Đến tận đây, Đường Tăng mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy hắn nói là có biện pháp dự phòng, nhưng chuyện liên quan tới người thân của mình, Đường Tăng cũng không hề bình thản như thể hiện bên ngoài.
“Các đồ đệ! Còn không mau mau đập c·hết cụ tên Hắc Sơn Chân Nhân này! À! Nói đúng hơn là Câu Trần Đại Đế nhỉ?”
“Đường Tăng, ngươi quả nhiên đạt được đại cơ duyên, có đại bí mật! Hôm nay ta nhất định phải mang thông tin này về cho bản thể!”
Thấy mọi chuyện đã dần vượt quá khỏi tầm kiểm soát, Hắc Sơn Chân Nhân không cố kỵ nữa, trực tiếp hiển lộ chân thân, 1 trung niên nhân mặt mày hung hãn, ánh mắt sắc lẹm, chính là Câu Trần Đại Đế. Không! Nói đúng hơn là phân thân của Câu Trần Đai Đế.
Thấy cảnh này, liên hệ với những thông tin được truyền thâu, Khuê Thác Tư không còn nghi ngờ gì nữa, tên c·hết tiệt này chính là đầu sỏ gây nên bi kịch cho hắn. Mưu hại hắn kể từ lúc hắn còn là Quyển Liêm Tướng Quân, cho tới khi vào Sát Na giới này, cũng không tha cho hắn.
Ngay từ lúc gặp Hắc Sơn Chân Nhân, hắn đã rơi vào bẫy của Câu Trần, bị trúng ảo giác mà tưởng nhầm vợ con mình là yêu ma. Bây giờ được giác tỉnh lại hắn mới rùng mình nhận ra. Lúc đó, rõ ràng là âm thanh của Hắc Sơn cứ văng vẳng bên tai, che mờ lý trí hắn, thôi thúc hắn xuống tay dứt khoát mà không để ý tới xung quanh. Tới khi mọi chuyện qua đi thì hắn không nhớ gì nữa.
Quá rõ ràng, tất cả mọi chuyện bi kịch của Khuê Thác Tư, đều có “dấu răng” của vị lão sư kính yêu này.
“Câu Trần! Ta tự hỏi, ta đã mắc tội gì với ngươi, để ngươi h·ành h·ạ ta vô số năm, ngươi còn chưa thoả mãn, bây giờ ngươi lại còn muốn dặt vặt ta ân hận suốt đời trong thế giới ảo cảnh này?”
“Hừ! Lỗi sai lớn nhất của ngươi, chính là hạng sâu kiến cũng dám xen vào chuyện của bọn ta! Sâu kiến, nên biết thân biết phận của sâu kiến!”
Câu Trần cao ngạo nói.
“Nói nhiều với hắn làm gì! Đánh c·hết cụ nó đi, bần tăng đã nhịn lâu lắm rồi! Lúc nãy đ·ánh c·hết 1 cái hoá thân của hắn không đã tay.”
Thì ra, phân thân của Câu Trần thì hoá thành Hắc Sơn Chân Nhân, sau đó, Hắc Sơn Chân Nhân lại tiến hành đoạt xá trưởng thôn, để làm hoá thân cho mình. Kể từ đó, hắn có thể phối hợp làm những chuyện xấu thuận tiện hơn.
Trong lúc đánh nhau kịch liệt với Trưởng thôn, Đường Tăng đã được Độn Khứ thông báo. Hắn nói hắn đã âm thầm dời sợi dây liên kết của phân thân Câu Trần với ngoại giới sang 1 con giun rồi. Bây giờ, có đ·ánh c·hết cái phân thân đó thì hắn sẽ bị tan biến ở thế giới này luôn, không thể trở về ngoại giới báo tin được. Còn kẻ ở bên ngoài cũng chỉ tưởng là phân thân của mình bị thế giới hạn chế, tịch diệt cùng thế giới mà không về được mà thôi.
Thế nên, Đường Tăng đã đập 1 Tích Trượng cho trưởng thôn ra bã rồi nhanh chân chạy tới đây.
Còn bây giờ thì đập tên Câu Trần này phọt chubin luôn chứ chờ gì nữa.
Thấy phe Đường Tăng hùng hổ dàn trận, Câu Trần khịt mũi coi thường, dù ở trong thế giới này bị hạn chế sức mạnh, nhưng dù gì hắn cũng là 1 tôn Đại Đế phân thân, có được Đại Đế quyền hành, há lại sợ bọn nhãi nhép này.
“Quần Lôi nghe ta hiệu lệnh!”
“Đùng! Đoàng!”
Vô số lôi điện như lôi long từ thiên không phủ xuống, quấn quanh người Câu Trần, biến hắn thành 1 người lôi điện. Hai mắt của hắn giờ đây không còn tròng trắng hăy đen nữa, thay vào đó là tia điện lập loè vô cùng khủng bố.
“Khà khà! Kiến hôi mau c·hết đi!”
