Phong đỏ mới vừa trôi theo dòng nước, lại đã thấy tuyết đầu mùa lấm tấm, phất qua song cửa sổ.
Thời tiết Lãng Châu càng ngày càng lạnh, Yến Sâm bọc trong thảm dựa bên tháp, ôm noãn lô trong ngực, tay cầm một quyển sách cũ, giữa hai hàng lông mày vẫn không hết buồn bực. Có lúc đọc đến những dòng buồn thương, đáy mắt liền ướt, lã chã rơi xuống hai hàng lệ trong.
Trong bụng không mang thai linh, thu tàn buồn bã vẫn luôn chiếm cứ trái tim này, nhất quyết không chịu tản đi.
Yến Sâm vẫn vùi trong dòng thủy triều ưu tư, cả ngày mệt mỏi khóc thầm, tâm tình bất định, cảm thấy cảnh ngộ thế gian đều là mùi vị sầu bi, càng không có chút hứng thú.
Hắn theo bản năng đưa tay ra, cách một tầng thảm nhung mà xoa bụng. Chỗ kia mềm mại mà nóng ran, không lúc nào không thúc giục một loại khát vọng khó mà hình dung nổi — tựa chưa nhìn thấy một ngọn lửa đặt trên một cái lò trống, đáy lò cháy đen khét lẹt, tí tách sắp nứt, khiến người ta chỉ muốn múc một gáo nước đầy tràn rót vào bên trong.
Yến Sâm nguyện ý bỏ qua mùa măng, thế nhưng mùa măng lại không đặng bỏ qua Yến Sâm.
Linh thể mới tụ của hắn mới xuất trúc cùng lắm là một năm, còn xa mới có thể thoát ra khỏi tập tính của thanh trúc, một trận mưa rào giữa hè đã có thể ép hắn quỳ gối cầu hoan, huống chi là mùa măng quan trọng nhất ào ào mà tới.
Phòng tuyến trong lòng Yến Sâm càng ngày càng yếu ớt, dần dần ngay cả trúc đình cũng không dám lại.
Bởi vì trong trúc đình, mười mấy cây thanh trúc bạn cũ mới sinh măng, mười mấy gốc non mới lả lướt chôn dưới bùn, mầm nhọn non mềm, tựa bên người nương từng tấc từng tấc nhú lên. Tuyết đầu mùa bao phủ đất đai, biến thành tã lót của đám măng non, ấm áp, an yên, chỉ chờ đầu xuân sang năm là phá đất chui lên thành một ấu trúc xanh biếc.
Mà bên người hắn… lại không có măng.
Có lần đi qua trúc đình, Yến Sâm liên tục mấy đêm đều mơ thấy một tiểu nha đầu búi tiểu viên kế, cắm tiểu hoa bao*. Nha đầu kia nằm khóc trên đám lá trúc, nước mắt lã chã kêu cha, giơ hai cánh tay nhỏ bé quơ quơ về phía hắn, cầu hắn ôm về nhà.
*Tiểu viên kế, tiểu hoa bao: kiểu búi tóc hai bên của bé gái TQ.
Tới khi tỉnh lại từ trong mộng, thân thể liền nóng bỏng tựa như thiêu đốt, dưới thân ướt đẫm một mảnh.
Yến Sâm cơ hồ vừa chạm vào liền sụp đổ.
Hắn bị khuất phục bởi dục vọng sinh măng, càng ngày càng thích quấn lấy Lục Hoàn Thành trắng đêm cầu hoan, hy vọng có thể thông qua cơ thể mà giải trừ khát cầu, biết đâu có thể mượn thứ này trì hoãn cảnh như thiêu như đốt kia.
Thế nhưng tình huống càng trở nên tệ hại.
Lục Hoàn Thành sợ hắn mang thai măng non, đương nhiên mỗi lần chạy nước rút đều bắn tinh thủy ra bên ngoài. Yến Sâm nhiều lần chỉ một chút nữa là có thể dựng duẩn, thế nhưng cũng nhiều lần cầu mà không được, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa, càng gãi càng nhột, nhạy cảm không dứt. Càng về sau, chỉ cần Lục Hoàn Thành vừa đụng vào người, Yến Sâm liền lập tức hưng phấn đến tứ chi run rẩy, mật nước giàn giụa, tràng huyệt không tự chủ được dùng sức nuốt lấy, liều mạng muốn ép ra mấy giọt dương tinh.
