Lục Hoàn Thành căn bản không biết lý do Yến Sâm phát tác, y cũng khủng hoảng vô cùng, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lục Lâm, chỉ có thể giả vờ trấn định: “Duẩn Nhi ngoan, cha Trúc Tử yêu con như vậy, luyến tiếc rời xa con. Con phải tin tưởng cha, được không?”
Lục Lâm vốn là hài tử không hay khóc, nhưng hôm ấy vẫn khóc đến bình minh. Vài lần khóc mệt, ngủ mơ màng trong lòng Lục Hoàn Thành, không được bao lâu lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, run rẩy khóc thút thít.
Vài đứa trẻ con cùng họ quen biết nhau, đều tụ tập trong viện chơi trò đuổi bắt. Tiểu thiếu gia Lục gia một mình ngồi trong góc, ôm ngọn đèn lồng nhỏ xíu không nói một lời. Bất chợt “uỵch” một tiếng, bên ngoài có một đứa trẻ bụ bẫm vấp ngã, khiến bốn bà thím đang ngồi một chỗ ăn mứt quả đứng vọt lên, vẻ mặt hốt hoảng chạy tới, ôm hài tử khóc sướt mướt vào trong ngực, phủi sạch tuyết trên đùi, xoa mặt gọi nó ‘tâm can bảo bối’.
Đứa bé kia bị dọa sợ, được bế về tiền thính, ngồi giữa phụ thân và mẫu thân. Phụ thân mắng nó nghịch ngợm, còn mẫu thân ôn nhu nhỏ nhẹ, bưng một chén canh táo đỏ, từng muôi đều thổi nguội rời mới cẩn thận đút cho nó ăn.
Lục Lâm nhìn cảnh tượng này, thân thể run rẩy, hơi thở siết chặt từng cơn, không sao thở nổi.
Nó muốn đứng lên hét to, nói rằng nó đã không còn giống như trước kia, nó cũng có cha có mẹ, cha Trúc Tử của nó đêm qua đã trở lại, còn ăn cơm, đón năm mới cùng nó…. có điều hôm nay vừa vặn không có nhà, chỉ lưu lại một mình nó.
Nó không thèm ghen tị.
Một chút cũng không ghen tị.
Cuối cùng Lục Lâm nuốt lại những lời này.
Nó là trưởng thiếu gia của Lục gia, Lục Hoàn Thành dốc hết tâm lực cưng chiều nó, có lẽ tất cả anh chị em họ hàng cộng lại cũng không bằng, nó không thể lại tiếp tục đổ áp lực lên đôi vai của Lục Hoàn Thành thêm chút nào nữa, có lẽ ngay cả chính cha mình cũng không chịu nổi gánh nặng này.
Viền mắt Lục Lâm ngày càng nóng, nó biết mình muốn khóc. Một khắc trước khi bật khóc, nó cất ngọn đèn lồng dưới ghế, vọt ra tiền thính.
Kéo lê một ngọn đèn lồng giấy, rơi vào trong tuyết trắng, lốc cốc lăn đến bên chân cây trúc. Lục Lâm vùi vào trong lòng Yến Sâm, đánh một cái ngáp thật dài.
“Về sau con sẽ ở trong thân trúc, không đi ra ngoài nữa.” Nó làm nũng nói, “Cả đời này đều ở chung với cha Trúc Tử.”
Yến Sâm ôn nhu vỗ về nó: “Vậy cha Mộc Đầu của con chỉ có một mình, y biết làm thế nào?”
“Cha Mộc Đầu không thể trở thành cây trúc, y là người, vẫn luôn là người, từ khi sinh ra đã vậy, giống như cha Trúc Tử sinh ra đã là cây trúc vậy.” Yến Sâm ôm lấy nó, hơi thở ấm áp chảy ra từ nơi mềm mại nhất trong lòng, chầm chậm bốc hơi trong bóng đêm, “Phụ thân yêu con, coi con như tính mạng, con là hài tử ngoan, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Lục Lâm ủy khuất chu miệng: “Nhưng cha vẫn ở trong thân trúc mà.”
