Bùi Túc phân tích đề giúp cậu rồi, liền cho cậu một bài tổng kết những điểm kiến thức căn bản, viết tay, môn nào cũng có.
Hà Liêu Tinh ôm bài kiến thức căn bản đọc đến hơn nửa đêm, xong lại đọc đề Bùi Túc cho cậu.
Sau đó Hà Liêu Tinh không nhớ rõ mình ngủ thế nào, chỉ nhớ đã mơ nhiều giấc, hỗn loạn khó hiểu, có rất nhiều mảnh vỡ hình ảnh không rõ ràng, như là một cái truyền hình trắng đen cũ kỹ.
Cảnh tượng rõ ràng duy nhất là dưới bầu trời đầy sao, cậu bị áp lên cây, bị người trước mặt ôm, răng nhọn từng chút một cắn lên tuyến thể của cậu.
Chất dẫn dụ lan tràn.
Là cái ký hiệu lâm thời rất lâu trước kia đã mơ thấy.
...
Sáng hôm sau, Thái Văn ở phòng kí túc bên cạnh tiện tay đến gõ cửa phòng Bùi Túc, muốn cùng y ra nhà ăn, thuận tiện hỏi y mấy vấn đề.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi thi tháng, từ năm nhất cao trung đến năm ba cao trung tất cả đều tham gia thi, không khí căng thẳng tràn ngập mọi góc vườn trường, có thể nói là một mảnh tiêu điều.
Thái Văn ở cách vách Bùi Túc, biết rất rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi của y, cậu ta biết mỗi ngày Bùi Túc đúng sáu giờ rưỡi rời giường, sau đó sẽ bước vào lớp học trong năm phút đồng hồ cuối cùng, một tháng tới nay, cơ bản là không có ngoại lệ nào.
Thái Văn mang theo tâm tình ước ao và mong đợi, canh ở ngoài cửa phòng Bùi Túc, mòn mỏi ngóng trông [1], chờ y đi ra.
[1]Nguyên văn: 翘首以盼, Hán Việt: "kiều thủ dĩ phán", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ vươn cổ chờ đợi một việc gì, người nào, nhất là người thân, bạn bè đã lâu không gặp, xuất xừ từ "Trung thu vọng nguyệt trình chư hữu" – nguồn Baidu
Cậu ta xem đồng hồ, sáu giờ hai mươi đến đấy, đợi mười phút, lúc đã sắp nhìn đến mức tạo thành một cái lỗ xuyên qua cửa, cửa phòng Bùi Túc vẫn lặng lẽ, không có tiếng động gì.
Thái Văn còn tưởng là mình hoa mắt hoặc là đồng hồ đeo tay có vấn đề —— dù sao thì Bùi Túc người này giống như là một cái máy, quan niệm về thời gian mạnh đến mức đáng sợ, một tháng qua, xê xích về thời gian thức dậy và đi nghỉ chưa từng vượt quá một phút.
Nhưng một phút trôi qua, năm phút cũng đã trôi qua, phòng ký túc của Bùi Túc vẫn hết sức yên tĩnh.
Thái Văn nhìn cánh cửa kia, chậm rãi trầm tư, cuối cùng lúc đã sắp bảy giờ rồi, cậu ta không khỏi lo lắng.
Bùi Túc không phải là bệnh rồi chứ?
Việc dạy học và quản lý của Nhất Trung vô cùng có nhân tính, bình thường trông rất thong thả, thầy cô và học trò vừa nói vừa cười, mà kỳ thực áp lực học tập rất lớn, đặc biệt xem trọng các kỳ thi.
Bất kể lúc thường biểu hiện như thế nào, vào phòng thi rồi phải làm cho phải, bằng không mời phụ huynh đến viết kiểm điểm khổ như vẽ rồng (?) [2].
[2]Nguyên văn:...否则请家长写检讨写分析一条龙。
Mấy năm trước có một đứa học trò tâm lý yếu vì thi không tốt, quá buồn khổ, trực tiếp nhảy lầu.
Thái Văn càng nghĩ càng sợ, không nhịn được lòng vòng trước cửa phòng ký túc của Bùi Túc, cuối cùng nhịn không được, tiến tới gõ cửa một cái.
Sau một lát, cửa mới mở ra.
Bùi Túc đứng ở cửa, vừa mới rửa mặt xong, trêи mặt nước trượt như ngọc, mặt mày như tượng khắc.
Thái Văn lo lắng mở miệng nói: "Bùi Túc cậu không sao chứ?"
Giọng cậu ta hơi to, ngón tay Bùi Túc giương lên bên môi, làm một động tác suỵt.
Thái Văn: "...?"
Thái Văn rất ngơ ngác.
Tại sao? Bùi Túc không phải là ở một mình à? Tại sao muốn cậu ta nhỏ giọng lại?
Thái Văn lơ đãng quét mắt vào trong phòng, lúc này liền kinh ngạc.
Chỉ thấy từ trêи giường một người chậm rãi ngồi dậy, mang vẻ mặt ngủ mơ, đôi mắt vẫn chưa mở ra hẳn, gò má mềm mại mà sạch sẽ, chỉ là nhìn hơi ngốc.
Người nọ từ từ giơ tay lên, xoa nhẹ mắt, có lẽ là ánh sáng hơi chói, cậu tránh đi, giọng lại vương một tầng buồn ngủ ʍôиɠ lung: "... Bùi Túc?"
