*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diễn kỹ phái: năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh -QT
Là một người được ví với loài ngựa chăm chỉ lại dũng mãnh, Lục Hoàn Thành không nghĩ tới cũng có ngày mình thất nghiệp.
Thế nhưng y đúng là thất nghiệp.
Hơn nữa còn là thất nghiệp không kịp ứng phó.
Từ sau lần bất ngờ ở từ đường, tình dục của Yến Sâm tựa như nước biển rút – biến mất triệt để. Nước đọng thì vẩy một cái dù sao cũng còn có chút gợn sóng, thế nhưng Yến Sâm lại là nước đọng đóng băng, mặc người trêu ghẹo thế nào cũng không hề động tình.
Địa vị trên giường của Lục Hoàn Thành liền rơi xuống ngàn trượng.
Trước kia, mỗi lần tỉnh lại vào sáng sớm, y đều có thể đẩy vào nơi ướt át ấm áp kia, thoải mái tiết một lần, rồi sau đó mới thần thanh khí sảng ra khỏi cửa, hôm nay dưới háng cũng là một cây cứng rắn căng to, lại không người để ý, thật giống như một cô nhi đáng thương bị vứt bỏ. Mỗi lần trở về y phải năn nỉ nửa ngày, Yến Sâm mới chịu mở ra ánh mắt buồn ngủ mông lung kia, qua loa giúp y vỗ về vài cái, vừa làm xong liền trùm chăn ngủ tiếp, thiên lôi đánh ầm ĩ cũng không tỉnh dậy.
Sớm cũng ngủ, muộn cũng ngủ.
Cây trúc tích linh nuôi măng, suốt ngày chỉ biết ngủ.
Về sau, Yến Sâm dứt khoát nửa đường đã không còn động tĩnh, trong tay còn nắm vật kia, đầu đã tựa vào lồng ngực Lục Hoàn Thành ngủ say sưa. Lục Hoàn Thành không nỡ đánh thức hắn, không thể làm gì khác ngoài bi thảm tay làm hàm nhai, mình làm mình hưởng.
Nghĩ thầm, mầm măng mới nhú lên tí xíu như vậy, ngược lại có thể ra oai phủ đầu đúng thật lợi hại.
So với Lục Lâm năm đó cảm giác tồn tại mạnh hơn nhiều.
Lục Lâm chưa đủ sáu tuổi, chưa đủ tuổi vào học đường, thế nhưng trên trúc án đã đầy ắp bút sách. Lục Hoàn Thành nghĩ tới thiên phú của con, không dám trì hoãn, liền dùng số tiền lớn mời tới một vị phu tử bác học dạy vỡ lòng. Mỗi ngày vào giờ Mẹo ba khắc (4h45p sáng), Lục Lâm đã ở Thương Ngọc Hiên học tảo khóa, học chữ học đọc.
Lục Hoàn Thành ngồi bên giường, một bên chật vật dùng khăn mặt đắp lên mông đứa nhỏ, một bên hắng giọng, lặng lẽ thu hồi mấy phần uy nghiêm gia trưởng, dặn dò con trai:
Thứ nhất, trong bụng cha Trúc Tử không nhất định là Măng muội muội, cũng có thể là Măng đệ đệ, Duẩn Nhi làm ca ca, phải đối xử bình đẳng, không được bất công.
Lục Lâm hoàn toàn bằng lòng.
Thứ hai, đến đầu xuân tháng ba, cả nhà bốn người bọn họ sẽ ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi ngàn dặm về phía Nam du ngoạn sơn thủy, Duẩn Nhi làm trưởng tử, dọc đường đi phải chăm sóc cha Trúc Tử suy yếu.
Lục Lâm liên tục gật đầu.
Thứ ba, chuyện cha Trúc Tử mang thai, trước khi rời nhà phải giữ bí mật, không thể để bà nội biết, nếu không, sự từ ái quan tâm của bà nội mà bao phủ, ai cũng không đi được.
*Vỗ tay định đoạt: bản gốc là “phách bản định âm” (拍板定音) = “Gõ thước tay quyết định”. “Gõ thước tay” là hành động để thỏa thuận công việc trong mua bán, hàm ý là người chủ trì đã quyết định, chấm dứt đàm phán ở đây:V
Dứt lời, liền nghe “ầm” một tiếng, con mèo chỗ đối diện liền té xuống đất.
