Sau khi lên xe, Hà Liêu Tinh ngoan ngoãn chào Bùi Tịch: "Chào anh, phiền anh rồi ạ."
Bùi Tịch nhìn cũng hơn hai mươi tuổi, hơn nữa bình thường ăn mặc trẻ trung, nói là sinh viên đại học cũng không quá đáng.
Được một đứa nhỏ mềm mại như thế gọi là anh, Bùi Tịch mừng đến hai mắt cong lên, đang muốn đùa cậu hai câu, Bùi Túc đã xếp dù cẩn thận, đóng cửa xe liền nhàn nhạt mở miệng nói: "Chú ấy lớn hơn cậu mười tuổi, bình thường ghét nhất người khác nói chú còn trẻ, cậu nên kêu là chú."
Trêи thế giới này lại còn có người ghét người khác nói mình trẻ?
Hà Liêu Tinh thật bối rối, mà cảm thấy mình vẫn đã gọi sai rồi, lập tức sờ sờ mũi, kêu: "Thật xin lỗi, chú trông thật sự rất trẻ, nhưng mà nhìn kĩ, vẫn có thể thấy được tuổi tác, có khí chất... rất là đĩnh đạc, đúng vậy, vừa nhìn đã thấy là người từng trải có kinh nghiệm."
Bùi Tịch bị chữ chú này đập vào mặt:...
Bùi Tịch xoay người, quyết định không để ý tới hai người bọn họ, tâm tình vốn muốn đùa Hà Liêu Tinh cũng tan sạch.
Bên trong buồng xe nhất thời yên tĩnh lại.
Nước mưa thuận theo cửa sổ xe chảy xuống, dòng nước uốn lượn, cả thế gian ướt đẫm, trong buồng xe ấm áp khô ráo, trong không khí tản ra mùi hương thoang thoảng khiến người thư giãn.
Hà Liêu Tinh đặt tay trêи cửa sổ xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giữa cậu và Bùi Túc có khoảng cách nhất định, mà có thể là do trêи áo khoác dính phải chất dẫn dụ của Bùi Túc, cho nên có cảm giác cách y rất gần.
Tình huống này thật sự quá thoải mái, khiến thần kinh người mỗi giây đều thả lỏng, lười biếng.
Hà Liêu Tinh đưa tay khép áo khoác, nghĩ đến cuộc thi ngày mai, vẫn hơi thấp thỏm, cậu mở miệng nói: "Bùi Túc, cậu giúp mình ôn bài chút đi."
Bùi Túc đáp một tiếng, thuận miệng hỏi: "Môi trường trong tế bào máu là gì?"
Hà Liêu Tinh: "Huyết tương."
Bùi Túc: "Tính chất lý hóa của môi trường bên trong?"
Hà Liêu Tinh: "Áp suất thẩm thấu, pH, nhiệt độ... tương đối ổn định."
Bùi Túc: "Quốc phá sơn hà tại."
Hà Liêu Tinh: "Thành xuân thảo mộc thâm [1]."
[1]Hai câu đầu trong bài Xuân vọng của Đỗ Phủ, dịch nghĩa: "Núi sông còn đó mà nước mất rồi, Thành ngày xuân hoang tàn, cỏ cây rậm rạp." - nguồn thivien
...
Bùi Tịch nghe đến đau răng, nhiều năm sau khi tốt nghiệp rồi mới lần thứ hai cảm nhận được sợ hãi do thi cử, anh run vai, tiếp tục lái xe.
Mà trời mưa, đường khó đi, bởi vì tầm nhìn kém, cho nên vận tốc xe phải giảm.
Ôn bài mười phút, Hà Liêu Tinh đọc làu làu, một số ít kiến thức nhất thời không thể nhớ ra ngay, dừng lại phút chốc, cũng có thể nêu được đại khái.
Giọng điệu này cứ như là đang khen một bạn nhỏ, Bùi Tịch nghe được thấy răng tê lên.
Hà Liêu Tinh cong mắt, giọng cao lên: "Mình cũng thấy vậy."
Bùi Tịch:... Thôi, thu hồi cảm nhận vừa nãy, giọng bạn nhỏ này mềm như thế, thật đáng yêu, phải khen một cái mới được.
Trong cánh mũi tất cả đều là khí tức biển cả mềm dịu mênh ʍôиɠ, có cảm loại được biển rộng yên tĩnh vây lấy, ngón tay Hà Liêu Tinh vuốt lấy mép áo khoác, lần thứ hai nhớ lại giấc mơ sáng sớm nọ.
