<!---->Sau khi phá được Hổ Lao Quan, tất cả các chư hầu đều tiến vào trong.
Chờ toàn bộ các lộ chư hầu đến đông đủ, Viên Thiệu lập tức triệu tập toàn bộ vào bàn bạc mọi chuyện.
Hổ Lao Quan, phòng nghị sự.
Viên Thiệu ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, hai bên trái phải là các chư hầu ngồi theo hai hàng ghế.
Nhìn các chư hầu mặt đầy sự kính ngưỡng và kinh ngạc, Viên Thiệu cảm thấy lâng lâng, càng thêm đắc ý. Lúc Viên Thiệu, Tào Tháo, Công Tôn Toản, Tôn Kiên xuất binh, mấy chư hầu này đều biết bốn người dẫn binh lính cường công Hổ Lao Quan, nhưng không có một người nào đi theo, tất cả đều nghĩ trong đêm tối không nên xuất chiến, bảo tồn thực lực mới là chính đạo.
Nhưng mà, trong một đêm đó, Hổ Lao Quan lại bị dẹp tan.
Chuyện này làm cho các lộ chư hầu vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hiểu Hổ Lao Quan giống như con nhím mà sao lại không chịu nổi kích.
Viên Thiệu mỉm cười, mân miệng, bỗng dưng nói: “Các vị, hôm nay triệu tập mọi người đến đây, thứ nhất là vì phong thưởng chư hầu đoạt được Hổ Lao Quan, nhất là Hán Trung Thái Thú Vương Xán một mình mạo hiểm, lập nên công lao hiển hách. Thứ hai là muốn cùng mọi người thương nghị một phen, thảo luận xem sau khi chiếm lĩnh Hổ Lao Quan, chúng ta nên làm như thế nào? Nên tiến tới Lạc Dương, hay là ở lại Hổ Lao Quan, hành sự theo hoàn cảnh.”
Viên Thuật nghe vậy, cau mày nhìn Vương Xán một cái, hỏi: “Minh Chủ, Vương Xán có công lao gì? Tấn công Hổ Lao Quan không phải Minh Chủ, Tào Mạnh Đức, Tôn Thái Thú, Công Tôn tướng quân sao? Như thế nào lại xuất hiện Vương Xán, đã nhiều ngày rồi cũng chưa thấy Vương Xán đi ra khỏi quân doanh, hắn sao lại có quan hệ với việc công phá Hổ Lao Quan chứ?”
Viên Thiệu cười ha ha, nói: “Một mình mạo hiểm, dẫn binh lính Phá Quân Doanh dưới trướng lẻn vào Hổ Lao Quan, mở ra đại môn của Hổ Lao Quan, cái này chẳng lẽ không phải là công lớn? Nếu không có hắn, chỉ sợ ta và các vị vẫn còn ở bên ngoài Hổ Lao Quan, chau mày lo lắng không biết như thế nào mới đánh hạ được nó.”
Viên Thuật nghe vậy, liền im lặng không nói.
Hắn nghĩ Vương Xán vẫn ở trong doanh trại, lại không ngờ Vương Xán có thể lẻn vào Hổ Lao Quan.
Khi nhìn về phía Vương Xán, trong mắt Viên Thuật nhiều hơn một tia sắc thái, ánh mắt có chút phức tạp.
Vương Xán một mình lẻn vào Hổ Lao Quan, một mình mạo hiểm, không đủ can đảm là không thể làm được. Không đề cập tới ân oán của Viên Thuật và Vương Xán, chỉ bằng việc này đã đủ để Viên Thuật khâm phục Vương Xán.
Viên Thiệu thấy Viên Thuật không nói nữa, nói tiếp: “Tốt lắm, nếu mọi người đều không phản đối, ta liền chấp hành quyền lợi của Minh Chủ, có công tất thưởng, có tội tất phạt. Hán Trung Thái Thú Vương Xán lập công lớn, phải thưởng! Ta phong Hán Trung Thái Thú Vương Xán làm Bình Tây Tướng Quân, Nam Trịnh Hầu, các vị có ý kiến gì không?”
Viên Thuật nghe xong, thân thể run rẩy, nhưng không nói gì cả.
Người có thù oán với Vương Xán như Viên Thuật cũng không có ý kiến, Lưu Bị đương nhiên không có tư cách.
