Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 86: Người đẹp say ngủ



“Cố ý đấy à?” Đoạn Di đứng thẳng dậy, liếc xéo Thịnh Vân Trạch và hai đứa con trai của hắn.

Cả ba người đều bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Đoạn Di, với bệnh nghề nghiệp của một game thủ chuyên nghiệp, lên tiếng: “Mấy người có thể đừng đứng chung một chỗ được không? Nhìn ba người đứng thẳng hàng thế này, tớ cứ có cảm giác các người sẽ biến mất đấy.”

Trên đường về nhà, tuyết rơi dày đặc. Mặc dù đã sống ở miền Bắc hơn mười năm sau khi kết hôn, nhưng mỗi lần nhìn thấy tuyết rơi, Đoạn Di vẫn không khỏi phấn khích.

Trời còn chưa tối, cậu đã lôi Thịnh Vân Trạch ra ngoài chơi ném tuyết. Ban đầu, Thịnh Vân Trạch không muốn chơi cùng cậu, cảm thấy trò này thật trẻ con – thật ra hắn muốn về phòng chơi bộ LEGO mới mua hơn.

Bỗng nhiên Đoạn Di nhớ ra điều gì đó, liền mang chiếc drone từ trong nhà ra sân, lắp thêm cả camera, ghi hình toàn cảnh sân vườn từ trên cao theo góc 360 độ cho Thịnh Vân Trạch xem.

Lúc đầu Thịnh Vân Trạch bị tiếng ồn ào của cậu làm cho đau đầu, sau đó lại bị trúng hai quả cầu tuyết của Đoạn Di ném tới.

Thật ra hắn không muốn chơi, nhưng không chịu nổi việc bị Đoạn Di tấn công dồn dập, hắn bị chọc tức rồi.

Đoạn Di tự chuốc lấy phiền phức cho mình. Thịnh Vân Trạch là người có máu hiếu thắng, một khi đã nghiêm túc, cho dù là chơi ném tuyết cũng không muốn thua bất cứ ai – kể cả là bạn trai của mình.

Một cục tuyết rơi trúng cổ Đoạn Di, lạnh đến mức khiến cậu nhảy dựng lên.

Vừa cười vừa kêu: “Thịnh Vân Trạch! Tớ chết cóng mất!”

Thịnh Vân Trạch ôm cậu vào lòng, nắm lấy cổ áo cậu: “Để tớ xem tuyết rơi vào đâu rồi nào?”

Đoạn Di kêu oa oa một hồi: “Tan rồi tan rồi, chắc chắn là tan hết bên trong rồi. Cậu là người hay là gì, mẹ nó, ra tay ác thật đấy, chúng ta có phải là đang yêu nhau thật không vậy!”

Thịnh Vân Trạch đưa tay sờ soạng, lấy cục tuyết ra. Qua hai lớp áo len, căn bản chẳng lạnh đến Đoạn Di, cậu chỉ thích làm quá lên thôi.

Thịnh Minh và Thịnh Tịch do dự vì nhận thức rõ sự chênh lệch về sức mạnh giữa mình và bố mẹ, nên không tham gia trận chiến ném tuyết.

Dì giúp việc chuẩn bị cho hai đứa bé hai cái xô nhỏ và xẻng xúc tuyết, khoanh một vùng đất trống, sau đó trông chừng bọn nhỏ tự do vui chơi trong đó, hai đứa bé hăng say nặn người tuyết.

Đoạn Di chơi chán chê, bèn đi tuần tra lãnh địa của con trai mình.

Cậu thấy Thịnh Minh và Thịnh Tịch đang nặn được bốn người tuyết với sự giúp đỡ của dì giúp việc.

Hai người tuyết lớn, một là cậu và một là Thịnh Vân Trạch.

Hai người tuyết nhỏ giống hệt nhau, chắc chắn là hai đứa nhỏ tự nặn mình.

Đoạn Di giả vờ chê bai: “Sao người tuyết của ba lại không có mắt thế này?”

Thịnh Tịch chạy vào nhà tìm hai chiếc cúc áo, gắn lên làm mắt cho người tuyết của Đoạn Di.

Đoạn Di vẫn chưa vừa lòng: “Ba thấy mặt này vẫn chưa đủ đẹp trai, ba phải sửa lại mới được.”

