Tây Du Đại Giải Trí

Chương 57: Hoàng Hậu Giá Lâm



Chương 57: Hoàng Hậu Giá Lâm

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Trương Minh Hiên ngủ không được bao lâu thì bị tiếng gõ cửa quen thuộc đánh thức rồi. Mở mắt ra, thở dài một hơi, không dùng dằng vô ích nữa, ngoan ngoãn thức dậy.

Sau khi ra cửa, Lý Thanh Tuyền còn có chút kinh ngạc, hôm nay nhanh như vậy sao?

Trương Minh Hiên lườm một cái, đi thẳng ra ngoài. Vừa đi được hai bước thì thấy trong đại viên có một đội thị vệ mặc giáp cầm đao đang đứng dài từ trước cửa tiệm sách đến bên trong đại sảnh nội viện.

Trương Minh Hiên thận trong lùi hai bước, đến gần Lý Thanh Tuyền hỏi nhỏ: "Họ là ai vậy?"

"Á à, ngươi sợ rồi à!"

Trương Minh Hiên không nói gì nhìn Lý Thanh Tuyền, thật quá đáng mà! Đánh người không đánh vào mặt, mắng người không mắng điểm yếu, giả bộ như không hiểu chúng ta vẫn là bạn tốt.

Rõ ràng Lý Thanh Tuyền không hề có ý định làm bạn với hắn, lanh lợi chạy về phía đại sảnh.

Trương Minh Hiên chột dạ liếc nhìn binh sĩ hai bên một cái, không phải thật sự đánh tới cửa rồi chứ! Nhưng cũng chỉ có thể vội vã đi theo.

Bước vào đại sảnh, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trung niên xinh đẹp phong thái ung dung hào hoa đang cười nói với Lý Thanh Nhã, cách đó không xa có một cái nôi, bên cạnh cái nôi có hai bạn nhỏ dễ thương, một trai một gái đang đứng nhìn vào đứa trẻ sơ sinh bên trong nôi.

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhìn Trương Minh Hiên bước vào, cười nói: "Vị này là tác giả của Tru Tiên à! Nôi cũng là do ngươi phát minh ra đúng không! Đúng là đã làm một việc tốt cho phụ nữ chúng tôi!"

Trương Minh Hiên khiêm tốn đáp: "Nên mà. Nên mà. Có thể cống hiến cho phụ nữ trong thiên hạ là vinh hạnh của tôi."

Người phụ nữ trung niên xinh đẹp quay sang cười nói với Lý Thanh Nhã: "Bình thường hắn đều nói chuyện như thế à? Thú vị thật đấy!"

Lý Thanh Nhã cười nói: "Người đừng khen hắn nữa. Con người hắn không kiềm chế nổi khi được khen đâu, khen nữa thì sẽ lên trời đấy, cũng là kẻ tính khí không đứng đắn!"

Trương Minh Hiên nhìn Lý Thanh Nhã tràn đầy nụ cười, bình thường đúng là rất hiếm khi thấy cô ấy vui vẻ như vậy!

"Oa oa!", một tiếng khóc vang lên khiến mọi người giật mình.

Đứa bé trai bên cạnh cái nôi bị dọa đến lùi liên tục hai bước, oan ức nói: "Không phải con!"

Bé gái bên cạnh cũng bị dọa đến lúng ta lúng túng, nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp kêu lên một tiếng đáng thương: "Mẫu hậu!"

Lý Thanh nhã cười an ủi: "Không sao!"

Trương Minh Hiên nghe một tiếng gọi mẫu hậu của đứa bé gái, tim bỗng đập loạn xạ, người này không phải là hoàng hậu chứ! Sao càng nhìn càng giống vậy?

Lý Thanh Nhã đi đến bên cạnh cái nôi bế đứa tbé sơ sinh lên, hát khẽ hai khúc hát ru, đứa bé liền im lặng, đôi mắt to tròn hiếu kỳ quan sát xung quanh.

Đứa bé gái thỏ thẻ nói: "Cô cô hát hay quá."

Lý Thanh Nhã dịu dàng sờ đầu bé gái nói: "Tấn Dương thích thì ta sẽ dạy cho con được không!"

Cô bé chớp mắt mỉm cười: "Cô cô thật tốt."

Trương Minh Hiên vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện của họ, Tấn Dương, cô cô.

Đứa bé gái nhỏ nhắn này chính là Tấn Dương công chúa sao?

Nhìn sang đứa bé trai bên cạnh nghĩ thầm: "Vị này chắc là Lý Trị! Hoàng đế đời Đường sau này mà! Gọi Thanh Nhã tỷ tỷ là cô cô, vậy Thanh Nhã tỷ tỷ cũng chính là con gái của Lý Uyên rồi sao? Chẳng trách sống trong phố phường, thì ra là con gái của Thái Thượng Hoàng, không được xem trọng! Lúc nhỏ chắc chắn chịu nhiều khổ cực rồi!" Trong đầu xuất hiện một chuỗi các tình tiết cung đấu!

Thương tiếc nhìn Lý Thanh Nhã, lúc này thân phận tu sĩ của Lý Thanh Nhã đã bị hắn bỏ quên ở Trảo Oa quốc rồi, trong đầu toàn là chân tướng mà trí nhớ bản thân đang bù đắp vào.

Lý Thanh Nhã nghi ngờ liếc Trương Minh Hiên một cái. Ánh mắt kỳ lạ kia là xả ra chuyện gì? Cũng may nàng biết ngày thường Trương Minh Hiên không bình thường lắm, cũng không để ý nhiều, tiếp tục trò chuyện cùng trưởng tôn hoàng hậu.

Lý Thanh Tuyền ngồi trên ghế đung đưa hai chân, không chút hứng thú nhìn cảnh tượng êm ái này.