Thái Văn: "...!"
Thái Văn: "!!!"
Thái Văn mà là một cái pháo hoa, thì đã sớm nổ tung rồi.
Trời ạ trời ạ trời ạ, cậu ta đã thấy cái gì đấy!
Gâu gâu gâu gâu giáo bá và giáo thảo trong lớp họ thế mà cùng nhau tỉnh dậy trong một phòng!
A a a a a a giọng giáo bá thật là mềm a a a a a thế cũng được à!
Bùi Túc ừm một tiếng, xoay người lại nói: "Cậu về rửa mặt trước đi."
Hà Liêu Tinh hắng giọng ừ một tiếng, bò xuống khỏi giường, lúc nhìn thấy người ở cửa, sửng sốt một chút, chợt đưa tay lên chào hỏi với người ta: "Chào cậu nha."
Thái Văn: "Chào buổi sáng!"
Linh hồn của Hà Liêu Tinh giống như là đang tách khỏi người cậu bay đi, bay được một nửa rồi, cậu phản ứng lại, xoay người lấy mấy cuốn tài liệu Bùi Túc cho cậu.
Cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức, kinh ngạc, còn tưởng rằng đồng hồ hỏng, quay đầu hỏi Bùi Túc: "Sao cậu không gọi mình?"
Bùi Túc nhướng mày: "Trước khi cậu hỏi câu đó, phải suy nghĩ kĩ mình gọi cậu bao nhiêu lần rồi."
Hà Liêu Tinh:...
Có mấy mẩu ký ức mơ hồ, đại khái giống như là Bùi Túc gọi cậu, mà Hà Liêu Tinh quay người kéo chăn che đầu.
Chuyện này không cần nghĩ kỹ, nếu không Hà Liêu Tinh sẽ xấu hổ.
Hà Liêu Tinh ồ lên, ôm tài liệu rời đi.
Thái Văn đứng ngoài toàn bộ quá trình nhìn nhìn Hà Liêu Tinh, lại quay đầu nhìn Bùi Túc, khó giải thích được mà cảm thấy như... giọng Bùi Túc so với bình thường không giống nhau.
Coi như là vẫn không có lên xuống trập trùng như trước, nhưng nghe vào có vẻ thân thiết dễ chịu hơn rất nhiều.
Hà Liêu Tinh rời đi rồi, Bùi Túc nhìn về phía Thái Văn: "Xin lỗi, vừa nãy không nghe rõ cậu đang nói gì, cậu có việc gì không?"
Nghe đi, tuy rằng ngữ điệu giống nhau, mà nghe vào giống như là đã đông lại trạng thái lạnh lẽo lúc thường.
Chẳng qua người trong lớp Một cũng đã quen rồi, Bùi Túc nói như vậy không phải là bởi vì không thích ai, mà là y đối xử với ai cũng vậy.
Thái Văn kiềm chế lòng bát quái điên cuồng, mở miệng nói: "Bùi Túc, mình muốn hỏi cậu hai đề bài."
Tối hôm qua học miết đến ba giờ rưỡi sáng, Hà Liêu Tinh lê người lên lớp, cảm thấy quả thực linh hồn với thân thể mình sắp tách ra luôn rồi, nếu như lúc này lắc người cậu một chút, linh hồn nói không chừng sẽ liền trôi ra khỏi mắt mũi.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi thi, những gì nên giảng thầy cô đều đã nói qua, lúc lên lớp không dạy bao nhiêu, để rất nhiều thời gian cho họ tự ôn tập.
Hà Liêu Tinh một bên ngáp một bên ôn tập, cứ như vậy chịu đựng một ngày.
Mai Thái nhìn thôi cũng thấy khổ thay cậu, nhóc đưa tay vỗ vai Hà Liêu Tinh: "Tinh không cần phải khổ vậy đâu, mình thấy lần này ổn mà, không đến nỗi đứng nhất từ dưới lên."
Lúc nhóc cùng Hà Liêu Tinh nói chuyện, Hà Liêu Tinh buồn ngủ đến mức sắp ngủ luôn rồi.
Ngày cuối trước khi thi không có giờ tự học buổi tối, tiết cuối cùng trong buổi chiều dùng để dọn dẹp phòng thi.
Tất cả các bàn đều phải tách ra, biến thành mỗi người một bàn, sách vở trêи bàn cũng phải cất đi.
Mai Thái dọn xong bàn mình rồi, liền đến lớp Năm giúp Trần Phương Ngữ chuyển sách.
Trong lớp còn một ít người chưa đi ở trong phòng học tìm số báo danh, xong rồi bàn với nhau đi ăn trước khi thi đi, nâng cao tinh thần, vì vậy gom lại hơn hai mươi người.
Hà Liêu Tinh, Mai Thái, Tần Thư đều đi, mà Bùi Túc lâm thời có việc, không tham gia đợt liên hoan này.
Một đám người đông đúc đứng ở trạm xe buýt trước cửa trường, dọc theo đường đi cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.
Hà Liêu Tinh rơi lại đằng sau, chậm rãi đi tới, Mai Thái phát hiện cậu còn ở sau cùng, đưa tay qua kéo cậu: "Cậu còn chưa tỉnh ngủ à? Trước đây cậu đâu có đi chậm như vậy đâu."
