quyết định dùng quyền trợ giúp gọi điện cho người thân:
“Độn Khứ? Ngài c·hết chưa?”
“C·hết cái đầu ngươi! Im lặng đi! Bản đại gia đang gặp 1 số vấn đề nhỏ!”
“Có gì trục trặc à?”
“Ừm! Đáng lẽ ra ta đã có thể hoàn toàn chiếm quyền kiểm soát giới này từ lâu, nhưng ta phát hiện tên Hắc Sơn Chân Nhân rất đáng nghi. Có 1 sợi dây rất mơ hồ, liên kết hắn với chân giới, không biết là liên kết tới kẻ nào. Với lại ta đã đánh giá thấp lão già kia, lần này thủ pháp của hắn cũng tinh vi hơn, nên ta khó mà tiến hành bước cuối cùng. Nếu dùng biện pháp mạnh thì ta vẫn có thể làm được, tuy vậy chúng ta cũng sẽ ngay lập tức bị lộ!”
“Vậy thôi! Ngài tiếp tục đi, để ta tự giải quyết chuyện trước mắt vậy!”
Nói rồi, Đường Tăng quăng cái Thần Binh rác rưởi này cho Bát Giới cầm. Còn hắn, lấy trong Ngũ Đạo Bì Lô Mũ ra 1 cái vòng cổ bằng vàng, ngoắc ngoắc ngón tay, cái vòng vàng trên cổ Tiểu Thiến bay ra, sau đó Đường Tăng thu lại, lấy cái vòng vàng của mình cho Tiểu Thiến đeo vào để thay thế.
Đúng vậy, cái vòng cổ mà Tiểu Thiến đeo trước đó chính là Kim Cô, được chư Thánh cài cắm vào để lừa Sa Tăng đeo lên, dễ bề khống chế hắn. Còn cái vòng Đường Tăng đeo lại cho Tiểu Thiến, mặc dù cũng giống hệt như cái vòng cũ, nhưng thực chất là đồ g·iả m·ạo do Đường Tăng làm ra.
“Xong rồi! Những thứ khả nghi đã bị loại trừ, bây giờ chỉ việc thức tỉnh ký ức nàng nữa thôi!”
Đường Tăng giơ ngón tay ra, định điểm lên trán Tiểu Thiến 1 lần nữa để thức tỉnh ký ức cho nàng thì dị biến phát sinh. Mặt đất rung chuyển, cả tự miếu lắc lư, ngón tay Đường Tăng chệch hướng, điểm vào vòng Kim Cô trên cổ của Tiểu Thiến.
“Chuyện gì xảy ra?”
Đường Tăng cùng Bát Giới còn đang hoang mang thì mặt đất nứt vỡ, 1 cái rễ cây to lớn trồi lên, hất 3 người ra 3 hướng.
Tiểu Thiến ngóc đầu dậy, mê man nhìn xung quanh với mớ ký ức bị Thần Binh phong ấn vừa mới thức tỉnh.
Cũng may, lúc nãy Đường Tăng dùng pháp lực thi triển Định Thân thuật lên Tiểu Thiến rất yếu, nên chấn động nhỏ thôi nàng cũng có thể cử động trở lại được, chứ nói gì đến động tĩnh lớn như thế này.
Vô số sợi rễ tráng kiện nối đuôi nhau từ dưới đất đâm lên, ngăn cách Đường Tăng và Bát Giới với Tiểu Thiến, trong đó 1 sợi rễ to nhất quấn lấy Tiểu Thiến, lôi nàng đi đâu không biết.
Đường Tăng cùng Bát Giới thấy vậy nóng ruột, nâng v·ũ k·hí lên định đuổi theo, thì bỗng nhiên có 1 bóng người xuất hiện chặn đường của 2 thầy trò, người đó không ai khác chính là trưởng thôn.
Đường Tăng nheo mắt lại nhìn kẻ trước mắt nói:
“Ta tự hỏi, tại sao Thụ Yêu lại biết được hành tung của bọn ta mà tới nhanh như vậy. Hoá ra là có người báo tin! Ta nói có đúng không Hắc Sơn Chân Nhân?”
Trưởng thôn nghe Đường Tăng hỏi, cũng hơi bất ngờ, chân mày hơi nhướn lên 1 chút, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cười cười đáp:
“Ta cũng tự hỏi, theo thiết lập của ta, Hạ Băng không biết được nhiều chuyện như thế! Đúng không… Kim Thiền Tử? Tại sao ngươi lại có thể tự thức tỉnh được nhỉ? Chưa kể, đáng lẽ ra ngươi phải là Thụ Yêu Lão Lão mới đúng! Chắc chắn là ngươi có đại cơ duyên, đại bí mật! Nghĩ xem nếu ta tiết lộ chuyện này với ngoại giới, thì ngươi sẽ ra sao?”
