Tây Du Đại Giải Trí

Chương 61: Thiếu Niên Giang Hồ



Chương 61: Thiếu Niên Giang Hồ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một đoạn phim, trên biển mây vờn núi xuất hiện bốn chữ to "Thiếu Niên Giang Hồ", bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ nhà sản xuất Trương Minh Hiên.

Trong một căn phòng cổ kính, cả đám tiểu đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu tím đầu đội lưu ly quan đang đọc kinh. Cảnh phim kéo dài xuất hiện một tiểu đạo sĩ tuấn tu đang ngồi trên cao, đằng sau nằm một người trẻ tuổi đang nằm lười biếng.

Nghiêm Nhân Anh kinh ngạc nhìn hai người Phong Tiêu Mặc, đây không phải là hai người họ à? Lưu ảnh thạch là sao?

Dưới chân núi Trình Xử Bật kéo Trình Xử Mặc nói: "Sư huynh, ngươi xem đó có phải Trương Tuấn không?"

Trình Xử Mặc nhìn kỹ đáp: "Là hắn thật!"

m nhạc vang lên, giọng nói xuất hiện.

Phong: sư đệ, hôm nay lớp buổi sáng nhờ đệ giúp ta chắn sư phụ nhé!

Khương: . . . Tại sao?

Phong cười nói: bởi vì đệ ngồi rất ngay ngắn!

Khương: . . . Tuỳ huynh.

Thiếu nữ Thục Sơn phụt một tiếng bật cười, nhìn Phong Tiêu Mặc đầy kì lạ, không ngờ ngươi lại là sư huynh như vậy!

Dưới chân núi mọi người cũng đều quái dị nhìn về phía Phong Tiêu Mặc, Phong Tiêu Mặc khóc không ra nước mắt! Ta thật không phải như thế.

Trong phim Phong Tiêu Mặc nằm dài trên bài, mắt đầy hâm mộ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiếng hát vang lên:

Phong: Khe suối sâu trong sơn cốc ôm lấy chú cá xinh đẹp

Ngày ngày trời xanh ôm lấy cánh yến bay bay

Ngoài mái hiên cảnh đẹp say lòng người

Đạo Đức Kinh gì đó chán muốn chết.

Khương: Người lương thiện như nước ẩn chứa nuôi nấng vạn vật

Khoan dung ẩn nhẫn là trí tuệ của tổ tiên.

Đằng sau là sư huynh luôn ngủ gà ngủ gật

Không hiểu sao mình cứ chịu thiệt hoài.

Xem phim nghe hai giọng hát hoàn toàn khác nhau, không ít người đều thầm bật cười, đệ tử tốt và đệ tử xấu! Tiên môn cũng có người thích nhàn hạ sao? Xem chừng rất thú vị

Cảnh thay đổi, chuyển thành bên vực thẳm, Khương Cẩm Tịch đang ngồi xuống trước biển mây.

Tiếng hát vang lên, Khương: Bắc Minh xoay chuyển kiếm khí lên

Ngồi quên gió tuyết mênh mông cuộn trào

Siêu nhiên nhập định chăm lo tu luyện

Là ai nấp sau gốc cay ngắm nhìn chung quanh.

Phong Tiêu Mặc cười hì hì nằm dưới gốc tùng, gốc tùng to lớn tán cây che kín một vùng. Cách đó không xa có dòng suối nhỏ, bên cạnh suối nước còn có mấy gốc đào đang rộ hoa, gió nhẹ thổi hoa, hoa đào rơi xuống dòng nước, nước cuốn hoa trôi, ngay sau đó vô vàn đoá ra rơi xuống, đáp vào mặt nước, bọt nước vang lên, mấy con cẩm lý ló đầu ra khỏi mặt nước, nuốt hoa vào miệng, cảnh đẹp như tranh.

Phong Tiêu Mặc ngậm lá cỏ, cười hì hì nhìn Khương Cẩm Tịch.

Phong: sư đệ đừng ngồi thiền nữa, thổi sáo cho ta nghe đi!

Khương: Đánh với ta một trận, thắng ta sẽ thổi.

Phong: Thổi trước rồi đánh. Ta thắng đệ thổi cả đời cho ta nghe.