Giấc mơ đó rất lâu trước đó cũng đã thấy, sau đó lại mơ lại một lần, mà ấn tượng không sâu, thời gian trôi đi cũng quên mất.
Hôm nay là lần thứ ba, tần suất này quá cao, tuyệt đối không phải giấc mơ bình thường.
"Bùi Túc." Hà Liêu Tinh nói, "Chúng ta cược đi được không?"
Bùi Túc đang định nghỉ ngơi, thân người rơi vào trong ghế dựa mềm mại, cơn buồn ngủ như một tấm chăn mỏng đắp lên, tiếng mưa rơi đều đặn không ngừng thôi miên y.
Y hạ giọng lên tiếng, đưa tay xoa mi tâm, cố gắng trả lời: "Cược cái gì?"
"Mình cược là kỳ thi này mình ít nhất có thể lên được hai trăm hạng." Hà Liêu Tinh nghiêng đầu nhìn về phía y, "Cậu cược là mình chỉ có thể lên được một trăm hạng, nếu như mình thắng, cậu phải trả lời một vấn đề của mình."
- - chúng ta trước kia đã từng gặp à? Người ký hiệu lâm thời mình trong giấc mơ kia, chất dẫn dụ quen thuộc như vậy, là cậu à?
Ánh đèn vương vào bóng tối trong xe, viền lên gò má Bùi Túc một tầng ánh sáng dìu dịu, y mặc áo sơ mi trắng, cổ áo cởi hai nút, bởi vì không gian hẹp, sơ mi bị nhăn, chân dài cũng co ro.
Y nhắm hai mắt, lông mi dài đổ bóng dưới mí mắt, loại không khí sắc bén rõ ràng lúc trước giảm đi không ít, nháy mắt này nhìn qua y cực kỳ dễ gần.
Giọng Bùi Túc rất nhẹ, nghe vào như đang hết sức giữ tỉnh táo: "... Mình tại sao phải đồng ý cái cược kỳ lạ như thế?"
Nghĩ lại cũng đúng.
Đây căn bản là một cái cược cướp bóc, Bùi Túc thua phải trả lời vấn đề của cậu, thắng cũng không được chỗ tốt gì.
Vụ cá cược này vốn chỉ là Hà Liêu Tinh thuận miệng nói ra, cũng không có cân nhắc gì, bị hỏi như vậy, Hà Liêu Tinh nghiêm túc suy nghĩ một chút mình có cái gì mà Bùi Túc muốn không.
Không nghĩ ra được, cậu cảm thấy quan hệ này của hai người bọn họ, Bùi Túc muốn cái gì cũng được, cũng không đáng phải đặc biệt đặt cược.
Vì vậy Hà Liêu Tinh tặc lưỡi trong lòng: "Thôi vậy, không cược nữa."
Trong buồng xe yên tĩnh lại lần thứ hai.
Ngay lúc Hà Liêu Tinh cho rằng Bùi Túc đã ngủ, giọng nói mơ màng không rõ của y vang đến: "Cược đi."
Giọng nói trầm thấp êm tai, đầy từ tính, như là dòng suối róc rách chảy vào trong ánh trăng trong sáng buổi đêm.
Đáy lòng Hà Liêu Tinh như bị một cái lông chim cào nhẹ qua, ngay cả khóe môi cũng không nhịn được cong lên.
Bùi Túc lục lọi một lát, từ trong túi lấy ra một thứ, giơ tay đưa cho Hà Liêu Tinh: "Đúng rồi... Cái này cho cậu."
Hà Liêu Tinh tò mò nhận lấy, phát hiện đó là một dây lắc tay ngôi sao, to bằng ngón cái, chất liệu là pha lê, ấm nhẵn sáng ngời.
"Lần trước cả lớp đều thắt sao cho cậu, còn thiếu của mình." Giọng Bùi Túc chứa sự buồn ngủ, hơi khàn khàn, "Hôm nay bù lại."
Tiếng mưa rơi bên ngoài từ từ nhỏ dần, bóng đêm cùng màu của nước dung hợp lại, như một khúc dương cầm tĩnh lặng.
"Nếu như mặt trăng không xuất hiện, vậy thì để ngôi sao làm thần may mắn cho cậu đi, lần thi này chúc một đường thuận lợi."
Ngôi sao pha lê dưới ánh đèn khúc xạ lại, tỏa sáng rực rỡ, mà trêи xích bạc, có khắc một hàng chữ vàng nhỏ.
- - Tinh tinh là ngôi sao sẽ tỏa sáng.
Nháy mắt này, cứ như một dòng nước ấm lướt qua toàn thân, đi đến đâu, đều nở ra từng đóa từng đóa hoa nhỏ.