Hà Liêu Tinh nở nụ cười: "Tới đây."
Xe buýt họ định đi đã tấp vào, lớp trưởng giục mọi người mau lên xe, đừng cản đường.
Hà Liêu Tinh thuận theo dòng người chen lên xe, đi đến hàng cuối cùng ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều đã lên xong rồi, xe buýt chậm rãi di chuyển về phía trước, từ từ gia tốc.
Hà Liêu Tinh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên từ khóe mắt thoáng nhìn qua một chiếc Rolls Royce màu đen ở cạnh trường, một dáng người quen thuộc đi tới, đứng ở ngoài xe.
Không lâu lắm, một người đàn ông bước xuống xe, đưa tay ôm vai người nọ, bộ dạng thân thiết, một tay khác mở cửa xe, để người nọ lên.
Khoảng cách giữa hai người không tính là xe, Hà Liêu Tinh có thể rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt sắc sảo ưa nhìn của y, mày như núi xa, mi mắt buông xuống, đẹp trai mà lạnh lùng.
Đó là Bùi Túc.
Hà Liêu Tinh còn muốn nhìn rõ thêm nữa, xe buýt đã từ từ đi xa.
Phần lớn thời gian ban ngày đều dùng để ôn tập, không có đầu óc nghĩ chuyện khác.
Nháy mắt này, Hà Liêu Tinh nghĩ đến giác mơ lúc sáng sớm kia.
Còn có lúc trước cậu hỏi Bùi Túc, bọn họ có phải là đã từng gặp không, câu trả lời của Bùi Túc.
Mai Thái đang nói chuyện với Trần Phương Ngữ, nghiêng đầu nhìn Hà Liêu Tinh một mình xuất thần, lập tức cười hì hì đến ôm cậu: "Tinh, chơi game nào!"
Hà Liêu Tinh liếc cậu một cái: "Học thuộc thơ chưa?"
Mai Thái: "... Chưa học."
Hà Liêu Tinh: "Từ vựng tiếng Anh nhớ hết chưa?"
Mai Thái: "... Chưa."
Hà Liêu Tinh: "Đã xem lại phương pháp làm trắc nghiệm Toán chưa?"
Mai Thái: "..."
Hà Liêu Tinh phát ra chất vấn từ linh hồn: "Vậy cậu chơi game gì?"
Mai Thái: "Anh là tên khốn."
Mai Thái khóc lóc đến ôm Trần Phương Ngữ, bị Trần Phương Ngữ một mặt ghét bỏ tát lăn đi.
Tần Thư ở một bên nhìn cười muốn chết.
Xe buýt đến trạm rồi, đám học trò tung tăng tràn xuống như thả bánh cảo.
Bọn họ hơn hai mươi người, lớp trước trước khi đến đã đặt một phòng riêng lớn, xếp ba cái bàn.
Tất cả mọi người đều biết nhau, điên lên không kiêng dè gì, nói là tiệc quẫy trước khi thi, mấy đứa đơn giản là quẳng hết mấy cái căng thẳng kia đi.
"Mình vẫn tương đối lo về bài thi ngày mai, đây là lần thi đầu tiên của năm hai, trường đã báo cho phụ huynh, nhắc họ là con mình sắp thi." Lý Tư Tư than thở nói, "Mình chưa từng thấy trường nào khổ như này."
"Đúng á." Một nữ sinh phụ họa, "Ba mẹ mình nhận được tin rồi, động viên mình phải thi cho tốt, đừng nóng ruột, sau đó lại nói tiền tiêu vặt tháng sau sẽ căn cứ theo thành tích kỳ thi này, kêu mình phải thư giãn... Mình cũng không biết nên nói gì."
"Vậy cậu phải khổ rồi." Một người xen vào, "Mình nghe nói đợt thi này có người lấy được bài thi rồi, độ khó đặc biệt cao, có thể là để cho cái đám mới lên năm hai tụi mình tỉnh táo lại, đả kϊƈɦ tụi mình."
Cậu ta vừa nói, tất cả mọi người nhất thời kinh ngạc.
"Đậu xanh? Thiệt hay chơi? Có người lấy được bài thi? Đỉnh vậy?"
"Độ khó đặc biệt cao là thế nào... Đợi chút, thực sự có người đã lấy được bài thi rồi?"
"Mình cũng có biết đâu, chỉ là nghe nói, nghe nói thôi." Người kia hết sức nhấn mạnh hai chữ nghe nói, "Chuyện này trong lớp là tuyệt mật, rất ít người biết, chưa biết chừng là giả cũng nên, nên là mọi người cứ thi cho tốt, phải bình tĩnh chứ."
"Nếu quả thật có người đã lấy được bài thi, vậy còn thi làm gì chứ." Một người thở dài, gác đũa, "Cứ như là tụi mình chơi game, có người đã chơi xong, nói với tụi mình cái màn mà tụi mình tưởng là thường thôi này thật ra rất là khó... Trước có sói sau có hổ, lạnh cả lòng người, mình chọn chết tại chỗ."
"Cậu đừng bi quan vậy, cậu ấy cũng chỉ nghe nói thôi, cũng không nhất định là thật, thôi, ăn đi ăn đi."
"Tuy là tin đó có thể là giả, mà mình biết có chuyện này nhất định là thật." Người kia nhìn về phía Lý Tư Tư, nheo mắt nhìn cô, "Lớp tụi mình không phải có mấy người muốn được tham gia kỳ thi Vật Lý à, mình nghe nói..."
