Tây Song Trúc

Chương 79: PN 2



Lục Hoàn Thành lần này đi về phương nam, nửa chặng đường đi đường núi Long Nguyên, nửa chặng đi đường sông Phả La, lộ trình qua đập qua đê, Cẩm Bình Châu, Lận Thạch Quan, ngắm mây vượt sông, chim nhạn bay thành đàn… tổng cộng hai mươi lăm thành. Lúc đi gọn nhẹ, hai chiếc xe ngựa bốn rương quần áo, lúc về phô trương, kéo về tám mươi tám rương hàng hóa trân phẩm Giang Nam hiếm có.

… Cùng một tiểu khuê nữ bị bọc trong vải hoa như bánh chưng.

Tiểu nữ nhi sáu cân sáu lạng, sinh vào giờ Mùi ngày Chín tháng Chín, núi Cam Quất, suối Lô Hoa, tầng hai nhà sàn, phía trên chuồng lợn, trên giường gỗ nhà thẩm thẩm.

Chuyện xảy ra bảy phần trùng hợp, ba phần tự tìm đường chết, đại thể có thể nói như vậy.

Năm đó Hà Bắc mưa to, hai bờ sông ven đường đều bị san bằng thành bình nguyên rộng rãi, Yến Sâm bị chăm đến lá gan cũng lớn, cho là đi về phía Nam cùng lắm nhiều hơn Giang Bắc mấy sườn núi, cùng lắm thì ôm măng nhỏ đồng hành với Lục Hoàn Thành. Lúc lên đường mới biết được. Phía nam địa thế hung hiểm, đường nhiều hiểm trở, núi non trùn điệp quanh co, phía trước có vách núi suối hẹp ba thước, sau có đèo chín khúc hiểm trở, vượt xa so với bình nguyên Giang Bắc.

Thế nhưng mũi tên rời cung, đã đi được nghìn dặm, muốn về đã không kịp rồi.

Dọc đường đi hắn được Lục Hoàn Thành chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, chưa từng sương đi cỏ ở lại, có điều vẫn không tránh khỏi rung lắc, bào thai trong bụng nuôi vô cùng bất ổn.

Lục Hoàn Thành sợ hắn sinh non, phân phó các quản sự hộ tống hàng hóa về nhà trước, bản thân mang Yến Sâm cùng Duẩn Nhi mười ngày đi một bước, trừ phi nuôi thai khí ổn thỏa, chọn một ngày trời nắng ấm, mới yên tâm lên đường đi tới tòa thành tiếp theo.

Cứ chậm chạp như vậy kéo tới hạ tuần tháng chín, bụng Yến Sâm nhiều ngày di chuyển, hiện ra vài dấu hiệu sắp lâm bồn, Lãng Châu vẫn cách sáu trăm dặm, tuyệt đối không kịp trở về nhà yên tâm sinh sản rồi.

May mà đi tiếp về phía trước mười mấy dặm, liền đi vào địa giới Tinh Châu.

Tinh Châu có nhà họ Thư, làm nghề dệt gấm, thanh danh không hiển hách bằng Lục thị. Thế nhưng vì dựa vào tay nghề tổ truyền, kỹ thuật dệt vải khéo léo tuyệt vời, nhuộm màu tươi sáng lại không dễ phai, qua lại rất thân với Lục Gia. Lục Hoàn Thành lúc trước viết một phong thư, ngôn từ khẩn thiết, nói phu nhân gần sát sinh kỳ, cần gấp một chỗ tiểu viện an thân, phu thê bọn họ muốn đem con tới quấy rầy, cho đến khi hài nhi bình an sinh ra.

Lại trả một thỏi tiền thưởng, thúc dục được người mang thư ra roi rúc ngựa, men theo núi nhanh chóng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, tiểu nhị khách điếm liền mang tới thư hồi âm.

Lục Hoàn Thành mở ra đọc, lộ ra vẻ hài lòng “như ta sở liệu”, thuận tay đưa thư cho Yến Sâm: “Ta đã nói mà, Thư gia làm việc dứt khoát, chỉ mới một đêm ngắn ngủi, không chỉ chuẩn bị viện tử xong xuôi, ngay cả bà đỡ vú em cũng giúp chúng ta đưa về rồi. A Sâm, chờ đêm nay chạy tới Tinh Châu, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa, chúng ta liền yên tâm sinh con ra.

“Được.”

Yến Sâm gật đầu, nhận phong thư qua loa đọc mấy dòng, bỗng dưng chân mày cau lại, đầu ngón tay run rẩy, lập tức vò tờ giấy mỏng, tay kia đỡ bụng, tận lực không để người khác chú ý mà xoa bóp qua lại – từ buổi sáng thức giấc, trong bụng không khỏe lại có chút kì quái. Cung màng từng trận căng lên, đau âm ỉ mỗi khắc lại tập kích một lần, không nóng không lạnh, lại rất phiền, mặc hắn xoa nắn thế nào cũng không ăn thua.

Từ lúc qua chín tháng, máy thai so với lúc trước dày đặc rất nhiều, đau bụng không chỉ một hai lần – thường thì hắn nhẫn nại một lát là có thể giảm bớt.

Yến Sâm khuyên nhủ chính mình, có thể lần này — không khác gì so với lúc trước, chỉ là kéo dài hơi lâu hơn một chút mà thôi.

Hắn suy nghĩ trăm bề, cuối cùng vẫn quyết định gạt Lục Hoàn Thành.

Lục Hoàn Thành từ trước đến nay hành sự cẩn thận, nếu biết thân thể hắn không khỏe, sợ rằng lập tức không đi nữa. Nhưng nếu bọn họ tiếp tục lưu lại Hồng Ngõa Trấn, há chẳng phải đã cô phụ ý tốt của Thư gia rồi sao? Yến Sâm thầm nghĩ, hắn đã mang đến Lục Hoàn Thành nhiều phiền phức lắm, không thể hại y lần nữa nợ nhân tình. Cho dù lúc này không phải hơi đau bụng, là thực sự muốn sinh, dựa theo kinh nghiệm ngày đó sinh Duẩn Nhi … ít nhất… cũng phải cố gắng nhịn bảy tám canh giờ.

Tinh Châu cách Hồng Ngõa Trấn không xa, hắn … chịu được.

Nghĩ vậy, trong lòng Yến Sâm bình tĩnh lại, nín hơi chống lại trận đau đớn này, giả bộ bình yên vô sự, theo Lục Hoàn Thành lên xe ngựa.

Màn xe vừa hạ, còn chưa ngồi vững, hắn bống nhiên đổi sắc mặt, đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình hơi lắc lư, duỗi tay đỡ lấy khung cửa sổ, ôm bụng cúi xuống, trong miệng thốt ra thở gấp rên rỉ nhỏ vụn mất trật tự.