Cậu không chỉ sửa người tuyết của mình mà còn sửa cả người tuyết của Thịnh Vân Trạch. Cậu hái một bông hoa mai từ trong sân, cài lên người tuyết của Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng, lấy oán báo oán, không chút khách khí vẽ cho người tuyết của Đoạn Di một cái mũi heo, hơn nữa còn tàn nhẫn hơn, nặn thêm một đống tuyết đắp lên người người tuyết, để chứng minh Đoạn Di thật sự rất “mập”.

Đoạn Di tất nhiên không cam lòng, xông vào định liều mạng với Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch đã nắm rõ trình độ mèo cào của cậu, trong tích tắc đã khống chế được Đoạn Di.

Đoạn Di bị Thịnh Vân Trạch ghì chặt vào cửa không thể động đậy, bắt đầu kêu gào cầu cứu: “Thịnh Minh, mau cứu ba với! Mau cứu ba với!”

Thịnh Minh và Thịnh Tịch nhìn nhau, sau đó ném xẻng xúc tuyết sang một bên, lao đến ôm chặt lấy chân Thịnh Vân Trạch, mỗi đứa một bên, ngồi bệt xuống đất lắc lư.

Thịnh Vân Trạch dở khóc dở cười, Đoạn Di thì đắc ý, nhưng ngay sau đó lại lo lắng bọn trẻ ngồi trên đất lạnh, vội vàng ôm từng đứa lên.

Đoạn Di mỉm cười nói: “Hai đứa thật nghĩa khí…”

Thịnh Tịch được ôm trong vòng tay cậu cười khanh khách, lúc thì vùi mặt vào lòng Đoạn Di, lúc lại len lén nhìn Thịnh Vân Trạch.

Hình như sợ Thịnh Vân Trạch bất ngờ trả thù.

Đoạn Di đang định lên tiếng, chợt nhìn thấy cánh tay của Thịnh Tịch thoắt ẩn thoắt hiện, như thể đang trở nên trong suốt.

Lắc đầu, Đoạn Di còn tưởng mình nhìn nhầm.

Cậu theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay của Thịnh Tịch, Thịnh Tịch bị cậu làm cho giật mình.

Thịnh Vân Trạch cũng nghiêng đầu nhìn: “Sao vậy?”

Sắc mặt Đoạn Di trong nháy mắt trở nên tái nhợt, một lúc sau mới hoàn hồn, có chút luống cuống: “Không sao, không có gì.”

Chắc là nhìn nhầm rồi.

Làm sao người bình thường lại có thể trở nên trong suốt được chứ?

Trái tim Đoạn Di đập dữ dội, ngay cả trước khi ngủ cũng không thể bình tĩnh lại được. Đêm đó, cậu giật mình tỉnh giấc nhiều lần, đưa tay sờ soạng vị trí của Thịnh Tịch, nhất định phải nhìn thấy con trai đang ngủ trên giường mới yên tâm.

Thịnh Vân Trạch nhận ra sự bất thường của cậu, ban đầu muốn hỏi han xem Đoạn Di bị sao, nhưng thấy bộ dạng không muốn nói chuyện của Đoạn Di, khi hắn hỏi, cậu chỉ lắc đầu, không biết phải nói với Thịnh Vân Trạch thế nào.

May mắn là trong những ngày tiếp theo, tinh thần Đoạn Di đã trở lại bình thường.

Tối 30 Tết và mùng 1 Tết, Đoạn Di đón năm mới ở nhà họ Đoạn, nửa đêm gọi video cho Thịnh Vân Trạch, nhân tiện trò chuyện với Thịnh Minh và Thịnh Tịch một lát.

Hai đứa nhỏ đến đây đã nhận được kha khá lì xì, Thịnh Vân Trạch cũng lì xì cho chúng, nhân tiện chuyển một khoản cho Đoạn Di, không quên gửi cho bạn trai một bao lì xì điện tử.

Thịnh Vân Trạch thường xuyên chuyển khoản cho cậu qua Wechat, có khi là năm nghìn tệ, vào những ngày lễ tết hoặc ngày đặc biệt sẽ là mười nghìn tệ. Bản thân Đoạn Di có đủ tiền tiêu vặt nên không động đến, cậu chuyển hết số tiền Thịnh Vân Trạch gửi vào một tài khoản ngân hàng riêng.

Đoạn Di liên tục nhận được tin nhắn chúc Tết từ bạn bè.