Mưa to qua đi, mặt trời chói chang.
Ngày thi hẳn là sẽ khác với bình thường, không có giờ tự học buổi sáng, cũng không có chuông báo thức, chỉ có chuông chuẩn bị vào thi, mà ngày này không một người nào dậy trễ.
Có mấy người thậm chí khẩn trương đến không dám ngủ, cả đêm bật đèn, mong nhớ được thêm ít nhiều kiến thức.
Nhưng không giống như những người khác, Hà Liêu Tinh tối đó không ôn tập gì, chỉ đơn giản đọc lại kiến thức trọng điểm trước khi ngủ rồi rất nhanh liền ngủ mất.
Thức dậy cũng không đặc biệt sớm, như thường ngày.
Phòng thi theo thông lệ là căn cứ vào thành tích mà sắp xếp, Hà Liêu Tinh thứ nhất từ dưới lên, phòng thi ở cuối cùng.
Môn thứ nhất là Ngữ Văn.
Hà Liêu Tinh cầm dụng cụ làm bài ngồi vào chỗ.
Lúc này cách giờ thi khoảng hai mươi phút, phần lớn thí sinh đã vào phòng thi, có mấy người châu đầu ghé tai [2], hối hả thương lượng lát nữa vào thi cứu vớt lẫn nhau.
[2]Nguyên văn: 交头接耳, Hán Việt: "giao đầu tiếp nhĩ", thành ngữ tiếng Hán, ý nói là ở gần, trò chuyện nhỏ giọng, xuất xứ từ "Đan đao hội" của Quan Hán Khanh thời Nguyên - nguồn Baidu
Những người này đều là kẻ già đời [3], cũng đều là đồng chí cùng phòng thi, từ năm nhất đến năm hai, mười mấy lần thi cử, cảm tình rất sâu, cũng đã suy nghĩ ra một mớ cách ứng đối với kỳ thi.
[3]Nguyên văn: 老油条, Hán Việt: "lão du điều", cụm từ tiếng Hán chỉ người khéo đưa đẩy, cũng dùng để chỉ bánh quẩy - nguồn Baidu
Ví như là bọn họ sẽ chắp vá thu thập, người cao nhất trong các chú lùn, tìm ra người thành tích tốt nhất trong phòng thi, sau đó đáp án trêи căn bản là dựa cả vào người này.
Phương thức truyền đáp án có mấy lựa chọn, tỷ như ho khan vài tiếng ý là chọn đáp án nào, tỷ như đá ghế để chuyền câu trả lời, còn có mượn băng keo trong, máy tính, viết đáp án trêи những món đồ này, còn có người dán đáp án ở trong nhà vệ sinh, để người tiếp theo mượn cớ đi vệ sinh mà lấy.
Trăm hoa trăm vẻ, chỉ có không nghĩ tới, không có không truyền được.
Mà cái phòng thi cuối cùng này có một người trong trắng, chính là Hà Liêu Tinh.
Mọi người đều biết vị đại cao Hà Liêu Tinh này ngầu cực kỳ, đi thi chỉ điền bài trắc nghiệm, điền xong là ngủ, thi chỉ mang một cây bút, rất phóng khoáng.
Người khác muốn chia đáp án cho cậu, mà Hà Liêu Tinh từ chối.
Thông lệ này vẫn luôn kéo dài đến nay, cho nên mọi người lúc này bàn bạc cách chép bài cũng không nói tới Hà Liêu Tinh.
Hà Liêu Tinh ngồi tại chỗ, rón mũi chân, theo thói quen ngửa về đằng sau, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ.
Trời sáng khí trong [4], gió nhẹ mây mềm [5], đầu thu đã đến, bầu trời Xuân Thành vẫn đẹp... như một hồ nước phản chiếu.
[4]Nguyên văn: 天朗气清, Hán Việt: "thiên lãng khí trong", miêu tả bầu trời sáng sủa, không khí trong lành, xuất xứ từ "Lan đình tạp tự" của Vương Hi Chi thời Tấn - nguồn Baidu
[5]Nguyên văn: 风轻云淡, Hán Việt: "phong khinh vân đạm", miêu tả thời tiết tốt, xuất xứ từ "Tây Du Ký" - nguồn Baidu
Lần này đám người kia thương lượng chuyện truyền đáp án hình như hơi lâu, thỉnh thoảng xe lẫn giọng rít lên nho nhỏ.
Hà Liêu Tinh đang yên lặng nhớ lại những bài thơ mình đã học thuộc, còn có dàn bài nghị luận văn học, cậu một khi suy nghĩ liền cứ như là nhập định [6], những âm thanh khác ở bên ngoài cơ bản không làm phiền được.