Đau quá.

So với mấy lần trước…. càng lợi hại hơn nhiều.

Cũng may đau bụng kéo dài không lâu, Lục Lâm cuối cùng ở phía sau bị ôm vào, lần cung lui này đã qua.

Yến Sâm lau mồ hôi, đỡ ngang lưng chậm rãi ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy bên tai tiếng roi vun vút trong trẻo, tiếng móng ngựa đạp, tiếng trục bánh xe lăn, xe ngựa lảo đảo rời khỏi cửa nhỏ của khách điếm.

Lục Lâm nhanh nhẹn ghé vào bên cạnh Yến Sâm như thường ngày, nghiêng mặt sang bên gò má, đem đầu gối lên bụng, muốn nghe một chút động tĩnh của tiểu muội muội.

…Là đang ngủ, hay đang xoay người, hay là đang thổi bong bóng đây?

Gối trong chốc lát, nó không khỏi nhíu mày.

Lúc trước bụng cha giống như một cái bánh bao không nhân hấp chín, mềm mại mà no đủ, Duẩn muội muội trốn ở bên trong, khiến người ta muốn hôn một cái, xoa một cái, lại muốn cắn cho một cái. Nhưng bây giờ, bánh bao không nhân thỉnh thoảng thành cứng rắn, tựa như bị người lãng quên hơn mười ngày, bốc hơi khô khốc, chỉ còn lại một tầng vỏ bọc cứng rắn khó nhai.

Đây là thế nào?

Lục Lâm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, muốn hỏi Yến Sâm một câu, đã thấy thái dương Yến Sâm hơi ướt, vẻ mặt khó chịu, phía sau lưng đỡ lấy thành xe, tận lực đè nén rên rỉ sắp ra khỏi miệng.

Nó kinh ngạc hỏi: “Cha Trúc Tử, người sao vậy?”

“Không sao… ta… Ách, muội muội tỉnh ngủ, hơi… nghịch ngợm chút…”

Yến Sâm đang đau đến khẩn cấp, mất chín phần sức lực làm bộ như không có chuyện gì, từng từ một nói ra khỏi miệng.

Hắn có chút không nhịn nổi đau đớn, chỉ có thể cầm tay nhỏ của Lục Lâm, để nó xoa bụng đang rung động của mình, nói cho nó biết: “Duẩn Nhi, con là ca ca, con.. khuyên nhủ muội muội, để nàng ngủ thêm một lát đi… muội muội vẫn… ách, vẫn luôn luôn nghe lời con…”

Lục Lâm vội vàng đáp ứng.

Nó bò một vòng trong xe, gom lại mấy cái gối lông vũ đặt sau thắt lưng Yến Sâm, để hắn thoải mái nằm xuống, sau đó ngồi nghiêm chỉnh, duỗi tay sờ xoạng đường cong tròn trịa, ôn nhu an ủi: “Muội muội ngoan, muội muội nghe lời, ca ca dỗ ngươi ngủ. Ngươi đừng nháo, cũng đừng làm ầm ĩ, đừng làm bụng cha Trúc Tử đau.”

Thế nhưng Duẩn muội muội bốc đồng không nghe lời, nàng liền siết nắm đấm nhỏ nhắn, tức giận đạp ca ca một cước.

Vào giữa trưa, xe ngựa chạy qua sau khe núi tại Cam Quất Lâm, mành phía sau lưng Lục Hoàn Thành đột nhiên kéo ra, Lục Lâm bất chấp nguy hiểm bò ra ngoài, lo lắng gọi: “Cha Mộc Đầu, người mau đến nhìn một chút, cha Trúc Tử… có phải sắp sinh rồi không?!”

Tuấn mã hí lên một tiếng dài, móng trước giơ cao, lập tức dừng lại, cả chiếc xe ngựa bỗng trượt về phía trước một thước.

Lục Hoàn Thành kéo hài tử suýt chút nữa thì ngã sấp mặt vào trong xe, nhìn thấy dáng vẻ Yến Sâm, sắc mặt nhất thời tái nhợt.

Tình huống không ổn.

Hoặc phải nói là… cực kì tệ hại.

Hơn nửa thân thể Yến Sâm đều bị đau đến mềm nhũn. Hắn không còn chút sức nào mà ngã nhoài tựa trên thành xe, không nhịn được co quắp lại, hai mắt nửa khép, sắc mặt trắng bệch, môi cắn hằn lại dấu răng không đồng nhất, xen lẫn tiếng thở dốc là vài tiếng rên rỉ khóc lóc, tay đang đặt trên bụng nổi cả xương cùng gân xanh.

Gió núi thổi tung rèm cửa sổ, tia nắng chói chang nóng nực chiếu vào trong xe, cũng không làm bay hơi giọt mồ hôi lớn như hạt đậu trên mặt trên cổ. Hắn đổ rất nhiều mồ hôi, cả người như vừa đi ra từ trong chậu tắm, quần áo bị mô hôi thấm ra ướt đẫm, vạy áo cũng như bôi một lớp hồ, ôm sát lên chỗi xương quai xanh.

Giây láy, đau bụng sinh hoãn đi, Yến Sâm thở phào một hơi, đầu khớp xương toàn thân thư giãn, đôi mắt đẫm lệ hoàn toàn mở.

Hắn nhìn Lục Hoàn Thành, trong ánh mắt có vài phần cầu cứu.

Trong lòng Lục Hoàn Thành nóng như lửa đốt, một tay nắm lấy tay hắn: “A Sâm, bắt đầu đau từ lúc nào?”

Yến Sâm yếu ớt nói: “Lúc mặt trời…. vừa lên..”

Mặt trời mọc?

Đã gần ba canh giờ rồi!

Lục Hoàn Thành lại không nỡ trách móc: “Vì sao không nói cho ta?!”

“Lúc đó… còn không đau nhiều lắm, ta cho rằng.. ta nhịn được…” Yến Sâm cảm thấy quyết định của bản thân lỗ mãng vô cùng, hối hận không kịp, “Lần sinh Duẩn Nhi trước đây, ta đau một ngày, thẳng đến đêm mới sinh ra được, nên nghĩ… đứa bé này cũng như vậy… thế nhưng, thế nhưng nàng dường như,,,, không kịp đợi…. Ách a!”

Yến Sâm há mồm kêu thảm, bụng dưới cứng rắn lên, năm ngón tay gắt gao nắm chặt khung cửa sổ, nước mắt sợ hãi từ khóe mắt rơi xuống.

Tại sao hết lần này đến lần khác hắn đều… làm hỏng việc rồi?

