Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
---
Sau khi ăn sáng, theo thường lệ phải đi in sách mới. Trong hai mươi chương này có đoạn cao trào! Trận đầu Lưu Ba Sơn, trận đấu giữa chính và tà, công pháp Phật Môn của Trương Tiểu Phàm bị bại lộ, Đạo Huyền, đại diện cho Thanh Vân Môn bị ám sát, Ma Giáo đột kích.
Trương Minh Hiên chậm rãi bước tới hiệu sách, in ấn năm trăm quyển sách một cách thành thục rồi mang về.
Thực sự không có bất ngờ xảy ra, trước cửa lại lại đông nghịt người. Nhưng điều Trương Minh Hiên kinh ngạc là cửa thư điếm lại đang mở.
Trương Minh Hiên mang theo ba chồng sách, bước tới đầy nghi hoặc. Gặp tiểu nha đầu đang chống cằm ở quầy sách, nhìn thấy thấy Trương Minh Hiên trở về, ánh mắt sáng ngời: “Tru Tiên, đưa ta Tru Tiên.”
Trương Minh Hiên chỉ cho đại hán để sách vào phía sau quầy, nói giọng đầy đắc ý: “Ngươi cũng xem sao? Hay không?”
Lý Thanh Tuyền không hề để ý tới hắn, trực tiếp nhảy xuống khỏi ghế, cởi dây thừng ra, lấy ra một quyển Tru Tiên rồi ngồi lên ghế, đọc một cách say sưa.
Trương Minh Hiên quay lại nhìn, Được lắm! Coi như là đại gia.
“Ông chủ, có thể bán sách cho chúng tôi được chưa!” Một công tử bạch y phiêu diêu hỏi.
“Đúng vậy!”, “Đúng vậy!” Một đám người nhao nhao nói.
Trương Minh Hiên kéo hòm tiền tới, cười ha hả: “Vẫn quy tắc cũ, trả tiền thì lấy sách.”
“Ha ha, chúng ta biết rồi.”
“Biết rồi! Hai mươi văn đúng không!”
Trương Minh Hiên vừa nhận tiền vừa bán sách, trong nháy mắt bận bịu tới mức luống cuống chân tay.
Trương Minh Hiên liếc nhìn Lý Thanh Tuyền đang vắt chân ngồi trên ghế nói: “Ngươi không thể giúp một tay sao?”
Lý Thanh Tuyền không rời khỏi quyển sách, bĩu môi nói: “Không giúp!”
Đồ ghê gớm này, sao lại có tính cách như thế chứ! Trương Minh Hiên đành bất lực tự mình chiến đấu.
Một lúc sau, phần lớn số sách đã được bán hết, năm trăm cuốn sách chỉ còn lại hơn một nửa, tính cả những nho sinh đã đợi tới tận trưa chắc cũng không còn nhiều lắm! Trương Minh Hiên đang suy nghĩ có phải in thêm nữa không.
Trương Minh Hiên nhìn thoáng qua còn ba đại hán, nói: “Vẫn quy tắc cũ, tự đếm tiền đi.”
Đại hán dẫn đầu cười nói: “Được rồi! Đạ tạ ông chủ!”
Ba người cởi áo khoác ngoài một cách thành thục rồi ôm rương tiền ngồi vào góc tường bắt đầu kiểm đếm.
Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên đầy bất mãn nói: “Sao ngươi lại để cho họ kiểm đếm, nhỡ họ lấy tiền thì làm sao?”
Trương Minh Hiên cũng ngả người vào ghế nói một cách lười biếng: “Lười! Chưa tỉnh ngủ!”
Lý Thanh Tuyền nhếch méo nói: “Ta sẽ đi nói với tỷ tỷ.”
Trương Minh Hiên không thèm để ý nhún vai, mấy ngày qua hắn phát hiện ra rằng, Lý Thanh Nhã không hề quan tâm đến vấn đề tiền bạc, từ khi hắn đến đây chỉ toàn thịt cá lợn gà, cũng chưa từng thấy nàng lấy tiền ở trong rương. Đường đường là một công chúa, thiếu tiền tiêu chỉ là một trò cười mà thôi.
Sau khi đại hán cáo từ, Trương Minh Hiên ngồi yên vị trong thư điếm, thi thoảng tiếp đón vài vị khách.
Một lúc lâu sau, một giọng nói truyền tới: “Trương huynh!”
Ánh mắt của Trương Minh Hiên chói sáng, thấy Phong Tiêu Mặc và Khương Cẩm Tịch đang cùng sánh bước đi vào.
Phong Tiêu Mặc nhìn thấy Lý Thanh Tuyền giống như búp bê bằng sứ, hỏi: “Trương huynh, vị này là?”
Trương Minh Hiền cười nói: “Đây là họ hàng xa của ta!”
Lý Thanh Tuyền đang cắm đầu vào Tru Tiên, nói đầy vẻ khó chịu: “Ngươi mới là họ hàng xa, đây là nhà ta!”
Khương Cẩm Tịch nhìn cuốn sách trong tay Lý Thanh Tuyền ngạc nhiên nói: “Tru Tiên, Tru Tiên, lại ra sách mới.”