Lục Hoàn Thành thở dài nói: “Cái bộ dáng này của ngươi, làm sao chống đỡ được đến ba tháng?”
“Ngô, không cần ngươi lo…” Yến Sâm mê loạn lắc đầu, tóc mai mướt mồ hôi, hai bắp đùi ướt đẫm dùng sức kẹp lấy eo y, “Ngươi không được bắn vào… Không có phép trồng măng…”
“Được, không trồng măng, không trồng măng.”
Lục Hoàn Thành cười cưng chiều, chiếu theo lời hắn nói, liền tiếp tục nâng eo phục vụ, dưới háng rút ra quấy đảo không ngừng, trực tiếp khiến thanh trúc trong ngực phải phun ra nước, lá trúc tung bay, tựa như bị cuồng phong bạo vũ cọ rửa suốt đêm, giường xốc xếch không thể sắp xếp gọn gàng.
Tháng mười hai trong năm, Lãng Châu nổi tuyết lớn.
Rất nhiều cửa hàng của Lục gia phải đóng cửa sớm hơn mọi năm, đám tiểu nhị đều đã lĩnh tiền về nhà ăn Tết, mấy chuyện vặt vãnh giao cho quản sự toàn quyền xử lý, bởi vì Đại đương gia quả thực không thể nào phân thân.
Không thể nào phân thân xuống giường.
Yến Sâm đòi măng bấy lâu không được, người thật sự như ngâm trong bể thuốc kích tình, một ngày mười hai giờ tình dục thiêu đốt, sớm chiều đều kề cận Lục Hoàn Thành không ngừng cầu xin.
Hành hoan đến một bước cuối cùng, Lục Hoàn Thành cuối cùng vẫn nhớ ra phải lui về. Mới đầu Yến Sâm còn có đôi chút lý trí, sau đó bị ra sức đâm chọc, ánh mắt tan rã, răng môi cuồng chiến, trong đầu chỉ còn lại một chấp niệm phải đòi măng, thế nên vẫn mâu thuẫn không cho phép y rút ra. Trong miệng thường xuyên kêu không muốn, hai chân lại gắt gao quặp không thả, cơ thể treo lơ lửng ngang hông Lục Hoàn Thành, mông thịt điên cuồng co thắt, buông lỏng một chút rồi lại mút lấy, bức bách y xuất tinh.
Lục Hoàn Thành đầu tiên không bắt bẻ gì, thế nhưng mấy lần suýt nữa thì bị hắn ép bắn ra, sau đó có kinh nghiệm, trước tiên phải đâm cho tiểu yêu tinh này tê dại xụi lơ, hai chân không quấn lên được nữa, rồi mới từ từ lui ra ngoài.
Yến Sâm trơ mắt nhìn một đám bạch trọc tiết ở gốc cây (gốc dương v*t í nhé:v), không dám tin trợn mắt nhìn Lục Hoàn Thành, bỗng nhiên khóc như hoa lê trong mưa, giọng điệu thê lương nói: “Ngươi không chịu cho ta… Rõ ràng có măng rồi, ngươi cũng không chịu cho ta! Ta mỗi ngày đều bị dằn vặt như vậy, sắp chết ngạt rồi, ngươi sao có thể không cho ta?!”
Vừa nói vừa kéo một chiếc gối qua, hung hăng đập lên mặt Lục Hoàn Thành.
Lục Hoàn Thành bị gối đầu đập, trán mũi bị đau, dở khóc dở cười, ôm cơ thể mềm nhũn của Yến Sâm nói: “Là ta không có lương tâm, không cho A Sâm hoài tiểu duẩn, hại A Sâm khó chịu như vậy… Lần tới ta nhất định tự mình đem tiểu duẩn nhét vào trong bụng A Sâm, A Sâm tâm thiện, tha thứ cho ta lần này có được không?”
Yến Sâm đang ghi hận y, làm sao có thể tùy tiện tha thứ, tức giận trở người, không chịu đáp lại y một câu. Lục Hoàn Thành đã quen nhìn hắn làm bừa như vậy, ngược lại cũng không nói thêm gì, tiện tay thay hắn dịch chăn, thổi tắt đèn đuốc, yên lặng nằm một bên ngủ.