Tưởng Vọng Thư giờ đây chỉ còn là một cỗ máy chúc Tết không chút cảm xúc, ngoại trừ lời chúc mừng năm mới dành cho Nam Dã và Đoạn Di là tự tay gõ, còn lại đều là tin nhắn copy hàng loạt.

Nhân tiện nói thêm, tin nhắn của Đoạn Di cũng là gửi hàng loạt, hơn nữa còn vô tình gửi nhầm vào điện thoại của Thịnh Vân Trạch, bị hắn gọi điện đến mỉa mai một trận, yêu cầu cậu soạn lại tin nhắn chúc Tết dài tám trăm chữ rồi gửi riêng cho hắn.

Vào đêm giao thừa, Thịnh Vân Trạch rất có lòng “tạo bất ngờ”, hắn vắt chéo chân, thì thầm ma mị trong điện thoại, nhắc nhở Đoạn Di: “Sắp đến sinh nhật 18 tuổi của cậu rồi đấy!!!”

…..

Đoạn Di chỉ thiếu mỗi việc buộc một cái băng đô có chữ “Nhất định thắng” lên đầu.

Trên bàn bày la liệt toàn là đề thi, trắng toát, không có lấy một chữ.

Toán, Ngữ văn, Tiếng Anh cộng thêm tổ hợp Khoa học Xã hội, thêm sáu cuốn tập bài tập Tết dày cộp, một cuốn vở soạn chẳng động bút chữ nào.

Cây bút trong tay Đoạn Di chạy như bay, hận không thể châm lửa đốt cả tập đề.

Miệng thì rên rỉ than thở: “Sao lại nhiều bài tập Tết thế này!!!”

Bên cạnh, Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Sao cậu không nghĩ xem tại sao lại mang hết đống đó đến tận Bắc Kinh rồi, đến nơi lại không chịu viết một chữ?”

Hơn nữa, Thịnh Vân Trạch còn cảm thấy khó hiểu: “Đã không làm mang theo làm gì?”

Đoạn Di vừa khóc vừa viết: “Cậu hiểu gì chứ, đây là xu hướng của học sinh cấp ba chúng tớ đấy, đi thế nào về thế ấy, thứ mang theo không phải bài tập mà là cảm giác an toàn!”

Thịnh Tịch vừa giúp Đoạn Di chép từ vựng tiếng Anh, vừa lên tiếng: “Mẹ ơi, mẹ đừng cãi nhau nữa, mẹ viết nhanh đi.”

Thịnh Vân Trạch: “Cậu để con trai viết bài tập hộ, còn chưa đủ mất mặt sao?”

Đoạn Di: “Nhiều như vậy sao tớ viết hết được chứ!” Nói rồi mặt đỏ bừng, vẫn ngoan cố: “Hơn nữa tớ đây là đang dạy dỗ con cái đấy có biết không, giáo dục sớm đấy!”

Thịnh Minh đang giúp Đoạn Di viết bài tập Vật lý. Tất nhiên là cậu bé không thể làm được bài tập vật lý, chỉ đơn thuần là giúp Đoạn Di chép đáp án trắc nghiệm abc từ tờ bài tập đã được bố làm xong.

Thịnh Minh ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi, tại sao bài tập của bố đã viết xong rồi, mà bài tập của mẹ lại chưa viết xong ạ?”

Mặt Đoạn Di đỏ bừng: “… Đừng hỏi nữa.”

Học sinh giỏi và học sinh dốt không cùng một thế giới.

Sau đó, đột nhiên cậu quay sang nhìn Thịnh Vân Trạch, bực tức nói: “Sao cậu lại làm bài tập rồi? Sao lại lén lút làm bài tập mà không báo tớ một tiếng, hại tớ giờ phải tự mình cày cuốc!”

Thịnh Vân Trạch cười khẩy: “Cho dù tớ có báo cho cậu, cậu cũng sẽ chẳng thèm làm.”

Nhìn thấy quyển bài tập dày đặc chữ viết của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di ghen tị đến mức muốn ói máu: “Đầu óc với tốc độ tay của cậu làm bằng cái gì vậy, nhiều bài tập như vậy mà bảy ngày đã viết xong rồi?”

Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Vở bài tập Tết là chép.”

Đoạn Di kinh ngạc: “Chép?”