[6]Thiền: khi nhập định, hành giả ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, hô hấp có thể ngừng, mạch có khi không đập, trông bề ngoài như là người chết, nhưng tri giác thì vẫn có đủ. Nhập định thì ngồi yên không động, có khi trong một ngày, hay mười ngày, cho đến cả tháng
Cho nên bàn trêи cậu hô ba tiếng, cậu mới phục hồi tinh thần lại: "Hả?"
Bàn trêи là một nhóc tóc húi cua, lúc này vô cùng kϊƈɦ động: "Anh Tinh, lát nữa anh cần đáp án không? Lần này rất ổn, tuyệt!"
Hà Liêu Tinh mờ mịt chớp mắt, không hiểu nhóc sao lại kϊƈɦ động như thế.
Cả một phòng thi này, trừ đi Hà Liêu Tinh điểm thấp nhất ra, những người còn lại số điểm cao nhất cũng chưa từng đạt yêu cầu, ổn, là có ý gì? Từ bỏ đấu tranh?
"Thôi không cần." Hà Liêu Tinh tiếp tục giữ lại suy nghĩ vừa rồi, "Cảm ơn."
Nhóc tóc húi cua vẫn cứ không cam lòng: "Thật sự không cần à?"
Hà Liêu Tinh nở nụ cười với nhóc, ý từ chối rất rõ ràng.
Trước giờ thi mười lăm phút, chuông báo giờ vang lên, giám thị kẹp bài thi đi vào phòng.
Một thầy bắt đầu đọc qui định thi, một thầy khác dùng phấn viết môn thi và thời gian lên bảng đen.
Khi chuông thi vang lên, chính thức bắt đầu thi.
Bài thi chuyền xuống tới, Hà Liêu Tinh nhanh chóng lật xem qua một lần, viết họ tên, số báo danh, mã đề [7].
[7]Nguyên văn: 条形码, Hán Việt: "điều hình mã", là mã vạch - nguồn Baidu
Sau đó cậu nhìn về phía đoạn thơ điền trống, "Đăng cao" của Đỗ Phủ, "Cẩm sắt" của Lý Thương Ẩn, tốt lắm, mấy bài này cậu đều đã học thuộc rồi.
Môn học như Ngữ Văn phải có sự tích lũy, cần phải có sự cảm thụ về ngôn ngữ, còn phải làm bài theo phân bố điểm, kỳ thật không thích hợp đánh tấn công nhanh, Hà Liêu Tinh trong thời gian mười ngày học lối giải đề văn thuyết minh, lại phân tích mấy bài văn nghị luận, biết kết cấu và ý tưởng của bài văn.
Cậu chăm chú viết bài, trong lúc vô tình, thời gian trôi qua rất nhanh, mà toàn bộ quá trình cậu cũng không có ngẩng đầu lên.
Thi xong Ngữ Văn rồi, buổi chiều thi Toán.
Bài Ngữ Văn buổi sáng thi thuận lợi đến kỳ lạ, môn Toán buổi chiều đối với Hà Liêu Tinh mà nói càng như cá gặp nước [8].
[8]Nguyên văn: 如鱼得水, Hán Việt: "như ngư đắc thủy", thành ngữ tiếng Hán, ví von lúc gặp được người hoặc hoàn cảnh rất hợp với mình, xuất xứ từ "Tam quốc chí - Thục thư - Chư Cát Lượng truyện" nguồn Baidu
Lúc đã thi được một nửa, chủ nhiệm năm [9] đưa tay gõ cửa một cái, sắc mặt nặng nề gọi hai giám thị ra nói chuyện.
[9]Nguyên văn: 年级主任, Hán Việt: "niên cấp chủ nhiệm", một cấp bậc quản lý ở dưới giáo đạo chủ nhiệm - chủ nhiệm trường - nguồn Baidu
Chẳng được bao lâu, thầy cô đi vào, vỗ tay một cái: "Hiện giờ, tất cả mọi người, bỏ bút xuống, đứng lên!"
Mọi người không rõ vì sao, mờ mịt quay đầu nhìn chung quanh, từng người một đứng lên, trong phòng học vang lên tiếng kéo ghế.
Từ bên ngoài phòng học tiếng vào ba thầy cô, thêm vào hai giám thị kia, tổng cộng năm người.
Năm thầy cô xen kẽ bước vào chỗ của từng thí sinh, cầm lấy bài thi bắt đầu kiếm tra.
Hà Liêu Tinh nhìn mấy thầy cô này, cũng dừng bút lại, đứng lên.
