Nến đỏ ánh trên sa trướng, mơ hồ nhuộm lên một lớp ánh sáng ấm áp mông lung.
Yến Sâm không nói lời nào, đi về phía trước mấy bước, một tay nắm bả vai Lục Hoàn Thành từ từ đẩy người lên giường, cúi người đến gần, si mê ngắm nhìn y. Mắt sao mang theo ý quyến rũ, rõ ràng đã động tình, mật ngọt trong ánh mắt dào dạt chảy, sóng xuân theo ánh nhìn mà rạo rực, bao phủ khắp toàn thân Lục Hoàn Thành.
Hai bầu rượu mơ, đưa một bầu cho Lục Hoàn thành, bản thân hắn giữ lại một bầu, cả hai đều chẳng nói một câu, thế nhưng hai người tâm tưởng tương thông cùng uống giao bôi.
Tiếng ly ngọc chạm vào nhau, leng keng giòn giã.
Lục Hoàn Thành nhẫn nại chịu đựng đến phút cuối, hơi thở trong nháy mắt tăng cao, ánh mắt thâm trầm, đổi khách thành chủ ôm lấy cổ Yến Sâm đè dưới người, mạnh mẽ hôn nghiến.
Răng môi lưu hương, hôn lên thật sâu, cất ra mấy phần men say sâu ẩn, càng khiến người ta câu hồn đoạt phách.
Lụa đỏ vén rộng hơn nửa, rải dưới người Yến Sâm, làm tôn lên hai bờ vai gầy guộc và một phần eo thon trắng nõn như tuyết. Nhũ đầu phấn nộn run rẩy dựng đứng, tựa như hai giọt hồng phỉ* nạm trên bạch ngọc. Lục Hoàn Thành đưa ngón tay khều một cái, Yến Sâm ngượng ngùng, liền dùng cánh tay qua loa ngăn lại, thế nhưng bị bắt được, y túm lại đặt bên tai hắn.
*Phỉ: con chim trả, một loài có bộ lông rất đẹp. Vòng mã não đỏ mà các cụ hay đeo có nửa phần đỏ nửa phần trắng, phần đỏ đó chính là “hồng phỉ”.
“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi là yêu tinh phương nào?”
Lục Hoàn Thành điểm nhẹ lên chóp mũi Yến Sâm, môi áp đến gần, không còn chút khoảng cách, hít hà một đường dọc theo cổ lên gò má. Yến Sâm nhột cực kì, liền rút người muốn né tránh, thế nhưng làm sao hắn có thể tránh được? Chỉ chốc lát sau liền chịu không nổi, phát ra tiếng ngâm nhẹ, da ửng lên mảng lớn.
Lục Hoàn Thành cười nói: “Tiểu yêu tinh trốn trong cây trúc, tối nay nhịn không được muốn đi ra hút hồn phách ta?”
Yến Sâm lắc đầu một cái, chớp chớp hai hàng lông mi, mang theo tình ý thầm kín mà nhìn y: “Ta không muốn hồn phách của ngươi, ta… ta tới đòi một thứ khác.”
“Phải không, ngươi muốn đòi thứ gì?”
Lục Hoàn Thành vừa nói dứt lời, tay đã men theo đường eo mò xuống, mơn trớn trúc hành nóng bỏng đang vươn lên kia, lấy lực độ thích hợp dùng tay bao lấy, ngón út khơi ra một giọt nước mật, lượn lòng vòng trên mũ dù rồi từ từ kéo xuống.
Vuốt ve thân mật khiến cho Yến Sâm lập tức run rẩy, căng rút mười ngón chân, lập cập thở hào hển.
“Ta tới… đòi măng, đòi măng của Lục gia.” Hắn nhỏ giọng trả lời, “Ngươi chịu cho không?”
Lục Hoàn Thành ôn hòa cười: “Cây trúc đòi măng, chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa*sao? Ngay cả mạng ta cũng có thể cho ngươi, huống gì một cây măng… Nói gì thì nói, trước ta rõ ràng đã cho ngươi một cây rồi, ngươi không nhớ sao?”
* Chuyện thiên kinh địa nghĩa = chuyện tất yếu (phải thế).
