Chương 61: Chân tướng đã tỏ tường, ta là Khuê Thác Tư!
Lưỡi búa hạ xuống, Nh·iếp Tiểu Thiến từ từ tan biến trước mặt mọi người.
“Cạch”
Chiếc vòng cổ của nàng rơi xuống đất, tiếng kêu lanh lảnh như xé nát tâm can của Yến Xích Hà. Hắn nổi điên lên, pháp lực như đánh vỡ tầng gông xiềng nào đó, tuôn trào ra như suối. Hàng Yêu Phủ đang lơ lửng trên không cũng ngay lập tức nghe lời hiệu triệu của chủ nhân, bay về tay Yến Xích Hà.
Hai mắt xung huyết đỏ ngầu, Yến Xích Hà mặc kệ đau đớn, vung búa thứ nhất chém đứt rễ Thụ Yêu thoát thân. Hắn vung búa thứ 2 chặt đứt những cành lá đang trói buộc Hắc Sơn Chân Nhân. Hắn vung búa thứ 3 chặt đứt 2 chân, tượng trưng cho gốc rễ của Thụ Yêu Lão Lão, làm mụ hét thảm ngã quỵ. Tiếp tục vung thêm búa thứ 4 và 5 gọt đi 2 tay, chính là cành lá của mụ, khiến mụ càng kêu la thảm thiết hơn.
Thụ Yêu tạm thời bị chẻ thành khúc củi, chỗ v·ết t·hương vẫn không ngừng có thần lực ăn mòn, khiến mụ không thể hồi phục lại được để trốn chạy.
Yến Xích Hà mặc Thụ Yêu ở đó gào khóc, van xin, chửi rủa, hắn bước chậm tới chỗ Tiểu Thiến đã quyên sinh, nhặt chiếc vòng cổ lên, nâng niu lau sạch từng hạt bụi bẩn, sau đó đeo vào cổ mình.
Ngộ Không ở kế bên từ trong kinh ngạc hồi thần lại, định ngăn cản Yến Xích Hà, nhưng đã bị 2 cánh tay giữ lại, 1 cái là của Bát Giới, còn 1 cái là của Đường Tăng.
Thì ra không biết từ lúc nào, Đường Tăng đã đứng sau lưng họ.
“Sư phụ! Tứ công chúa cùng Sa sư đệ…”
“Không sao, mặc dù biến cố xảy ra ngoài dự tính, nhưng với kinh nghiệm lâu năm, ta vẫn có phương án dự phòng!”
Đường Tăng mỉm cười, tay vuốt vuốt cằm như Khổng Minh vuốt râu, đắc ý nói.
Ngộ Không cùng Bát Giới nghe vậy cũng hơi an lòng 1 chút. Riêng Bát Giới, lúc nãy ngăn Ngộ Không cũng là vì biết cái vòng đã bị sư phụ đánh tráo, nên hắn sợ Ngộ Không làm lộ bí mật.
Sau khi đeo vào cổ, Kim Cô phát sáng, vô số ký ức truyền vào trong đầu Yến Xích Hà. Những góc khuất phủ bụi của ký ức dần được giải khai.
Năm đó hắn chỉ nhớ mình như mất kiểm soát chém c·hết 2 con yêu ma, nhưng hắn đã bỏ lỡ những chi tiết vô cùng quan trọng. Hai con yêu ma đó hoàn toàn không hề phản kháng, ngược lại trong ánh mắt tràn đầy ngờ vực và sợ hãi. Con yêu ma lớn hơn còn đang che chở cho con nhỏ hơn miệng mấp máy, không biết nói gì. Bây giờ đoạn ký ức này đã cho hắn biết được lời nói của 2 con “yêu ma” lúc đó:
“Mẫu thân ơi, sao hôm nay phụ thân lại lạ như vậy? Phụ thân muốn chơi trò chơi đóng vai với chúng ta sao?”
“Thác Tư chàng ơi…”
“Xoẹt! Xoẹt!”
Hai búa chém xuống, máu chảy lênh láng. Yến Xích Hà còn nhớ rất rõ, hắn vì mới thức tỉnh pháp lực, nên đã thoát lực mà ngã ra đất b·ất t·ỉnh nhân sự ngay sau đó. Tới khi hắn tỉnh lại, trưởng thôn và Thiết Nha đã đốt cháy căn nhà, thiêu trụi luôn cả 2 con “yêu ma” đó rồi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, màn sương che lấp ký ức bị thổi tan. Hỡi ôi! Đó có phải là yêu ma gì đâu, đó rõ ràng là vợ con của hắn! Chính hắn đã xuống tay với họ! Nhìn đi! Trên cổ của nàng không phải là chiếc vòng cổ gia truyền, là vật đính ước của cả 2 hay sao!?