Yến Sâm nở nụ cười: “Ta không phải không ra được, chỉ là thân thể còn suy yếu… Nhân gian không sạch sẽ, linh khí của ta mới hình thành, cần phải dần dần thích ứng, qua một thời gian nữa sẽ không sao. Cha hứa với con, lần sau nhất định sẽ lưu ở ngoài lâu hơn một chút, có được không?”
*Liễu Nghị truyện (柳毅传): Liễu Nghị truyện được coi là truyền kỳ xuất hiện sớm nhất tại Trung Hoa, trở thành tích truyện rất được ưa thích trong văn hóa diễn xướng Trung Hoa.
Liễu Nghị là một sĩ tử thi trượt, trên đường về gặp một thiếu phụ chăn dê xinh đẹp nhưng dáng vẻ tiều tụy. Người ấy nói rằng mình là con gái của Long vương ở hồ Động Đình, vốn lấy con trai thứ của Kinh Xuyên, nhưng bị bạc đãi, bắt đi chăn dê, nên muốn nhờ Liễu Nghị chuyển thư đến cho cha để báo tình cảnh của mình. Liễu Nghị đem thư xuống Long cung. Em trai Động Đình là Tiền Đường giận quá nên giết con trai của Kinh Xuyên, cứu cháu về, rồi định gả cho Liễu Nghị. Nghị từ chối, xin về, được Long vương ban cho nhiều vàng bạc châu báu. Rốt cuộc Liễu Nghị đến Quảng Lăng lấy vợ, nhưng hễ lần nào thành hôn xong vợ cũng chết. Con gái Long vương thấy vậy bèn nhớ lại việc tao ngộ xưa, muốn báo đáp bèn hóa làm người con gái xinh đẹp mà kết hôn với Liễu Nghị. Sau hai vợ chồng đều thành tiên. -Wiki-
*Long phượng bội ( 龙凤佩): Ngọc bội đôi hình long phượng. Tôi k biết tích truyện nào liên quan đến cái này đâu >__< -Raph-
Lục gia mặc dù đã sớm phân gia, nhưng dựng rạp diễn xướng thì phải cả dòng họ mới làm được, vì vậy mấy chục họ hàng thân thích, vào ngày này đều tham gia vô cùng náo nhiệt.
Khoảng chừng đến nửa vở kịch, Yến Sâm khẽ khàng ho khan, cúi đầu, ống tay áo che bên môi, rầu ruĩ kìm ném trong cổ họng.
Lục Hoàn Thành nhìn vở kịch đã xem xấp xỉ ba mươi năm, tâm tư vốn không ở trên sân khấu, Yến Sâm mới hơi khác thường một chút y liền chú ý, đưa tay qua giúp y vỗ lưng thuận khí.
Yến Sâm nghiêng thân sang, nhỏ giọng thì thầm: “Ta không sao cả, phía sau có người nhìn, ngươi đừng… hành động thái quá.”
Lục Hoàn Thành im lặng bật cười, tự mình giúp hắn rót trà mới, đáp ứng: “Cứ theo ý ngươi.”
Trà nóng nhuận cổ, Yến Sâm tiếp nhận uống một chút, chậm rãi ho nhẹ. Nhưng chỉ một lát, hắn lại đứt quãng ho sù sụ, rồi sợ quấy rầy người khác, lại tận lực mím môi vỗ ngực, rũ hai mắt chịu đựng, mỗi khi nhịn được đến lúc trống nhạc mạnh mẽ, ca từ thê lương, mới nâng lên chén sứ, lấy việc uống trà để che đậy, vẫn khắc chế không được ho khan vài tiếng,
Đợi đến lúc trên đài hát tới đoạn “Hai bờ ly biệt, Tam nương tiễn quân”, hàng ghế bên dưới đã vang lên tiếng khóc thút thít.