Tuy tình huống là như thế, nhưng Lưu Bị vẫn đứng dậy, thi lễ với Viên Thiệu, nói: “Minh Chủ, chức vị quan viên triều đình cực kỳ quan trọng, là do hoàng mệnh sắc phong, Minh Chủ tuy rằng thống soái các lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, nhưng dễ dàng đạt được tước vị như thế, vừa không theo luật pháp, vừa có chút không ổn lắm!”
Là người dưới trướng Công Tôn Toản, Lưu Bị lại không được tham gia tấn công Hổ Lao Quan, trong lòng hắn có chút oán hận.
Nếu Công Tôn Toản báo cho Lưu Bị, thì Lưu Bị cũng giành được công huân.
Nhưng Công Tôn Toản lại chỉ huy Bạch Mã Nghĩa Tòng dưới trướng xuất chiến, đem Lưu Bị đặt sang tại một bên.
Tình huống như vậy, Lưu Bị tất nhiên muốn đứng ra phản đối, nhất là việc phong Vương Xán làm Bình Tây Tướng Quân, Lưu Bị càng thêm đỏ mắt.
Vương Xán liếc Lưu Bị một cái, trong lòng cười thầm Lưu Bị làm điều thừa, bất quá Vương Xán lại mượn gió đẩy thuyền, đứng ra nói: “Minh Chủ, Lưu Huyền Đức nói đúng, Vương Xán sao có thể được phong làm Bình Tây Tướng Quân, Nam Trịnh Hầu, xin tướng quân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”
Viên Thiệu khoát tay, ý bảo Vương Xán ngừng nói.
Nhìn Lưu Bị, Viên Thiệu hỏi: “Ngươi là Lưu Bị, Lưu Huyền Đức?”
Lưu Bị nói: “Minh Chủ, mạt tướng chính là Lưu Huyền Đức.”
Viên Thiệu hừ lạnh một tiếng, nói: “Mạnh Đức phát biểu hịch văn, thông cáo thiên hạ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, chính là đại nghĩa chi sư. Nay đại tướng Lý Giác đánh bại Đổng Trác, vì sao không thể sắc phong quan viên chức vị? Tuy ta lấy thân phận Minh Chủ ban phát mệnh lệnh, không đúng theo pháp luật, nhưng mà chuyện gấp thì phải tùy cơ ứng biến, sau khi đánh bại Đổng Trác, ta tự nhiên sẽ xin Hoàng Thượng định đoạt, nhưng mà hiện tại cần phải làm quân tâm phấn chấn, cổ vũ toàn quân anh dũng đi tới, sao có thể không phong hầu bái tướng chứ? Ngươi không thông quân sự, nhanh lui ra, nếu không đừng trách bổn Minh Chủ đem ngươi đánh ra khỏi phòng nghị sự.”
“Rõ!”
Lưu Bị tự làm mất mặt, xấu hổ lui về phía sau Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản híp mắt lại, coi như không thấy Lưu Bị, đem Lưu Bị xem như không khí.
Viên Thiệu quát lui Lưu Bị, rồi dùng lời nhỏ nhẹ nói: “Vương Xãn, ngươi vất vả lập được công lao to lớn, hoàn toàn có thể nhận chức quan này, ngươi có bằng lòng theo lệnh bổn Minh Chủ, Làm Bình Tây Tướng Quân, Nam Trịnh Hầu không?”
Lúc này, Vương Xán cũng không có lý do cự tuyệt.
Vương Xán đứng ra, hướng về Viên Thiệu chắp tay, bái tạ nói: “Vương Xán đa tạ Minh Chủ, sau này nhất định không ngừng cố gắng, vì tấn công Đổng Trác cống hiến ra lực lượng của mình.”
Nam Trịnh Hầu, bất quá là một Huyện Hầu, chỉ là danh hiệu mà thôi.
Mà Bình Tây Tướng Quân thì khác, đây là tướng quân có được thực quyền, nắm giữ quyền lợi chinh phạt bình định.