Một cô giáo Omega theo việc kiểm tra mà đến chỗ Hà Liêu Tinh, hai ngón tay cầm bài thi lên, nhanh chóng quét mắt nhìn bài làm, chợt trào phúng mà hất khóe môi: "Em tự làm?"
Hà Liêu Tinh bình tĩnh mà trả lời: "Đúng ạ."
Cô giáo ồ lên, lật bài thi một chút lại để lại trêи mặt bàn, lạnh lùng nói: "Cái phòng thi này của các trò là thứ học sinh đạo đức bại hoại nhất tôi từng thấy, không, các trò quả thật là một bầy sâu mọt."
Hà Liêu Tinh nhíu mày lại.
Tất cả các bài thi đều đã kiểm tra xong, các thầy cô đi tới trêи bục giảng, cô giáo Omega đã kiểm bài Hà Liêu Tinh kia mặt không hề cảm xúc mở miệng nói: "Có người báo cáo phòng thi này của các trò có người đã trộm được bài thi, qua sự kiểm tra của chúng tôi, phát hiện bài thi Ngữ Văn của các trò độ chính xác cao bất thường, mà độ chính xác môn Toán cũng vượt xa trình độ lúc thường của các trò, đáp án của phần đông giống y như đáp án."
"Hiện tại, tất cả mọi người cầm theo dụng cụ làm bài, trường mở phòng thi riêng cho các trò, mười học sinh với một lão sư."
"Nếu như trước khi kỳ thi kết thúc vào ngày mai, cái người trộm bài thi kia còn không chủ động tự thú hoặc là bị chủ động tố giác, thì toàn bộ phòng thi của các trò, tất cả đều không vô tội, xóa toàn bộ thành tích, cộng thêm kiểm điểm ba vạn chữ!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ồ lên.
Chưa từng có lần nào thi cử lại náo động như vậy, khẩu hiệu của Nhất Trung là trung, tín, đốc, kính, bình thường quản lý rộng rãi, tự do... lỏng lẻo, thế nhưng vào lúc xử lý chuyện mang tính nguyên tắc, là nghiêm khắc vô tình nhất.
Thí sinh trong phòng thi của họ bị thầy cô đưa ra ngoài, mười người một nhóm, bị chia làm ba nhóm, phân biệt mang vào phòng học trống khác nhau.
Người trong các phòng thi còn lại thấy thế, dồn dập nhìn sang chỗ họ.
Một phòng học hai giám thị, một trước một sau.
Toàn bộ quá trình Hà Liêu Tinh đều rất mờ mịt, khi cậu chuẩn bị cùng chín người phía trước đi vào, cô giáo Omega kiểm tra kia ở đằng sau kêu lên: "Hà Liêu Tinh!"
Hà Liêu Tinh ngoái đầu nhìn cô: "Việc gì ạ?"
Cô giáo Omega kia cau mày nhìn cậu, ánh mắt kia như là đang nhìn một thứ rác thải: "Qua đây, trò thi một mình."
Hà Liêu Tinh đứng không nhúc nhích: "Em cần biết lý do."
Cậu được gọi là giáo bá không phải không có lý do, khi cậu chỉ cần đứng như vậy, thể hiện sự không phối hợp, khí chất cả người vô hình trung thay đổi, dường như tất cả gai góc đều dựng thẳng, hướng ra bên ngoài, ác liệt mà sắc bén.
Cô giáo Omega như là nghe được chuyện cười động trời gì, ồ lên: "Lý do? Trò không biết xấu hổ à mà hỏi tôi lý do?"
Ánh mắt cô nhìn Hà Liêu Tinh tràn đầy sự chán ghét.
Cô biết cái đứa Hà Liêu Tinh này, hồi năm nhất là một tên quỷ con [10], luôn luôn làm khác với nội qui, khiến cho người ta rất đau đầu, mới vừa lên năm hai không lâu, lại dính dáng tới chuyện khó coi kia, còn ấn được buộc người ta phải xin lỗi nó ở trêи bục.
[10]Nguyên văn: 混世魔王, Hán Việt: "hỗn thế ma vương", chỉ người luôn tạo ra chuyện hỗn loạn, ảnh hưởng xấu đến mọi người, xuất xứ từ "Hồng Lâu Mộng" - nguồn Baidu
Cô nghĩ mãi chẳng ra, một đứa Omega, không đàng hoàng mà học hành sinh sống, sau đó an phận sinh con, cậu ta lớn lối như vậy làm gì?
Omega mãi mãi là Omega, chỉ cần thỏa thích hưởng thụ ưu đãi xã hội này dành cho họ là tốt rồi, đừng làm chuyện khác người, chỉ cần để ý giữ mình trong sạch là được.