Đột nhiên từ trên ghế nhảy xuống nói: "Trương Minh Hiên, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"

Trương Minh Hiên còn chưa lên tiếng, ánh mắt Tiểu Lý Trị sáng lên chạy đến bên Trưởng Tôn hoàng hậu tay áo người kêu lên: "Mẫu hậu, con cũng muốn đi chơi! Đi cùng tiểu tỷ tỷ."

Trương Minh Hiên nhìn Tiểu Lý Trị một cách kỳ lạ, nhỏ như vậy đã biết quấn lấy tiểu tỷ tỷ rồi à? Chẳng lẽ là thật sự thích tiểu tỷ tỷ lớn tuổi hơn? Trương Minh Hiên có phần hiểu ra vì sao Lý Trị thích Võ Tắc Thiên rồi.

Tiểu tử này đoán chừng cũng là người si mê thục nữ.

́nh mắt Tấn Dương cũng sáng lên nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu. Lý Thanh Tuyền thì bất đắc dĩ nhếch miệng, tiểu hài tử đúng là phiền phức quá!

Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói: "Con phải kêu là cô cô."

Lý Trị nhìn Lý Thanh Tuyền một chút rồi bĩu môi nói: "Nhưng mà, nhưng mà tỷ ấy xem ra không lớn hơn con bao nhiêu!" Trong giọng nói chứa đầy sự bất mãn và giận dỗi.

Trưởng tôn hoàng hậu nói: "Nhưng cô ấy chính là cô của con! Muốn ra ngoài chơi thì đi cùng cô cô các con đi!"

Tấn Dương chạy đến trước mặt Lý Thanh Tuyền, chờ đợi nhìn Lý Thanh Tuyền nói khẽ: "Cô cô, cùng chơi đi."

Lý Thanh Tuyền bất đắc dĩ liếc nhìn Lý Thanh Nhã một cái, kéo cánh tay nhỏ bé của Tấn Dương đi ra ngoài.

Trương Minh Hiên nhún vai đi theo, Lý Trị vội vàng kêu lên: "Còn có ta! Có ta!" Hấp tấp đi theo.

Trong viện, Lý Thanh Tuyền hỏi: "Chúng ta đi đâu chơi?"

Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút nói: "Hay là ta dẫn các người đi in sách?"

"Tru Tiên sao?" Trương Minh Hiên liền khẽ gật đầu.

Lý Thanh Tuyền mím môi suy nghĩ một chút rồi nói: "Được đó!"

Trương Minh Hiên lập tức chạy về phòng, cầm bản thảo sách chạy ra.

Trương Minh Hiên đi ra tiệm sách, đi theo phía sau là Lý Thanh Tuyền đang nắm lấy Tấn Dương, cùng Lý Trị tò mò nhìn quanh, trong đó có mấy người bảo hộ của hai đội binh lính bên cạnh, trùng trùng điệp điệp đi về phía tiệm sách.

Trương Minh Hiên lần đầu tiên cảm thấy, thì ra đây chính là lợi ích của việc có quyền lực! Đừng nói thật thoải mái, ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh váo tự đắc, cảm giác mình hôm nay so với bình thường đẹp trai hơn mấy phần.

Nhưng vẫn chưa đi được bao lâu, Tấn Dương công chúa liền nhìn Lý Thanh Tuyền một cách đáng thương nói: "Cô cô, con đi không nổi rồi."

Lý Thanh Tuyền nhìn chằm chằm Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên nhìn một lượt khắp bốn phía, bất đắc dĩ nói: "Được, để ta bế."

Ngồi xổm xuống ôn tồn nói với Tấn Dương công chúa: "Tiểu công chúa xinh đẹp, xin hãy để kỵ sĩ của người hộ tống người đi về phía trước."

Tấn Dương nhích lại gần người của Lý Thanh Tuyền, sợ sệt nhìn Trương Minh Hiên.

Lý Thanh Tuyền đẩy Tấn Dương về trước mặt Truong Minh Hiên, Trương Minh hiên cười bế lên nói: "Đi thôi!"

Mắt Tấn Dương lúc đó liền ươn ướt, bộ dạng đáng thương nhìn Lý Thanh Tuyền nói: "Cô cô . . ."

Lý Thanh Tuyền nhìn bộ dạng đáng thương của nó, mềm lòng an ủi: "Không sao đâu, để hắn ôm cháu, giống như cung nữ trong cung vậy thôi."

Trương Minh hiên liếc mắt một cái, người ta nhìn sao cũng là đàn ông chân chính nhé!

Phía sau tiệm sách, hoàng hậu úp mở nói: "Hôm nay đến là có một việc muốn tìm."

Lý Thanh Nhã nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn hoàng hậu.

Trưởng Tôn hoàng hậu tiếp tục nói: "Những ngày gần đây, cứ có một tăng nhân áo trắng báo mộng cho bệ hạ, nói Đại Đường có phật duyên, Huyền Trang tây hành, Tam Tạng quy đông, Phật môn đông truyền sẽ đại hưng!"

Lý Thanh Nhã mặt không cảm xúc hỏi: "Chuyện này hỏi ta làm gì?"

Trưởng Tôn hoàng hậu nhìn thoáng qua sắc mặt Lý Thanh Nhã nói: "Bệ hạ tuy cảm động và ghi nhớ Thiếu Lâm có công cứu giá, có nhiều giúp đỡ, nhưng chỉ là một môn một phái, đây là việc nhỏ. Nhưng Phật môn đông truyền chính là đại sự tranh chấp thống đạo, bệ hạ không dám lựa chọn, đặc biệt phái ta đến trước thỉnh giáo. Không biết Thái Thượng lão tổ có ý gì?"