A Huyền cực kì tuyệt vọng.
Trên thực tế hắn cho rằng, bữa tối hôm nay hoàn toàn đạt tiêu chuẩn ngược mèo.
Một khắc trước hắn được Lục Hoàn Khang ôm vào tiền sảnh, nhìn thấy một bàn toàn rau xanh, gần như ngẩn ra. Hắn thực sự không thể tin vào mắt mình – cá chim đâu? Chân giò heo đâu? Sườn cùng thịt viên khả ái đâu?
Hắn không từ bỏ, mười móng vuốt sắc nhọn cào dọc cạnh bàn, quét qua cả bàn đồ ăn, sau đó đáy lòng tức giận rít gào: thịt heo hầm ô mai, thịt nạc luộc, thịt bò ngũ vị, thịt hầm, vịt nướng, gà quay, cánh gà… đều đi đâu cả rồi?!
A Huyền cực kì uể oải, một miếng rau cũng không đụng vào, đói bụng cuộn tròn trên đùi Lục Hoàn Khang, cái đuôi ủ rũ tiu ngủy ngoe nguẩy, thấy bát đũa trên bàn lách cách rung động, nghĩ thầm đợi lát nữa sẽ đích thân tới phòng bếp trộm một miếng thịt cho đỡ thèm.
Sau đó hắn nghe thấy Lục Hoàn Thành nói, bàn ăn chay trời đánh này… là kiệt tác của Lục Lâm tiểu công tử.
Tình bằng hữu đâu?!
Từ trước tới giờ đều cho ngươi cưỡi, cho ngươi bắt nạt, tình bằng hữu gặm nát sổ sách của cha ngươi đâu?
Tại sao lại phải phát huy trí tưởng tượng thần sầu* của nhà ngươi tới ngược đãi một con báo thiếu thịt liền không sống nổi này?
*Thần sầu: bản gốc dùng từ “thiên mã hành không” = “ngựa thần lướt gió tung mây” (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc).
Chẳng lẽ có thù giết cha sao?!
….Có.
A Huyền im lặng lúng túng một giây, cực nhanh đem chuyện này quên sạch sành sanh, buồn bực tự hỏi: Lục tiểu công tử cả ngày muốn ăn đồ chay, có nghĩa phòng bếp sẽ không có thịt, trù phòng không có thịt, có nghĩa hắn sẽ không trộm được thịt, hắn không trộm được thịt, cũng chỉ có thể tới Ngẫu Hoa tiểu uyển đào băng bắt cá chép – trên mặt băng đục một cái hố lớn, Lục Hoàn Thành có mù mới không nhìn thấy.
… Không sống nổi rồi.
Chẳng lẽ là do việc buôn bán của Lục gia cuối cùng đã bị Lục Hoàn Thành đạp đổ, nhập không đủ xuất, không có tiền mua thịt, không còn mặt mũi nào, cho nên mới mượn miệng Lục Lâm để cả nhà ăn chay?
Nghĩ tới nghĩ lui, A Huyền cho là đây là đáp án duy nhất hợp lý.
Hắn dường như nhìn thấy một tương lai thảm đạm, thân thể béo tròn cường tráng tựa như ngập trong núi thức ăn nhanh chóng gầy đi, bộ lông bóng mỡ trở nên xù xì, cuối cùng thành một con báo tội nghiệp, gầy trơ xương, ngồi xổm ngoài cổng Lục trạch, ngực treo một bảng hiệu, trên đó viết “Chuyên bắt chuột, cầu nhận nuôi.”
Làm một kẻ ăn cơm chùa trong nhà đã lâu, A Huyền sinh ra chút ít cảm thông quý hóa lắm mới có được đối với Lục Hoàn Thành, cảm thấy vị đại đương gia này tuy mặt mũi đáng ghét, nhưng xét trên phương diện có thể kiếm tiền mua thịt cho hắn ăn, vẫn rất có giá trị.
Vì vậy đêm hôm, hắn mới thừa dịp bóng đêm dày đặc chạy vào Ngẫu Hoa tiểu uyển, tìm Lục Lâm, hỏi có phải Lục gia sắp tàn rồi không.
