Tay Súng Bắn Tỉa Lạc Về Thời Tam Quốc

Chương 192: Xin Minh Chủ tự phong hào



<!---->“Xin Minh Chủ tự phong hào!”

“Xin Minh Chủ tự phong hào!”

Những chư hầu khác thấy đám người Tào Tháo, Vương Xán đề xuất, tất cả cũng rối rít đứng ra xin Viên Thiệu tự thăng quan cho mình. Đấy cũng là hành động bất đắc dĩ, các lộ chư hầu cũng là hạng người tâm tư giảo hoạt, làm sao có thể không nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Viên Thiệu. Viên Thiệu chậm chạp không chịu đồng ý, chính là để cho tất cả mọi người lên tiếng, làm cho hắn danh chánh ngôn thuận thăng quan tiến tước. Lấy lùi làm tiến! Viên Thiệu rất am hiểu đạo lý này.

Vương Xán đứng ở một bên, nhìn sự đắc ý trong mắt Viên Thiệu, trong long âm thầm tính toán. Đốt lương thảo của quân Tây Lương thì thật là đáng tiếc, nếu binh lực của Vương Xán nhiều một ít, nhất định có thể đem tất cả lương thảo chuyển đi, hơn nữa Vương Xán còn phạm vào một sai lầm. Những binh sĩ khác thì không thể tiếp nhận, nhưng quân Tây Lương lại có thể nhận vào. Nếu sau khi giết chết Lý Mạch, lấy Lý Mạch lập uy, đem năm tram binh lính vận lương thảo thu vào dưới trướng, thì có thể thuận lợi chuyển đi tất cả lương thảo, mà không phải bất đắc dĩ đốt bỏ.

Trải qua chuyện này, trong long Vương Xán đã xuất hiện một cái tâm tư, tám tram binh lính đúng là quá ít, nhất định phải mở rộng binh lính, gia tăng thực lực, vậy thì có thể đánh bại quân Tây Lương, sau đó thu phục bọn chúng. Ánh mắt Viên Thiệu thâm trầm, hít sâu một cái nói: “Viên thiệu có tài đức gì, được các vị ủy thác vị trí minh chủ. Nay các vị lại để cho Viên Thiệu tự phong hào, trong long Viên Thiệu vừa mừng, vừa cảm thấy trên bả vai gánh them trọng trách trầm trọng, Đổng Trác chiếm lấy quyền lực triều đình, ngược đãi dân chúng, trong mắt không có hoàng thượng, kẻ bất trung bất nghĩa như thế, Viên Thiệu nhất định phải chiến đấu tới cùng.

Từ hôm nay trở đi, bổn Minh Chủ là Xa Kỵ tướng quân, thống soái đại quân, chinh phạt Đổng Trác!”. Đường đường chánh chánh đảm nhiệm Xa Kỵ tướng quân, trong long Viên Thiệu rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Hắn chuyển đề tài, khoát tay nói: “Các vị mời ngồi!” “Đa tạ Minh Chủ!” Các lộ chư hầu được Viên Thiệu ra lệnh, rối rít lui về ghế ngồi. Viên Thiệu ho nhẹ hai tiếng, nói: “Phong thưởng người có công là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai là về chinh phạt Đổng Trác, trong long các vị có ý kiến gì không, cứ việc nói ra, ta sẽ tiếp thu ý kiến của mọi người, nên dẫn binh vào Lạc Dương, hay là đóng quân ở Hổ Lao Quan”.

Thanh âm của Viên Thiệu rơi xuống, Viên Thuật lập tức đứng ra nói: “Minh Chủ, Lạc Dương gần trong gang tấc, còn có cái gì phải suy nghĩ, lập tức dẫn binh vào Lạc Dương, giết chết Đổng Trác, chỉnh đốn triều cương!”. Đến loại trình độ này, Viện Thuật cũng đã rất gấp gáp. Bất kể như thế nào, hắn cũng là một trong các chư hầu, sau khi đánh bại Đổng Trác, Viên Thuật cũng có thể được phong thưởng.