Từ xe ngựa lái đến Hồng Ngõa Trấn, có lẽ do đường xóc nảy, có lẽ trong lòng lo lắng, tử cung co thắt lại mất đi quy luật, từ đau đớn âm ỉ kéo dài, biến thành đau như cắt thịt cắt xương, bài sơn đảo hải. Hài tử này hoàn toàn không có kiên trì, liều mạng vọt xuống, trong bụng Yến Sâm đau thắt, hai đùi không tự chủ mở rộng, chỉ cảm thấy đau như vậy thêm ba năm lần, dốc toàn lực dùng sức, tiểu nha đầu liền muốn xuất thế.

Chỗ này là rừng rậm đường mòn, trước không có thôn, sau không có tiệm, cách Hồng Ngõa Trấn hai mươi dặm về phía tây, cách Tinh Châu hai mươi dặm về phía đông, đường đường chính chính nằm ở giữa, vô luận đi hướng nào cũng không kịp.

Yến Sâm cực kì sợ hãi, cầm lấy cánh tay Lục Hoàn Thành hỏi: “Hoàn Thành, ta phải làm thế nào bây giờ? Có khi nào ta thực sự… sinh con trên xe ngựa?”

“Đừng sợ, đừng sợ, không phải Lục ca ca vẫn luôn ở bên ngươi đây sao.”

Lục Hoàn Thành ôm lấy hắn, bàn tay đặt lên bụng căng tròn, qua lại trấn an, dịu giọng nói: “Trước giờ vẫn không có phiền phức nào Lục ca ca không giải quyết được, A Sâm biết rõ, có phải không nào? Ngươi nghe ta nói, trước tiên đừng hoảng hốt, phải tin tưởng ta, ta nghĩ biện pháp chiếu cố ngươi thật tốt.”

Lục Hoàn Thành đây là lần đầu tiên cùng Yến Sâm sinh sản, chuyện liên quan đến an nguy của thê nhi, nói rằng hoàn toàn không loạn là không có khả năng, nhưng hắn rất nhanh tỉnh táo lại, ổn định cảm xúc của Yến Sâm, đi vòng vèo ngoài xe, bắt đầu tìm chỗ có thể nghỉ chân trong thôn xóm.

Vùng Cam Quất Lâm này quả chín nặng trĩu cành, lại không thấy quả quýt nào lăn lóc dưới đất, cho thấy gần đây nhất định có người ở, phụ trách chăm nom.

Sơn cốc âm u, tiếng nước róc rách, xung quanh cây rừng thấp thoáng.

Lục Hoàn Thành phát hiện một chỗ bên ngoài vách đá, trèo lên đưa mắt nhìn về phía xa, quả thực nhìn thấy sau tán cây bay lên một tầng khói mỏng – nếu như có khói, từng mảng khói lớn tràn ngập trong núi, như vậy rõ ràng chứng minh, nhất định là khói bếp.

Y mừng rỡ trong lòng, ba chân bốn cẳng leo lên xe, giơ roi thúc ngựa, men theo một cung đường nhỏ gồ ghề hướng về phía khói bếp uốn lượn kia.

Đi đường nửa khắc, rẽ qua mấy chỗ rẽ, trước mắt sáng tỏ.

Có thể thấy trong núi có một cái hồ lớn, trên hồ thuyền đánh cá chầm chậm lướt nước, bên bờ là núi non, xây một cái nhà sàn cao thấp lẫn lộn, trong lầu gà gáy chó sủa, trẻ con đùa nghịch, bày ra cảnh tượng huyên náo.

Xe ngựa men theo bờ hồ đi tới, rất nhanh đến gần ngôi nhà.

Thôn dân đầu tiên xuất hiện trước mắt Lục Hoàn Thành, là một vị thẩm tử mập mạp tóc buộc khăn hoa.

Thẩm tử không hề chú ý tới y, vẫn đang vui vẻ làm việc, ôm một cái ki* trúc dẹt, ngâm nga bài hát, phơi lên sào tre một con cá nước mặn, thân thể lắc lư, dỗ dành một em bé sơ sinh cột sau lưng.

*Cái ki: dùng để hốt rác.

Lục Hoàn Thành trước tiên chào một tiếng “Thẩm tử”, thẩm tử mập quay đầu, nhìn một thanh niên dáng vẻ đường hoàng, quần áo gọn gàng đứng trước mặt, hai mắt nhất thời phát sáng, phảng phất như phát hiện một viên minh châu giữa đống bùn. Đi theo lại nghe hắn nói có một lão bà xinh đẹp, hứng thú càng nhiều, hấp tấp chạy đến mã xa xem Yến Sâm.

Vừa liếc mắt nhìn, nàng liền vỗ một cái “rầm” lên thành xe, quay đầu lớn tiếng nói với Lục Hoàn Thành: “Thật là có phúc!”

Yến Sâm lúc đó đang cúi đầu xoa bụng khóc thút thít, bỗng nghe thấy tiếng nổ, sợ đến cả người run lên, đau bụng bay mất đến chín phần. Sau chỉ thấy mành vén lên, một thân thể mập mạp chui vào, lông mày rậm, vẻ mặt tươi cười, rất giống phật Di Lặc.

Đây… là tình huống gì?

Thẩm tử mập cười tủm tỉm, chào hỏi hắn: “Khuê nữ, muốn sinh sao?”

Giọng nói giống với hàng xóm đi qua đúng giờ cơm, thuận miệng hỏi một câu: “Ôi, sắp ăn cơm sao?

Yến Sâm chưa từng trải, đạo lý đối nhân xử thế còn chưa học thông, trong đầu cũng bối rối, không biết nên đáp thế nào, không thể làm gì khác là chịu đựng đau bụng gật đầu.

“Khuê nữ đừng sợ, để ta xem nào!”

Thẩm tử mập như gió lốc xoay người, đem bé sơn sinh đang cầm góc khăn đội đầu bỏ vào miệng phía sau lưng khoe ra, lại như gió lốc quay lại, cười xán lạn nói: “Nhìn thấy không, nha đầu mập, chín cân, rất khỏe mạnh, đừng hàng thứ sáu trong nhà, ta hôm kia mới sinh, sống tốt lắm. Vi thẩm ta sinh nhiều, tiếp sinh còn nhiều hơn, đám con nít lôi ra ngoài có thể xếp ngay ngắn thành một vòng quanh hồ lớn, thứ không thiếu nhất chính là kinh nghiệm! Khuê nữ, lát nữa ngươi nghe lời thẩm tử nói, thẩm tử bảo ngươi làm gì ngươi làm cái đó, bảo đảm ăn xong cơm trưa liền sinh một tiểu hài tử lớn mập!”

Yến Sâm đau đến sợ, bị câu nói nhiệt tình như lửa của nàng lừa bịp, tin là lập tức có thể sinh ra, trong chốc lát cảm động đến tột độ, thân thể mệt mỏi tràn đầy khí lực.

Mọi người xung quanh âm thanh náo nhiệt, đều là thôn dân nghe tin tốt mà đến xem.