Không nghĩ tới Lục Lâm cười hì hì lắc đầu, vui mừng nói: “Đương nhiên không phải, A Huyền ngươi nghĩ gì thế! Là cha Trúc Tử mới vừa mang thai tiểu muội muội, dạ dày khó chịu, sợ tanh, chúng ra chỉ có thể đổi thành ăn chay.”
Mang… mang thai tiểu muội muội?!
Ầm Ầm.
Một đạo sét kinh thiên đánh từ đỉnh đầu xuống.
A Huyền ngây ra như phỗng, trong con ngươi xanh biếc rơi xuống một giọt nước mắt ghen tị.
Để công bằng, xét tới khẩu vị của cây trúc kia cùng với khẩu vị miêu yêu, A Huyền vừa săn sóc vừa thông minh nghĩ ra – hắn có thể ăn cơm với đùi gà.
Sau đó lập tức bị ngăn lại.
Lục Lâm không những gạt đi đùi gà đầy dầu mỡ, còn nghiêm túc dạy dỗ hắn một phen, nói tất cả thức ăn dầu mỡ đều không được mang tới gần cha Trúc Tử, dù là một cái xương gà cũng không được. A Huyền đau khổ mất đùi gà, ủy khuất nhai rau, một bên cảm thán đứa nhỏ này tính cách không tốt, giống ai không giống, sao cứ phải giống Lục Hoàn Thành.
Cây trúc nhỏ ngốc ngếch, nhu nhược năm nào đi đâu mất rồi?
Hắn rất không vui.
Nhất là lúc tận mắt nhìn thấy Lục Lâm ngọt ngào làm nũng bà nội, hấp dẫn tầm mắt của bà, dùng chuyện này che đậy việc Yến Sâm nôn nghén, trong đầu A Huyền chỉ còn sót lại bốn chữ đỏ chót – tâm cơ thâm sâu.
Mười ngày sau, A Huyền rốt cục được như ý muốn thịt được thịt, bởi lẽ một nhà ba người Lục Hoàn Thành căn bản không hề tới tiền thính ăn cơm.
A Huyền ngoài miệng oán trách, thân thể lại thực sự không lộn xộn nữa, từ dưới chăn lông lộ ra hai móng chân trắng nhỏ, có lệ giúp Yến Sâm xoa xoa cái bụng tỏ vẻ trấn an.
Yến Sâm nói: “Trước ta mang thai Duẩn Nhi cũng nôn, qua mấy tháng mới yên tĩnh.”
“Mấy tháng?!” A Huyền tặc lưỡi, dáng vẻ khủng hoảng long trời lở đất, căm giận nói, “Ta đi bắt một con báo mẹ hỏi một câu, nếu như loài báo mang thai cũng nôn thành như vậy thì ta không sinh nữa – hài tử có thể không có, cá không thể không ăn!”
Yến Sâm mỉm cười nói: “A Huyền, ngươi đừng nghĩ như vậy, ngươi nếu muốn, chỉ cần nôn một trận, vượt qua rồi, là có thể làm nũng nhị đệ, khiến y phải tự mình hấp cá cho ngươi ăn.”
Rất có đạo lý, đáng giá bao nhiêu cũng được!
Vừa nghĩ đến việc Lục Hoàn Khang tay trái nắm đuôi cá, tay phải cầm đao, bộ dáng luống cuống tay chân ở trong phòng bếp đánh vẩy cá cho hắn, A Huyền phiêu du theo gió, không kìm chế được, ôm đuôi lăn lộn mấy vòng, “bịch” một tiếng liền rơi từ trong lòng Yến Sâm ra.
Hắn giũ lông, thả rắm một cái rồi lại leo về.
Hưng phấn ngắn ngủi qua đi, A Huyền liền nhớ lại thực tế đau buồn, lập tức trở nên sầu muộn uất ức: “Hấp cá cái gì, tiên dược còn chưa tìm được, một con mèo cũng chẳng có…”
Tiên dược! Mấu chốt là tiên dược.
Yến Sâm đề nghị: Hay là tới Kim Đỉnh Sơn hỏi Huyền Thanh đạo trưởng một phen?”