“Nhớ… Nhớ… Ta còn nuôi nó nữa, thay ngươi… nuôi nó thật tốt…”
Yến Sâm được y chuyên tâm chăm sóc, chống đỡ chẳng được bao lâu, liền nhanh chóng run rẩy eo mông, tỏa lan trúc hương thanh nhã.
Lục Hoàn Thành thay hắn lau đi trọc dịch, đẩy hai bắp đùi trắng noãn ra, nhẹ nhàng vỗ lên chỗ da thịt phấn nộn, nói: “Chớ vội, trước khi trồng măng, ta phải để ngươi thả lỏng mới được.”
Yến Sâm e thẹn trước lời tán tỉnh thẳng thừng này, chỉ cắn môi đáp một tiếng, liền lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Lục Hoàn Thành đưa ngón tay chen vào mật huyệt đã sớm thấm ướt, tại nơi thâm sâu trừu động khuếch trương, muốn cho phần thịt sít sao lỏng ra. Yến Sâm thế mà rất phối hợp, bên dưới xuân thủy dầm dề, khoảng trống giữa ngón tay và vách thịt tràn ra một lượng lớn, theo kẽ mông chảy xuống đệm giường, nhuộm đẫm tầng tầng vân mây, khiến cho cả một mảng lớn dấp dính.
Trong cơ thể nhồn nhột khó mà chịu đựng được, thật giống như móng mèo gãi ngứa trái tim, eo lưng càng hoạt động càng mềm oặt, vắt mì mặc người nắn bóp xoay qua lộn lại, hai chân cũng vô lực rộng mở, cả người biến thành một đóa hoa đã bung nở, bọc lấy mấy cọng nhụy mật, chỉ chờ được người vén từng cánh truy tìm dấu vết hương thơm.
“Ưm… A ưm… Đủ, đủ lỏng… Đủ lỏng rồi…”
Yến Sâm vặn vẹo hai cánh mông ướt nhẹp, khát vọng kêu lên: “Lục ca ca, ngươi vào đi, vào nơi này của ta trồng măng đi mà…”
Lục Hoàn Thành liền nghe lời cởi hết áo quần, từ trên xuống dưới đều trần như nhộng. Yến Sâm nhìn thấy dưới háng y là tính cụ quen thuộc, liền nhớ lại cảm giác sảng khoái tê dại khi nó cắm sâu trong người mình, sống lưng bất ngờ trở nên mềm nhũn, tiếng kêu êm ái thoát ra khỏi cổ họng, đôi chân ngọc nâng cao, không dằn được lòng mà quấn lên hông eo cường tráng của Lục Hoàn Thành, muốn khiến hắn nhào vào nơi này của mình.
“Lục ca ca, A Sâm muốn măng… Ngươi nhanh một chút đi…”
Hai cánh mông đỏ bừng đến mê người, giấu đi bí cảnh tiêu hồn thực cốt, đang mong đợi bị người ta tiến quân thần tốc trực tiếp xông thẳng tới, thọt vào trong huyệt nhãn* ngứa ngáy nhất tê dại nhất mà khuấy đảo khoái hoạt.
*Mắt huyệt: có thể hiểu là chỗ then chốt trong cái huyệt động ấy:v
Lục Hoàn Thành chưa từng thấy một Yến Sâm phóng đãng như vậy, bị hắn chọc đến tâm hoảng ý loạn, hành trụ ở bụng dưới nhảy loạn, gân xanh bạo đột, vội vàng phủ lên, đỡ lấy dương căn đẩy vào trong.
Dao thịt nạy ra ngọc châu, trướng đau khó nhịn, Yến Sâm không tránh khỏi nhẹ giọng rên rỉ.
Một lát sau rốt cuộc nuốt xuống cả cây, trường đao vào vỏ, khớp đến không còn kẽ hở, ngọn nguồn khoái lạc hòa làm một thể, từ da thịt đến lỗ chân lông đồng loạt thư giãn, rịn ra cả người mồ hôi nóng. Lục Hoàn Thành lại lần nữa nâng cặp mông đỏ hỏn ra vào một lượt, vừa vặn kích vào nơi nhạy cảm, trong khoảnh khắc liền kích lên tia lửa tí tách thiêu đốt từ cổ ra sau gáy. Yến Sâm thất thanh ngâm lên, mười ngón tay túm lấy đệm, bả vai căng lên run như cầy sấy, hông tê dại tựa như loài rắn lột xác, không có xương chẳng có thịt, không dậy lên được một chút sức lực nào.