Bộ mặt hùng hổ của thẩm tử nhà họ Vi rung lên, uy phong lẫm liệt đi ra ngoài, trong tay vơ một con cá mặn dài nửa thước, cao giọng nói: “Đến trước vào trước, biết chưa? Mọi việc đều phải theo thứ tự, vợ chồng son này vận khí tốt, tìm được Vi thẩm, hôm nay chính là khách vủa Vi gia, hài tử cũng phải sinh ở nhà họ Vi. Các ngươi nhìn rồi thì đi về đi! Nên cho heo ăn thì đi cho heo ăn, nên quét cứt thỏ thì đi quét cứt thỏ, buổi tối nhớ tới nhà ta ăn mừng, thế thôi, đều tản đi cho ta!”

Vừa dứt lời, lật đầu cá nhắm thẳng vào Lục Hoàn Thành, dùng sức ra lệnh: “Tiểu tử, đem lão bà ngươi ôm ra đây, chúng ta đi lên lầu!”

Vi thẩm gọn gàng dứt khoát, một câu nói vừa xong, tiện tay đem con cá mặn móc lên sào tre phơi nắng, rầm rầm chạy lên lầu hai.

Lục Hoàn Thành nhìn chằm chằm bóng lưng nàng sững sờ một lúc lâu, phát giác chính mình từ đầu tới cuối cũng không kịp từ chối.

Trong xe ngựa truyền ra một tiếng rên thống khổ, Lục Hoàn Thành cả kinh, vội vàng ôm người ra. Lục Lâm nhắm mắt theo đuôi, cùng ở phía sau, dùng ánh mắt hiếu kỳ ngắm nhìn mọi thứ, đánh giá ngôi nhà xinh đẹp treo lơ lửng giữa trời.

Thang gỗ dốc đứng, còn có chút trơn trượt, Lục Hoàn Thành sợ Yến Sâm ngã, liền bế hắn, từng bậc đi lên.

Vi thẩm nhìn từ trên cao xuống, lúc gần lên đỉnh chợt vỗ lan can, lớn tiếng ngăn lại: “Ôi ôi ôi, làm gì vậy? Đừng bế, thả nàng để nàng tự đi. Ba mươi hai bậc thang này, nếu nàng đi được, … ít nhất sinh sớm hai canh giờ!”

Lục Hoàn Thành bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thả Yến Sâm xuống.

Hai chân Yến Sâm vừa chạm đất, lập tức cảm thấy đau nhức trong bụng càng trở nên dữ dội hơn, thai nhi tựa như kéo cả lục phủ ngũ tạng xuống đất, nháy mắt liền khai mở khung xương chậu.

Hắn hoảng loạn vô cùng, đỡ bụng liều mạng lắc đầu: “Ta không đi được… nàng sắp… đi ra…”

“Còn sớm, sao có thể đi ra nhanh như vậy?”

Vi thẩm cười hắn nhát gan, cười xong liền đổi giọng ôn hòa, tươi roi rói khuyên hắn: “Khuê nữ ngoan, thẩm tử thật không lừa ngươi, ngươi nhịn một chút, chịu qua đoạn thang này, đợt lát nữa uống trà xong là sinh con ra rồi, thế có phải hơn không!”

“..Được.”

Yến Sâm ngừng thở, khớp hàm phát ra tiếng động, đem trọng lượng toàn thân tựa lên Lục Hoàn Thành, gian nan leo lên lầu.

Đau bụng sinh đã trở nên dài dằng dặc mà gấp gáp, mỗi lần đủ mười hơi thở liền quay trở lại. Hai chân Yến Sâm yếu ớt, xương hông ê ẩm, được Lục Hoàn Thành đỡ đi mười hai bậc, gần như không chịu nổi.

Mồ hôi nóng lẫn nước mắt chảy xuống cằm, từng giọt đập lên bụng dưới. Hai hàng lông mi vương đầy mồ hôi, thấm vào cặp mắt xinh đẹp.

Đi đến bậc hai mươi mốt, Yến Sâm dột nhiên cả người cứng ngắc, níu lấy vạt áo Lục Hoàn Thành nói: “Hoàn Thành ngươi tin ta, nàng thật muống đi ra! Ta… ta không nhịn được, ngươi nhanh bế ta, nhanh…”

Lục Hoàn Thành vừa nghe hắn khóc lóc cầu xin, nào còn nhớ đợi Vi thẩm phân phó, một giây cũng không do dự, khom lưng ôm ngang người lên, cực nhanh phi lên lầu hai.

Vi thím đang lưu loát thu thập giường chiếu, gặp Lục Hoàn Thành ôm Yến Sâm đi vào, ngược lại không giận, trên mặt vẫn ha ha cười như cũ: “Khuê nữ gia đình phú quý, đều là nuông chiều từ bé, hai bước đường cũng không chịu đi. Thẩm tử vừa rồi nhắc nhở ngươi, là ngươi không nghe, lát nữa đau không chịu nổi, ngàn vạn lần đừng khóc kêu đau với thẩm tử.”

Nàng bày xong hai tầng đệm giường, để cho Lục Hoàn Thành thả Yến Sâm lên giường.

Lục Hoàn Thành nghe bên dưới truyền đến một thanh âm cổ quái, ụt ịt, ầm ỹ kì lạ, liền hỏi: “Có tiếng gì vậy?”

“Phía dưới à?” Vi thẩm suy nghĩ một chút, “Phía dưới là chuồng heo.”

Lục Hoàn Thành lập tức muốn ngất.

Nhà sàn Vi gia hai tầng, tầng trên là phòng ngủ, tầng dưới là chuồng heo, bởi vì nhà sàn cách âm không tốt, mỗi lần gió thổi cỏ lay dưới chuồng heo thì trên lầu đều nghe thấy, mũi heo chạm vào máng thức ăn, âm thanh vang dội cả nhà.

Mùi cũng không tính là quá nặng, chỉ là… mùi vị nhà quê có hơi dày đặc.

Lục Hoàn Thành xuất thân dòng dõi thư hương, Duẩn tiểu thư cũng là kim chi ngọc diệp, dù sao cũng không nên sinh ra ở nơi ô uế, nhưng bọn họ ăn nhờ ở đậu, không còn cách nào khác.

Lục Hoàn Thành thở dài một tiếng, buồn bã nghĩ thầm, nếu y có thể tính toán chu toàn, sẽ không khiến cho Yến Sâm giấu đau bụng sinh lên đường, lưu lạc tới nông nỗi này.

Bên này Yến Sâm đau đến há mồm thở dốc, một thân mồ hôi nóng ngột ngạt, bên kia Vi thẩm vẫn vui vẻ tán gẫu: “Ai nha, tiểu tử ngươi xem có phải rất đúng dịp? Lợn mẹ nhà ta hai ngày trước cũng vừa sinh, một ổ mười con, con nào cũng khỏe mạnh. Ta tự mình trông nom, toàn bộ đều sống sót! Theo ta thấy, thai này của lão bà ngươi, tám phần mười là có thể sinh!”