Người này tên là Vạn Thạch, tất cả mọi người gọi cậu ta là Vạn Sự Thông, tin tức gì cũng biết, mà lúc nói chuyện rất thích để người ta ngóng trông.
Lý Tư Tư trợn mắt nhìn cậu ta, tiện tay [3] vỗ xuống cánh tay cậu ta: "Muốn nói hay không!
[3]Nguyên văn: 大大咧咧, Hán Việt: "đại đại liệt liệt", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cách làm việc, đối xử với người khác tùy tiện – nguồn Baidu
Vạn Thạch không thừa nước đục thả câu [4]: "Mình nghe nói thầy cô sắp ra quyết định cuối cùng, thi xong đợt này, thành tích Vật Lý chiếm ba mươi phần trăm, qua thi tháng, thầy cô Vật Lý sẽ tự ra đề cho các cậu thi, điểm đó lại chiếm bảy mươi phần trăm, tổng hợp lại xếp hạng, ai được hạng nhất, người đó sẽ được tham gia vòng loại kỳ thi Vật Lý."
[4]Nguyên văn: 卖关子, Hán Việt: "mại quan tử", thành ngữ tiếng Hán, ý nói lúc làm việc khẩn cố ý để người khác sốt ruột – nguồn Baidu
Đây thật ra là cách làm tương đối công bằng, những cuộc thi vàng ròng như này ở các trường cao trung trọng điểm cứ như là miếng cơm manh áo, lấy được giải thưởng, lúc thi đại học có thể được cộng điểm, tự đi xin học bổng (?), người khác cũng hỏi cậu có từng tham gia kỳ thi nào không, có được giải thưởng gì không.
Lý Tư Tư từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ưu tú, là học trò thầy cô thích nhất, những hạng mục như này vốn nằm sẵn trong tay, không cần cạnh tranh gì cả.
Có người mở miệng cười nói: "Tư Tư lần này có thể là phải cố lên đấy, lúc trước mình có mấy lần xem qua bài tập Lý của Bùi Túc, cậu ấy gần như đã được điểm tối đa rồi."
"Mình cũng không phải chưa từng thi đến gần điểm tối đa." Lý Tư Tư mím môi dưới, "Hay là cậu tin Bùi Túc có thể được chọn, mà không tin mình?"
"Tin cậu, thế nhưng còn có điều kiện khách quan mà." Người kia vỗ bả vai cô, "Chẳng qua là một lần thi đua nhỏ thôi, cũng không có gì ghê gớm, lần này bỏ lỡ, lần tới còn có nữa, không cần phải có áp lực quá lớn."
Người khác có lòng tốt, chẳng may lại chọc vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của Lý Tư Tư.
Bùi Túc lợi hại bao nhiêu thời gian này cô cũng đã thấy được, người chung quanh tất cả đều vô tình hay cố ý ở bên tai cô nhắc cô cố lên, hoặc là lo lắng cô sẽ không được chọn.
—— tất cả bọn họ đều không tin cô, tất cả đều xem thườn cô, bọn họ đều cảm thấy Bùi Túc lợi hại nhất giỏi nhất.
Lý Tư Tư từ nhỏ đã ghét nhất người khác nói cô không làm được, bất mãn và oán khí tích tụ lâu dần bị người này nhóm lửa.
Cô đen mặt vỗ đũa lên bàn một cái.
Những người đang dùng bữa khác trêи bàn này nhất thời sợ hết hồn.
Lý Tư Tư mặt không hề cảm xúc đứng lên: "Mình đi phòng vệ sinh một chuyến."
Sau khi nói xong cô liền rời khỏi phòng.
Những người còn lại nhìn nhau, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy làm sao vậy?"
"Không biết đâu, có thể là biết được điểm lần này cũng có ảnh hưởng, cho nên bị áp lực?" Có người bất mãn mà trừng Vạn Thạch, "Cậu thật sự là, Tư Tư dạo này vốn không ổn, cậu còn nhất định phải nói chuyện này trước khi thi.
Vạn Thạch một mặt ngơ ngác nhún vai: "Trách được mình à?"
Cô ấy nếu thật sự không muốn biết cũng có thể không hỏi.
Hôm nay là sinh nhật của ông cụ Bùi, cả gia đình họ Bùi vì lần sinh nhật này, đã chuẩn bị phải có một tháng rồi, ông lão lớn tuổi, không thích náo nhiệt, cũng không thích phô trương lãng phí, vì vậy cuối cùng địa điểm được chọn là một cái khách sạn năm sao bạch kim ở trung tâm thành phố.
Họ Bùi là một gia tộc lớn, năm đó bà cụ Bùi sinh năm đứa con, mỗi người đều không chịu thua kém ai, là rồng phượng trong loài người, công tác ở nhiều lĩnh vực, kinh thương tòng quân học thuật đều có, nhánh của Bùi Túc thuộc về phái nghiên cứu học thuật, bố mẹ Bùi ra nước ngoài học chuyên sâu.
Trò giỏi hơn thầy [5], đời cháu của nhà họ Bùi gien cũng mạnh, căn bản không gặp chướng ngại gì, tất cả đều là các kiểu cán bộ cao cấp, tổng giám đốc, nhân tài kiệt xuất.