Nhưng cậu ta không chỉ không giữ mình trong sạch, lại còn phạm tội, cái phòng thi này của bọn họ có người trộm bài thi, cậu ta đã nhúm chàm, nhất định không thể không có dính líu tới việc này!
Nữ Omega chân mang cao gót, ngón tay vung lên trêи không, lúc nói chuyện nước bọt hận không thể tung tóe lên mặt người khác: "Trong phòng thi các trò, bài thi của trò có độ chính xác cao nhất! Thành tích của trò thế nào tôi còn không biết à? Thứ nhất từ dưới lên, có thể thi được như thế! Trò cho tất cả mọi người là người mù à?"
Trêи mặt cô chỉ thiếu điều không viết "Thứ rác rưởi như cậu cóp bài mà cũng không biết cóp cho chính đáng một chút à?".
Thiếu niên đứng trước mặt cô dừng lại, ngược lại kéo khóe môi từ từ nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia chỉ có độ cong, không hề tình cảm.
Cậu ung dung thong thả đi về phía trước một bước, âm thanh bình tĩnh: "Học trò kém không xứng được vươn lên? Là học trò kém là đáng đời bị sỉ nhục?"
Không biết tại sao, giọng cậu vẫn bình tĩnh, mà khó giải thích được lại có một cảm giác ngột ngạt, khiến người ta không có cách nào cây ngay không sợ chết đứng [11] mà nhìn thẳng cậu.
[11]Nguyên văn: 理直气壮, Hán Việt: "lý trực khí tràng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khi lý do đầy đủ, cách nói chuyện liền rất tự tin, xuất xứ từ "Cổ kim tiểu thuyết" - nguồn Baidu
Họ đứng trêи hành lang, không ít học sinh ở phòng thi khác từ cửa sổ nhìn sang bên này.
Cả các thầy cô giám thi đi theo cô giáo Omega giãn cách học sinh cũng đi ra, muốn nói lại thôi nhìn cô, kêu: "Cô Trần Dạ..."
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì một cô giáo như cô lại bị học trò áp một đầu?
Độ tức giận của Trần Dạ tăng vọt: "Người trộm bài thi cũng đáng được vươn lên?!"
"Trộm bài thi?" Hà Liêu Tinh cứ như nghe thấy chuyện gì đáng cười, mà nụ cười trêи mặt đã từ từ thu lại, nhiệt độ trêи mắt từ từ lạnh đi, "Bôi bác học trò à? Chứng cứ của cô đâu?"
Hà Liêu Tinh rõ ràng không làm chuyện gì quá đáng, chưa nói gì khiêu khích, cậu thậm chí vô cùng biết điều, thong dong mà tao nhã, mà lại ép Trần Dạ thành tôm tép nhãi nhép [12], cứ như tia lửa tóe lên cầu chì. Tạch, roẹt cái nổ --
[12]Nguyên văn: 跳梁小丑, Hán Việt: "khiêu lương tiểu sửu", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ nhóm người xấu càn rỡ quấy rối người khác, xuất xứ từ "Trang Tử - Tiêu Diêu Du" - nguồn Baidu
Trần Dạ chanh chua mà quát lớn: "Bài thi của trò không phải chứng cứ tốt nhất à? Cả năm nhất cao trung thi cứ ở thứ nhất từ dưới lên, môn nào cũng vậy, người như vậy không phải teo não thì là bị ngu! Trò chép bài trong lòng không biết nhục à? Có tư cách gì ồn ào với tôi?!"
Dường như ngọn lửa vô tận tất cả đều xông tới, thiêu đốt khiến lục phủ ngũ tạng của người đau đớn.
Hóa ra khi tức giận tột độ, thân thể sẽ như là bị châm đầy chì, tê dại.
Học xuyên đêm khoảng thời gian này, vô số giấy nháp, nỗ lực, cứ dễ như trở bàn tay [13] mà bị phủ nhận, bị xem nhẹ như thế.
[13]Nguyên văn: 轻而易举, Hán Việt: "khinh nhi dịch cử", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả việc không dễ làm, không phí sức, bớt việc, xuất xứ từ "Thi - Đại nhã - Chưng dân" - nguồn Baidu
Cổ họng dường như có thể nếm được mùi máu tanh.
Cả... trái tâm bị ngắt nhéo, chảy ra vết máu đốm đốm, thiếu niên nhạt nhòa chế giễu mà nói: "Bôi bác học trò, thuận miệng nhục mạ, phiến diện cá nhân thâm căn cố đế, cô có biết bốn chữ vi nhân sư biểu [14] viết thế nào không? Như cô, cũng xứng làm cô giáo?"
