Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---
Một lát sau, Khương Cẩm Tịch liền nhanh chóng như bay lên, những con gà cảnh ở xung quanh quây thành vòng tròn ríu ra ríu rít, ánh mắt hoảng sợ nhìn bốn phía.
Từ nhỏ tới giờ chúng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, loại động vật hai chân kia là gì thế? Thật đáng sợ!
Khương Cẩm Tịch nhanh nhẹn chạy tới bên cạnh hai người, xười một cách duyên dáng: “Sư huynh, mau đi nấu cơm.”
Phong Tiêu Mặc gật đầu một cách yêu chiều, tay vẽ một đường, những con gà cảnh đã bay tới bên cạnh hắn.
Mà lúc này ở trên đường tây Trường An, có hai nhóm người khoảng vài trăm người đang đối đầu, một bên là Tam ma vương Trình gia, và Tần gia Tần Hoài Ngọc cầm đầu.
Một bên kia là nhóm của Đỗ Hà, Phòng Di Ái, Uất Trì Bảo Kỳ, Lý Sùng Nghĩa nhi tử của Lý Hiếu Cung, đương nhiên bên Đỗ Hà lượng người đông hơn nhiều so với bên Trình Xử Mặc.
Trên đường, người đi đường sợ hãi tránh xa hai nhóm người này, cửa tiệm thì đóng cửa, sạp hàng thì di chuyển, người đi đường vắng tanh, không khí đằng đằng sát khí, đương nhiên ở đằng xa nếu không có mấy nho sinh đang đứng hóng chuyện thì tốt hơn nhiều.
Trình Xử Mặc cao giọng mắng mỏ: “Đồ con rùa, ngươi lại dám tìm trợ thủ!”
Đỗ Hà cũng mắng: “Ba tên khốn kiếp, không phải các người cũng tìm trợ thủ sao?”
Trình Xử Lượng hét vào mặt Uất Trì Bảo Kỳ: “Chúng ta đề là võ tướng, sao lại ở chung với đám quan văn đó làm gì? Nhanh bước qua đây.”
Uất Trì Bảo Kỳ nhún vai nói: “Ta vẫn thích Lục Tuyết Kỳ.”
Trình Xử Lượng cao giọng: “Tên phản đồ này!”
Đỗ Hà hăng hái vung tay lên nói: “Đánh cho ta!”
Trình Xử Mặc khẽ liếc mắt với huynh đệ, kêu lớn: “Giết cho ta!”
Hai nhóm người gào thét, vô cùng kịch liệt! Giày mũ đều bay mất, hai bên ngang tài ngang sức, ngươi cho ta một nắm đấm thâm tím mắt, ta trả lại ngươi một cái gạt chân, chiến trường vô cùng hỗn loạn.
Ba tên tiểu tử đầy khói bụi chui ra khỏi đám đông, người bên trong vẫn đang thủ thế, ba người khom lưng chạy vào một hẻm nhỏ như một làn khói.
Khi trận đấu đến gần một tửu lâu, Trình Xử Mặc mới nhìn xuống dưới.
Trình Xử Bật ôm lấy Nha Hoa, nhìn Tần Hoài Ngọc bị Uất Trì Bảo Kỳ đấm cho thâm tím mắt, bị Lý Sùng Nghĩa quét chân ngã xuống đất, Đỗ Hà và Phòng Di Ái đề lên người. Trần Hoài Ngọc trong lòng ra sức giãy dụa, kêu gào thảm thiết, tình huống như thế không thể đành lòng nhìn thẳng!
Trình Xử Bật hít một hơi nói: “Họ quá tàn nhẫn.”
Trình Xử Bật cũng liên tục quay đầu nhìn về phía Trình Xử Mặc nói: “Đại ca, chúng ta làm như vậy không tốt lắm đâu!”
Trình Xử Mặc nhếch mép nói: “Có bản lĩnh thì hai người xuống đi.”
Trình Xử Lượng, Trình Xử Bật lắc đầu liên tục, địch nhiều ta ít, nên rút lui thì hơn, xuống đó mới là ngốc! Đều là do phụ thân dạy dỗ.
Ở của thư điếm, Thanh Tuyền ngồi ngay ở cửa, vui vẻ nhìn hai nhóm người gây gổ. Khua đôi tay nhỏ, mồm khen hay không ngớt, dáng vẻ hưng phấn khiến cho người ta nghi ngờ rằng một lát nữa nàng ta sẽ gia nhập.
“Báo… đại nhân, không xong rồi, không xong rồi…” Một nha dịch cuống quít chạy vào nha phủ.
Mộc Vân Phàm đang phê duyệt công văn khẽ giật mình, trong lòng âm thầm kêu khổ, mỗi lần xuất hiện tình hình như vậy chắc chắn có liên quan đến các đại gia tộc trong kinh thành. Làm quan ở kinh thành thực sự khó quá!
Mộc đại nhân cau mày nhìn nha dịch đang thở hồng hộc: “Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Nha dịch nói một cách kinh hoàng: “Tỷ phu!”