Lục Hoàn Thành không có lòng dạ nào lắng nghe, nghiêng người lấy ấm trà rót cho Yến Sâm. Y thúc dục vài tiếng, muốn Yến Sâm đưa chén trà, Yến Sâm lại hờ hững, vẫn ngồi ngẩn ra, đôi mắt nhìn về phía trước vài thước, ánh mắt tan rã, đen tối không ánh sáng.
“A Sâm?”
Lục Hoàn Thành gọi hắn.
Yến Sâm vẫn không có phản ứng.
Hắn ngồi như pho tượng, hai tay thả lỏng cầm chén trà. Sau đó Lục Hoàn Thành nhìn thấy, trên chén trà trắng hoa xanh, một vệt máu đỏ tươi trượt đến đáy ly.
Ý thức trong đầu Lục Hoàn Thành không còn sót lại chút gì, chộp lấy chén trà, mở nắp lên, chỉ thấy chén đầy màu đỏ thẫm, sền sệt, vị tanh nồng xông lên mũi.
Từ nước trà trong veo, chẳng biết từ lúc nào mà toàn bộ thành máu loãng!
Gương mặt Yến Sâm trắng bệch như tro tàn, khí sắc tiều tụy, thân thể mất đi ý thức bị gió lạnh thổi qua, đung đưa trái phải, lệch lên đầu vai Lục Hoàn Thành, cổ họng căng lên, ho ra một búng máu.
Yến Sâm run lên một cái, tự nhiên bị lạnh mấy phần ý thức. Hắn miễn cưỡng mở mắt ra, thấy Lục Lâm không ở bên người, lúc này liền suy yếu giãy dụa: “Trở về…. Xem kịch… ta, ta đã đáp ứng Duẩn Nhi, ngày hôm nay… phải cùng nó…”
“Ngươi lấy gì cùng nó? Lấy mạng sao?”
Lục Hoàn Thành tức giận công tâm, quả thực cũng bị hắn làm cho sợ rớt đến nửa cái mạng, càng hận hắn thương con sốt ruột, ngay cả tính mạng cũng muốn mang ra đùa: “Nó chưa đến năm tuổi, cơ hội từ nay về sau ở bên nó nhiều không kể! Ngươi làm bừa làm bậy như vậy, trước tiên khiến tuổi thọ không còn gì, sau này lấy gì cùng nó?! Mau trở lại trong thân trúc đi!”
“Không cần gấp gáp, ta chịu đựng được…”
“Nó không có ngươi vẫn sống rất tốt, không cần ngươi liều mạng bên nó! Trở về!”
Y rất sợ Yến Sâm gặp chuyện không may, giọng nói cương quyết thường dùng khi làm ăn chưa kịp tiêu tan. Yến Sâm nhìn y, không nói gì hồi lâu, bầu trời màu nâu trong đáy mắt rơi xuống một trận mưa, làm ướt thật nhiều thứ.
Lục Hoàn Thành ngẩng đầu lên, run rẩy, hít một hơi thật sâu.
Y có thể làm gì? Mặc cho Yến Sâm hao tổn sức khỏe?
Y không làm được.
Ban đầu y cho rằng, chỉ cần Yến Sâm trở về, hết thảy đều có thể quay lại năm tháng đó, bọn họ còn có thể bình thản sinh hoạt như xưa, có điều, hiện thực tựa như đánh cho y một cái bạt tai vang dội.
Bốn năm, vội vã tụ linh, sao so được với ba trăm năm thong dong tích lũy?
Yến Sâm ngây khô, xinh đẹp, cách trúc lâu dài mà không mất sức, đã bị y phá hủy triệt để rồi. Thứ bây giờ y có được…. chỉ là một tượng giấy được rót vào linh hồn.
Biểu tình kinh ngạc rồi tổn thương của Yến Sâm lần lượt hiện ra trước mắt Lục Hoàn Thành.
Y đưa hai tay bưng kín mặt, chỉ cảm thấy bi thương từ trong tâm – lẽ ra y phải sớm biết, ông trời sẽ không dễ dàng tha thứ cho tội nghiệt của y, sẽ không dễ dàng như vậy, liền trả lại cho y một cây trúc hoàn mỹ không tỳ vết.