[14]Nguyên văn: 为人师表, ý chỉ làm gương cho người khác ở phương diện nhân phẩm học thức - nguồn Baidu
"Em cần chứng cứ, không cần suy đoán chủ quan." Hà Liêu Tinh siết chặt lòng bàn tay, cực lực kiềm chế lại tâm tình, cậu thẳng lưng nhìn về Trần Dạ, giọng nói lạnh như băng, "Bằng không -- ông đây không phục."
Đây là lần đầu tiên có người dám chỉ mũi mắng cô, Trần Dạ mắt trợn sung huyết, trong cơn giận dữ, cô không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, mạnh mẽ tát tới!
Mà một cái tát kia không đáp xuống, mà là bị Lý Xuân Hoa vội vã chạy tới đưa tay cản lại.
Cánh tay Lý Xuân Hoa bị đánh thành một vệt đỏ, đau đến mức cô rít lên.
Ánh mắt Hà Liêu Tinh lập tức liền thay đổi: "Cô!"
Cậu nhìn cánh tay Lý
Xuân Hoa, vệt đỏ kia không ngừng khuếch đại trước mắt cậu, phủ kín, cứ như dung nham chảy ngược, tổn thương cả người cậu.
Sự tàn bạo bị cưỡng ép đè xuống kia cũng không nhịn được nữa, gào thét muốn phá tan lao tù --
Mà lại bị Lý Xuân Hoa kéo lại.
Lý Xuân Hoa kéo Hà Liêu Tinh ra phía sau mình, cô cao còn chưa bằng Hà Liêu Tinh, cả người rõ ràng rất gầy ốm, mà giây phút này lại như một gà mẹ đang che chở con con, dũng cảm tạo ra ô dù cho đứa con của mình.
"Cô giáo Trần, Hà Liêu Tinh có thể trộm bài thi hay không tôi so với cô biết rõ hơn, thành tích em ấy như thế nào trong lòng tôi biết rõ." Lý Xuân Hoa ung dung không vội [15] mà nói, "Em ấy là học sinh lớp tôi, không cần cô phải phiền lòng."
[15]Nguyên văn: 从容不迫, Hán Việt: "tòng dung bất bách", ý chỉ thái độ trấn tĩnh, không hoang mang, xuất xứ từ "Cựu Đường thư - Lưu Thế Long truyện" - nguồn Baidu
Mắt Trần Dạ ghim trêи người Hà Liêu Tinh, lạnh lùng nói: "Cô Lý thật sự biết dạy học trò đấy, dạy được một đứa giỏi như vậy, dám ở trước mặt mọi người chống đối cô giáo."
"Hà Liêu Tinh là đứa học trò ưu tú nhất tôi từng thấy." Lý Xuân Hoa khẽ mỉm cười, tạo thành sự tương phản rõ ràng với sắc mặt dữ tợn của Trần Dạ, "Em ấy chưa bao giờ chống đối thầy cô, thứ ngậm máu phun người [16], làm sao có thể được gọi là thầy cô chứ?"
[16]Nguyên văn: 血口喷人, Hán Việt: "huyết khẩu phún nhân", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ việc nhục mạ mỉa mai người khác, xuất xứ từ "La hồ dã lục" - nguồn Baidu
Thế này quả thật là trắng trợn mắng cô!
Trần Dạ giận không nhịn nổi: "Cô!"
"Hà Liêu Tinh là học trò của tôi, nếu như em ấy thật sự phạm lỗi, đó là tôi dạy không được, tôi đồng ý nhận trách nhiệm." Lý Xuân Hoa bỗng cất cao giọng, toàn bộ người ở hành lang, các phòng thi đều có thể nghe thấy.
Cô nhìn chằm chằm Trần Dạ, gằn từng chữ một: "Ngày hôm nay tôi nói rõ ở đây, nếu như em ấy thật sự trộm bài thi, thật sự ăn cắp, từ hôm nay trở đi, tôi đồng ý bị xóa tên trong đội ngũ giáo viên, mười năm tuổi nghề về không, thế nhưng nếu như em ấy không có vấn đề, tôi yêu cầu cô -- tự mình xin lỗi em ấy, xin lỗi toàn bộ học sinh vô tội!"
Rõ ràng là âm thanh mỏng yếu như vậy, nhưng lại có một nguồn sức mạnh, từng chữ xuyên qua lỗ tai thí sinh và thầy cô khác, nói năng có khí phách [17].