“Tuyệt đối không được!” A Huyền ngạo nghễ ngẩng đầu, “Ta là một con báo có tôn nghiêm!”
Lập tức hai tay đưa lên phía trước, là tư thế cấm tiếp xúc.
Mỹ nhân nhíu mày, theo lời lập tức bất động, có chút không hiểu nhìn y.
“Vị…phu nhân này,” Lục Hoàn Thành một bên cân nhắc tìm từ, một bên tỉnh táo giải thích với nàng, “Ta không biết ngươi, càng không biết vì sao ngươi ngồi trên xe của ta. Đoàn xe của ta sắp dắt vợ và con ta đi về phía Nam, không phải là chỉ đi tới thành bên cạnh. Ngươi ngồi nhầm xe rồi, may mà phát hiện sớm, cách Lãng Châu cũng không quá xa, còn kịp chạy về. Phu nhân không ngại nói cho ta biết nhà ở nơi nào, ra liền tiễn ngươi trở về.”
Sau đó vội vàng đi tìm Yến Sâm.
Lúc này chuyện lớn quan trọng nhất, chính là y không hiểu làm mất Yến Sâm từ lúc nào rồi! Thậm chí không biết là lạc nhau từ trong nhà, hay là lạc nhau ở giữa đường nữa.
Vừa mới ngày đầu xuất phát, sao y lại làm ra được chuyện hồ đồ này?!
Ai ngờ thân thể mỹ nhân kia run run, giống như bị y làm tổn thương thấu tâm: “Ngươi nói… không biết ta? Ta lớn lên ở Lãng Châu, tổ trạch Lục gia, bên trong Thương Ngọc Hiên cạnh trúc đình, ngươi sao lại không biết ta?”
Lục Hoàn Thành kinh ngạc, nghĩ rằng mình lãng tai nghe lầm: “Trúc đình?”
Mỹ nhân kia gật đầu, “Bên trong trúc đình có mấy chục cây trúc, cây nào cũng đều có linh tính, không chỉ mình Yến Sâm có thể biến ra hình người, ta… ta cũng có thể.”
“Cho nên…”
Lục Hoàn Thành cảm thấy đại sự không ổn.
“Ngươi sủng hạnh ta rồi.”
Một lời của mỹ nhân thật dọa người.
Nàng cúi người, thành thực lại gần, dáng vẻ dịu dàng sinh ra đã có, trâm ngọc bên mai theo tóc lắc lư, lúc va chạm phát ra tiếng đinh đang dễ nghe, thế nhưng lại tựa tiếng búa gõ, từng nhát đập vào ngực Lục Hoàn Thành.
Y trợn mắt nhìn mỹ nhân quỳ gối trước mặt, một đôi tay trong vải tơ gấm vươn ra, ngón ngọc sạch sẽ, mười móng sơn đỏ, ôn nhu xoa hai gò má của y: “Chúng ta thay nhau hầu hạ ngươi, ngươi lại chỉ nguyện ý cưới Yến Sâm làm vợ, không cho ta một chút danh phận nào, cái này không sao, nhưng hôm nay ngươi lại nói…. lại nói không biết ta! Lẽ nào ngươi vô tình đến thế, ngay cả …”
Nàng đột nhiên nắm lấy tay Lục Hoàn Thành, ép y vỗ trên bụng mình: “Ngay cả đứa bé của chúng ta cũng không cần sao?!”
Cách áo vải tơ, dưới lòng bàn tay… lộ ra một đường cong mềm mại.
Và cũng là một tầng than củi nóng bỏng, không chút phòng bị đả thương bàn tay y.
Lục Hoàn Thành sờ khối tròn kia, trong nháy mắt giống như bị điểm tử huyệt đứng ngồi không yên, năm ngón cứng đờ, mồ hôi lạnh phút chốc làm ướt tóc mai.
… Đúng là thật.
Cho nên A Huyền mới phá lệ khác thường, liên tục làm ra cử chỉ tức giận kinh miệt – hắn tiến vào trong xe, cố ý tạm biệt Yến Sâm, nhìn thấy lại là một cây trúc tu hú chiếm tổ chim khách.