Hắn lắc lư chập chùng giữa cơn sóng dữ mãnh liệt, thoải mái mãn nguyện, ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ nữa, trong con ngươi bốc lên hơi nước, khóc lóc yêu kiều thành một buội lệ trúc trong đêm xuân.
Lục Hoàn Thành thích nhìn hình dáng hắn lúc không chịu đựng nổi này, hai cánh tay chống bên tai hắn, ánh mắt thâm trầm mà chuyên chú, mặc hắn rơi lệ kêu khóc, động tác thế nhưng càng hung hãn, mỗi một kích đều phát ra âm thanh bành bạch dấp dính của chất lỏng, trực tiếp vỗ lên mông thịt đáng thương kia đến đỏ thấu, thật giống như hai múi mật đào chín mọng.
“Đất của A Sâm… hóa ra nhiều nước đến thế… Tương lai nuôi ra măng non, nhất định tươi ngon mọng nước…”
Y cất tiếng nói đùa, Yến Sâm mắc cỡ, tràng huyệt liền co chặt, lại phun ra không ít nước trúc.
Đất đai tơi xốp, nước mưa dư dả, chính là thời tiết sinh măng tốt nhất trong năm. Thu đông vạn vật cằn cỗi, chỉ có cây trúc xanh thanh tú trong lồng ngực Lục Hoàn Thành là muốn nghịch tiết khí mà đi, vì Lục gia mang bầu một đứa bé.
Yến Sâm đã chờ mong cực kỳ lâu.
Hắn so với bất cứ lúc nào khác càng mong muốn mang thai một cây măng nhỏ, muốn nhìn nó an toàn ngủ trong bụng, máu xương hòa nhau, ngày đêm làm bạn, từ một đám linh khí từ từ lớn lên thành một thai linh hoạt bát hiếu động, mười tháng sau sẽ ra đời bình an ở Ngẫu Hoa tiểu uyển này. Lục Hoàn thành sẽ canh giữ bên mép giường chăm sóc hắn, cùng hắn trải qua quá trình sinh sản thống khổ nhất, dùng tã lót nhung lụa bọc lấy đứa trẻ, ôm trong khuỷu tay, dịu dàng dỗ nó ngủ.
Từ khi mang bầu đến khi sinh ra, mỗi một ngày trong mười tháng mang thai, bên người hắn đều có Lục Hoàn Thành ở bên hỗ trợ, có lẽ vẫn có khổ cực, thế nhưng lại không lưu lại dù chỉ một giọt huyết lệ.
Mộng đẹp chưa từng thực hiện năm năm về trước… Yến Sâm muốn… lặp lại một lần nữa.
Hắn chờ mong tới nóng lòng, sóng triều cuồn cuộn không ngơi nghỉ, giữa màn đêm lăn lộn cùng Lục Hoàn Thành đến điên loan đảo phượng, tóc mai quấn quít, tựa như giữa sương mù trong núi thẳm bị lạc mất phương hướng, nhất thời không biết lối về nơi đâu.
Lá trúc lả tả rơi, bị mồ hôi tẩm ướt, dán lên cần cổ và phần lưng trắng như tuyết của Yến Sâm, mỗi một phiến đều là minh chứng cho tình yêu.
Lục Hoàn Thành cúi đầu ngậm lấy một phiến, giữ trong miệng, dùng một tấm lá trúc cà lên má trái Yến Sâm. Yến Sâm ửng đỏ cả mặt, cảm thấy còn xấu hổ hơn cả việc dấu hôn bị bại lộ giữa trời quang, nức nở vùi mặt vào gối, nói gì cũng không chịu nhìn.
Tình ái đến chỗ cao trào, vào lúc muốn bắn đến nơi, đột nhiên Lục Hoàn Thành nhớ lại một chuyện hệ trọng: “A Sâm, lúc này mà mang thai… Có thể ta sẽ mấy tháng không ở bên ngươi, chính ngươi phải chú ý nhiều hơn chút.”