Khương: . . . (xoay người bước đi)

Phong: (đuổi theo) Được rồi, đùa thôi~ đỏ mặt làm gì ~

Ai nấy đều quay sang nhìn Phong Tiêu Mặc một cách quỷ dị, lại nhìn sang Khương Cẩm Tịch, có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.

Phong Tiêu Mặc khóc không ra nước mắt! Ta cũng đâu có muốn nói như vậy! Về rời biết nhìn mặt sư phụ thế nào đây.

Khương Cẩm Tịch xem mà mặt cũng đỏ bừng, nhưng không phải ngượng, mà là hưng phấn, chơi vui quá đi.

Trong phim, hai người đứng tựa hai bên gốc tùng, Khương Cẩm Tịch thổi sáo, Phong Tiêu Mặc vắt chân nhắm mắt hưởng thụ, cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa rơi rụng khắp vai gầy.

Phong: Giữa khe sâu nơi sơn cố cá kia trông mới đẹp sao

Ngày qua ngày trời xanh ôm cánh yến bay bay

Ngóng nhìn phương xa mây tía muôn trùng sánh thành đôi

Dưới gốc tùng trăm năm nghe tiếng sáo say lòng.

Khương: Đến rồi lại đi, mây khói tụ hợp lại tan đi

Thổi một khúc u lan tựa tịch dương chìm vào giấc mộng đẹp

Tuyết bay lả tả như bụi ngọc (Một tiếng kiếm rền vang, Phong Tiêu Mặc vội vã đứng lên la: Nè đệ lật mặt nhanh vậy! )

Phất tay áo giương kiếm ngang mày.

Trong phim, hai người vung trường kiếm, bay lượn trong mây, đường kiếm chói mắt, như thiên ngoại phi tiên, không hề câu thúc, không hề chói mắt

Hoà mình vào với thiên địa, đường kiếm hoà vào đại đạo.

Cùng lúc này tiếng hợp xướng vang lên: Bắc Minh xoay chuyển kiếm khí lên

Ngồi quên cả gió tuyết mênh mông

Mây tím tới từ phía đông ngưng tụ thành sương

Ngẩng đầu cúi mặt nhìn trời trăng vô thường

Bốn phía sơn môn tuyết giăng mờ mịt

Luận kiếm tuyệt đỉnh cười một trận

Thiếu niên rong ruổi giữa biển mây

Rơi xuống thiên địa muôn khoảnh sáng

Cưỡi hạc nhìn muôn núi ngàn sông trên khắp thiên hạ, đời này may mắn nhất là có thể sóng vai cùng nhau thế này.

Thu kiếm về.

Khương: sư huynh, huynh nên chuyên tâm tu luyện võ nghệ mới đúng.

Phong: tiểu sư đệ, chúng ta còn nhiều thời gian!

Phim kết thúc, mây đen tan hết.

Toàn bộ người có mặt đều im lặng, một lát sau mới ồn ào bàn tán, quá đẹp, quá hay. Vốn cho là sẽ mở cho họ xem các tiên nhân trên Côn Lôn rồi kiến trúc trên Côn Lôn, không ngờ lại là hai người, một bài hát, không bộc lộ gì sức mạnh của Côn Lôn, lại ngập tràn cảm giác hiền hoà dịu dàng, làm người ta sinh lòng hướng tới.

Trương Minh Hiên kích động hỏi Lý Thanh Nhã: "Có đẹp không? Có đẹp không?"

Lý Thanh Nhã gật đầu nói: "Ừm. Rất đẹp, tiếng hát nghe cũng rất hay. Chỉ tiếc toàn là giả."

Lý Thanh Tuyền cũng không dám tin nói: "Rõ ràng lúc quay đâu có như vậy! Cực kì xấu luôn đó!"

Dưới chân núi Trình Xử Mặc lầu bầu: "Tiên môn không phải là vậy thật chứ? Không phải thường xuyên xảy ra mấy chuyện cạnh tranh giết chóc sao?"

Trình Giảo Kim tùy tiện mắng: "Mẹ nó, đều là giả hết đó, đừng cho là ta chưa tới Côn Lôn bao giờ."

Trình Xử Bật nghi ngờ nói thử: "Các ngươi còn nhớ rõ phần mở đầu không? Trên đó có mấy chữ, thiếu niên giang hồ chắc là tên của đoạn kịch này, nhưng bên dưới còn có mấy chữ nhỏ hơn, nhà sản xuất Trương Minh Hiên. Là Trương Minh Hiên trong thư điếm đó sao?"