Cũng may, Lục Hoàn Thành cũng không tính là người dễ lừa gạt.
Âm mưu vụng về này có rất nhiều kẽ hở, y nhíu mày suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra khác lạ không nói ra được, trở tay dùng lực chế trụ cổ tay mảnh mai của mỹ nhân kia, tức giận trách mắng: “Ngươi dám nói xạo lừa gạt ta? Ta trên giường trước giờ luôn thanh tỉnh, ngươi là một nữ nhân, khung xương nhỏ hơn Yến Sâm, giọng nói nhỏ hơn Yến Sâm, dung mạo cũng không giống hắn, ta thần trí mơ hồ đến đâu, mới có thể không phân biệt được mà nhầm lẫn hai người với nhau chứ?”
“Ngươi, ngươi không nhận ta cũng được, còn mắng ta…”
Mỹ sắc trước mặt, trong lòng y ngược lại càng nguội lạnh, sức lực trên tay thả lỏng, dấu tay xanh tím từ đó mà lộ ra, y uy hiếp nói: “Ngươi giấu Yến Sâm đi đâu rồi? Nói thật, nếu không… ta lập tức vứt ngươi xuống, trói ở giữa đường, để cho móng ngựa và bánh xe nghiền cho nát vụn!”
Y trợn mắt nhìn hắn, mỹ nhân sợ đến hoa dung thất sắc, giằng co trốn ra phía sau, trâm cài tóc kịch liệt lay động, đinh đang rung rinh, hạnh hoa trắng tinh liên tiếp rơi xuống, trắng ngang với cái cổ không chút máu của nàng.
“Ngươi trước mắt buông ta ra đã!”
Nàng mở miệng năn nỉ.
Thế nhưng Lục Hoàn Thành không chịu nhượng bộ, vì vậy nàng cũng không chịu nói.
Cứ thế giằng co thì có chút không phải.
Đối phương là một nữ nhân yếu ớt điên khùng, rõ ràng đầu óc có bệnh, còn mang thai. Lục Hoàn Thành ngoài miệng hung ác, cũng không đến mức thực sự đẩy nàng xuống xe ngựa – nhưng nếu không ném xuống, làm sao ép nàng khai ra Yến Sâm ở nơi nào?
Khuôn mặt trái xoan, lông mi đen mảnh, răng trắng môi đỏ, ánh mắt trong veo, chợt nhìn có vài phần giống Yến Sâm, cẩn thận nhìn lại, ngũ quan không những bất đồng, ngay cả hầu kết cũng biến mất – đây là chân chính băng cơ ngọc cốt, hoàn toàn là nữ nhi, không phải nam tử hóa tranh thành, thế nên không lộ ra chút kẽ hở nào.
Căn cốt của Yến Sâm là trúc, huyết nhục là linh, dung mạo trời sinh mang theo bảy phần tiên khí, trước kia hóa thành nam nhi còn không lộ rõ, lúc này hóa thành nữ nhi, thật sự là tiên hạc trong mây rũ lông hạ phàm, đẹp đẽ khiến cho tâm Lục Hoàn Thành không thôi rung động, chỉ sợ đi bên cạnh sẽ khiến sơn phỉ sinh mưu đồ bất chính, muốn đem tiểu nương tử xinh đẹp của y cưới về áp trại.
Tương lai nữ nhi của bọn họ nếu có thể kế thừa dung mạo Yến Sâm, cho dù phân nửa thôi, Lục Hoàn Thành chỉ cần vừa nghĩ, tâm can đều hóa thành mật ngọt chảy đầy đất.
“Hoàn Thành, ngươi… lại gần ta một chút, ta giải khai huyễn thuật cho ngươi.”
Yến Sâm nhẹ giọng gọi y.
Lục Hoàn Thành nghe lời lại gần một chút, hai mắt liền bị Yến Sâm dùng tay che lại.
Trong bóng tối, hương trúc nhàn nhạt ngày càng gần, y chỉ cảm thấy cánh môi nóng lên, lúc cánh tay kia rời đi, ngồi trước mặt… đã biến thành ái nhân quen thuộc nhất.
Huyễn thuật tuy đã được giải, mối thù bị đùa giỡn lại vẫn chưa được báo.