Thịnh Vân Trạch bất lực: “Chép đáp án tham khảo, loại bài tập vô bổ này mà không chép thì chẳng lẽ giữ lại lãng phí thời gian làm à?”

Đoạn Di: “Trời ạ, học sinh giỏi cũng chép đáp án sao… Tịch nhi, con chép sai từ vựng rồi! Phải chép bài văn thi đại học ấy!”

Thịnh Vân Trạch ôm trán.

Thử hỏi xem còn ai như Đoạn Di không?

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, cả nhà cùng nhau chép bài tập hộ cậu?

Còn để cho cả hai đứa con trai chưa đi học tiểu học cùng chép, rốt cuộc có muốn làm gương tốt cho con cái hay không vậy?

Đoạn Di ôm Thịnh Tịch, cọ mũi vào má cậu bé, sau đó nhìn Thịnh Minh: “Hai đứa hôm nay vất vả rồi, muốn mua gì nào? Chỉ cần nói ra, ba nhất định sẽ đáp ứng!”

Thịnh Tịch nũng nịu trong lòng cậu nói: “Con muốn ăn cơm.”

Vừa hay Đoạn Di cũng đang đói bụng, liền gật đầu: “Muốn ăn gì nào? Hôm nay muốn ăn gì cũng được, đồ Thái có được không?”

Thịnh Tịch vùi đầu vào lòng Đoạn Di: “Hôm nay con muốn ăn cơm mẹ nấu.”

Tim Đoạn Di bất giác đập mạnh, sau đó liền nói: “Nhưng mà đồ ba nấu không ngon đâu.”

Thịnh Tịch có chút nũng nịu, cọ cọ đầu vào lòng Đoạn Di: “Con muốn ăn mà…”

Đoạn Di cảm thấy hôm nay hai đứa nhỏ đặc biệt dính lấy mình.

Thật ra Thịnh Tịch thường bám Thịnh Vân Trạch hơn, nhưng không hiểu sao từ sáng sớm đã có biểu hiện rất lạ, hai anh em dậy sớm, chậm rãi bò lên giường Đoạn Di, mỗi đứa ôm một cánh tay cậu ngủ tiếp.

Cũng giống như ngày đầu tiên đến đây, tuy còn nhỏ nhưng sức lực của hai đứa nhỏ lại rất lớn, ôm chặt lấy Đoạn Di, như thể sợ cậu sẽ đột ngột biến mất.

Lúc trở về miền Nam, Thịnh Tịch bất ngờ muốn mang theo người tuyết gia đình bốn người về cùng, người tuyết lớn thì không mang theo được, liền nặn bốn người tuyết nhỏ, nghiêm túc mua một cái tủ lạnh mini, bảo Thịnh Vân Trạch mang về nhà, đặt trong phòng khách.

Trong lòng Đoạn Di cảm thấy hơi bất an, càng lúc Thịnh Tịch càng bám cậu, cảm giác bất an đó càng trở nên mãnh liệt.

Cậu đè nén sự khác thường khó hiểu này, vừa ôm Thịnh Tịch vừa nói: “Muốn ăn gì, chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ về nấu nhé?”

Thịnh Tịch uể oải “dạ” một tiếng, Thịnh Minh im lặng nắm lấy tay áo cậu đi về phía trước.

Thịnh Vân Trạch ngồi xổm xuống, ôm Thịnh Minh, dịu dàng dỗ dành: “Vui lên một chút được không?”

Thịnh Minh ngước nhìn hắn, đôi mắt rất giống hắn nhanh chóng ngấn lệ.

Thịnh Vân Trạch hôn lên trán cậu bé: “Chẳng phải con đã hứa với bố rồi sao, đừng làm cho mẹ buồn.”

Giọng Thịnh Minh nghẹn ngào, cậu bé lùi ra xa Đoạn Di một chút, mới dám lên tiếng: “Nhưng mà… con muốn đi cùng bố, con không muốn đi cùng em trai trước.”

Thịnh Vân Trạch lặp lại, nhưng lần thứ hai giọng nói đã xen lẫn chút bất đắc dĩ và không nỡ: “Nghe lời bố nào, ngoan nào.”

Thịnh Minh đưa tay dụi mắt, ôm lấy vai Thịnh Vân Trạch, vùi mặt vào lòng hắn, im lặng khóc nức nở.

“Chú Hà nói, con và em trai chỉ có thể ở đây bảy ngày.”