Tám phần mười… “chúc phúc” này có phải có chút hơi kẹo kiệt?

Ngực Lục Hoàn Thành có chút khó chịu, nhưng vẫn là bất tđộng thanh sắc kìm nén.

Có việc cầu người, phải nhìn mặt cư xử.

Trong lòng y mặc niệm ba lần.

Vi thẩm mặt tươi như hoa, lại đến trước mặt Yến Sâm thao thao bất tuyệt: “Khuê nữ, thím chưa thấy chuyện trùng hợp như vậy bao giờ! Ta sinh xong, heo liền sinh, heo sinh xong, ngươi liền sinh. Cái từ cát tường kia nói thế nào nhỉ – tam hỉ lâm môn! Trong nhà lập tức có thêm người, không phải là tam hỷ lâm môn sao!”

Duẩn tiểu thư ngây thơ còn chưa xuất thế, liền được liệt chung với đám heo con, bị Vi thẩm qua loa coi là “một loại”, ném vào chuồng heo hồng hồng xấu xí.

Yến Sâm khóc không ra nước mắt, đau bụng càng dữ dội.

Lục Hoàn Thành vội vàng ho khan hai cái, ám chỉ nàng dùng từ không thích đáng. Vi thẩm quay đầu nhìn y, đương nhiên không hiểu ý tứ, cho là y nóng nảy, liền tủm tỉm phân phó y cởi quần áo đồ dùng hàng ngày của Yến Sâm, lộ ra cái bụng tròn trịa trắng tuyết.

Vi thẩm nét mặt như than xoa nhẹ trên bụng một cái, khen xúc cảm không sai, sau đó vỗ đầu gối Yến Sâm, hào sảng nói: “Dạng hai chân ra, cho thẩm tử nhìn xem được mấy ngón tay rồi.”

Yến Sâm có ảo thuật của A Huyền hộ thân, không sợ lộ ra chân tướng, thế nhưng vì nam nữ khác biệt, trong lòng vẫn cảm thấy xấu hổ, không chịu mở rộng hai chân trước mặt nữ nhân. Vi thẩm thấy hắn xấu hổ ra vẻ ta đây, lập tức chống nạnh thành bình trà, giọng nói cũng nghiêm nghị: “Không dạng chân ra, ngươi định sinh thế nào? Bình thường đoan trang không sao, lúc này còn đoan trang cái nỗi gì! Dạng chân có bầu thì phải dạng chân sinh, nào, dang rộng ra!”

Yến Sâm hoảng sợ vội vàng lắc đầu, chỉ vào Lục Hoàn Thành nói:” Không được, ngươi để hắn đến xem, hắn biết nhìn… hắn…. ách ân!”

Người nhà họ Vi thân thủ nhanh nhẹn, thừa lúc hắn đau bụng sinh từng cơn không có sức chống cự, nhanh như chớp đẩy phanh hai đùi, sau đó đặt mông ngồi bên giường, lải nhải nói với hắn: “Khuê nữa, ngươi nghe thẩm tử nói, là lần đầu sinh con, trong lòng khó tránh căng thẳng, có chút động tĩnh đã cảm thấy hài tử muốn đi ra, kì thực còn kém xa vạn dặm. Thẩm tử có kinh nghiệm, giống như ngươi vậy, không cần nhìn đã biết…”

Nói rồi cực hào phóng nhìn giữa đùi Yến Sâm hai lần, rồi vỗ lấy ván giường, vui vẻ nói: “Ơ, thật sự lộ đầu à?”

Lục Hoàn Thành suýt nữa đạp nàng xuống.

Yến Sâm sâu sắc cảm thấy tính mạng mình khó giữ, thống khổ nói: “Thẩm tử…. ta xin ngươi…”

Xin ngươi đừng xằng bậy a!

Đây đúng là người là dao thớt, ta là thịt cá, đâm lao phải theo lao, mặc người định đoạt, dù là ai cũng không chịu nổi.

Vi thẩm khoan thai, bộ dáng không có việc gì, bình tĩnh mà sung sướng khen ngợi Lục Hoàn Thành: “Này con trai, ngươi đúng là thông minh, bế lão bà lên, nếu không đứa bé rơi xuống hồ, nháy mắt liền bị cá đớp, mò cũng không thấy!”

Lại trắng trợn khen ngợi Yến Sâm: “Khuê nữ thật lợi hại, sinh nhanh như vậy, hoàn toàn không giống lần đầu tiên!”

Lục Lâm bên cạnh vẫn bị nàng bỏ quên, khó trách có chút buồn bực, nói lầm bầm: “Sao có thể là lần đầu tiên? Ta đã lớn như vậy.”

“Ngươi là…” Vi thẩm quay đầu nhìn đứa nhỏ, quan sát chăm chú từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt ngạc nhiên, giống như lần đầu phát hiện hài tử này vậy, “Ngươi là đứa con đầu?”

“Đúng vậy.”

Lục Lâm bực bội gật đầu.

Vi thẩm ồm ồm tự hỏi một lát, khẩn cấp thay đổi phương pháp, móc từ tủ quần áo trong góc phòng một tấm vải bạc ném tới, nhét vào tay Yến Sâm, dặn hắn: “Khuê nữ, tấm vải này cực kì dai, không sợ đứt, ta chính là dựa vào nó sinh ra sáu đứa con. Ngươi lát nữa đau liền kéo nó dùng sức, nhiều nhất một lần, khẳng định thành công.

Lại xắn lên hai bên tay áo, giống như tư thế lâm trận chiến lớn: “Ngươi mặc sức sinh đi, ngàn vạn lần đừng sợ, thẩm tử kiếm cho ngươi một con cá lớn nấu canh. Cá trong hồ của chúng ta, là tốt nhất, bảo đảm ngươi uống xong có thể tiết sữa!”

Tiết… sữa?!

Yến Sâm sợ ngây người, giãy giụa hô: “Không cần!”

“Sao lại không?” Vi thẩm ấn hắn trở lại.

Yến Sâm càng luống cuống, hao tổn toàn lực đỡ thắt lưng ngồi lên: “Thẩm tử, bụng ta không đau nữa, có thể trở về xe ngựa sinh…”

“Xe ngựa nào có tốt bằng ở đây?”

Vi thẩm lại ấn hắn xuống dưới: “Còn khách khí với thẩm tử cái gì, thẩm tử cũng không ngại ngươi!”

Nàng ấn hơn mời hơi thở, mãi đến khi Yến Sâm lại một lần đau bụng sinh, không còn hơi sức nào phản kháng chỉ có thể buông tay ra.