Yến Sâm cứng đờ người, mê ly sảng khoái đến mấy đều thoáng chốc tiêu tán mất tăm: “Ngươi muốn đi đâu?”
Lục Hoàn Thành giải thích qua loa mấy câu, nói là quyết định đầu xuân sang năm cùng mấy quản sự tới phía nam một chuyến. Nói ở đó sản xuất nhiều gỗ linh sam cùng trầm hương, đều là vật hiếm Giang Nam, lại thường xuyên mua bán tới lui ở Tây Vực, kì trân dị bảo vô số. Lần này đi, cũng tương tự như lần trước tới Lạo Hà phía bắc, ước chừng mất hơn nửa năm.
Yến Sâm khẩn trương, lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Lục Hoàn Thành từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt cười: ” Chờ đến đầu mùa xuân lên đường, bụng ngươi cũng sắp lộ rồi, lại theo ta lắc lư đi đường, há chẳng phải là quá cực khổ?”
“Không khổ cực, một chút không khổ cực.” Yến Sâm vừa hoảng vừa vội, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười giả, cố gắng trấn định biện giải cho mình, “Trước đây đi đường thủy về phương bắc, ta ôm Duẩn Nhi đi cùng ngươi, khi đó, không phải cũng chẳng xảy ra chuyện gì hay sao?”
Làm sao hắn có thể xa Lục Hoàn Thành?
Chớ nói tới nửa năm dài đằng đẵng, di nam cùng Lãng Châu còn cách xa ngàn dặm, dù chỉ một đêm, Lục Hoàn Thành ngủ ở nơi khác… Yến Sâm cũng không rời được.
Lục Hoàn Thành đã định trước trong lòng, vuốt ve khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi nóng của Yến Sâm, khuyên nhủ: “Khi đó là vạn bất đắc dĩ, khiến ngươi thụ thai ở bên ngoài, chứ nếu như ta còn có bất kì biện pháp nào khác, thì quyết không đành lòng mang ngươi chạy đông chạy tây. Lúc này đường xá xa xôi, chạy đi chạy lại một chuyến hao tổn không biết bao nhiêu thời gian, nếu như ngươi đi cùng với ta, vạn nhất không đuổi kịp về tới nhà, sinh con ở bên ngoài…”
“Vậy thì sinh ở bên ngoài, ta không quan tâm!”
Yến Sâm ăn nói vụng về, vận hết miệng lưỡi cũng không nói lại được Lục Hoàn Thành, sợ bị hắn bỏ ở nhà, gấp đến độ tình dục lui hết, ngay cả măng cũng đòi bất chấp, miệng không kiêng nể nói: “Duẩn Nhi… Duẩn Nhi chính là sinh ở bên ngoài, ngươi không nhớ sao? Hồi đó không có bà mụ, cũng không có đại phu, một mình ta vẫn sinh nó ra được như thường, không cụt tay chẳng mất chân, một đứa nhỏ khỏe mạnh, thông minh lanh lợi là thế… Hoàn Thành, ngươi xem, sinh ở bên ngoài không có chuyện gì, ngươi mang ta cùng đi đi, ngươi không chăm sóc ta, trong nhà này… có khác gì thành hoang núi dã?”
Hắn nhắc tới chuyện năm đó, biểu cảm của Lục Hoàn Thành cũng có chút không còn vững vàng, ngực tựa như thắt lại một trận.
Thế nhưng càng là như vậy, Lục Hoàn Thành càng không thể dễ dành khiến cho Yến Sâm lại một lần nữa mạo hiểm, càng không để hắn lấy thân thể tự do làm bậy, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là làm ra vẻ kiên nhẫn, an ủi khuyên giải hắn: “A Sâm nghe lời đi, thân thể ngươi quan trọng, không thể tùy ý làm ẩu. Hành trình ta đi chuyến này không tính là quá xa, tay chân nhanh nhẹn chút, nhất định có thể trở về trước khi đứa trẻ sinh ra. Ngươi ở nhà an tâm nuôi măng, ngoan ngoãn chờ ta, chỉ phải chờ thêm vài tháng thôi…”
“Ta không muốn chờ! Ngươi nghe không hiểu sao, ta một ngày cũng không muốn chờ!”