[5]Nguyên văn: 青出于蓝而胜于蓝, Hán Việt: "thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam", tục ngữ tiếng Hán, ý chỉ người đã được giáo ɖu͙ƈ sẽ có thể giỏi hơn, thường chỉ người sau giỏi hơn người trước – nguồn Baidu
Trong nhóm cháu, ông cụ Bùi đặc biệt yêu thương Bùi Túc, từ lúc Bùi Túc còn nhỏ đã tự tay nắm tay y dạy viết chữ, vẽ vời, đàn dương cầm, tình cảm sâu sắc, không giống những người khác.
Tiệc sinh nhật lần này, tuy rằng ở bề ngoài không nói ra, nhưng mọi người đều biết người ông cụ muốn nhìn thấy nhất là Bùi Túc.
Bùi Tịch đón Bùi Túc đến rồi, ông cụ cười đến không khép miệng được, liên tục nắm tay Bùi Túc, hỏi y học hành thế nào, ở nhà dì có quen không.
Bùi Túc kiên nhẫn trả lời từng việc một.
Tiệc gia đình Bùi được bố trí vô cùng ấm áp, một bàn hoa cương dài, ba mươi đĩa thức ăn sơn hào hải vị, quanh bàn dài đầy người ngồi.
Sau lưng ông cụ Bùi quá cáp xếp thành một cái núi nhỏ.
Biết ông cụ tin phật, Bùi Túc tặng ông một chuỗi hạt Phật, làm từ gỗ đàn hương tốt nhất, đại sư đã khai quang [6] rồi, vô cùng quý.
[6]Khai quang là một nghi thức cúng trong Phật Giáo
Ông cụ cười đến hai mắt nheo lại, nhận chuỗi hạt rồi cũng không để qua một bên, vẫn mang theo.
Dì Vương Y của Bùi Túc trêu ghẹo nói: "Thế mới nói A Túc là cháu trai ruột đấy, ông cụ quả nhiên cưng nhất thằng bé, không những có cái gì tốt đều nhớ nó, nó đưa cái gì cũng thích thế cơ."
"Đừng nói là ông, chẳng lẽ chúng ta không thích thằng bé sao?" Bùi Ngọc đang lột tôm cho ông cụ không ngẩng đầu lên, "Bùi Túc nhỏ nhất trong nhà chúng ta, lớn lên đẹp trai thành tích tốt, cháu nhìn còn thích, sau này nếu sinh con mà sinh Alpha, tốt nhất là như A Túc ấy."
"Mơ đẹp đấy," Chú ba nói, "Nếu không phải cháu chẳng thèm yêu đương ai, chú đây cũng tin cháu nói thật."
Người xung quanh đồng loạt cười rộ lên, bầu không khí thoải mái vui vẻ.
Bùi Ngọc là một Beta, sự nghiệp thuận lợi, từ nhỏ đến lớn duyên với người khác phái cũng rất tốt —— chỉ là người ta tất cả đều xem cô là anh em.
Cô còn tích cực tham mưu cho người khác, làm quân sư tình yêu, một người từ lúc sinh ra vẫn độc thân đến giờ như cô dám nói, người khác cũng thật sự dám nghe, sau đó rất nhiều lần làm đúng, chỉ có cô vẫn còn một mình.
Sầu cho mẹ cô tốn tiền đi đoán mệnh đứa nhỏ này có phải là mất Hồng Loan Tinh [7] rồi không.
[7]Nguyên văn: 红鸾星, ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, phù hộ hôn phối và hỉ sự - nguồn Baidu
Bị chế nhạo, Bùi Ngọc cũng không giận, trái lại cười ha ha: "Cháu không yêu đương, nhưng mà nhà chúng ta có người có vấn đề."
Bùi Sênh xấp xỉ tuổi cô hiếu kỳ nói: "Ai vậy?"
"Em phải giữ bí mật." Bùi Ngọc vô cùng thần bí mà làm động tác suỵt, "Nghe nói người nào đó lên cơn tức giận vì má hồng người ta [8], chậc chậc chậc, thật là hào khí đó."
[8]Nguyên văn: 冲冠一怒为红颜, Hán Việt: "trùng quan nhất nộ vi hồng quan", xuất xứ từ "Viên viên khúc" của Ngô Vĩ Nghiệp thời Minh Mạt Thanh Sơ – nguồn Baidu
Cô càng nói như vậy, người khác càng hiếu kỳ.
Người nhà họ Bùi đều là rất lý tính, cái chuyện lên cơn giận dữ vì má hồng này... nghe vào cứ như kịch bản tiểu thuyết, hơi không giống như chuyện những người đang ngồi có thể làm?
Mọi người liên tục đoán vài lần, Bùi Ngọc đều cười lắc đầu: "Không phải."
Liền ngay cả ông cụ Bùi ngồi ở chủ vị cũng như bị bầu không khí vui vẻ này lan đến, tò mò kéo tay bà cụ hỏi: "Mấy đứa tiểu Ngọc đang đùa gì thế?"
Bà cụ: "Đang đoán ai có người trong lòng."
Gia đình họ Bùi tinh thần rộng rãi, không ai cứng nhắc quy định quỹ tích cuộc sống của ai nhất định phải như thế nào, mọi người đều tự do thoải mái mà phát triển, đi con đường mà mình muốn.