Thu thập Yến Sâm xong, nàng lại vén tay áo lên càng cao, một cánh tay trắng như ngó sen liên tiếp vỗ lên vai Lục Hoàn Thành: “Lão bà sinh con, ngươi chỉ đứng nhìn như vậy không tốt lắm nhỉ? Nhanh, đi xuống lấy nước, lấy củi, lau mồ hôi, cho lão bà uống nước, giống như hầu hạ người vậy! Muốn ngồi không làm cha, trên đời nào có chuyện nào tốt đẹp như vậy!”

Lục Hoàn Thành từ nhỏ làm cậu ấm sống trong nhung lụa, áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há mồm, có bao giờ biết múc nước chẻ củi?

Yến Sâm muốn giữ y lại, lại bị bụng đau hành hạ một chữ cũng không thốt ra được, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lục Hoàn Thành bị Vi thẩm đuổi xuống dưới. Chốc lát sau, phía dưới lầu truyền đến một hồi loang choang liểng xiểng, theo đó là Vi thẩm phẫn nộ quở trách: “Xắn ống quần, xắn ống quần, không nhìn thấy ống quần ướt à! Ngươi múc nước hay rửa chân? Thùng, Xách thùng! Dây từng đâu? Thùng sắp chìm! Ôi ô ô, đừng nhảy hồ!”

Hài đồng phát ra một tiếng cười vang.

Lục lâm chạy nhào ra ngoài, ghé vào lan can, nổ lực vươn dài cổ nhìn xuống.

Yến Sâm một thân một mình nằm trên giường, nghe bên tai tiếng cá nhảy, heo ăn, thùng nước loảng xoảng, một lát sau dầu sôi đổ vào nồi, xẻng sắt leng keng bay lượn… vô cùng náo nhiệt.

Hắn vẫn giương cao cái bụng lớn, chịu đựng đau đớn như cắt thịt, chỉ cảm thấy tâm lực đều tiều tụy, sống không còn gì luyến tiếc.

Vi thẩm nhiều lần đảm bảo với Lục Hoàn Thành, nói thai thủy Yến Sâm chưa phá, trong chốc lát chưa thể sinh.

Lục Hoàn Thành một chút cũng không tin, qua quýt đun một nồi nước không nóng không lạnh bưng lên lầu, nửa đường sánh ra hơn nửa chậu. Y đá mở cửa phòng, nặng nề đặt chậu nước bên cửa sổ cho hả giận, không đợi mở miệng oán hận, Lục Lâm canh giữ bên mép giường liền kêu lên: “Cha Mộc Đầu, ngươi mau đến nhìn! Muội muội!”

(Raph: Tôi thề, cảnh đẻ này, tuyệt đối không phải là thứ nên để trẻ con nhìn thấy! Cứ gọi là kinh thế hãi tục ấy chứ nào có bình thường như Lục Lâm thế này!)

Lục Hoàn Thành kinh hãi, bước vọt tới bên giường nhìn, chỉ thấy đệm giường ướt đẫm một mảng, mà giữa hai chân Yến Sâm đang run rẩy… tòi ra non nửa đầu thai nhi.

Thai thủy chưa phá con mẹ ngươi!

Chốc lát chưa thể sinh con mẹ ngươi!

Lục Hoàn Thành hối hận tím cả ruột, ôm Yến Sâm vào trong ngực, hôn như điên lên vầng trán mướt mồ hôi.

Y gần như nhìn kĩ thảm trạng giữa hai chân Yến Sâm, chỗ kia vừa hẹp vừa mỏng, ngay cả mấy ngón thay đều miễn cưỡng, lúc này lại bị đầu hài tử như trái lê dội lên, phải đau đến bao nhiêu?

Yến Sâm vừa nhận qua một trận đau đớn, dựa vào trong ngực y mà yếu ớt hô hấp, áo trong ướt đẫm mồ hôi, đã chuyển màu thành trong suốt. Lục Hoàn Thành giúp hắn lau đi mồ hôi chỗ thái dương và cổ, nắm lấy một tay, mười ngón tay quấn quýt, phủ lên an ủi cái bụng ngọ nguậy không yên.

Y đau lòng nói: “A Sâm, lúc này còn đau không?”

Yến Sâm quá mệt mỏi, nhắm mắt lại gật đầu, một lần nữa thở gấp san đều hơi thở, mới nói: “Thẩm tử bảo ngươi đi nấu nước, ngươi liền thực sự đi đun nước… Ngươi sao…sao không đợi hài tử đầy tháng rồi hãy về a..”

Lục Hoàn Thành tự biết mình sai, áy náy vô cùng, liên tục hướng hắn nhận sai.

Một lát, Yến Sâm nhẹ nhàng thở dài, mở ra mí mắt nặng nề nhìn y thật sâu, nói: “Ngươi còn nợ ta một lần đó… Đừng quên… ngươi đã đáp ứng… lúc này phải ở bên ta lúc sinh, phải bồi thường ta…”

“Được, ta đáp ứng ngươi.”

Lục Hoàn Thành cúi đầu hôn lên bờ môi hắn, gợi ra một hơi thở ấm áp: “Ta chỉ ở đây, không đi đâu cả, cùng ngươi sinh con ra, một bước cũng không rời…”

Còn chưa nói xong, nắm ngón tay liền bị nắm chặt gắt gao.

“Nó, nó lại... A!”

Yến Sâm rời khỏi ngực y, cong nửa người lên, mỗi tấc thịt từ bả vai đến mắt cá chân đều kịch liệt run rẩy. Cái bụng mới mềm mại lập tức căng cứng, thậm chí vặn vẹo biến hình, không trở lại hình đáng tròn vo như cũ. Yến Sâm dùng hết sức lực toàn thân, hàm răng cắn môi. Giọt máu đỏ tươi ngưng trên bờ môi, ngay cả xương ngón tay Lục Hoàn Thành cũng đều bị nắm đến kẽo kẹt run rẩy, như muốn nứt ra.

Cái đầu nhỏ nhanh nhẹn lộ ra càng nhiều, đầu tiên là non nửa tấc, sau lại thêm nửa tấc.

Nó xả phanh xương chậu Yến Sâm, nỗ lực chui ra ngoài, giống như một gốc cây chui lên từ mặt đất, đội lên tuyết phủ trên măng, chồi non xanh biếc lay động, vội vã muốn nhìn nhân thế mới lạ.

Lục Hoàn Thành nhìn nó chăm chú, ánh mắt một khắc không rời, chỉ cảm thấy tim càng đập nhanh, mạnh mẽ, suýt nữa văng khỏi lồng ngực.

Mười hơi thở qua đi, đầu nhỏ tròn trịa kia đột nhiên rút về phân nửa, Yến Sâm tâm cùng lực kiệt, nặng nề ngã vào trong lòng Lục Hoàn Thành, toàn thân mềm như nước, thở phì phò gấp gáp rơi lệ, mặt và cổ vừa lau khô lại một lần nữa toát đầy mồ hôi.