Yến Sâm cơ hồ trong nháy mắt đã mất khống chế, hắn thê lương hét ầm lên, giơ tay đẩy Lục Hoàn Thành, từ dưới người y gắng sức thoát ra ngoài, giãy dụa một lúc liền sơ sẩy, bả vai đụng vào thành giường, tóc đen loạn rối. Lục Hoàn Thành cả kinh, sắc mặt đại biến, sợ hắn làm thương mình, đang muốn đỡ hắn, nhưng lại kinh ngạc thấy hắn ôm chặt chăn đệm, sắc mặt tái xanh, hai cánh môi mấp máy, thân thể lạnh toát run rẩy kịch liệt.
Một lát sau, Yến Sâm ngẩng đầu lên, như cười mà như không nhìn y: “Hoàn Thành, ngươi tới di nam, có thật sự còn trở về không?”
Lục Hoàn Thành lập tức bị hỏi tới bối rối: “A Sâm?”
Vẻ mặt Yến Sâm rất kì lạ, Lục Hoàn Thành thấy được, đột nhiên cảm giác toàn thân phát lạnh.
“Sẽ không trở lại, cho nên mới không chịu mang ta đi, có phải không?” Yến Sâm siết tấm chăn trước ngực thêm chặt, bỗng nhẹ giọng, ánh mắt trống rỗng, “Ngươi ném ta ở lại đây, lừa gạt bọn ta, chỉ có một mình ta trông cửa, tối lửa tắt đèn, chờ một tháng, chờ một năm, đến khi chết, ngươi cũng không chịu trở lại liếc mắt nhìn… Hoàn Thành, ta thích ngươi là vậy, ngươi có thể… Đừng chà đạp ta không…”
Lục Hoàn Thành chợt kịp phản ứng, nhào tới đè lại hai vai Yến Sâm, buộc hắn bốn mắt nhìn nhau, lạnh lùng nói: “A Sâm, ngươi nhìn ta, tỉnh lại đi nào!”
“Hoàn Thành…”
“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?! Ngôi nhà này, bao nhiêu thế hệ Lục gia đã ở suốt ba trăm năm, căn cơ của ta ở nơi này, mẫu thân, hài tử cùng ngươi đều ở nơi này, ta không trở lại, còn có thể đi đâu?”
Yến Sâm nghe vậy thì ngớ ra, ánh mắt vô hồn trống rỗng chớp chớp hai cái, khôi phục lại thần thái.
Hắn có chút kinh hoàng, hai cánh tay ôm chăn nệm mềm mại, cúi đầu nói: “Hoàn Thành, ngươi chớ để ý, ta, ta không nên nói những lời mê sảng kia… Di nam cách Lãng Châu khá xa, ngươi đi sớm, cũng nhớ sớm về…Ta nghe lời ngươi, an tâm chờ ở nhà, chờ ngươi nuôi đứa nhỏ…”
Hắn cố gắng cười với Lục Hoàn Thành một cái, nhàn nhạt, tựa như trong lúc lơ đãng giật giật khóe miệng một chút — thôi không sao, chỉ tách ra nửa năm, có lẽ vận khí tốt… Hắn cũng không phát điên được.
Thế nhưng tim đập càng lúc càng nhanh, thình thịch thình thịch, từng tiếng ầm ĩ khiến cho màng nhĩ cũng thấy đau đớn.
Lục Hoàn Thành không biết, từ sau trận sóng gió năm ấy, Yến Sâm vẫn chưa từng thực sự an yên.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.*
*Ở đây chính xác là cái dây thừng để kéo gàu nước trong cái giếng. Vì hình dáng của nó giống với con rắn nên mới có ý như câu trên.
Huống chi là đã trải qua một lần vào cửa tử.
Yến Sâm lo được lo mất, vẫn luôn sợ Lục Hoàn Thành lại một lần nữa đi không trở lại, cũng bắt đầu sợ chia lìa, bởi vì dẫu chia lìa có ngắn đến đâu cũng đồng nghĩa với chờ đợi. Càng về sau, thậm chí hắn còn không thể như trước đây, trong lòng không chút gợn sóng mà ở Ngẫu Hoa tiểu uyển chờ đợi Lục Hoàn Thành trở về nhà.