Cho nên dù Bùi Ngọc độc thân ba mươi năm, cũng không ai hối cô, cô muốn kết hôn thì kết hôn, không kết hôn nhà họ Bùi cũng nuôi nổi.
Mà tuy rằng nói vậy, chuyện làm ông bà vui nhất vẫn là nhìn thấy con cháu từng đứa từng đứa thành gia lập nghiệp, hạnh phúc mỹ mãn.
Ông cụ cũng rất hiếu kỳ: "Tiểu Ngọc đang nói ai vậy?"
"Đúng rồi nha, cháu đang nói người nào vậy nè?" Bùi Ngọc cách mấy người đưa tôm đã lột xong cho ông cụ, vô tình hay cố ý liếc Bùi Túc một cái, cười vô cùng gian xảo, "Cháu còn nghe nói, người này vì người yêu, có thể nói là vượt mọi chông gai, ngay cả Đồ Long Đao [9] như như bác cả cũng mời đến, chính là không muốn để người kia bị thiệt thòi."
[9]Nguyên văn: 屠龙刀, bảo đao trong "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của Kim Dung, nặng hơn trăm cân, không gì không phá được, hút được ám khí trong thiên hạ, được coi là vật quý, các môn phái tranh nhau đoạt lấy – nguồn Baidu
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người xôn xao.
Bác cả Bùi Ngọc nói đến là Bùi Minh, cục trưởng cục công an Xuân Thành, mỗi ngày không biết bận bao nhiêu quốc gia đại sự, hơn nữa sống rất nghiêm túc cứng nhắc, còn kém không khác bốn chữ "Tinh trung báo quốc" [10] lên gáy.
[10]Trung thành phục vụ Tổ Quốc
Người này thế mà có bản lĩnh vậy? Còn mời được cả Bùi Minh cứu vớt? Lúc thường ai tìm bác muốn nhờ một chuyện, bác đều sẽ chắp tay sau lưng, quặm mặt lại, lia lịa nói về kỷ luật kỷ cương, nói không chừng còn thể thể bị dạy một mớ pháp luật, nghĩ đến thôi đã khiến người ta tê cả da đầu, cho nên bình thường người khác sẽ không nhờ
bác.
Lòng quan tâm của mọi người bị treo ở đỉnh điểm, có người thậm chí lớn mật ló đầu đi hỏi Bùi Minh im lặng ngồi thẳng đường hoàng trịnh trọng, mặc thường phục mà như cảnh phục: "Anh cả, là ai vậy?"
Bùi Minh bưng chén rượu, hừ lạnh một tiếng: "Chú muốn hỏi được tình báo từ miệng tôi à? Chú cảm thấy có khả năng không?"
Người kia:...
Không trêu chọc nổi không trêu chọc nổi.
Trêи bàn liền vang lên một trận tiếng cười.
Giữa sự thảo luận nhiệt tình của mọi người, Bùi Túc vẫn luôn yên lặng ngồi, ăn, đặc biệt thanh thản.
Tầm mắt Bùi Ngọc rơi lên người Bùi Túc, giọng rất cao: "Người có năng lực như vậy, Bùi Túc, em thấy sao?"
Đều là người một nhà, hình ảnh bên ngoài âm thanh ai cũng nghe hiểu.
"Thì ra là tiểu Bùi Túc??"
"A Túc lợi hại thế à?"
"Ơ kìa," Vương Y kinh ngạc, lập tức cách bàn hỏi, "A Túc cháu đang hẹn hò à?"
Ông cụ ăn đã được một nửa, cũng khá là ngạc nhiên mà nhìn về phía Bùi Túc.
Ồ, cháu ngoan của ông hẹn hò à? Có con heo nào mơ mộng hão huyền [11], muốn bứng cải thìa nhà ông?
[11]Nguyên văn: 痴心妄想, Hán Việt: "si tâm vọng tưởng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ người chỉ chăm chăm suy nghĩ những chuyện không thể làm được, xuất xứ từ "Bình yêu truyện" của La Quán Trung thời Minh – nguồn Baidu
Ông cụ rất bất mãn.
Ánh mắt của một bàn đầy người đồng loạt nhìn về phía Bùi Túc.
Thiếu niên ung dung thong thả để đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng, hạ con ngươi: "Trước mắt thì không có."
"Trước mắt thì không có?" Bùi Ngọc tràn đầy phấn khởi mà truy hỏi, "Ý là sau này nói không chừng có thể có? Người ta trông thế nào? Là nam hay là nữ? Là Omega hay là Beta?"
Thiếu niên im lặng một lát, cong môi dưới: "Là một Alpha rất ngọt."
Nháy mắt này, tất cả những người khác: "...?"
Tiệc sinh nhật của ông cụ buổi tối tám giờ kết thúc, lúc đi ra, bên ngoài đang đổ mưa to, mưa xối xả như thác, ầm ầm đập ra bọt nước trêи mặt đất, nước mưa tuôn thành dòng, dường như muốn nối liền trời đất.
Bùi Tịch đón Bùi Túc đến, tự nhiên cũng phải phụ trách đưa người ta quay lại, anh thấy trận mưa lớn này, không khỏi rùng mình một cái, mừng vì mình đúng lúc mang theo ô đi mưa.
Lúc đang muốn quay người gọi Bùi Túc, anh liền phát hiện Bùi Túc đứng cách đó không xa, đang cúi cùng gửi tin nhắn.