Trương Minh Hiên xoay người lấy ra một bản Tru Tiên đưa cho Khương Cẩm Tịch, tiền cũng không nhận, đây chính là khách hàng lớn, hai mươi văn tiền có đáng gì.
Trương Minh Hiên cười đi tới quầy, nói với Phong Tiêu Mặc: “Phong huynh, ta bảo huynh chuẩn bị trang phục Côn Lôn, đã chuẩn bị xong chưa?”
Phong Tiêu Mặc lặng yên dở khóc dở cười: “Cái đó sao có thể nói là trang phục Côn Lôn chứ! Không phải là tia Thiên đại linh tài, cũng không có trận pháp bảo vệ, chủ là hình dáng giống như Côn Lôn mà thôi. Thật không biết làm những cái đó các tác dụng gì?”
Trương Minh Hiên không quan tâm nói: “Chỉ là quần áo để diễn thôi mà. Không cần phải để tâm đến vậy.”
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: “Chỉ thiếu diễn viên nữa là đủ.”
Trương Minh Hiên nhìn qua hai người, diễn viên chính có rồi, còn thiếu mấy diễn viên phụ. Trông lòng Trương Minh Hiên lại cười khoái chí, đã có suy tính, vai diễn phụ hình như cũng có luôn rồi!
Khương Cẩm Tịch bất mãn nói: “Chỉ với vài thứ ngươi dựng lên, không hề đẹp đẽ gì, Côn Lôn ta còn đẹp hơn thế gấp trăm ngàn lần.”
Trương Minh Hiên vừa muốn mở miệng nói chuyện, Khương Cẩm Tịch lại nói: “Ta biết, chắc chắn ngươi sẽ nói, cứ quay đi thì sẽ biết. Cũng không biết ngươi sẽ quay những gì.”
“Ta đi đây!” Khương Cẩm Tịch vẫy tay với Trương Minh Hiên rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Phong Tiêu Mặc cười với Trương Minh Hiên đầy vẻ áy náy, rồi vội vàng đuổi theo.
Trương Minh Hiên ôm bộ mặt tức giận, lầm bầm nói: “Sau này đừng có đến cầu xin ta, hôm nay ngươi đã vô tình với ta, về sau thì đừng có hối hận.”
Lý Thanh Tuyền để cuốn sách xuống, nhìn chằm chằm vào Trương Minh Hiên hỏi: “Bọn họ là đệ tử của Côn Lôn! Sao ngươi quen được họ? Xem ra quan hệ cũng tốt lắm chứ!”
Trương Minh Hiên đắc ý nói: “Người mà ta quen biết rất nhiều, giáo chủ thánh nhân cũng có mà người dân bình thường cũng có.”
Lý Thanh Tuyền bày ra bộ mặt “ngươi cho là ta ngốc sao” trực tiếp liếc mắt, hắn chỉ đáng tin một nửa, biết người bình thương ta tin! Biết giáo chủ thánh nhân, người tưởng ngươi là ai!”
Lý Thanh Tuyền trực tiếp hỏi: “Vừa nãy các người nói gì? Quay cái gì?”
Nàng ta nhìn Trương Minh Hiên với đầy vẻ nghi ngờ: “Ngươi sẽ không lừa gạt tỷ tỷ để làm chuyện xấu xa đấy chứ!”
Trương Minh Hiên vội vàng giải thích: “Làm sao có thể? Chúng ta chỉ dùng lưu ảnh thạch để lưu giữ hình ảnh thôi.”
Lý Thanh Tuyền cười nói: “Ngươi cho rằng ta là một người dễ lừa gạt? Vừa nãy ngươi nói đến cái gì trang phục, các người muốn đi bắt rồng sao?”
Bắt rồng? Chịu thua cách nghĩ của ngươi luôn, Trương Minh Hiên liếc nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Lý Thanh Tuyền, đột nhiên thót cả tin, nàng ta… nàng ta sẽ không đi bắt rồng đấy chứ!
Trương Minh Hiên cười gượng nói: “Làm sao có thể? Rồng là thần vật, làm sao chúng ta có thể bắt được?”
Lý Thanh Tuyền thất vọng nói: “Thì ta không phải đi bắt rồng sao?”
Trương Minh lo lắng nhìn Lý Thanh Nhã, gia đình này dạy dỗ thế nào mà lại có một tiểu cô nương bạo lực như vậy! Mở mồm ra là nói đi bắt rồng, thật sự đáng sợ mà.
Trương Minh Hiên chớp mắt hỏi: “Ngươi là tu sĩ hả!”
Lý Thanh Tuyền gật đầu nói: “Cứ cho là như vậy!”
Cho là vậy? Đây là câu trả lời kiểu gì thế? Là phải hay không phải, làm sao có thể có chuyện gọi làm xem như chứ?
Trương Minh Hiên không muốn nghĩ ngợi về vấn đề này nữa, nói: “Ngươi biết bay sao?”
Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: “Mấy vạn nắm trước đã biết rồi, ta là thiên tài tu hành đó.”
Trương Minh Hiên bỗng nắm chặt tay, lại giải quyết được một vấn đề lớn rồi.