Sáng sớm khi Lục Hoàn Thành thức dậy, dù là một tiếng động nhẹ nhất cũng có thể thức tỉnh người bên gối.
Cánh mi Yến Sâm khẽ run, giả vờ nhắm mắt, nghe lén động tĩnh y thay quần áo rửa mặt. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra lại đóng vào, truyền tới một tiếng “ken két” nhẹ vô cùng, tim cũng theo đó mà lặng xuống, liền biết một ngày chờ đợi khó mà chịu đựng được lại bắt đầu.
Ban đêm Lục Hoàn Thành về đến nhà, Yến Sâm luôn có thể nghe thấy tiếng chân của y đầu tiên, hai con mắt bỗng sáng lên, nhanh chóng xếp lại cuốn sách trong tay, ngay cả áo ngoài còn chưa kịp mặc đã xông ra ngoài cửa nghênh đón. Cạnh ngọa tháp luôn luôn đặt một bình trà lài, một đĩa bánh hoa hòe, trong gian nhỏ luôn luôn dự trữ sẵn nước nóng cùng xà bông, ngay cả thân thể Yến Sâm… cũng được tẩy rửa đến thanh khiết sạch sẽ, mặc y cần là lấy.
Có lúc Lục Hoàn Thành dự tiệc đến muộn mới về, dãi dầu mưa nắng tới tận giờ Tý, thế nhưng cửa sổ nơi Ngẫu Hoa tiểu uyển vẫn luôn sáng đèn.
Yến Sâm vẫn một mực chờ y.
Chờ y trở lại, thực sự ngủ bên người, mới có thể đánh một giấc mộng an bình.
Lục Hoàn Thành vẫn luôn không biết rằng, chỉ cần y ra khỏi cửa, lo âu mãnh liệt sẽ lại quẩn quanh nơi trái tim Yến Sâm.
Vào lúc giữa trưa, mặt trời rực rỡ dời qua đỉnh đầu, lo âu sẽ trở nên dày đặc hơn một chút. Giữa trưa cô tịch, mặt trời về tây, lo âu lại càng trở nên đặc quánh hơn. Đợi đến hoàng hôn chạng vạng, cửa tiểu uyển vẫn không thấy một bóng người, Yến Sâm lẳng lặng chờ mong, ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đỏ quạch phủ kín ráng mây, đột nhiên liền lâm vào sợ hãi mãnh liệt.
Lo lắng vẩn vơ là cỏ ngải, giữa nội tâm hoang hoải của hắn không ngừng sinh sôi.
Hắn nghĩ, Lục Hoàn Thành có lẽ sẽ không trở lại, hoặc cũng có thể là ngay từ đầu… căn bản vẫn chưa từng quay trở lại. Ngẫu Hoa tiểu uyển này chẳng qua chỉ là một thứ ngụy tạo ẩu tả, không phải là ngôi nhà đích thực của bọn hắn, lại càng không phải ở giữa thành Lãng Châu. Hắn vẫn còn đang bị nhốt trong rừng thông sơn cùng thủy tận, lệ thuộc vào ảo giác đẹp đẽ mà sống sót, suốt năm năm qua, từ đầu tới cuối vẫn luôn là một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Một ngày, hai ngày… Một năm, hai năm…
Xuân đi thu tới, hắn tổng đang đợi cùng một người, người kia còn chưa tới đón hắn.
Lúc Lục Lâm ở bên người, Yến Sâm còn có thể giữ lấy bảy tám phần thanh tỉnh, thế nhưng một khi Lục Lâm đi nơi khác, một thân một mình Yến Sâm đứng trong Ngẫu Hoa tiểu uyển, thoáng chốc liền thấy vô số cành thông xám trắng nhô khỏi bờ tường, lần lượt thay nhau dệt một tấm lưới trên đỉnh đầu che khuất bầu trời. Đất đai cằn cỗi lấp đầy ao sen, mái hiên giăng kín mạng nhện, gạch ngói đổ nát, đệm cũ hôi hám, gió lớn vù vù thổi xé rách cửa sổ giấy, cũng thổi lên gò má đau đớn như đao cắt.