"Chơi điện thoại gì thế?" Bùi Tịch đưa tay lay lay trước mắt y, "Đi thôi."
Ánh mắt Bùi Túc không di chuyển nửa phần, qua loa mà ừm một tiếng, đến lúc gửi một tin nhắn cuối cùng rồi, y cất điện thoại di động, nói với Bùi Tịch: "Chú út, một lát nữa cháu muốn đi đón một người."
Bùi Tịch hôm nay mặc ít lớp đồ, lúc này mưa to, anh cóng đến run rẩy, vừa nghe vừa chà xát tay: "Ai vậy, bạn học của nhóc à?"
"Vâng." Bùi Túc nói, "Cậu ấy cũng ở trong trường."
Mới đầu Bùi Tịch cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy chuyện như vậy rất bình thường, đổ mưa to mà, có thể là người bạn học kia muốn đi nhờ xe về trường.
Lên xe rồi Bùi Túc báo địa điểm, Bùi Tịch tiện tay mở hướng dẫn.
Trong cơn mưa to, các loại ánh đèn mơ hồ tạo thành chùm sáng sặc sỡ, ven đường là người giơ ô bước trong mưa, tiếng mưa rơi dường như tách mọi thứ khỏi nhau.
Hai người một đường đi vẫn nói chuyện phiếm, cái kiểu nói chuyện phiếm này chính là phần lớn thời gian Bùi Tịch sẽ bla bla bla, Bùi Túc đôi lúc trả lời.
Y không nói nhiều, người trong nhà sớm đã biết.
Với giọng hướng dẫn "Ngài đã đến phụ cận điểm đến", xe dừng lại trong mưa to.
Bùi Tịch dừng xe ở chỗ đậu xe trước cửa tiệm cơm, anh quay đầu, vừa định hỏi "Bạn học của nhóc tìm được xe chúng ta chứ", liền thấy Bùi Túc mở cửa xe, ngón tay thon dài như ngọc cầm theo ô cán dài màu đen, xuống xe.
Bùi Tịch: "...?"
Sao thế, đã dừng ngay trước cửa, sao không để người ta đi tới?
Dính mưa cũng không dính được mấy bước đâu... Bùi Túc thật là biết quan tâm bạn học của nhóc.
Bùi Tịch khoát tay lên tay lái, xuyên qua kính xe không ngừng được cần gạt làm sạch, nhìn Bùi Túc vòng qua thân xe, đi về cửa tiệm cơm.
Ánh sáng ấm mờ từ trong tiệm cơm bắn ra, rơi trêи đất trượt dài một mảng, có lẽ là vì mưa to, các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa cả, tất cả là một khoảng đen đặc, trông yên tĩnh lại quạnh quẽ.
Mà ở cửa tiệm cơm có một thiếu niên mặc áo len xám, tóc đen huyền, da trắng như tuyết, tướng mạo tuấn tú, nhìn đặc biệt ngoan ngoãn, cậu đang cúi đầu chơi điện thoại di động, theo bản năng xoa xoa cánh tay.
Bùi Tịch nhướng mày.
Bùi Túc đi đến bậc thang, trước mặt thiếu niên, cúi đầu nói chuyện với cậu.
Thiếu niên ngước mắt nhìn y, nở nụ cười với y.
Ồ, cười rộ lên nhìn rất ngọt, có má lúm, người thấy cũng muốn cùng cười với cậu.
Đợi đã... Hai chữ rất ngọt này có phải là nghe qua ở chỗ nào rồi không?
Bùi Tịch rơi vào trầm tư.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Bùi Túc cởi áo khoác trêи người, khoác lên người thiếu niên.
Ồ... Ồ!
Bùi Tịch nhấc một cái lông mày khác lên, cảm thấy Bùi Túc có phải là... săn sóc quá mức không? Hay là nhóc ấy luôn như vậy với các bạn học?
Biểu cảm của thiếu niên trông hơi ngơ ngác, môi mím mím, như là đang nói gì với Bùi Túc, mà mưa quá lớn, Bùi Tịch không nghe rõ.
Bùi Tịch bắt đầu cân nhắc có phải mình đã cách thế hệ trẻ quá xa rồi không, hay là mấy đứa nhỏ còn đang líu lo đi học luôn có quan hệ tốt như vậy.
Chẳng qua rất anh anh nghĩ đến anh em của mình, trong nháy mắt liền thư giãn.
Đại khái đây chính là cái gọi là, huynh đệ tình thâm.
Anh em tốt chính là vào lúc trời mưa, sẽ cầm ô chạy đến cạnh cậu, thấy cậu lạnh, còn có thể cởi áo khoác ra cho cậu, thậm chí sẽ vì thấy cậu đáng yêu mà xoa tóc cậu.
Đây mới là cảnh giới cao nhất của tình anh em!
Không đến được mức độ này, không thể gọi là anh em tốt được!
Bùi Tịch cảm thấy mình đã tìm được chân tướng, đồng thời, anh cảm thấy vui mừng vì Bùi Túc có thể tìm được người bạn thân thiết đến vậy trong trường.
Chẳng được bao lâu, hai người che ô từ trêи bậc thang đi xuống.
Tán ô hơi nhỏ, hai người cũng đều là con trai mười bảy mười tám tuổi, chỉ có thể chen nhau dưới ô.