Theo cái phất tay của Câu Trần, lôi điện từ lòng bàn tay hắn bắn ra, hướng về phía thầy trò Đường Tăng như hàng ngàn con rắn độc há mồm, chực đớp tới.
Đường Tăng tay mắt lanh lẹ, tháo Vô Địch Kim Chung trên Cửu Bảo Tích Trượng, ném về phía Trương Thiên Xương, bảo hộ nàng trong đó. Khuê Thác Tư định lao tới đón đỡ cho người thương, thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế là mấy thầy trò mỗi người mặc sức phô diễn sở trường, không ai kém ai, trình diễn kĩ năng của mình.
Lục Âm Thiền Y của Đường Tăng bay ra, căng phồng trong gió, chắn trước mặt hắn, để lộ từng khối cơ bắp chắc nịch của Đường Trưởng lão. Mỗi tia lôi đình đánh vào chiếc cà sa quý này, đều tạo thành 1 luồng sóng âm phản chấn, chấn ngược lại Câu Trần. Tuy là không mạnh nhưng cũng làm đầu óc hắn ong ong không ngừng.
Còn Ngộ Không, hắn vận pháp lực, biến ra 1 cánh tay mới. Rút Như Ý Kim Cô Bổng ra cắm xuống đất, cho nó trực tiếp biến lớn, hoá thành cây cột thu lôi. Khiến cho những tia sét tiếp cận hắn đều bị hấp thu, rồi truyền xuống đất hết.
Trư Bát Giới thì có vẻ muốn làm nóng người, 9 răng của Bồ Cào xoay tít, tia sét nào phóng tới cũng bị lão Trư đánh bật trở ra.
Trong khi đó, Khuê Thác Tư – Sa Tăng nâng tay trái lên, từng hạt cát mịn từ trong đất cũng theo đó dâng lên, hội tụ lại thành 1 bức tường cát chắn trước mặt hắn. Hễ lôi điện đánh vào tới đâu, hạt cát lại bồi lấp vào lại tới đó.
Câu Trần thấy thế liền tức giận, những con kiến hôi này lại dám chống đỡ công kích của hắn?!
“Câu Trần Ấn mau mau quy vị!”
Theo khẩu lệnh của Câu Trần, Thần Binh “rẻ rách” Bát Giới vận lưng quần bay tới. Câu Trần chộp vào trong tay, hoá thành 1 cái ấn tỷ có hồ quang điện vờn quanh, chính là Câu Trần Ấn.
Đường Tăng thấy cảnh này liền tỉnh ngộ, hoá ra thứ gọi là Thần Binh đó lại là hình chiếu của Câu Trần Ấn hoá thành.
Câu Trần Ấn đại diện cho quyền hành của Câu Trần Đại Đế, kẻ khác cầm vào không nhìn ra manh mối là phải. Chỉ khi nó ở trong tay Câu Trần, có Đại Đế hiệu lệnh thì nó mới phát huy ra uy năng chân chính.
Mặc dù, Câu Trần Ấn trong tay phân thân của Câu Trần chỉ là 1 cái hình chiếu từ Câu Trần Ấn ở chân giới, nhưng uy năng lại không thể khinh thường.
“Các đồ đệ, cẩn thận 1 chút! Không nên khinh thường Đại Ấn trong tay của hắn! Ngộ Tịnh phụ trách chủ công, Ngộ Không phụ công, Bát Giới tiên phong, bần tăng sẽ hỗ trợ cho các con!”
“Vâng!” x3
Không giống như lần trước, mặc dù đều bị thế giới giới hạn cao nhất đều là Thái Ất Kim Tiên viên mãn cảnh giới. Nhưng lần trước chỉ là 1 cái hoá thân không có trí tuệ của Tử Vi, lần này lại là 1 cái phân thân hoàn chỉnh của Câu Trần Đại Đế, dù đã bị ngăn cách với chân giới, vẫn có tư duy và ý thức tự chủ không hề thấp.
Có thể hiểu đơn giản là cùng 1 cấp độ đó, nhưng đánh với máy khác đánh với người nhiều lắm.
Chính vì lẽ đó, để đề phòng thế cuộc lại có biến hoá ngoài dự liệu, Đường trưởng lão quyết định chọn vị trí (support) hỗ trợ, nhường lại sân khấu cho các đệ tử thể hiện.
Theo tham mưu từ Độn Khứ, Đường Tăng chỉ đạo cả 4 thầy trò lần này đều áp chế hoặc dùng bí pháp nâng cảnh giới lên Thái Ất hậu kỳ, vừa tới điểm giới hạn của giới này.
Bát Giới xung phong đi trước mở đường, Cực Bảo Thấm Kim Ba đánh tan vô số lôi điện phóng tới, mở ra 1 con đường máu cho Ngộ Không cùng Khuê Thác Tư có cơ hội tiếp cận Câu Trần.
Ngộ Không vốn là hầu tinh, hắn rất dễ dàng linh hoạt né tránh những tia sét còn sót lại, thoắt cái đã tới trước mặt Câu Trần, nhe răng trợn mắt, làm Câu Trần giật mình đập hụt một ấn vào mặt khỉ.