Nha dịch nhìn thấy sắc mặt của Mộc Vân Phàm khẽ biến sắc vội vàng thay đổi: “Đại nhân, ba vị công tử họ Trình cùng công tử họ Tần và Đỗ gia, Phòng gia, Uất Trì gia, Lý gia đang đánh lộn ở trên trường.”
Trong lòng Mộc Vân Phàm khẽ nhẩy dựng lên, tuy là những tiểu thiếu gia này đã đánh lộn suốt ngày, đánh nhau cũng có nhưng liên quan đến nhiều gia tộc lớn tới như vậy, quy mô như vậy đây là lần đầu tiên!
Mộc đại nhân vội vàng đứng lên nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến tách họ ra.”
Nha dịch của khổ: “Người của chúng ta không đủ! Họ có hơn mấy trăm người.”
Mộc Vân Phàm há miệng nói: “Không đủ cũng phải đi. Lỡ như họ xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?”
Nha dịch gật đầu liên tiếp: “Đúng, đúng! Bây giờ đi luôn!”
Mộc Vân Phàm chạy ra khỏi phủ liền hô: “Chuẩn bị ngựa! Đến phủ Ngụy vương.”
Trong lúc sự yên ả của Trường An đã bị trận đấu này đập tan. Đâu đâu cũng vô cùng bận rộn.
Đến Lý Thế Dân ở trong thâm cung cũng nghe thấy, cười và mắng: “Bọn tiểu yêu này rảnh rỗi quá mà.”
Đến khi trời nhá nhem tối, vụ việc mới lắng xuống, đương nhiên Trình Xử Mặc cũng bị kéo ra. Ba người khai rằng đang ở đường cái thì thấy việc ẩu đả. Họ chỉ đến hóng chuyện, khiến Tần Hoài Ngọc tức nổ đom đóm mắt.
Hôm sau, trời vừa sáng, trong phòng Trương Minh Hiên đã vang lên tiếng đập cửa.
Trương Minh Hiên tuyệt vọng quay đầu nhìn cửa gỗ, đã hơn nửa tiếng rồi! Cô nương này sao lại cố chấp như thế!
Trương Minh Hiên lê cơ thể mệt mỏi xuống giường, khoác áo vào rồi mở cửa.
Chỉ thấy gương mặt Lý Thanh Tuyền khó chịu nhìn bản thân mình. Lý Thanh Tuyền hừ một tiếng: “Ta chưa từng gặp người nào lười biếng giống như ngươi. Nếu người mà ở trong núi chắc là sẽ chết đói không thì cũng bị ăn sạch.” Nói xong quay đầu bước đi.
Trương Minh Hiên ngáp dài, vô cùng im lặng! Ta có vấn đề gì đâu mà lại ở trong rừng.
Sau khi rửa mặt xong, đến sảnh chính.
Lý Thanh Nhã đang bế Nha Nha, dạy bé nói: “Mẹ… mẹ… ngoan nào, gọi mẹ đi!”
Trương Minh Hiên cười nói: “Con bé còn nhỏ như vậy sao có thể nói chuyện được!”
Nha Nha tròn mắt lại, cười khanh khách, giơ tay về phía Trương Minh Hiên. Trương Minh Hiên bước tới, đưa ngon tay cho Nha Nha cầm, Nha Nha bèn đút ngón tay của Trương Minh Hiên vào trong mồm để ngậm.
Trương Minh Hiên vội vàng rút tay ra, lắc đầu nói: “Không được, bẩn lắm!”
Nha Nha đưa tay chộp lấy Trương Minh Hiên, miệng kêu không ngừng: “Ba… ba…”
Trương Minh Hiên sững sờ, đột nhiên có cảm giác không hề tốt đẹp. Cẩn thận ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nhã sắc mặt không hề thay đổi: “Ta nói ta không biết chuyện gì, tỷ có tin không?”
Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên rồi lại nhìn tỷ tỷ, ánh mắt sắc bén rực lửa.
Lý Thanh Nhã từ từ nói: “Đệ cho rằng ta nên tin sao?”
Trương Minh hiên tiếp tục gật đầu, làm ra vẻ đáng thương, nhìn Lý Thanh Nhã, tin chứ! Nhất định phải tin!
Lý Thanh Tuyền đứng bên cạnh nói: “Đuổi đi đi, tỷ, loại người như thấy này nên đuổi đi đi.”
Trương Minh Hiên hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lý Thanh Tuyền, nói đầy đáng thương: “Thanh Nhã tỷ, hiện nhà ta gặp nạn đối, cửa nát nhà ta, chỉ có người thân là tỷ mà thôi.”
Lý Thanh Nhã mỉm cười: “Không cần phải hốt hoảng như vậy, cũng không phải chuyện to tát gì, sau này chú ý hơn.”
Trương Minh Hiên kích động nói: “Tỷ, tỷ thật tốt.”
Lý Thanh Tuyền ngượng ngùng không nói lên lời, nhìn Lý Thanh Nhã với ánh mắt kỳ lạ, đầy dò xét.