Trong bóng tối, đồng hồ nước tí tách nhẹ vang.
Chỉ chốc lát sau tình dục tiêu tán, Yến Sâm tỉnh táo lại, mới phát hiện vừa rồi mình vừa tranh cãi một cách vô lý biết bao. Trong lòng hắn có áy náy, muốn thân cận với Lục Hoàn Thành, thế nhưng da mặt mỏng, liền len lén cạ tới, len lén đến gần ngực y, kéo một tay y đặt lên hông mình, làm ra vẻ như Lục Hoàn thành chủ động ôm hắn.
Chờ giây lát, thấy Lục Hoàn Thành không có động tĩnh gì, Yến Sâm càng thêm lớn gan đặt tay lên ngực y, thần không biết quỷ không hay ngẩng đầu lên, hướng về cánh môi y mổ nhẹ một cái.
Liền nghe thấy bên tai một tiếng cười trầm thấp, bàn tay đang đặt trên hông thuận thế xiết chặt, ôm hắn vào trong ngực.
Ngày kế là mùng tám tháng Chạp, thích hợp để cúng tế, vái tạ tổ tiên thiên địa.
Lục Lâm từ sáng sớm đã tới Phật đường cùng bà nội tụng kinh, Yến Sâm nhiệt tình phát tác, thừa dịp đứa trẻ không có ở đây hướng Lục Hoàn Thành đòi một lần, dày vò đến cả người mềm nhũn, miễn cưỡng ngủ tới giữa trưa. Lúc thức dậy hạ phúc vẫn bủn rủn, xuân triều không nghỉ, liền nằm cạnh Lục Hoàn Thành hôn lung tung, ma sát đến mức cái cây kia cứng rắn, liền đỡ ổn ngồi xuống, nuốt vào thật sâu, rên rỉ đưa eo.
Hai người trên giường triền miên hoan hảo, hoàn toàn quên mất còn phải đến tiền thính dùng bữa.
Đang làm đến nóng cháy, cửa phòng liền bị người gõ nhẹ, bên ngoài truyền đến giọng của Hoàn Thúy, nói rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong cả, lão phu nhân cùng tiểu thiếu gia chờ đã lâu, liền cho nàng tới hỏi hai vị khi nào thì tới. Phu phu hai người tình cảm đang dâng trào, chưa đến lúc tiết ra, làm sao còn chú ý ăn cơm, trong lòng nghĩ có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu, xong chuyện rồi mới đi.
Ai ngờ nha đầu kia hết lòng làm tẫn trách nhiệm, truyền đạt hết lời rồi lại chờ ở ngoài không chịu rời.
Yến Sâm vạn phần quẫn bách, sợ bị Hoàn Thúy nghe thấy tiếng động xấu hổ, đành phải cố nén tình dục tách ra khỏi Lục Hoàn Thành, vội vã hất nước lạnh vào mặt, thay sơ quần áo cho đối phương. Trước khi ra cửa còn nhìn qua gương một lượt, xem coi dáng vẻ mình ra sao, có lộ ra chút dáng dấp thương phong bại tục nào không, mới theo nha đầu kia đi về tiền thính.
Một bữa cơm, hai người đều ăn không biết ngon là gì.
Mỗi lần Lục Hoàn Thành múc một muỗng canh cá diếc, mùi thơm của nước dùng nồng nàn là vậy, thế nhưng y lại cảm thấy chẳng là gì so với mùi vị thân thể Yến Sâm, ăn món gì cũng thấy đạm nhạt. Yến Sâm thì lại càng không dễ dàng gì, dù đứng đắn ngồi kia, luôn cười đùa với Lục Lâm, cùng đứa nhỏ tán gẫu cười nháo, thế nhưng hai chân dưới lớp y phục lại kẹp chặt cứng, bí mật run rẩy.
Tình sự vừa bị cắt đứt, lửa dục của hắn còn đang thiêu đốt mãnh liệt, xúc động nồng cháy lại không được thỏa mãn, nước chảy đầy gốc cây. Đầu tiên còn có vạt áo che giấu, miễn cưỡng có thể che đi khố tử ướt đẫm, bữa cơm này ăn xong, chỉ sợ... Ngay cả vạt áo cũng ướt dầm dề.