Mà đứa nhỏ kia lại vững vàng vướng ở huyệt khẩu, một tấc cũng không động.

“A Sâm!”

Lục Hoàn Thành bấy giờ mới chính thức luống cuống.

Đau đớn nhiều lần, dài vô tận, mỗi lần đều rút hết thể lực còn sót lại chút ít của Yến Sâm. Nửa canh giờ trôi qua, tiểu nha đầu bướng bỉnh dây dưa vẫn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, xấu hổ e thẹn, chỉ chịu cho bọn hắn nhìn thấy một đoạn tóc máu ướt nhẹp.

Lục Hoàn Thành muốn trợ giúp, lại phát hiện ngoại trừ lau mồ hôi, đưa nước, nói vài câu an ủi không liên quan, y cái gì cũng không làm được, hài tử trong bụng Yến Sâm, đau khổ là Yến Sâm chịu, y làm cha ruột cho hài tử một nửa dòng máu, sốt ruột đến độ đầu toát đầy mồ hôi nóng.

Y nhìn bộ dáng Yến Sâm trằn trọc khóc khẽ, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, chỉ hận không thể lấy thân mình chịu thay hắn.

Một thai này có y làm bạn, đau đớn còn gian nan như vậy, mấy năm trước đây, Yến Sâm lẻ loi một mình tại tiểu viện nơi hoang vu cùng cốc sinh con, đến cùng đã trải qua dằn vặt thế nào mới sinh ra được Lục Lâm? Đằng đẵng mười mấy giờ, mỗi hơi thở đều đau đến tận xương cốt tâm can, khi đó, A Sâm có bao nhiêu hận y, lại có bao nhiêu nhớ y?

Lục Lâm bên cạnh chỉ ngây ngốc nhìn, nghĩ rằng Yến Sâm sắp chết, chốc lát không nhịn được, khóc nước mắt đầy mặt, thất thanh than vãn: “Ta không cần muội muội! Từ bỏ! Muội muội mau trở lại đi thôi, đi tìm nhà tốt bụng khác đầu thai thôi, sau này… sau này báo mộng cho ca ca, ca ca mang váy vóc trâm cài đi tìm ngươi…. ô ô ô…”

“…Khóc cái gì, muội muội bị dọa rồi đó.”

Yến sâm vươn tay, sờ mái tóc mềm mượt của Lục Lâm: “Con sắp làm ca ca rồi, hẳn là vui vẻ một chút, cười lên một cái?”

Lục lâm dừng nước mắt, liều mạng cười lên chốc lát, kết quả liền “Oa” một tiếng khóc thảm hại hơn.

Yến Sâm chính mình bật cười trước, ngước mắt nhìn về phía Lục Hoàn Thành, thấy y cũng nghiêm mặt nín thở bộ dáng khẩn trương, nhân tiện nói: “Ngươi cũng vậy, sắp có nữ nhi, còn nghiêm túc như vậy, không sợ dọa nàng sao? Vui vẻ lên chút, cười một cái?”

Lục Hoàn Thành không đành lòng nhìn Yến Sâm lúc này còn muốn bớt thời gian an ủi mình, lập tức giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng không tự nhiên chút nào.

Yến Sâm rất vui vẻ.

Hắn nhìn Lục Hoàn Thành cười, nghĩ thầm, chính mình nên tranh thủ chút khí lực mới được.

Yến Sâm hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu, hé miệng cắn vạt áo Lục Hoàn Thành, mười ngón tay nắm chặt hơn chút, hai chân mở rộng hơn, yên lặng chờ cơn đau sống không bằng chết kéo đến.

Lục Hoàn Thành tận mắt nhìn lông mày hắn nhíu thật chặt, hô hấp từng tiếng nặng nề, cuối cùng không kìm chế được, lại lần nữa nức nở khởi động thân thể, theo bản năng liều mạng dùng sức. Thân thể gầy gò bạo phát khí lực khiến cho Lục Hoàn Thành khiếp sợ. Phảng phất như hút hết cả sức lực yếu ớt lúc trước, lúc này ngưng tụ lại, chỉ qua mười hơi thở ngắn ngủi liền tiêu tán như không còn.

Một lần đau đớn cường liệt hơn so với trước, Yến Sâm gần như không khống chế được mà giãy dụa thân thể, thế nhưng trong lòng hắn lại bình tĩnh dị thường – Lục Hoàn Thành bên cạnh, Duẩn Nhi bên cạnh, hắn có thứ dựa vào, có thứ thuộc về, cho dù thiên đao vạn quả… hắn cũng chịu được.

Trong đau đớn bén nhọn khiến người ta cắn rách áo, cái đầu tròn vo của Tiểu Duẩn Nhi chui ra phân nửa, Yến Sâm buông khớp hàm, gọi lên thảm thiết: “Hoàn Thành!”

Lục Hoàn Thành hoàn toàn chưa chuẩn bị, nhưng trong nháy mắt nghe Yến Sâm gọi giúp đỡ, bản năng y liền biết mình nên làm như thế nào.

Y quỳ giữa hai chân Yến Sâm, dùng tay đỡ lấy đầu hài tử, thật cẩn thận kéo ra ngoài, đợi đầu hoàn toàn chui ra, y liền chống trên bụng Yến Sâm, một bên đẩy xuống một bên lớn tiếng nói: “A Sâm, còn thiếu chút xíu nữa!”

Hai gò má Yến Sâm đỏ lên, kiệt lực nghẹn một hơi cuối cùng, mới có thể đem bả vai hài tử rặn ra một tấc.

Lục Hoàn Thành nhanh tay nhanh mắt, trong lúc nàng rụt trở về liền kẹp lại nách kéo ra bên ngoài, đem Tiểu Duẩn Nhi không nghe lời lôi ra khỏi cơ thể Yến Sâm.

Lúc Duẩn tiểu thư phát ra tiếng khóc nỉ non đầu tiên, Vi thẩm vừa lúc đẩy cửa vào.

Nàng đứng ngoài cửa, bưng bát canh cá, nhấp miếng thịt cá tươi non, bị cảnh tượng xốc xếch trước mắt khiến cho không kịp phản ứng.

“Thế nào… sinh xong rồi?”

Bằng thời gian ninh một con cá?

Lục Hoàn Thành không biết nên khóc hay cười, bất đắc dĩ đáp: “Đúng vậy, sinh rồi.”

Tự lực cánh sinh, không cầu phật, không cầu thẩm.