Duyện Châu Thứ Sử Lưu Đại thần sắc nghiêm túc, đứng ra nói: “Minh Chủ, Viên Công Lộ nói rất có đạo lý, chư hầu đại quân dẫn binh vào Lạc Dương, chinh phạt Đổng Trác mới là chánh đạo, dừng lại ở Hổ Lao quan, vừa lãng phí thời gian, vừa tiêu hao lương thảo, thật sự không thích hợp!”. Liên tục hai người đề nghị đánh tới Lạc Dương, nhưng trên mặt Viên Thiệu không lộ ra chút thần sắc vui mừng nào. Không buồn không vui, không sợ hãi, không có bất kỳ ba động nào, tình hình như vậy để cho những chư hầu khác suy nghĩ không ngừng, không rõ là Viên Thiệu có ý gì?

Vương Xán ngồi ở phía dưới Tào Tháo, đánh giá Viên Thiệu, cũng không hiểu ý nghĩ trong long Viên Thiệu. Trong diễn nghĩa, Đổng Trác mang theo hoàng đế, lương thảo, lục soát tài phú ở Lạc Dương, đem tiền tài chạy trốn tới Trường An, Viên Thiệu cũng chưa tiếp tục truy kích. Mà hiện tại đại quân đã tới Hồ Lao Quan, vẫn không có tấn công Lạc Dương, theo lý thuyết Viên Thiệu không thể nào lưu lại ở Hổ Lao quan vào lúc này, nhưng Viên Thuật, Lưu Đại hai người nói lời đề nghị, Viên Thiệu lại không động tâm một chút nào, tình hình như vậy để cho Vương Xán có chút nghi ngờ, không rõ trong hồ lô Viên Thiệu chứa thuốc gì. Đang lúc Vương Xán trầm tư, Khổng Dung đứng dậy.

Viên Thiệu thấy vậy, trong mắt mang theo vẻ chờ mong, cười hỏi: “Khổng Thái Thú có cao kiến gì?”. Khổng Dung hắng giọng nói: “Minh Chủ, ý kiến của Khổng Dung là kính xin Minh Chủ tạm thời ở lại Hổ Lao Quan, đợi Lạc Dương truyền ra tin tức Đổng Trác muốn làm cái gì, thì mới quyết định có tấn công Lạc Dương hay không”. Viên Thiệu mắt mang vẻ vui mừng, hỏi ngược lại: “Khổng Thái Thú, đây là vì sao?”. Khổng Dung nói: “ Minh Chủ, Đổng Trác đóng quân ở Lạc Dương, dưới trướng có ba ngàn Phi Hùng Quân, lại có Tây Lương Quân, hơn nữa hoàng thượng cùng với văn võ bá quan đề ở trong tay Đổng Trác, nếu cường công Lạc Dương, ép Đổng Trác chó cùng rứt giậu, đối với văn võ bá quan và hoàng thượng sẽ vô cùng bất lợi. vì vậy, Khổng Dung đề nghị Minh Chủ lấy đại cục làm trọng, đại quân tạm thời ở lại Hổ Lao Quan, đợi tin tức của Đổng Trác truyền về, rồi mới quyết định nên làm gì nữa?”. Viên Thiệu gật đầu nói: “ Khổng Thái Thú nói như vậy, rất không sai!”.

Khổng Dung được Viên Thiệu tán dương, vui vẻ trở lại ngồi vào ghế, đợi Viên Thiệu quyết định. Nhưng Viên Thiệu không trực tiếp hạ lệnh, mà ánh mắt dừng ở trên người Tào Tháo, hỏi: “Mạnh Đức, ngươi có ý kiến gì không?”. Tào Tháo trong long đắng nghét, còn phải hỏi sao? Còn không phải là Viên Thiệu quyết định sao. Song, Viên Thiệu hỏi Tào Tháo đại quân có nên ở lại Hổ Lao quan hay không, rõ rang là ám hiệu Tào Tháo, để cho Tào Tháo đứng ra phối hợp Viên Thiệu.

Trong lòng Tào Tháo cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, dựa theo ý nghĩ của Tào Tháo, nhất định là để đại quân nghỉ ngơi và hồi phục nửa ngày, sau đó lập tức lên đường đi tới Lạc Dương, ép Đổng Trác quyết chiến, trừ đi quốc tặc. Nhưng ý Viên Thiệu, lại không muốn rời khỏi Hổ Lao quan. Suy nghĩ chốc lát, trong lòng Tào Tháo nảy sinh ác độc, nói: “Minh Chủ, lấy ý của Tào Tháo, chúng ta tấn công Lạc Dương là thỏa đáng”. Trên mặt Viên Thiệu trong nháy mắt hiện lên một tai lãnh ý, lại hứng thú hỏi: “Mạnh Đúc, nói cách nhìn của ngươi một chút?”