Hắn vừa xấu hổ vừa khát vọng, huyết dịch sục sôi, tự cúi đầu cố bới cơm, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Lục Hoàn Thành một lần, rất sợ trong nháy mắt ánh nhìn chạm nhau, nước lạnh bắn vào dầu sôi, hắn sẽ không nhịn được ngay trước Lục mẫu cùng Duẩn Nhi mà làm ra trò hề.
Lục mẫu ăn từ tốn, Lục Lâm cũng ăn từ tốn, hai bà cháu một người hiền hòa một người hiếu thuận, chậm rãi lột vỏ chim cút cho đối phương ăn, ngươi biếu ta nhận, tận hưởng vui vầy tình bà cháu, nào có ngờ hai nam nhân cùng bàn đã sớm lửa dục đốt người, bên này cứng rắn như thép nóng, bên kia ướt đẫm như xuân tuyền, song song cũng sắp ngồi không yên, chỉ cầu được lăn vào rèm đỏ quấn quýt không rời.
Cuối cùng Lục Hoàn Thành tằng hắng một cái, mặt dầy gác đũa, đường hoàng nói trong nhà còn có mấy việc trong năm phải xử lý với Yến Sâm, xin được cáo lui trước.
Lục mẫu đang ôm cháu trai vui vẻ bóc trứng, cũng không thèm nhìn bọn hắn, thuận miệng nói: “Mau đi đi.”
Hai người được đại xá, gấp đến không đợi được cùng nhau rời khỏi tiền thính, hai bàn tay nắm chặt, qua kẽ ngón tay sờ thấy tất cả đều là mồ hôi nóng, không nói nửa lời, liền nhanh chóng chạy về Ngẫu Hoa tiểu uyển.
Nửa đường Lục Hoàn Thành đột nhiên bị dùng sức níu lại, quay đầu nhìn, hai mắt Yến Sâm đã sũng lệ, mặt đỏ ửng, cuối cùng nói gì cũng không chịu đi nữa, trong giọng mang nức nở nói: “Không được, ta không nhịn được... Hoàn Thành, ta thật không nhịn được...”
Lục Hoàn Thành nhướng mày một cái, ngoái qua lại, thấy bốn bề vắng lặng, liền trực tiếp ôm eo Yến Sâm đẩy vào lùm cây tối.
Đôi môi chạm nhau, lưỡi ướt át quấn quyện, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, tựa như trở lại những ngày hè nóng nực nhất.
Con đường nhỏ quả thực không được tính là tĩnh lặng, sau bóng cây chặn một bờ tường trắng, trên tường xây một cửa cổ bát giác, liên tục có bóng thị nữ lướt qua. Nếu như dã hợp có tiếng động lớn, sợ rằng sẽ bị bắt gặp.
Phu phu hai người lòng như lửa đốt, bắt lấy cơ hội lúc không có người, tùy tiện tìm một căn phòng gần đó xông vào, vội vàng che đậy cửa phòng, người dính vào một chỗ, eo lưng kịch liệt quấn quít.
Yến Sâm ngước cổ thở dốc, phần eo gầy yếu mềm tựa bồ liễu, tựa hoa đằng, duy chỉ không có nửa phần ngay thẳng của loài trúc xanh.
*Hoa đằng: cây mây.
“Hoàn Thành… Hoàn Thành ca ca…” Hắn kêu loạn, ánh mắt tan ra thành cát, “Nhanh một chút, ca ca nhanh một chút...”
Hắn bị Lục Hoàn Thành vừa hôn môi vừa hướng ra sau mở rộng hai háng, sống lưng đụng lên vách tưởng, bên tai vừa nghe thấy tiếng đồ vật lộn xộn đổ xuống, không đợi kịp phản ứng, quần đã kéo xuống một cách lưu loát, xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở mắt cá chân. Lục Hoàn Thanh giữ hai cánh mông hắn, lập tức ôm người lên bàn.
Thân thể Yến Sâm bỗng nhẹ bẫng, bị sợ hãi mà lớn tiếng kêu lên, hai cẳng chân trần trụi không biết sao lại đang ngồi ở đây. Bỗng nhiên thần sắc của hắn cứng còng lại, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bên trong ánh sáng mờ mờ tối, đàn hương quẩn quanh. Mấy hàng bài vị tổ tiên trang nghiêm dàn trận, từ đầu nhà bên này xếp thẳng đến đầu nhà bên kia.