Thịnh Vân Trạch nhớ lời Thịnh Tịch đã nói với mình vào ngày thứ tư bọn nhỏ đến đây.

Hôm nay vừa đúng là ngày cuối cùng.

Đoạn Di không biết lấy đâu ra một cái xe đẩy mua hàng, đặt Thịnh Tịch vào trong: “Thịnh Tịch, con muốn ăn gì? Có muốn ăn sườn xào chua ngọt không?”

Cả Thịnh Minh và Thịnh Tịch đều rất thích ăn sườn xào chua ngọt và khoai tây.

Nhưng bản thân Đoạn Di thích ăn nấm kem tươi và mì hoành thánh, còn có mì trứng.

Thế nhưng khi đi cùng Thịnh Minh và Thịnh Tịch, cậu thường không mua những món mình thích, bữa tối cũng ưu tiên khẩu vị của hai đứa nhỏ.

Thịnh Tịch im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, lắc lư hai chân: “Con muốn ăn mì trứng ạ!”

Đoạn Di kinh ngạc nhướn mày: “Không phải con không thích ăn mì trứng sao?”

Thịnh Tịch: “Bây giờ con thích ăn rồi ạ!”

Cậu bé gọi một loạt món, đều là những món Đoạn Di thích ăn.

“Thật sự muốn ăn những món này sao? Con thật sự thích ăn cà rốt à?”

Thịnh Tịch nhăn mũi: “Không ăn cà rốt đâu, bố không thích ăn cà rốt ạ.”

Đoạn Di: “Bố con còn kén ăn hơn cả con nữa!”

Tối đến về nhà, Đoạn Di đặt Thịnh Minh và Thịnh Tịch ở phòng khách, còn mình đi vào bếp.

Tối nay, Đoạn Ký Hoài và mẹ Đoạn tham dự một bữa tiệc từ thiện do chính phủ thành phố tổ chức, có lẽ tối nay sẽ không về.

Trong biệt thự chỉ có dì giúp việc và quản gia, Đoạn Di là người nấu ăn không thích rửa rau, cũng là không thích chuẩn bị trước, nên đã nhờ dì Trần giúp việc rửa rau. Dì Trần luôn cưng chiều cậu, lại lớn tuổi rồi, không cần Đoạn Di phải nhờ, bà cũng đã muốn giúp đỡ cậu.

Thịnh Tịch ngồi trên ghế sofa, chăm chú đọc một cuốn truyện cổ tích.

Không biết vì sao, hôm nay Đoạn Di muốn ở bên cạnh lũ trẻ nhiều hơn một chút, nên cậu chen vào bên cạnh Thịnh Tịch, ôm cậu bé vào lòng: “Đang xem gì đấy? Nhận biết chữ được chưa?”

Thịnh Tịch giơ cao quyển truyện cổ tích: “Là truyện Công chúa ngủ trong rừng ạ!”

Đoạn Di: “Đọc hiểu được không?”

Thịnh Tịch lắc đầu: “Nhiều chữ con không đọc được.”

Đoạn Di không khỏi có chút tự hào, cầm lấy cuốn truyện, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Để ba đọc cho con nghe.”

Cậu hắng giọng một cái, đọc tiếp từ đoạn Thịnh Tịch vừa xem: “Vị công chúa nhìn thấy bà cụ liền hỏi: ‘Chào bà, bà đang làm gì vậy ạ?’”

… “‘Đang kéo sợi đấy cháu gái.’ Bà cụ trả lời và gật đầu. ‘Cái thứ bé xíu này xoay tròn trông thật thú vị!’ Vị công chúa nói, và cũng tiến đến cầm lấy con suốt kéo sợi. Nhưng ngay khi vừa chạm vào, nàng liền ngã vật xuống đất bất tỉnh nhân sự, lời nguyền độc ác đã ứng nghiệm.

Tuy nhiên, nàng công chúa không chết, chỉ là gục xuống và chìm vào giấc ngủ say…”



Nghe Đoạn Di đọc đến đây, Thịnh Minh ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vậy là công chúa chết rồi ạ?”

Đoạn Di: “Không phải đâu con.” Cậu sửa lời con trai mình, “Công chúa chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”

Thịnh Tịch lên tiếng: “Chỉ là ngủ thôi ạ? Nhắm mắt lại, trông giống như chết rồi.”