Ba người nhìn nhau, Trình Xử Mặc vỗ đùi nhếch miệng cười nói: "Có thể là vậy lắm chứ, hôm qua không bán Tru Tiên, chắc là vì chạy đi làm cái này."

Trình Giảo Kim không hiểu ra sao: "Trương Minh Hiên là ai? Sao lại có dính liếu tới Tru Tiên?"

Trình Xử Bật nói: "Cha, con nói cha nghe nhé! Trương Minh Hiên chính là người bán sách trong thư điếm của công chúa Thanh Dương, Tru Tiên là do hắn bán đầu tiên, giờ con ngờ rằng hắn chính là tác giả của Tru Tiên luôn."

Trình Xử Mặc, Trình Xử Lượng gật đầu, cực kì đồng ý.

Trình Giảo Kim nhếch miệng cười to: "Hoá ra tác giả của Tru Tiên tên Trương Minh Hiên à? Ta còn tưởng tên Tiểu Bá Đạo Vô Địch thật chứ! Cái tên quỷ quái gì không biết, con nói xem chúng ta có nên bắt hắn về nhà được không? Nhốt trong căn phòng, không viết sách không cho ăn cơm."

Trình Xử Mặc nhìn phụ thân mình đang vui vẻ, rụt đầu ngượng ngùng nói: "Như vậy không hay lắm đâu! Hắn là người của công chúa Thanh Dương đó."

Trình Giảo Kim thất vọng nói: "Cũng đúng! Công chúa Thanh Dương, không thể đụng vào được đâu."

Trên bầu trời, Phong Tiêu Mặc tự tin cười nói: "Các ngươi chọn đi! Tiên môn có ba nơi, chọn một nơi đi vào, chọn rồi không thể hối hận."

Trong tay Phong Tiêu Mặc, Nghiêm Nhân Anh, Viên Thông bay ra ba chồng ngọc bài xuất hiện trước mặt những người vượt qua tiên môn.

Một chồng ngọc phù khắc núi cao nguy nga chìm sau biển mây, viết hai chữ Côn Lôn. Chồng khác một thanh trường kiếm, chỉ nhìn trên ngọc phù cũng có thể cảm nhận được mũi kiếm sắc nhọn vô cùng, viết hai chữ Thục Sơn. Còn một chồng thì khắc vị hoà thượng mỉm cười từ bi, viết hai chữ Thiếu Lâm.

Mười mấy người vượt qua tiên môn, đứng trước loạt lệnh bài trù trừ khó thể chọn lựa.

Một người cắn răng, bước lên trước cầm lấy lệnh bài Côn Lôn, vái chào Phong Tiêu Mặc: "Ta nguyện vào môn hạ Côn Lôn, hữu ái đồng môn, cộng du thiên hạ. Mong sư huynh sau này sẽ chỉ giáo ta nhiều hơn."

Phong Tiêu Mặc cười nói: "Tốt lắm!" Người nọ nháy mắt bay về phía Phong Tiêu Mặc, đứng ngay sau lưng Phong Tiêu Mặc.

Những người còn lại thấy vậy, cũng lần lượt bước lại chọn lệnh bài để dùng, cả đám phi không đi. Viên Thông, Nghiêm Nhân Anh mặt cực kì khó coi nhìn mười tám đệ tử đứng đằng sau Phong Tiêu Mặc.

Phong Tiêu Mặc cười làm lành: "Cảm ơn hai vị sư đệ."

Nghiêm Nhân Anh nói: "Sư huynh thủ đoạn cao cường, sư đệ xem như đã biết. Cáo từ!" Nói rồi dẫn theo bốn người đằng sau phá không đi.

Viên Thông cũng lắc đầu cười khổ: "Thật không biết trở về nên phải nói thế nào đây nữa."

Nhìn vọng về hướng đỉnh núi, hỏi: "Là mấy vị trên kia giúp ngươi à?"

Phong Tiêu Mặc sửng sốt, vậy mà lại bị đoán được.

Viên Thông gật đầu xem như đã hiểu, nói: "Tiểu tăng cũng cáo từ."

Dẫn theo ba người đằng sau cưỡi mây bỏ đi.