Nhìn bề ngoài, sắc mặt Đường Tăng lạnh tanh, nhưng tâm tư đã chìm xuống đáy cốc, trong lòng ra quyết tâm phải tiêu diệt bằng được kẻ này.
“Độn Khứ, ngài xong chưa?”
“Cho ta thêm 15 phút nữa!”
“Lời tên kia nói ngài cũng nghe rồi chứ?”
“Ừm! Hắn chỉ bốc phét thôi, hiện tại hắn không truyền được bất kì thông tin gì ra ngoài đâu! Chỉ khi nào mọi chuyện ở đây kết thúc, hắn mới về được giống chúng ta! Ngươi chỉ cần cầm chân hắn 1 chút, để ta giải quyết nốt vấn đề vướng mắc nữa thì chúng ta g·iết người diệt khẩu!”
“Được! Nhưng ngài phải nhanh lên, ta không đủ sức nhẫn nại với lũ súc sinh này đâu, dám xem đồ đệ cùng con dâu của ta chả khác nào đồ chơi, đem ra làm trò tiêu khiển cho bọn hắn!”
Không nói nhiều, Đường Tăng biến ra Cửu Bảo Tích Trượng, đại chiến 300 hiệp với tên xỏ lá này. Trư Bát Giới cũng không kém cạnh, triệu hồi ra Cực Bảo Thấm Kim Ba định hỗ trợ sư phụ thì bị Đường Tăng ngăn lại.
“Con đuổi theo Tiểu Thiến đi! Có lẽ, lão Sa cùng Ngộ Không cũng đang ở đó! Mau đi đi!”
“Vâng thưa sư phụ!”
Tất nhiên, những lời này Trưởng thôn cũng nghe không sót chữ nào, điều đó càng làm hắn kinh ngạc hơn, khi Đường Tăng không chỉ có thể tự thức tỉnh, mà có thể giúp người khác thức tỉnh nữa. Có vẻ con ve sầu 6 cánh này, không hề “ngoan ngoãn” như trước giờ vẫn thấy, phải mau mau kết thúc việc ở giới này, mang thông tin quan trọng đó về chân giới thôi.
“Kim Thiền Tử, có vẻ như ngươi không hề ‘thành thật’ như ta tưởng nhỉ?”
Thấy Đường Tăng không nói gì, chỉ công tới như vũ bão, Trưởng thôn cũng không hỏi gì thêm nữa, chuyên tâm vào chiến đấu. Nhiệm vụ của hắn ở đây rất đơn giản, chỉ cần cầm chân tên có vẻ biết “hơi” nhiều này là được, ngoài kia có “người khác” lo.
Phía bên kia, Trư Bát Giới vừa chạy ra tới cửa thôn, thì thấy quả thật như sư phụ nói. Chỉ thấy Yến Xích Hà – Sa Tăng thì đang kịch chiến với con mụ già Thụ Yêu Lão Lão, trên tay mụ ta còn đang mang theo Tiểu Thiến trong hình dạng hồ ly đang b·ất t·ỉnh nhân sự. Trong khi đó, Tôn Ngộ Không thì đang đánh nhau với 2 con yêu linh, nếu nhớ không lầm thì chúng chính là Thanh Xà yêu linh, cùng Bạch Xà yêu linh hầu cận dưới trướng của Thụ Yêu Lão Lão.
Ngộ Không thấy chỉ có 1 mình Bát Giới chạy ra liền hỏi:
“Bát Giới, sư phụ đâu?”
“Sư phụ bị tên trưởng thôn dây dưa rồi! Ngài ấy kêu ta ra đây giúp mọi người một tay!... Ấy! Ta không có ý cà khịa huynh đâu nhá!”
“Phiền c·hết đi được, còn không mau qua phụ một tay!”
“Tới ngay! Yêu nữ ăn một bừa cào của lão Trư!”
Thốt ra câu này, Bát Giới nghĩ thầm, quả nhiên đánh với nữ yêu thì câu “ăn một gậy của lão Tôn” của Đại sư huynh mới uy lực nha.
Trong lúc hai bên chiến trường đều hết sức căng thẳng, thì 1 nhân vật không ai ngờ tới xuất hiện. Thiết Nha – Mộc Tra… không, không phải hắn, mà là người đang ngồi trên xe lăn gỗ được hắn đẩy ra. Đó là 1 vị đạo nhân tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, mặc đạo phục màu đen.