Chương 58: Thiên Tôn Giáng Lâm
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Lý Thanh Nhã nghe hoàng hậu nói vậy chợt biến sắc, đột nhiên đứng dậy lạnh lùng nói: "Các ngươi hỏi thẳng hắn không phải tốt hơn sao, ta và hắn chẳng có chút quan hệ nào cả."
Hoàng hậu nhìn sắc mặt của Lý Thanh Nhã, đành nói: "Chuyện giữa các ngươi ta cũng biết một chút, có câu tình máu mủ là thân thiết nhất, xương cốt đứt đoạn vẫn còn liền gân, tình thân này dù bôi xóa thế nào cũng không hết. Hơn nữa Thiên tôn trông xuống chư tiên, phàm phu tục tử như chúng ta sao có thể tùy ý liên hệ."
Khóe môi Lý Thanh Tuyền nhếch lên một chút, buông lời chế nhạo: "Dòng dõi thiên gia cũng nói chuyện tình thân sao?"
Hoàng hậu cũng biến sắc, nét mặt trở nên khó coi.
Lý Thanh Tuyền liền biết ngay là mình nói sai, vội xin lỗi: "Xin lỗi, là muội nói sai."
Hoàng hậu sắc mặt khó chịu nói: "Muội nói không sai, thiên gia làm gì có tình thân! Huyền Vũ Môn khi xưa, Nhị ca thật ra có thể không giết họ."
Hai người lặng im một lúc lâu, rất lâu sau, Lý Thanh Nhã nói: "Ta sẽ hỏi thử giúp ngươi."
Nụ cười trở lại trên mặt hoàng hậu, người bảo: "Người đâu, thỉnh tượng thần." Dù vậy, nụ cười xem ra vẫn có chút miễn cưỡng.
Hai thị vệ mặc giáp khiêng một pho tượng bằng gỗ cao bằng con người bước vào, đặt tượng thần trong phòng, chắp tay khom người hành lễ với hoàng hậu rồi chậm rãi lui xuống.
Lý Thanh Nhã ngồi trên ghế chủ vị nhìn xuống tượng Thiên tôn bên dưới, nói: "Ta biết ông nghe thấy, vua nhà Đường nhờ ta thay mặt hỏi ông, nhận định của ông đối với Phật pháp đông truyền ra sao?"
Ánh mắt tượng thần bằng gỗ chuyển động hai lần, giãn tay chân ra đứng dậy, chăm chú nhìn Lý Thanh Nhã. Lý Thanh Nhã im lặng đối mặt với tượng thần một lúc rồi quay đầu đi, hốc mắt hơi đỏ lên. Hoàng hậu lặng lẽ lui ra khỏi đại điện rồi đóng cửa lại.
Tượng thần bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở miệng nói chuyện hệt như người sống: "Đã nhiều năm không gặp như vậy, con vẫn khỏe chứ?"
Lý Thanh Nhã nhếch mép nói: "Khỏe hay không thì liên quan gì đến ông? Ông là Thiên tôn thánh nhân chứ chẳng còn là người phàm trần Lý Nhĩ."
Tượng thần nhìn Nha Nha đang được Lý Thanh Nhã ôm trong lòng: "Đây hẳn là Nha Nha! Thật giống con lúc bé."
Lý Thanh Nhã nhếch môi cười giễu cợt nói: "Ông vẫn còn nhớ hình dáng của ta lúc bé sao? Xem ra con đường thanh tịnh quên tình của ông vẫn tu luyện chưa tới nơi tới chốn."
Thiên tôn không chút nóng giận với Lý Thanh Nhã, nhưng nếu là người khác, hẳn đã sớm hóa thành tro bụi.
Thiên tôn thở dài một tiếng, nói: "Nếu con không vui khi nhìn thấy ta, ta đi là được. Nói với vua nhà Đường, cứ làm theo những gì Phật giáo nói."
Nói xong, tượng thần hoàn toàn bất động, giữ nguyên tư thế đứng nhìn Lý Thanh Nhã.
Lý Thanh Nhã quay đầu im lặng nhìn tượng thần xuất thần, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Vào đi!"
Hoàng hậu đẩy cửa bước vào, nhìn tượng thần đứng bất động, hỏi: "Đi rồi sao?"
Lý Thanh Nhã gật đầu, yên lặng một cách kỳ lạ, không giống vẻ uyển chuyển ôn nhu bình thường chút nào.
Hoàng hậu xá lạy tượng thần rồi gọi: "Người đâu!"
Hai người đàn ông cao lớn mặc giáp bước vào, nhìn thấy tượng thần đang đứng, đồng tử co lại.
Hoàng hậu dặn dò: "Thỉnh tượng thần trở về, cẩn thận một chút."
Hai thị vệ đáp: "Dạ!", rồi thận trọng khiêng tượng thần ra ngoài.
Tại hiệu sách, ông chủ Ngô vô cùng sợ sệt tiếp đãi nhóm người của Trương Minh Hiên, không thể không sợ hãi, hai đội cấm quân đại nội ngoài cửa thật sự làm người ta khiếp sợ!
Trương Minh Hiên cười ha hả đưa bản thảo cho ông chủ Ngô, nói: "Đừng căng thẳng, đi in sách cho ta."
Ông chủ Ngô nhận lấy sách, cúi đầu khom lưng nói: "Dạ, dạ."
"Đúng rồi, tịnh thất lần đầu tiên ta đến cũng không tệ, đưa ta đi xem một chút."
Ông chủ Ngô mặt mũi rạng rỡ nói: "Mời ngài lên lầu."