Đoạn Di: “Nhưng công chúa vẫn còn thở mà…”

“…Chú ấy nói, mỗi tháng chúng ta chỉ được vào thăm một lần, vậy hoàng tử cũng một tháng mới được vào thăm công chúa một lần ạ?”

Đoạn Di chợt hiểu ra, có lẽ Thịnh Tịch đang miêu tả một phòng bệnh, một căn phòng với ô cửa kính lớn, một tháng chỉ được vào thăm một lần, hơn nữa còn là phòng chăm sóc đặc biệt.

–––Con trai cậu nhìn thấy phòng chăm sóc đặc biệt ở đâu chứ?

Cả hai đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn chưa từng mắc bệnh gì nghiêm trọng, nặng nhất cũng chỉ là sốt.

Phòng chăm sóc đặc biệt, căn bản là không thể tiếp xúc.

…Có lẽ là xem trên tivi thấy được.

Đoạn Di tự an ủi mình, sau đó trả lời Thịnh Minh: “Hoàng tử không phải một tháng mới được thăm công chúa một lần, hoàng tử là sau một trăm năm mới tìm thấy nàng công chúa đang say ngủ, và đánh thức nàng bằng một nụ hôn.”

Thịnh Tịch nghiêng đầu: “Một trăm năm là bao lâu ạ?”

Đoạn Di: “Rất lâu rất lâu, có lẽ đến lúc đó ba sẽ già đến mức không đi nổi nữa mất.”

Thịnh Tịch nghẹn ngào, Đoạn Di liền hỏi cậu bé: “Sao thế con?”

Nuốt nước mắt vào trong, Thịnh Tịch hỏi: “Hoàng tử không thể đến sớm hơn một chút sao ạ?”

Đoạn Di do dự một lát: “… Chắc là được chứ.”

Cậu cảm thấy Thịnh Tịch rất quan tâm đến câu chuyện này, liền thuận miệng nói dối.

Thịnh Tịch: “Con và anh hai có thể làm hoàng tử được không ạ?”

Đoạn Di vừa khóc vừa cười: “Được chứ, hai đứa con đều là hoàng tử hết.”

Thịnh Tịch bò vào lòng Đoạn Di, rướn người hôn lên môi cậu một cái thật khẽ, mang theo chút mong đợi và hy vọng đầy cẩn trọng, như người đang tuyệt vọng bỗng nắm lấy được chút ánh sáng le lói: “Con hôn ba rồi, ba sẽ tỉnh lại chứ ạ?”

Đoạn Di xoa đầu cậu bé: “Ba đâu phải là công chúa ngủ trong rừng.”

Thịnh Tịch: “Nhưng ba ngủ rồi.”

Giọng nói cậu bé có chút nức nở, trái tim Đoạn Di thắt lại, có chút đau lòng, chỉ có thể luống cuống vỗ về lưng con trai.

“Để ba đi nấu cơm cho hai đứa ăn nhé.”

Đoạn Di đứng dậy, hai đứa nhỏ bất ngờ ôm chặt lấy cậu.

“Ba sẽ tỉnh lại chứ ạ? Giống như hoàng tử hôn công chúa vậy?” Thịnh Tịch gặng hỏi.

Đoạn Di gật đầu: “Sẽ mà.”

Cậu mỉm cười, chỉ vào môi mình: “Chẳng phải con vừa mới hôn ba rồi sao?”

Thịnh Minh túm lấy vạt áo cậu: “Ba ơi, ngủ rồi là như thế nào ạ?”

Đoạn Di: “Là nhắm mắt lại.”

Thịnh Minh nói: “… Giống như chết rồi, đúng không ạ?”

Không hiểu sao Đoạn Di lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, Thịnh Minh ôm lấy chân cậu, khuôn mặt bầu bĩnh áp vào người cậu: “Tuy nhìn giống như chết rồi, nhưng thật ra chỉ là đang ngủ thôi, nên ba đừng sợ.”

Yết hầu Đoạn Di chuyển động: “Ba… có gì đâu mà sợ chứ?”

Thịnh Minh buông tay, nắm lấy tay Thịnh Tịch ngồi xuống ghế sofa, nhìn Đoạn Di, giọng nói ra vẻ kiên định: “Ba mau đi nấu cơm đi ạ.” Cậu bé như nhận ra điều gì đó, ngơ ngác nhìn Thịnh Vân Trạch.