Khung cảnh chuyển đổi, sau khi hắn rời đi nơi đau thương đó, trưởng thôn đã sai Thiết Nha gom góp 2 bộ hài cốt bị cháy rụi, đem đi chôn dưới 1 gốc cây tại Lan Nhược Tự.
Thấy cái xác lớn hơn có 1 cái vòng vàng, Thiết Nha nghĩ là 2 con yêu ma này g·iết người, trộm đồ của vợ Khuê Thác Tư, nên hắn định tháo vòng ra mang về nhưng loay hoay mãi không được, nên cũng thôi.
Cái cây đó không phải kẻ nào khác, chính là bản thể của Thụ Yêu Lão Lão.
Ngày này tháng nọ qua đi, bởi vì chấp niệm của bộ hài cốt có đeo vòng cổ quá lớn, lại thêm ngày đêm được yêu khí của Thụ Yêu tẩm bổ, nó đã hoá thành 1 con yêu linh, được Lão Lão đặt tên là Nh·iếp Tiểu Thiến.
Mặc dù, Lão Lão luôn ép Tiểu Thiến phải đi câu dẫn đàn ông về cho mụ hút tinh khí, nhưng với bản tính thiện lương, hết lần này tới lần khác Tiểu Thiến thấy người b·ị n·ạn là giúp, chứ không có ý muốn dẫn họ về cho Lão Lão làm hại.
Cũng vì lý do này, không biết bao nhiêu lần nàng đã bị Lão Lão đ·ánh đ·ập không thương tiếc.
Một hôm nọ, nàng gặp được 1 tên nhân loại, 2 người nảy sinh tình cảm. Cho đến cái ngày định mệnh ấy, trong lúc nàng cứu giúp 1 người b·ị t·hương, nằm b·ất t·ỉnh, thì bị hắn hiểu lầm là đang hại người, sau đó hắn phong ấn trí nhớ của nàng.
Đến lúc này, Yến Xích Hà mới để ý tới 1 chuyện, miệng thì nói yêu vợ con, nhưng hắn khinh hoàng phát hiện ra rằng, hắn còn chả nhớ nổi vợ, con hắn tên là gì? Thậm chí, trên bài vị của 2 người đó không có 1 chữ nào, mà hắn cũng không để ý.
Hơn nữa, hắn tự nhận thức được, 1 kẻ cục mịch như hắn không có lý gì lại có thể yêu 1 kẻ khác, chưa kể là 1 con yêu ma 1 cách chóng vánh như thế được.
Từ từ, thân ảnh mơ hồ của vợ hắn, cùng thân ảnh của Nh·iếp Tiểu Thiến trùng điệp lại thành 1. Đúng rồi! Nàng chính là vợ hắn chứ ai nữa.
Yến Xích Hà đã gần như c·hết lặng. Tại sao những chi tiết quan trọng như thế luôn bị hắn bỏ qua hoặc bằng 1 cách nào đó hắn như bị mù, điếc tạm thời, chỉ hành động theo 1 bản năng kỳ lạ nào đó?
Giữa lúc Yến Xích Hà suýt bị huyết khí công tâm, tẩu hoả nhập ma thì 1 vòng tay ấm áp ôm hắn vào lòng. Toàn thân Yến Xích Hà căng thẳng, đinh vùng ra. Nhưng nghe thoang thoảng mùi hương Thanh Cúc hắn lại chợt mừng như điên, xoay người lại ôm thân ảnh đó vào lòng, khóc lớn như 1 đứa trẻ.
“Là nàng thật sao? Nàng vẫn còn sống, tốt quá rồi!”
“Đồ ngốc! Không phải ta vẫn còn sống sờ sờ đây sao? Chàng khóc cái gì?”
Thì ra lúc nãy khi lưỡi búa hạ xuống, đã chém trúng vào chiếc vòng chứ không phải vào người Tiểu Thiến. Thấy nàng biến mất, chẳng qua là được vòng Kim Cô hút vào trong đó, tạm thời làm phép che mắt mà thôi.
Ở trong chiếc vòng, Tiểu Thiến đã được thức tỉnh hoàn toàn, nhớ ra mình là Trương Thiên Xương, Tứ công chúa của Thiên Đình (do lúc đó Đường Tăng đã điểm vào chiếc vòng).
Còn nếu nói tại sao nàng không c·hết mà Yến Xích Hà có thể lấy lại được thần lực, thì tất nhiên là có kẻ tưởng nàng c·hết, nên cởi bỏ phong ấn pháp lực cho hắn chứ sao.
