Buổi tối, trong ánh nến mập mờ, ta và Lâm An Đình xấu hổ cùng ngồi trên giường.
Lại nói, đây là lần đầu tiên ta nhìn hắn gần và kỹ như vậy.
Tuy hai chúng ta là phu thê, nhưng còn chưa viên phòng hắn đã ra ngoài đánh giặc, hơn nữa trước đó cũng chưa từng có tiếp xúc, hiện tại nhìn kỹ quả nhiên không hổ là nam chính trong sách, ngoại hình xác thật không hề thua kém bất cứ ai.
Ta cầm lòng không đậu hít hít nước miếng.
Bỗng nhiên ta ý thức được tình hình hiện tại, lập tức hoàn hồn, đêm đại hôn chưa xong hắn đã phải đi rồi, giờ hắn quay về, có phải nên làm chuyện trước đó chưa hoàn thành hay không…
Dường như hắn cũng suy nghĩ đến chuyện này, chợt hắn mở miệng: “Lúc trước đột ngột nhận chiếu chỉ lãnh binh xuất chinh, làm nương tử phải ấm ức, hiện tại ta đã trở về, nhất định sẽ không để nàng chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào nữa.”
Giọng điệu hắn lúc nói mấy lời này có hơi mất tự nhiên, hắn không dám nhìn thẳng ta, ta liếc nhìn hắn một cái, úi chà, đỏ mặt kìa.
“Vậy, chúng ta…” Hắn ngập ngừng, ánh mắt mông lung, ấp úng nói không nên lời cái gì đó.
“Đi ngủ?” Ta giúp hắn bổ sung nửa câu sau.
Lòng thầm nghĩ, nam chính đơn thuần hiền lành thế này, làm ta có chút cảm giác tội lỗi.
“Ừ.” Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Ta khoát tay, ý bảo hắn chờ một lát.
Không sai, ta muốn ngửa bài.
“Nói ngươi biết, thật ra ta không phải Khương Kỳ. Ta là…”
Trên giường, dưới ánh nến mờ ảo, ta ngồi xếp bằng, hắn cũng ngồi xếp bằng, ta lẳng lặng giải thích đầu đuôi cho hắn.
“… Thực ra ta là người xuyên đến đây, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?” Ta nhìn hắn có chút mong chờ.
Hắn yên lặng một lát, bỗng nhiên xuống giường mang giày vào, đi ra mở cửa, kêu tên nha hoàn Thúy nhi của ta.
Ta: “……”
Cái tên này, không phải là tức giận muốn bỏ đi đấy chứ? Nhưng mà hắn kêu Thúy nhi làm gì?
Ta ló đầu ra xem, chỉ thấy hắn đứng ở cạnh cửa lẩm bẩm lầm bầm gì đó với Thúy nhi, không rõ là nói cái gì, ta đang đắn đo có nên dứt khoát xuống giường hỏi cho rõ hay không, đã thấy hắn đóng cửa quay trở lại.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ta, hắn lần nửa cởi giày lên giường. Bỗng nhiên hắn kéo tay của ta thở dài nói: “Nương tử, dù đầu óc nàng có bệnh hay bị ngốc, chúng ta cũng đã thành thân rồi, nàng mãi mãi là thê tử của Lâm An Đình này… nào, đi ngủ thôi.”
Vừa dứt lời, ta lập tức bị hắn đẩy ngã, trong cơn kinh hoàng đầu ta vẫn đang suy nghĩ lời hắn vừa nói.
Nghĩ thông rồi ta lại tức giận, vươn tay đánh sau lưng hắn hai cái.
Đầu óc ngươi mới có bệnh đó!
Chỉ là kế đó ta đã bị hắn nhấn chìm, không thể đánh tiếp được nữa.