Ngộ Không lộn nhào ra sau lưng 1 cái, nhìn Câu Trần cười khoái chí, làm vị phân thân của Đại Đế này tức muốn nổ phổi.
Nhân cơ hội đó, Khuê Thác Tư cưỡi trên con sóng cát, tay lăm lăm Hàng Yêu Phủ lướt tới chực chém Câu Trần.
Phía xa xa, Đường Tăng chống lên Bảo trượng, miệng tụng chân ngôn (buff) tăng cường thêm các loại thuộc tính cho các đồ đệ.
Trư Bát Giới được buff thêm phòng thủ, Ngộ Không được buff thêm tốc độ, Khuê Thác Tư được tăng cường sát thương.
Thấy vậy vẫn có vẻ chưa đủ, Đường trưởng lão chân đạp Ngộ Đạo Tử Liên, lấy ra 1 viên thuốc bao con nhộng (chắc là thuốc tăng cường pháp lực tức thời của Ô Sào bào chế) bỏ vào miệng nhai.
Đường Tăng pháp lực phun trào, sau lưng hiển lộ pháp tướng chân thân, 1 con Hung Trùng thượng cổ 6 cánh vô cùng hung hãn, ngửa mặt lên trời gào thét.
Sau đó, Hung Trùng này chìm lại vào thân thể Đường Tăng, chỉ chừa lại 6 cái chân dán vào lưng của hắn, hoá thành 6 cánh tay vàng óng. Nhưng có vẻ thấy hơi dư thừa, Đường Tăng cho thêm 2 cánh tay rụt lại vào thân thể, thế là sau lưng chỉ còn lại 4 cánh tay.
Mỗi tay cầm lên 1 bảo: Lục Diệp Thần Phiến, Đại Thiên Ngân Bát, Chư Hoả Huỳnh Đăng, Giác Tỉnh Bạch Trúc.
Lục Diệp Thần Phiến liên tục thay đổi hình thái, gia trì thêm thuộc tính cho các đồ đệ.
Đại Thiên Ngân Bát bị quăng ra cùng với Giác Tỉnh Bạch Trúc. Đường Tăng tay kết ấn, Ngân Bát đi tới đâu, hút sạch lôi điện tới đó. Giác Tỉnh Bạch Trúc thì cứ canh me chực chờ, cứ hễ Câu Trần sơ hở là “bonk” 1 phát vào đầu, khiến hắn lúc thì cười, lức thì khóc, lúc thì ngơ ngơ ngác ngác. Tới nỗi bị Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng đâm vào mông đít lúc nào cũng chả hay.
Hoặc cũng có khi Lục Diệp Thần Phiến chuyển sang hình thái Phù Tang phiến, quạt lửa của Chư Hoả Huỳnh Đăng, những đốm lửa bay ra, lập loè như lửa ma trơi cứ táp thẳng vào mặt Câu Trần, khiến hắn chật vật không thôi.
Thế trận đã bị thầy trò Đường Tăng phá nát hết, dù thực lực có cao hơn họ, Câu Trần cũng khó mà lật lại được, tức mình hắn gầm lớn định phóng đại chiêu.
“Cửu Tiêu Thần Lôi Nghe Ta Hiệu…”
“Phập!”
Tôn Ngộ Không tay mắt lanh lẹ, Kim Cô Bổng đâm thẳng vào miệng của Câu Trần, khiến hắn á khẩu, còn chưa kịp buông xuống sắc lệnh đã bị “cấm chat”.
Đường Tăng có thể thấy rõ ràng, Ngộ Không dùng lực quá mạnh, đã có tổng cộng 6 chiếc răng của Câu Trần rơi xuống và nếu không lầm thì… cái đầu gậy này, vừa rồi… là cái đầu gậy chọc vào cái chỗ kia đúng không?
Chớp thời cơ, Trư Bát Giới áp sát, 1 bồ cào quật bay Câu Trần Ấn, tiện thể xin luôn 1 cánh tay của Câu Trần.
“Hai vị sư huynh để lão Sa dứt điểm tên khốn kiếp này!”
Ngộ Không cùng Bát Giới nghe vậy lùi ra xa, Khuê Thác Tư bật lên, 1 búa chém ra, từ bả vai xuống hông Câu Trần b·ị c·hém đứt đôi, thần huyết phún ra tung toé, văng cả lên mặt, lên người của Khuê Thác Tư.
Nói gì thì nói, tên này cũng là phân thân của Câu Trần Đại Đế, cho nên sau khi g·iết hắn, máu huyết phún lên người Khuê Thác Tư tựa như 1 loại nguyền rủa, hình thành lên những đường vân màu đỏ vằn vện khắp cả người. Tuy là không có ảnh hưởng gì, nhưng cá chắc là về chân giới với bộ dạng này, Câu Trần tám chín phần mười sẽ nhận ra ai là kẻ đã s·át h·ại phân thân của hắn.