Tiểu khuê nữ sơ sinh trong ngực y giãy dụa hoạt bát, hai cánh tay nhỏ ướt dầm dề, run lên một cái, đem chất lỏng đặc sánh lau lên quần áo gấm. Lục Hoàn Thành nhìn nàng chăm chú, ánh mắt vui vẻ, khóe môi không tự chủ cong lên, chỉ thấy đau khổ đều biến mất, vạn sự thỏa mãn, cơn tức trong lòng cuối cùng cũng tiêu tán.

Y ngây người như phỗng nhìn Vi thẩm cười cười, trêu chọc nói: “Khuê nữa tính tình nóng nảy, chưa cần hai lần đã chui ra rồi, không kịp đợi thẩm tự mình động thủ… Vi thẩm, nhà thẩm có kéo không?”

“Có có có! Sao lại không có! Vậy ta đi rửa sạch sẽ, phải thật nóng mới được!”

Vi thẩm vui mừng hoan hỉ, cái mông lắc một cái, ngân nga bài hát chạy bình bịch xuống lầu.

Một chén trà trôi qua, mỗi ngón chân em gái măng đều được rửa sạch đến thanh thanh sảng sảng. Động tác Vi thẩm nhanh nhẹn, xách hài tử gói vào mấy thước vải nhung hình hoa hồng lớn đầy tục diễm, bó lại thành mộ bọc, đưa vào trong lòng Yến Sâm.

Lục Lâm nhìn toàn bộ hành động như chó tìm thịt, muội muội bị ôm đến đâu nó liền cùng đi tới đó, nhón mũi chân giương mắt nhìn, mí mắt cũng không chớp một cái. Lúc này nó cuối cùng có thể ngồi bên giường, kích động khó nhịn đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội.

“Muội muội muội muội…. Ta là ca ca nha…”

Lục Lâm nhỏ giọng gọi nàng, đưa tay sờ lên gò má nàng, đầu ngón tay còn hơi run run, sao nàng lại nhỏ như vậy, mũi hồng, tóc đen, ánh trăng ngày mười lăm cũng không sáng bằng màu da của nàng, cây hoa nhài đầu xuân cũng không thơm bằng mùi hương của nàng. Tiểu nha đầu đạp đạp một cái chân, ngoác miệng ra khóc đến kinh thiên động địa, dọa cho cả đám heo chưa từng nhìn qua dưới lầu.

Lục Lâm nghĩ, nó rúc cục cũng có một muội muội.

Có một cây trúc xinh đẹp nhất, dễ thương nhất trên đường, cùng nó lớn lên.

Một ngày nào đó, tiểu muội muội của nó sẽ lớn lên, sẽ có một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại. Khi đó, nó sẽ đứng trước gương đồng, tay cầm lược bạc, tự mình chải lên hai búi tóc nho nhỏ, lại hái một nhành hoa khô cài lên cho nàng.

Nó nhất định phải là một ca ca tốt nhất trên đời.

Vào đêm hôm đó, treo chân lầu mỗi gia đình tại Lô Hoa Giản đều có một phần lễ vật nặng trịch – hai cây lụa mộc, một viên hồng hỉ đản, cộng thêm một thỏi bạc ròng thượng hạng.

Vi thẩm “có công đỡ đẻ”, còn được thêm một tráp ngọc trai sặc sỡ lóa mắt, cười đến không ngậm miệng lại được.

Lục Hoàn Thành ra tay hào phóng, nhân lúc tặng lễ vật thương lượng với nàng, nói phu nhân hậu sản thân thể yếu ớt, sữa rất ít, phiền nàng hỗ trợ cho bú. Vi thẩm không nói hai lời liền húp hết một nồi canh cá, đút cho Duẩn muội ăn no mười phần. Lục Hoàn Thành đón vào trong lòng, trực tiếp bị trớ sữa đầy cả áo.

Y nhìn chằm chằm trước ngực đầy mùi sữa thơm, thầm nghĩ, quả nhiên đúng là thẩm tử, mùi vị nguyên chất, hoàn toàṇ không đáng tin cậy.

Nhất định ngày mai phải đổi một vú em đáng tin.

Tiểu Duẩn muội ăn uống no đủ, lại nằm trong lòng Yến Sâm ngọt ngào ngủ say, thỉnh thoảng nhúc nhíc hai cái, động tác giống lúc xuất thế như đúc, còn yếu ớt nhào người xuống đất.

Bất đồng duy nhất chính là – nàng biết rụng ra lá cây.

Lá trúc mảnh mai, dài nửa tấc, xanh lẫn vàng, cực kì giống với mầm của lá trà xuân.

Yến Sâm gom chúng lại thành một đống thơm mát, quơ nhẹ, đưa cho Lục Hoàn Thành: “Lá non của nữ nhi, mang đi pha trà. Về sau đừng uống lá của ta, trúc lớn lá già, mùi hương không bằng ấu trúc.”

“Ai dám nói vậy?”

Lục Hoàn Thành kéo hắn qua, thân mật hôn lên gương mặt một cái, rỉ tai nói: “Lá trúc của A Sâm có tình ý bên trong, so với mật đường còn ngọt hơn, ta uống cả đời cũng không chán… nhất là trúc rơi trên giường, sao có thể so với hài tử?”

Yến Sâm nghe xong đỏ bừng hai tai, xấu hổ đáp lại, dưới đệm chăn hung hăng nhéo Lục Hoàn Thành một nhéo, sau đó không bằng lòng nhìn y một cái, chỉ tập trung ngắm tiểu nữ nhi bảo bối trong lòng.

Nàng giống hệt Lục Lâm, dáng vẻ giống Yến Sâm nhiều hơn, da trắng hồng, ngũ quan mềm mại động lòng người, tuy còn chưa nảy nở, cũng đã hiện ra vài phần dấu hiệu mĩ nhân bại hoại.

Yến Sâm vuốt ve tay nhỏ của nàng, nhíu mày than thở: “Hoàn Thành, chưa tới mười sáu năm nữa, bà mối đến cầu thân tụ tập…. ta sợ không nỡ gả nàng ra ngoài…”

Lục Hoàn Thành cười nói: “Ngươi không cần buồn phiền, đợi nàng đến tuổi cập kê, ta lấy phân nửa gia sản của mình cho nàng tuyển phu, bảo đảm nàng cả đời đều bên cạnh ngươi.’

Đương nhiên, mười sáu năm sau, Lục Hoàn Thành cũng không hề dùng đến một nửa gia sản.

Lục gia Đại tiểu thư đi nhầm đường, không biết nữ công, tám tuổi liền tết hai búi tóc nhỏ trấn thủ quầy hàng, tay đánh bàn tính thay đàn, bút lướt trên sổ sách thành sóng, khéo ăn khéo nói, lưỡi kết hoa sen, vừa đến tuổi cập kê liền trở thành nữ ma đầu trong giới, oai phong một cõi trong thành Lãng Châu, đem đồ cưới tích đầu bồn đầy bát.

Đều là chuyện sau này.

Hoàn phiên ngoại 2