[17]Nguyên văn: 掷地有声, Hán Việt: "trịch địa hữu thanh", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ từ ngữ ưu mỹ trong văn học, ngôn ngữ âm vang, xuất xứ từ "Thế thuyết tân ngữ - Văn học" - nguồn Baidu
... Chơi lớn như vậy?
Sắc mặt Trần Dạ rốt cuộc cũng thay đổi.
Tào Tĩnh Hoa đến nói nói một chút: chuẩn bị đến một màn vả mặt từ vị trí cô giáo Trần.
[1]Hai câu đầu trong bài Xuân vọng của Đỗ Phủ, dịch nghĩa: "Núi sông còn đó mà nước mất rồi, Thành ngày xuân hoang tàn, cỏ cây rậm rạp." - nguồn thivien
[2]Nguyên văn: 交头接耳, Hán Việt: "giao đầu tiếp nhĩ", thành ngữ tiếng Hán, ý nói là ở gần, trò chuyện nhỏ giọng, xuất xứ từ "Đan đao hội" của Quan Hán Khanh thời Nguyên - nguồn Baidu
[3]Nguyên văn: 老油条, Hán Việt: "lão du điều", cụm từ tiếng Hán chỉ người khéo đưa đẩy, cũng dùng để chỉ bánh quẩy - nguồn Baidu
[4]Nguyên văn: 天朗气清, Hán Việt: "thiên lãng khí trong", miêu tả bầu trời sáng sủa, không khí trong lành, xuất xứ từ "Lan đình tạp tự" của Vương Hi Chi thời Tấn - nguồn Baidu
[5]Nguyên văn: 风轻云淡, Hán Việt: "phong khinh vân đạm", miêu tả thời tiết tốt, xuất xứ từ "Tây Du Ký" - nguồn Baidu
[6]Thiền: khi nhập định, hành giả ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, hô hấp có thể ngừng, mạch có khi không đập, trông bề ngoài như là người chết, nhưng tri giác thì vẫn có đủ. Nhập định thì ngồi yên không động, có khi trong một ngày, hay mười ngày, cho đến cả tháng
[7]Nguyên văn: 条形码, Hán Việt: "điều hình mã", là mã vạch - nguồn Baidu
[8]Nguyên văn: 如鱼得水, Hán Việt: "như ngư đắc thủy", thành ngữ tiếng Hán, ví von lúc gặp được người hoặc hoàn cảnh rất hợp với mình, xuất xứ từ "Tam quốc chí - Thục thư - Chư Cát Lượng truyện" nguồn Baidu
[9]Nguyên văn: 年级主任, Hán Việt: "niên cấp chủ nhiệm", một cấp bậc quản lý ở dưới giáo đạo chủ nhiệm - chủ nhiệm trường - nguồn Baidu
[10]Nguyên văn: 混世魔王, Hán Việt: "hỗn thế ma vương", chỉ người luôn tạo ra chuyện hỗn loạn, ảnh hưởng xấu đến mọi người, xuất xứ từ "Hồng Lâu Mộng" - nguồn Baidu
[11]Nguyên văn: 理直气壮, Hán Việt: "lý trực khí tràng", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ khi lý do đầy đủ, cách nói chuyện liền rất tự tin, xuất xứ từ "Cổ kim tiểu thuyết" - nguồn Baidu
[12]Nguyên văn: 跳梁小丑, Hán Việt: "khiêu lương tiểu sửu", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ nhóm người xấu càn rỡ quấy rối người khác, xuất xứ từ "Trang Tử - Tiêu Diêu Du" - nguồn Baidu
[13]Nguyên văn: 轻而易举, Hán Việt: "khinh nhi dịch cử", thành ngữ tiếng Hán, miêu tả việc không dễ làm, không phí sức, bớt việc, xuất xứ từ "Thi - Đại nhã - Chưng dân" - nguồn Baidu
[14]Nguyên văn: 为人师表, ý chỉ làm gương cho người khác ở phương diện nhân phẩm học thức - nguồn Baidu
[15]Nguyên văn: 从容不迫, Hán Việt: "tòng dung bất bách", ý chỉ thái độ trấn tĩnh, không hoang mang, xuất xứ từ "Cựu Đường thư - Lưu Thế Long truyện" - nguồn Baidu
[16]Nguyên văn: 血口喷人, Hán Việt: "huyết khẩu phún nhân", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ việc nhục mạ mỉa mai người khác, xuất xứ từ "La hồ dã lục" - nguồn Baidu
[17]Nguyên văn: 掷地有声, Hán Việt: "trịch địa hữu thanh", thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ từ ngữ ưu mỹ trong văn học, ngôn ngữ âm vang, xuất xứ từ "Thế thuyết tân ngữ - Văn học" - nguồn Baidu