Tây Du Đại Giải Trí

Chương 62: Bắt Đầu Lên Men



Chương 62: Bắt Đầu Lên Men

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Thục Sơn Côn Lôn lần lượt rời đi, mọi người trên sườn núi cũng đều bắt đầu xuống núi, tuy nói không thể vào tiên môn làm ai nấy đều tiếc nuối, nhưng có thể nhìn thấy những hình ảnh lưu niệm vậy cũng xem như chuyến đi này không uổng công.

Phong Tiêu Mặc dẫn các đệ tử vừa nhập môn, cười cười đáp xuống đỉnh núi, nói với Trương Minh Hiên: "Hôm nay đa tạ Trương huynh đã hỗ trợ."

Đám đệ tử mới đứng sau Phong Tiêu Mặc, cẩn thận quan sát đám người Trương Minh Hiên, những người này là ai? Trưởng bối trong sư môn à? Có vài người thì nhận ra Trương Minh Hiên, quyển Tru Tiên nổi tiếng khắp cả thành, họ cũng từng tới thư điếm mua, cho nên nhận ra Trương Minh Hiên. Khiến họ bất ngờ là, ông chủ thư điếm thường thường này lại có thể được tiên môn coi trọng, còn xưng huynh gọi đệ với sứ giả tiên môn.

Trương Minh Hiên đắc ý đáp: "Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ."

Hắn lại nhìn Phong Tiêu Mặc cười nói: "Cho ta lưu ảnh thạch đi! Huynh sao ra một bản là được."

Phong Tiêu Mặc đáp: "Được."

Hai khối lưu ảnh thạch trong tay chạm vào nhau, ánh sáng xoay vòng, lát sau trở về như thường, Phong Tiêu Mặc đem đưa một khối lưu ảnh thạch cho Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên cầm lưu ảnh thạch vui vẻ thưởng thức, đây là tác phẩm đầu tay đó! Rất đáng lưu lại làm kỷ niệm.

Phong Tiêu Mặc ôm quyền nói: " Vậy, chúng ta từ biệt, có duyên sẽ gặp lại."

Trương Minh Hiên ngẩn ra nhìn Phong Tiêu Mặc đang định đi, vội vã giữ lại: "Khoan đã! Khoan đã!"

Phong Tiêu Mặc không hiểu gì nhìn Trương Minh Hiên, Trương Minh Hiên thân thiết nắm ống tay áo của Phong Tiêu Mặc, xoa tay bất mãn nói: "Phong huynh, ngươi làm vậy là không được đâu!"

Phong Tiêu Mặc kinh ngạc hỏi lại: "Trương huynh, sao lại nói vậy?"

Trương Minh Hiên nghiêm túc nhìn Phong Tiêu Mặc: "Phong huynh, lần này quay là ý tưởng của ta. Giúp huynh thắng được hai phái khác, còn thu nhận được các đệ tử tài giỏi thế này cũng là công lao của ta nhỉ?"

Phong Tiêu Mặc gật đầu, cười nói: "Tình nghĩa của Trương huynh ta khắc trong tâm khảm."

Trương Minh Hiên liên tục khoát tay: "Đừng, chúng ta đừng nói chuyện tình cảm, nói tình cảm ảnh hưởng tiền bạc."

Lý Thanh Tuyền phụt một tiếng bật cười, Lý Thanh Nhã cũng cũng mỉm cười.

Phong Tiêu Mặc bất đắc dĩ cười khổ: "Trương huynh đúng là khôi hài. Vậy ngươi muốn thế nào?"

Trương Minh Hiên nghĩa chính ngôn từ nói: "Phong huynh, ngươi xem này, ta giúp các ngươi suy nghĩ ý tưởng, giúp các ngươi chọn sân bãi, giúp các ngươi xây dựng kiến trúc, giúp các ngươi quay phim, bỏ ra thời gian công sức nhiều vậy, ngươi không nên bỏ chút thù lao cho ta à?" Trương Minh Hiên chà tay nhìn Phong Tiêu Mặc, mặt đầy chờ mong.

Phong Tiêu Mặc nghe vậy đáp: "Đúng là lỗi của ta, thù lao đương nhiên phải có."

Phong Tiêu Mặc lấy ra một cái cái túi nhỏ đưa cho Trương Minh Hiên: "Mớ linh thạch này coi như thù lao cho chuyện lần này."

Trương Minh Hiên cầm túi nhỏ cân cân thử, bất mãn nói: "Trương huynh huynh quá keo kiệt rồi đó!"

Miệng Phong Tiêu Mặc run rẩy, đã vậy còn ngại ít nữa chứ! Chỉ đành cười gượng nói: "Tiểu đệ thật sự không giàu có gì."

Khương Cẩm Tịch bất mãn chen vào: "Sân bãi là do sư huynh tìm, kiến trúc là chúng ta xây, diễn cũng là chúng ta diễn, ngươi chỉ loay hoay lưu ảnh thạch, vậy mà còn đám đòi thù lao à?"

Phong Tiêu Mặc kéo tay áo Khương Cẩm Tịch nói: "Trương huynh đã vì chuyện của chúng ta bỏ ra không ít công sức, trả thù lao là chuyện đương nhiên."

Sau đó quay sang ôm quyền nói với Trương Minh Hiên: "Tiểu đệ ra ngoài không cầm nhiều tiền tài lắm, lần sau tất nhiên sẽ bù lại."

Trương Minh phóng khoáng khoát tay nói: "Thôi vậy, lần này bỏ qua cho ngươi."

Phong Tiêu Mặc gật đầu chào Lý Thanh Nhã, Lý Thanh Tuyền, kéo Khương Cẩm Tịch đáp mây bỏ chạy, tốc độ đúng là cực nhanh.

Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên đầy kinh ngạc: "Không ngờ ngươi là loại người tham tiền vậy đó. Ngươi có biết cái túi nhỏ đó có bao nhiêu linh thạch không?"

Trương Minh Hiên bĩu môi: "Túi nhỏ như vậy, nhiều lắm chỉ chừng năm viên chứ mấy."

Lý Thanh Tuyền cười ha hả: "Túi trong tay ngươi là túi động thiên, ở trong chứa một tiểu thế giới động thiên, tu sĩ có thể chế tạo túi động thiên ít nhất cũng cần tu vi chân tiên. Bản thân cái túi đó đã trị giá một vạn miếng linh thạch loại xấu rồi."

Mẹ ơi! Tay Trương Minh Hiên run lên suýt chút làm rớt cái túi trong tay, may mắn hắn kịp lấy lại tinh thần, cầm chắc.

Kinh ngạc nhìn cái túi nhỏ trong tay hỏi lại: "Chỉ cái này trị giá một vạn linh thạch?"

Lý Thanh Tuyền gật đầu tỏ vẻ đương nhiên, Trương Minh Hiên lại nhìn về phía Lý Thanh Nhã, Lý Thanh Nhã cũng gật đầu.

Trương Minh Hiên đã biết cái đây là thứ gì, dạng như túi trữ vật chứ gì.

Lý Thanh Tuyền lại cười: "Ngươi có cứ nghĩ đi, dùng một vạn linh thạch làm túi, bên trong sẽ có bao nhiêu linh thạch? Vậy mà ngươi còn chê ít, miệng cũng ít có to quá, đúng là làm tỷ của ta nở mày nở mặt nhỉ?"

Lý Thanh Nhã oán trách trừng mắt nhìn Lý Thanh Tuyền, Trương Minh Hiên khóc không ra nước mắt, ta thật sự không biết mà!

Lý Thanh Nhã nói chen vào: "Được rồi, chúng ta trở về thôi!"

Ba người trở về thư điếm, mặt trời cũng sắp sắp lặn, Lý Thanh Nhã đi làm cơm, Trương Minh Hiên, Lý Thanh Tuyền quay qua chăm sóc Nha Nha.

Mà lúc này trong hoàng cung, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng đang dùng cơm. Lý Thế Dân nhìn đôi mắt ửng đỏ của Trưởng Tôn hoàng hậu, bất mãn nói: "Là hoàng tử nào lại chọc nàng à? Đúng là là to gan lớn mật!"

Trưởng Tôn hoàng hậu sẳng giọng: "Đừng trách con trẻ, chúng đều rất ngoan."

Sau đó thương cảm: "Là nha đầu Bích Dao kia, Bích Dao chết rồi."

Lý Thế Dân nhíu mày suy nghĩ một lúc nói hỏi lại: "Bích dao là ai? Sao lại chết?"

Trưởng Tôn hoàng hậu trợn mắt khinh bỉ: "Bích Dao là nhân vật trong Tru Tiên."

Lý Thế Dân nghe vậy mới biết: "Là nhân vật trong câu chuyện truyền kì đó à?"

Ông cười nói: "Vậy thì đơn giản rồi, trẫm hạ chỉ bảo tác giả viết nàng ta sống lại. Không đúng, nên bắt hắn ta lại, đưa đi tịnh phòng một chuyến, để hắn ta nhập cung chuyên môn viết truyện cho nàng đọc mới đúng. Thế mà lại dám chọc cho hoàng hậu của trẫm không vui, quả thực là ăn gan hùm mật gấu."

Hoàng hậu cười sẳng giọng: "Nói gì vậy, ý chỉ này mà hạ, Nguỵ Chinh sẽ đập đầu tự sát ngay cho coi, phỏng chừng ta còn dính phải cái tên yêu hậu hoạ quốc nữa."

Nhưng nụ cười hiện rõ trên mặt, cho thấy nàng cực kì hưởng thụ sự sủng ái của Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân cười ha hả lắc đầu: "Lão thất phu Ngụy Chinh đúng là làm trẫm vô cùng đau đầu!"

Tiếp đó bàn cơm lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ.

Mà lúc này trong Đỗ phủ, Đỗ Như Hối cùng phu nhân cũng đang dùm cơm chung, Đỗ phu nhân lo lắng nói: "Hà Nhi, xảy ra chuyện gì? Từ trưa tới giờ cứ nhốt mình trong phòng không chịu đi ra, bảo nó ra ăn cơm cũng không chịu ra, chắc không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?"

Đỗ Như Hối gấp miếng thịt bỏ vào chén của Đỗ phu nhân cười nói: "Yên tâm đi! Nó không sao đâu, trong thư phòng rất nhiều việc cần làm, tự học hỏi nhiều cũng không phải chuyện xấu gì."

Mà lúc này trong thư phòng, Đỗ Hà nước mắt ngắn nước mắt dài lầu bầu: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Là ta nói để Lục Tuyết Kì làm nữ chính, lúc trước rõ ràng hắn đã nói sẽ để Lục Tuyết Kì làm chính thất mà! Ta không muốn ngươi chết đâu. . . xin lỗi, xin lỗi!"

Chẳng lẽ là bởi vì ta giúp hắn, cho nên hắn mới lấy lòng ta, để Lục Tuyết Kì thành nữ chính duy nhất à?

Mắt Đỗ Hà hiện lên vẻ nguy hiểm, rồi dần dần kiên định lại: "Yên tâm đi! Ta sẽ giúp ngươi giành lại công bằng."