Triều đình thường thiết lập Đại tướng quân, Phiêu Kỵ Tướng Quân, Xa Kỵ Tướng Quân, Vệ Tướng Quân, Chinh [Đông Nam Tây Bắc] Tướng Quân, Trấn [Đông Nam Tây Bắc] Tướng Quân, An [Đông Nam Tây Bắc] Tướng Quân, Bình [Đông Nam Tây Bắc] Tướng Quân, Tiền Tướng Quân, Hậu Tướng Quân, Tả Tướng Quân và Hữu Tướng Quân các thứ.
Đồng thời, Phiêu, Xa, Vệ và Chinh, Trấn tướng quân là những người có tư cách trở thành Đại tướng quân.
Như Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Vệ Đại Tướng Quân, Chinh Bắc Đại Tướng Quân, Trấn Tây Đại Tướng Quân.
Những chức vị này nắm quyền chinh phạt bình định, Bình Tây Tướng Quân là nhỏ nhất, nhưng cũng là có thực quyền.Vương Xán là Hán Trung Thái Thú, được sắc phong làm Bình Tây Tướng Quân, còn có quyền lợi thảo phạt bốn phương, cũng có thể khai cương thác thổ (mở mang biên giới, mở rộng đai).
Không đề cập tới Vương Xán vui sướng như thế nào, ánh mắt Viên Thiệu nhìn về phía Tào Tháo, nói: “Tào Mạnh Đức công huân lớn lao, phong làm Phấn Vũ Tướng Quân.”
Tào Tháo đứng ra, bái tạ nói: “Đa tạ Minh Chủ!”
Viên Thiệu hài lòng gật gật đầu, nhìn về phía Tôn Kiên, nói: “Tôn Văn Thai dũng mãnh cương liệt, phong làm Phấn Uy Tướng Quân!”
Viên Thiệu lại nhìn về phía Công Tôn Toản, nói: “Công Tôn Toản trung nghĩa quyết đoán, phong làm Dương Uy Tướng Quân!”
“Đa tạ Minh Chủ!”
Công Tôn Toản cũng cao hứng vô cùng, bái tạ Viên Thiệu.
Viên Thiệu đem những người tham gia thảo phạt Đổng Trác sắc phong xong, mới ngừng lại. Vương Xán, Tào Tháo, Công Tôn Toản, Tôn Kiên đều có công lao, tự nhiên là được phong thưởng.
Vương Xán ngồi ở trên ghế, mắt híp lại, trong lòng nghiền ngẫm ý tứ của Viên Thiệu.
Viên Thiệu tuy là Minh Chủ, chức quan hiện tại cũng là Bột Hải Thái Thú, mấy người Vương Xán đều đã thăng quan, Viên Thiệu sao có thể không thăng quan! Nghĩ tới điểm này, Vương Xán đứng ra nói: “Minh Chủ thống soái đại quân thảo phạt Đổng Trác, bày mưu nghĩ kế, chỉ huy đại quân, công huân lớn lao, Vương Xán cả gan xin Minh Chủ tự mình phong hào.”
Viên Thiệu lắc đầu, nói: “Ta là Minh Chủ chư hầu, sao có thể tự phong hầu cho mình, không được, không được!”
Viên Thiệu tuy rằng cự tuyệt, nhưng mà trong đôi mắt lại lóe ra thần sắc vui sướng.
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Vương Xán, Viên Thiệu trong lòng âm thầm đoán: Vẫn là Vương Xán biết suy nghĩ, bánh ít đi, bánh quy lại, hắn phong Vương Xán làm Bình Tây Tướng Quân, Nam Trịnh Hầu, Vương Xán lập tức quay lại hồi báo hắn, kiến nghị hắn tự phong tước vị, người như vậy, đúng là một người tốt!
Tào Tháo tâm tư nhạy bén, cũng hiểu ý của Viên Thiệu.
Viên Thiệu gia phong cho bốn người, thì hắn khẳng định cũng muốn thăng quan tiến chức.
Vì vậy, Tào Tháo cũng đứng ra nói: “Minh Chủ, Vương Xán nói có lý, thỉnh Minh Chủ tự phong hào!”
“Thỉnh Minh Chủ tự phong hào!”
Công Tôn Toản, Tôn Kiên đều được Viên Thiệu gia phong, Vương Xán, Tào Tháo đều đứng ra, hai người không có khả năng đứng ở một bên xem kịch, cũng quyết đoán đứng ra thỉnh Viên Thiệu tự phong hào.