Trương Minh Hiên bế Tấn Dương công chúa, phía sau là một cô gái nét mặt không hào hứng và một tiểu Lý Trị vô cùng vui vẻ cùng theo ông chủ Ngô lên lầu.
Ông chủ Ngô mở cửa dẫn các vị khách vào, cúi người nói: "Mời ngài tự nhiên, tôi đi in sách cho ngài."
Trương Minh Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba trăm bản."
Ông chủ Ngô gật đầu đáp lại rồi lui ra ngoài, ra đến cửa tịnh thất, lau mồ hồi trên trán rồi cười khổ: "Thanh Dương công chúa hại mình rồi! Chẳng phải nói chỉ là em kết nghĩa sao? Mấy tên đại nội thị vệ đó là chuyện gì vậy chứ? Mình hẳn là đâu có làm ra chuyện gì khác người đâu!" rồi lắc đầu, nhanh chân rời khỏi.
Trong tịnh thất, Trương Minh Hiên đắc ý nói: "Thế nào? Thể diện của ta rất lớn đúng không! Căn phòng này là bảo bối của lão Ngô, người bình thường hắn chẳng cho vào đâu."
Lý Thanh Tuyền bĩu môi khinh thường, liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lóe lên, bước tới gần một chiếc lồng chim, khẽ liếm môi, trông có vẻ rất ngon!
Trương Minh Hiên thuận tay ngắt một bông hoa nhỏ màu đỏ cài lên đầu Tấn Dương công chúa, nhìn ngắm rồi khen ngợi: "Đẹp lắm."
Tấn Dương công chúa chìa bàn tay bé xíu sờ lên đỉnh đầu, cười nói: "Đa tạ thúc thúc!"
Thúc thúc. . . Trương Minh Hiên có chút bối rối, mình cũng có thể làm thúc thúc của người khác sao, rồi cúi đầu nói với Tấn Dương công chúa: "Muội phải gọi ca ca ~"
Tấn Dương nhìn Lý Thanh Tuyền, rồi lại nhìn Lý Trị, tủi thân nói: "Nhưng mà. . . nhưng mà. . ." cả buổi vẫn không nói ra được là nhưng chuyện gì.
Lý Thanh Tuyền bĩu môi nói: "Ngây thơ thật!"
Trương Minh Hiên liếc nhìn, là cô không được ngây thơ, trưởng thành quá sớm thôi!
Đến khi ông chủ Ngô cười ha ha quay lại, vừa mở cửa phòng liền vô cùng kinh hãi. Phía trên chim chóc bay loạn xạ, dưới đất cành gãy lá rụng, dây leo trên tường cũng trông như đã bị cắn gặm, phía đông trụi một mảng, phía tây đứt một cụm. Bốn người đứng trong phòng cười ha ha, trên đầu mỗi người đều đội một vòng hoa rất đẹp.
Tấn Dương và Lý Trị vui đến mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt Lý Thanh Tuyền thì lóe sáng lấp lánh ngắm chim chóc bay trong không trung, cũng chẳng rõ là ánh mắt thưởng thức hay là thèm ăn.
Trương Minh Hiên thấy ông chủ Ngô bước vào, cười cười xua tay nói: "Xin lỗi nhé! Đã làm rối loạn một chút."
Ông chủ Ngô gượng cười nói: "Không sao cả, không sao cả! Vừa lúc định thay hoa cỏ mới."
Trương Minh Hiên hít một hơi, nói: "Vậy thì tốt, còn tưởng ông sẽ tức giận."
Ông chủ Ngô vội vàng nói: "Sách của ngài đã in xong rồi."
Trương Minh Hiên nói: "Vậy chúng ta xuống dưới đi", rồi bế Tấn Dương cười nói: "Chúng ta đi thôi!" Tấn Dương bật cười khanh khách.
Cả nhóm người cười vui vẻ trên đường trở về hiệu sách khiến người đi đường liên tục nhìn theo. Hôm nay ngược lại rất thoải mái, hai đội cấm vệ đứng trước cửa, thật oai phong lẫm liệt. Một người tới mua sách cũng chẳng có.
Tấn Dương và Lý Trị về đến hiệu sách liền đi tìm hoàng hậu, còn Trương Minh Hiên ngồi bên trong hiệu sách, lại cứ cảm thấy kì lạ, không phù hợp với đại lão gia như bọn họ.
Lý Thanh Tuyền cũng ngồi trong hiệu sách, suy nghĩ một chút rồi hỏi Trương Minh Hiên: "Lúc nãy ở hiệu sách tại sao huynh lại cố ý trêu chọc ông chủ kia?"
Trương Minh Hiên ngạc nhiên nói: "Cô nhìn ra sao?"
Lý Thanh Tuyền liếc mắt nói: "Kẻ đần độn cũng nhìn ra, thấy bộ dạng đau lòng của ông chủ Ngô kia, hẳn là huynh vui lắm!"
Trương Minh Hiên lời lẽ đanh thép nói: "Trách ta sao! Chỉ là không cẩn thận mà thôi."
"Không giấu gì cô, chính cô là nguyên nhân mà mấy lần trước ông ta không mời tôi vào." Trương Minh Hiên thầm nghĩ.
Lý Thanh Tuyền đánh nhẹ Trương Minh Hiên, nói: "Ấu trĩ!", rồi tiện tay cầm quyển Tru Tiên lên đọc.
Trương Minh Hiên bỗng dưng cảm thấy chột dạ, nàng ấy sẽ không đánh người chứ?