Tào Tháo trong lòng không vui, nhưng vẫn nói: “Minh Chủ, đại quân phá được Hổ Lao quan, tinh thần vô cùng mạnh mẽ. Lúc này là cơ hội rất tốt để tấn công Lạc Dương, chém giết Đổng Trác. Theo ý kiến của Tào Tháo, đại quân nghỉ ngơi và hồi phục rồi lập tức chạy thẳng tới Lạc Dương, khẳng định có thể đánh cho Đổng Trác trở tay không kịp. Hơn nữa trong triều đình lại có rất nhiều quan viên trung nghĩa nhân đức, Minh Chủ suất lĩnh đại quân đi trước, triều đình quan viên cũng sẽ giúp Minh Chủ một tay.” Viên Thiệu nói: “Mạnh Đức nói có lý!”

Dừng một chút, Viên Thiệu giống như lại nghĩ tới một vấn đề khác, hỏi: “Mạnh Đức, mặt dù rới Hổ Lao quan, chạy thẳng tới Lạc Dương là một chuyện tốt nhưng nếu Đổng Trác chó cùng rứt giậu, lấy hoàng thượng và quan lại triều đình làm con tin, Mạnh Đức cảm thấy nên làm như thế nào?” “Cái này, cái này…” Trong lúc nhất thời, Tào Tháo có chút ấp úng nói không rõ ràng.

Dù sao lời nói của Viên Thiệu quá nặng, nếu dựa theo cách nói của Viên Thiệu, Đổng Trác giết hoàng đế, sẽ thành quần long vô chủ. Đổng Trác lá gan rất lớn, giết Thiếu Đế, độc chết Hà Thái Hậu, cung đình chỉ còn lại một Hán Hiến Đế. Nếu chọc Đổng Trác nóng nảy, Đổng Trác nhất định sẽ bắt hoàng đế làm con tin, hơn nữa Viên Thiệu đã biết được một việc, thúc phụ Viên Hòe của hắn vị Đổng Trác xử tử, dung để giết gà dọa khỉ. Vì vậy, Tào Tháo cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Ánh mắt Viên Thiệu chuyển hướng sang Vương Xán, hỏi: “Vi Tiên, đại quân ở lại Hổ Lao quan? Hay là đánh thẳng tới Lạc Dương? Mọi người tranh luận không nghỉ, Vi Tiên có ý kiến gì không?” Vương Xán nghe lời Viên Thiệu… trong lòng đã xác định Viên Thiệu muốn lưu lại Hổ Lao quan. Nghĩ tới đây, Vương Xán nói: “Vương Xán cho là Minh Chủ, Khổng Bắc Hải nói rất có lý, Đổng Trác tàn bạo bất nhân, hung hang bá đạo, nếu đại quân ép tới, Đổng Trác rất có thể làm ra hành động điên cuồng, đến lúc đó hoàng thượng và các quan lại triều định sẽ vô cùng nguy hiểm.

Vì vậy Vương Xán đề nghị đại quân ở lại Hổ Lao quan, chờ động tĩnh của Đổng Trác. Đợi sau khi Đổng Trác có động tá, thì mới hành động tương ứng”. Viên Thiệu hài lòng gật đầu, đây mới là điều hắn cần. Thật ra thì, ý nghĩ trong lòng Viên Thiệu không chỉ như thế. Đổng Trác Tây Lương quân bị đánh cho tan đàn xẻ nghé, chật vật không chịu nổi. Nếu thời điểm Tây Lương quân chạy trốn trở về Lạc Dương, Đổng Trác biết rõ mọi chuyện từ đều đến cuối, vừa nhìn thất bộ dạng Lý Giác, Quách Tỷ, nổi giận vung một đao chém chết hoàng đế, thì Viên Thiệu sẽ càng vui mừng, quần long vô chủ, Viên Thiệu có thể trang thủ lợi ích trong đó.

Nếu hoàng đế bị Đổng Trác giết chết, Viên Thiệu cũng có quyền lên ngôi. Dưới tình huống như vậy, Viên Thiệu đánh bại Đổng Trác, mọi chuyện sẽ càng them hoàn mỹ. Cho dù giết không chết hoàng đế, Đổng Trác giết mấy trọng thần của triều đình cũng tốt, như vậy sẽ tiện cho Viên Thiệu đánh bại Đổng Trác, nắm triều chính trong tay, giảm bới kẻ thù chính trị.
— QUẢNG CÁO —