Có lẽ là lo sẽ làm ướt đồ Bùi Túc, thiếu niên cố gắng hết sức rút lại bên người y.
Trêи bậc thang có nước đọng, dây ra sàn gạch, vô cùng bóng loáng.
Cậu không cẩn thận giẫm trượt, theo bản năng nâng tay tóm lấy cái gì đó, vừa lúc Bùi Túc đưa tay qua đỡ cậu.
Tay thiếu niên ôm lấy quần áo bên hông y.
Y ôm lấy vai thiếu niên, dừng lại, kéo người ta vào trong ngực mình.
Hà Liêu Tinh ngước mắt nhìn Bùi Túc một cái, tiếng mưa rơi hùng vĩ, tiếng lách tách liên tục đánh trêи mặt ô, Bùi Túc một tay bung ô, một tay khác ôm lấy cậu, cả lồng ngực là mùi thơm ngát ấm áp.
Cậu cong mắt, nở nụ cười với y.
Bùi Tịch cách cửa sổ xe nhìn hai người bọn họ chớp mắt.
... Làm sao mà nhìn đứa này cứ như là người yêu đang ôm nhau?
Không được, anh đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, anh làm sao có thể có suy nghĩ ô uế như thế!
Giữa nam với nam lẽ nào không có tình bạn bình thường sao?
Nhìn Bùi Túc với bạn học của nhóc đấy đi, đây mới là tình nghĩa anh em thuần khiết biết nghĩ cho nhau!
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: Đại khái chính là tình anh em đó... TÌnH AnH Em TỐt đÓ. Muốn kể với mọi người một chút, học hành gần đây khá vất vả, những cũng có những khoảnh khắc thật sự rất vui khi bắt đầu quen với mặt chữ Hán. Trong lúc edit chương này mình mới nhận ra chữ Túc của Bùi Túc chính là chữ Túc của "ký túc xá" đó, giữa hàng hàng lớp lớp chữ ngoằn nghoèo trong bản raw, bây giờ ít nhất mình có thể đọc được tên của Bùi đại ca rồi TTvTT
Mình sắp sửa lên đường đi học quân sự đây!! Bài học chuyên ngành trêи trường tạm ngưng nên mình có thể sẽ edit nhanh hơn được một chút, nhưng mà mình vẫn hong chắc nha, cũng phải ôn bài nữa, chứ học quân sự xong quay lại thi cuối kỳ mà không có chữ nào trong đầu là thôi toang TT Mình có cập nhật trong một chương hồi trước là vì các chương về sau dài ra nên mỗi tuần chỉ có một chương thôi, không biết là mọi người có đọc được không, vì truyenwiki.com của mình dạo này giật giật lắm. Nhân dịp năm mới, mình cập nhật sớm chương này một chút, chương kế sẽ có vào đúng một tuần sau nha. (Nếu có lúc nào mà mọi người thấy cập nhật nhiều chương trong một tuần thì có thể là do các chương ngắn lại í, mình hướng về đảm bảo edit một số lượng từ nhất định, khoảng 5000 đến 7000 chữ một tuần.) 2021 hãy thật tươi đẹp, mong cuộc sống này đối đãi thật tốt với tất cả chúng ta.
[1]Nguyên văn: 翘首以盼, Hán Việt: "kiều thủ dĩ phán", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ vươn cổ chờ đợi một việc gì, người nào, nhất là người thân, bạn bè đã lâu không gặp, xuất xừ từ "Trung thu vọng nguyệt trình chư hữu" – nguồn Baidu
[2]Nguyên văn:...否则请家长写检讨写分析一条龙。
[3]Nguyên văn: 大大咧咧, Hán Việt: "đại đại liệt liệt", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả cách làm việc, đối xử với người khác tùy tiện – nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 卖关子, Hán Việt: "mại quan tử", thành ngữ tiếng Hán, ý nói lúc làm việc khẩn cố ý để người khác sốt ruột – nguồn Baidu
[5]Nguyên văn: 青出于蓝而胜于蓝, Hán Việt: "thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam", tục ngữ tiếng Hán, ý chỉ người đã được giáo ɖu͙ƈ sẽ có thể giỏi hơn, thường chỉ người sau giỏi hơn người trước – nguồn Baidu
[6]Khai quang là một nghi thức cúng trong Phật Giáo
[7]Nguyên văn: 红鸾星, ngôi sao may mắn trong thần thoại Trung Quốc, phù hộ hôn phối và hỉ sự - nguồn Baidu
[8]Nguyên văn: 冲冠一怒为红颜, Hán Việt: "trùng quan nhất nộ vi hồng quan", xuất xứ từ "Viên viên khúc" của Ngô Vĩ Nghiệp thời Minh Mạt Thanh Sơ – nguồn Baidu
[9]Nguyên văn: 屠龙刀, bảo đao trong "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của Kim Dung, nặng hơn trăm cân, không gì không phá được, hút được ám khí trong thiên hạ, được coi là vật quý, các môn phái tranh nhau đoạt lấy – nguồn Baidu
[10]Ý nghĩa trung thành phục vụ Tổ Quốc
[11]Nguyên văn: 痴心妄想, Hán Việt: "si tâm vọng tưởng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ người chỉ chăm chăm suy nghĩ những chuyện không thể làm được, xuất xứ từ "Bình yêu truyện" của La Quán Trung thời Minh – nguồn