Thịnh Vân Trạch dịu dàng ôm lấy cậu: “Cậu vào bếp đi, ở đây có tớ rồi.”

Đoạn Di: “Tớ…”

Giọng Thịnh Vân Trạch rất bình tĩnh và kiên định: “Cậu biết mà, Đoạn Di.”

Nghe thấy câu này, Đoạn Di như bị đứt dây đàn, giống như một con rối gỗ, từng bước từng bước xoay lưng về phía bọn nhỏ đi vào bếp.

Cuối cùng Thịnh Tịch cũng không kìm nén được nữa mà òa khóc nức nở. Nhìn thấy Đoạn Di bước vào bếp, cánh cửa đóng lại, cậu bé lập tức nhảy khỏi ghế sofa, loạng choạng chạy về phía nhà bếp.

Thịnh Vân Trạch vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy Thịnh Tịch. Cậu bé còn nhỏ, chưa biết cách xử lý cảm xúc khi phải chia ly, chỉ biết khóc đến xé ruột xé gan, vừa khóc vừa gọi mẹ, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của Thịnh Vân Trạch, vươn tay về phía Đoạn Di.

Chỉ tiếc bàn tay cậu bé quá nhỏ bé, bị Thịnh Vân Trạch ôm chặt, hai tay vẫy vùng trong không trung, chỉ có thể nắm lấy không khí: “Con không muốn đi… Con muốn ở lại với mẹ… Hu hu hu… Bố thả con ra…”

Cho đến khi tiếng động bên ngoài ngày càng nhỏ, Đoạn Di dần dần không còn nghe thấy gì nữa.

Cả tiếng Thịnh Vân Trạch dỗ dành con trai, lẫn tiếng khóc mệt mỏi của hai đứa trẻ.

Dì Trần lo lắng cho Đoạn Di, nhìn cậu thất thần dựa vào cửa, như thể linh hồn cũng đã biến mất theo.

“Cậu Di à… cậu không sao chứ…”

Đoạn Di lắc đầu, bảo dì Trần đừng lo lắng.

Nhưng trái tim cậu như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn khiến cậu khom người, khó thở.

Cậu từ từ trượt người xuống theo cánh cửa bếp, ngồi xổm trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy, vùi mặt vào lòng bàn tay, tâm trí đều bị tiếng khóc của Thịnh Tịch và Thịnh Minh kéo đi.

Rồi đột nhiên, bên ngoài im lặng như tờ, cứ như… không còn gì nữa.

Đồng tử Đoạn Di co rút, tim như ngừng đập một nhịp.

Cậu biết, có những chuyện nhất định sẽ xảy ra, con người không thể nào ngăn cản được.

Đáng lẽ cậu nên sớm nhận ra mới đúng.

Từ lúc Thịnh Tịch nhất quyết muốn mang người tuyết gia đình bốn người về.

Từ lúc Thịnh Tịch chỉ gọi những món cậu thích.

Đứa trẻ đó, chắc chắn là đã biết bản thân sẽ không được ăn nữa, nên mới chỉ chọn những món cậu thích.

Đáng lẽ cậu phải sớm nhận ra mới đúng…

Bọn nhỏ không thuộc về thế giới này.

Dì Trần có chút do dự: “… Cái… bát mì kia, còn nấu nữa không ạ?”

Đoạn Di chỉ cảm thấy thế giới như chìm vào im lặng, nghe thấy giọng nói xa xôi của chính mình, trống rỗng đến mức không giống như do chính mình thốt ra:

“… Nấu đi ạ.”

Hương thơm của mì trứng lan tỏa từ trong bếp.

Thịnh Vân Trạch mở cửa bếp, Đoạn Di bưng bát mì ra, vẫn như thường ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phòng khách trống trơn, chỉ còn lại duy nhất cậu.

Vai Đoạn Di run lên dữ dội, nhưng vẫn tiếp tục động tác ăn mì, từng miếng từng miếng đưa vào miệng, gần như vùi cả mặt vào trong bát.

Đoạn Di chưa bao giờ cảm thấy món mì trứng lại mặn chát đến vậy. Nuốt một ngụm nước dùng, vị mặn lan tỏa khắp khoang miệng, khiến tim cậu đau nhói, vỡ vụn thành từng mảnh, đau đến mức không thở nổi.