Lạnh lẽo và ẩm mốc không ngừng lan tới càng lúc càng rõ ràng, chui vào sâu trong tận kẽ xương tủy, khiến cho hắn lạnh đến hai răng lập cập, tay chân băng lạnh.
Khô khan trong cổ họng đột nhiên xuất hiện một cách lạ lùng, hắn phải uống rất nhiều nước, uống đến nôn ra, mới có thể giải đi nỗi đau tựa như lửa đốt.
Yến Sâm biết có lẽ là mình bị bệnh rồi, bệnh không hề nhẹ, thế nhưng hắn không dám kể cho Lục Hoàn Thành.
Sợ nhiễu loạn tới cuộc sống yên bình không dễ gì mới có được này, sợ hơn cả đó là Lục Hoàn Thành sẽ tự trách bản thân.
Chỉ đến khi Lục Hoàn Thành trở về nhà ôm chặt lấy hắn, để cho mùi vị nam nhân quen thuộc kia đến trấn an mình, sau đó mượn lấy chút an ủi đáng thương kia, lại chịu đựng qua một vòng tuần hoàn chờ đợi mới tựa như lửa thiêu vào sáng hôm sau.
Yến Sâm không biết bệnh này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.
Có lẽ một năm, có lẽ hai năm… Có lẽ tương lai một ngày nào đó, lặng lẽ liền khỏi hẳn.
Thế nhưng hiện tại, hắn một ngày cũng không thể rời khỏi Lục Hoàn Thành.
Nếu như Lục Hoàn Thành nhất định phải đi, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể trốn vào cây trúc, mơ màng ngủ hơn nửa năm, cho đến khi Lục Hoàn Thành từ di nam trở về.
Hắn sa sút như vậy, ngay cả đứa trẻ cũng không cách nào tự mình chiếu cố.
Yến Sâm bi thương mà tuyệt vọng nhìn Lục Hoàn Thành, ăn nói khép nép cầu khẩn nói: “Hoàn Thành, ngươi để cho ta đi theo ngươi đi, ngươi đi đâu, ta liền đi đó… Ta không muốn măng nữa, chờ sang năm… Sang năm lúc ấy, ngươi không đi xa, chúng ta lại tiếp tục trồng măng…”
Không cần gấp gáp.
Thời gian còn rất dài, không cần vội vã, chỉ cần ngươi cùng ta vẫn chung một chỗ, cái gì cũng đều có thể từ từ.
“A Sâm…”
Lục Hoàn Thành ở trong mắt hắn nhìn thấy được một tầng chấp niệm dai như tơ, mỏng như tờ, khuyên nhiều một câu sẽ vỡ nát, thế nhưng lại dai dẳng đến thế, tựa như dù có đau đớn đến tột cùng, cũng phải liều mình chống đỡ đến cùng tận.
Lục Hoàn Thành rốt cục thỏa hiệp, hứa hẹn năm sau mang hắn cùng đi, chẳng qua là một lời như vậy… mùa măng mỏi mắt mong chờ lại phải bỏ qua trong tiếc nuối.
Thế nhưng Yến Sâm một chút cũng không để ý.
Hắn tóm được cơ hội đồng hành cùng Lục Hoàn Thành, liền cười rạng rỡ, tựa như một đóa sơn chi đầu xuân, cười đến trong veo mà đẹp đẽ.
Giao long xuất động, khổ cực dày vò một phen lại rơi vào kết quả này. Yến Sâm không đành lòng, liền thay y nắm vật kia không ngừng săn sóc.
Lục Hoàn Thành cười một tiếng, ôm hắn chui vào trong chăn, thân thể tựa như dây mây quấn quít một chỗ, trong bóng tối chẳng biết chọc nghẹo nơi nào, liền chọc cho Yến Sâm đỏ ửng hai má, mềm giọng thở gấp, dựa vào trong ngực y trằn trọc khó an, miệng khóc thút thít. Một lát sau chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, trúc hương mơ hồ từ trong chăn lan tỏa, thật giống như mưa dầm ướt rêu xanh, xuân ý bung tỏa khắp phòng.