Như chưa tin vào mắt mình, Yến Xích Hà thận trọng nâng mặt nàng lên, ngắm nghía 1 hồi lâu, rồi cứ thế cười ngây ngô cả 1 buổi.
“Nhìn đủ chưa? Chàng đã nhớ ra ta là ai chưa?”
“Nàng là Tiểu Thiến, là vợ của ta!”
Tiểu Thiến nghe tới đây bĩu môi, búng ngón tay vào chiếc vòng cổ Yến Xích Hà đang đeo.
“Coong”
Một luồng sóng âm ôn hoà quét qua, Sa Ngộ Tịnh chính thức thức tỉnh.
Giống như Bát Giới lần trước, vô số thông tin, ký ức tràn vào não hải của Ngộ Tịnh.
Năm đó, Quyển Liêm Tướng Quân bị đày hạ giới chịu nhục hình, Ngọc Hoàng giận lắm, nhưng mọi chuyện cũng đã rồi.
Không để ái tướng phải chịu quá khổ, Đại Thiên Tôn đã sai nữ nhi của mình là Tứ công chúa Trương Thiên Xương, cứ cách 1 khoảng thời gian lại lén lút hạ phàm, mang theo Bàn Đào cùng Tiên Đan, bồi bổ cho hắn.
Tứ công chúa vốn cũng rất ái mộ Quyển Liêm, lại thêm lần này hắn vì phụ hoàng của nàng mà mắc nạn, nên Thiên Xương trân trọng hắn lắm. Thế nên, không những Bàn Đào, Tiên Đan, mà hễ có của ngon vật lạ là nàng đều giấu mang xuống cho hắn nhấm nháp.
Mỗi lần như thế, nàng ở lại rất lâu, kể đủ thứ chuyện cho hắn nghe. Nào là chuyện Pháp Hải Thiền Sư lại đánh què 1 tên Phật môn hộ pháp thu thập tín ngưỡng b·ất h·ợp p·háp, mang lên Lăng Tiêu Điện cho phụ hoàng xử tội; nào là Đạo Tế Thánh Tăng lại ăn mất 1 con thú cưỡi của 1 vị tiên nhân nào đó hạ phàm, hà h·iếp dân lành,…
Thật ra nàng nghĩ gì hắn biết chứ, nhưng lúc đó hắn đã là 1 kẻ thân mang tội nghiệt. Chưa kể, vô số năm qua bị t·ra t·ấn, hắn gần như đã đánh mất uy thế của bản tâm rồi. Còn nàng, nàng lại là công chúa Thiên Đình cao quý, vẫn còn nhiều điều tốt hơn chờ nàng phía trước. Vì vậy, tốt nhất là cả 2 không nên đến với nhau. Cho nên hắn mới giả ngu hết lần này tới lần khác.
Nhưng có lẽ trải qua sinh tử kiếp nạn lần này, hắn đã không dám tự dối lòng nữa rồi.
“Nàng là Tứ…Thiên… Thiên Xương!”
Hắn lại định gọi là Tứ công chúa, nhưng thấy ánh mắt lấp lánh lệ quang của nàng, hắn đầu hàng, gọi thẳng nhũ danh của nàng.
Cả 2 vui mừng khôn xiết, ôm nhau như thời khắc ấy là vĩnh hằng vậy.
Đúng lúc này, Đường Tăng cùng Ngộ Không và Bát Giới đang dốc toàn lực ngăn cản Hắc Sơn Chân Nhân, tranh thủ không gian riêng tư cho cặp đôi, thì Đường Tăng hô lớn:
“Bây giờ không chém, còn chờ đến khi nào?”
Sa Tăng như bừng tỉnh, nhẹ nhàng buông Trương Thiên Xương ra, ra hiệu nàng đứng xa 1 chút, sau đó hét lớn:
“Chém!”
Một viên Xá Lợi óng ánh hào quang bay ra từ giữa trán của Sa Tăng, bay quanh hắn 1 vòng như chào hỏi, sau đó lại bay về vị trí cũ, nhập vào lão Sa.
Hình tướng của Yến Xích Hà biến hoá, tóc rụng dần, để lộ quả đầu bóng loáng, cùng bộ râu quai nón chơm chởm, giơ Hàng Yêu Phủ lên hô lớn:
“Ta chính là Khuê Thác Tư!”
Bởi vì tình huống lần này, tất cả mọi người đều là linh hồn xuyên vào Sát Na giới. Sa Tăng không hề có cái gọi là Kim Thân, nên bây giờ Xá Lợi chứa hiện tại hoá thân của hắn chỉ có thể tạm thời ký thác vào thân xác của Khuê Thác Tư (Yến Xích Hà) tức là chính hắn ở Sát Na giới này mà thôi.