Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 87: Một phần sự thật



“Tâm trạng cậu ấy không tốt sao?” Sáng ngày đầu tiên đi học, Tưởng Vọng Thư ghé sát vào Hách San San, thần thần bí bí.

Hách San San liếc nhìn Đoạn Di. Cậu đến trường từ sáng sớm đã gục mặt xuống bàn ngủ, đến giờ vẫn chưa dậy.

Thịnh Vân Trạch mang đồ ăn sáng cho cậu cũng không đụng đến. Sữa đậu nành, quẩy nóng, hai cái bánh bao, một cái bánh kếp, một quả trứng luộc nước trà, tất cả đều được bày biện ngay ngắn trên bàn.

Tưởng Vọng Thư nhất thời không biết nên phàn nàn về hành động coi Đoạn Di như heo con mà nuôi của Thịnh Vân Trạch, hay nên phàn nàn về việc một người buổi sáng làm sao có thể ăn nhiều như vậy.

Hách San San thở dài: “Lớp trưởng cả cơm cũng không thèm ăn, đau lòng đến mức nào, chắc là trời sập rồi.”

Tưởng Vọng Thư ra vẻ cao thâm khó lường: “Còn hơn thế nữa. Dựa vào sự hiểu biết của tớ về Đoạn Bảo, dù trời có sập cũng không ảnh hưởng đến việc ăn uống của cậu ấy đâu. Chạy trốn còn có thể tay xách nách mang cơm hộp, thái độ tích cực ăn uống của cậu ấy thuộc đẳng cấp tiên tiến toàn quốc, kiểu như lãnh đạo nhà nước có thể đích thân trao tặng huy chương ‘Cảm động Trung Quốc – Top 10 thùng cơm di động’ ấy.”

Hách San San và Tưởng Vọng Thư nhìn nhau, cô nàng lên tiếng: “Chẳng lẽ chia tay với bí thư rồi?”

Tưởng Vọng Thư đáp: “Không thể nào. Hạn sử dụng của tình yêu còn có bảy năm, tình yêu của học sinh cấp ba ngắn ngủi, làm tròn lên cũng phải được bảy tháng, hai người họ mới ở bên nhau được bao lâu chứ? Tình yêu của họ còn chưa qua nổi tuần trăng mật đầu tiên.”

Hách San San gật gù: “Phân tích của cậu cũng có lý.”

Tưởng Vọng Thư nói: “Nếu đã chia tay thì sao hoa khôi còn phải mua cơm cho Tiểu Đoạn nữa chứ?”

Hách San San suy đoán: “Hay là đây là bữa cơm chia tay?”

Tưởng Vọng Thư liếc cô nàng một cái, đưa tay xoa đầu: “Còn trẻ con, yêu đương cái gì, đừng có suốt ngày nghĩ lung tung.”

Hách San San nũng nịu: “Mẹ, trước khi con yêu đương, mẹ có thể cho con mượn bài kiểm tra vật lý chép phát được không?”

Tưởng Vọng Thư ra giá: “Năm tệ một lần.”

Hách San San mặc cả: “Ông chủ, bớt chút đi.”

Tưởng Vọng Thư cười khẩy: “Giảm giá cho thì chỉ có bẻ gãy chân.”

Cậu bạn đầu đinh ngồi bàn bên lập tức chen vào: “Lớp phó, tớ trả mười tệ, cậu cho tớ chép trước!”

Tưởng Vọng Thư đắc ý vỗ mạnh tờ bài kiểm tra lên bàn: “Thấy chưa con gái, đây là bài học đầu tiên mẹ dạy con khi vào năm học mới, hoa có thể bẻ thì bẻ ngay, đừng đợi đến lúc hết hoa mới tiếc nuối.”

Hách San San giơ ngón cái: “Đúng là một tên tham quan chó má.”

Tưởng Vọng Thư không phục: “Tớ đây là dựa vào hai bàn tay trắng làm giàu, chó má gì chứ, lao động là vinh quang, có bản lĩnh thì đừng có mà chép…”

Bọn họ ở đây ồn ào náo nhiệt. Tờ bài kiểm tra được chuyền đi với tốc độ chóng mặt.

Kỳ học mới bắt đầu – cũng là học kỳ cuối cùng của năm lớp 12, tâm trạng mọi người đều có chút phấn khích.

Một mặt cảm thấy sắp được bước vào cuộc sống đại học tươi đẹp, mặt khác mọi người lại đang thảo luận về kết quả kỳ thi cuối kỳ.

Lớp 12/2 có mấy bạn học giỏi sẽ được chuyển sang lớp 12/1, ngược lại, lớp 12/1 cũng có vài người thi không tốt nên bị chuyển sang lớp 12/2. Điều này có chút ảnh hưởng đến tinh thần của họ.

Tuy nhiên, nếu thi giữa kỳ đạt kết quả tốt thì có thể quay lại cho nên cũng không có gì to tát.

Bàn học của Đoạn Di trong bán kính hai mét không ai dám ngồi. Ai cũng có mắt, đều nhìn ra tâm trạng cậu không tốt, thậm chí có thể nói là rất tệ.

Đoạn Di đang giận dỗi Thịnh Vân Trạch??

Việc này không phải Đoạn Di nói cho ai biết, mà là do Thịnh Vân Trạch tự mình phân tích ra được từ hàng loạt hành vi của Đoạn Di.

Từ sau đêm hôm đó, sau khi Thịnh Minh và Thịnh Tịch biến mất, Đoạn Di đã nhốt mình trong phòng cả một đêm, không hề quấy rầy Thịnh Vân Trạch trên Wechat, sau đó cũng không chủ động tìm hắn.

Điều này rất không phù hợp với tính cách của Đoạn Di, chỉ cần có chút chuyện cỏn con là cậu sẽ lập tức báo cáo với hắn.

Ngay cả khi hắn chủ động liên lạc, Đoạn Di cũng không trả lời.

Thịnh Vân Trạch lúc này mới chậm chạp nhận ra, dường như Đoạn Di đang giận hắn.

Giận hắn ngăn cản Thịnh Minh và Thịnh Tịch, hay là giận hắn quá lạnh lùng?

Sau khi hai người yêu nhau, đây là lần đầu tiên lạnh nhạt với nhau như vậy.

Một trận chiến tranh lạnh âm thầm, ngấm ngầm so bì cao thấp cứ thế lặng lẽ bắt đầu.

Buổi trưa, Đoạn Di phá lệ không tìm Thịnh Vân Trạch ăn cơm, cũng không đi cùng Tưởng Vọng Thư, mà một mình đến sân thể dục.

Lúc Thịnh Vân Trạch tháo tai nghe xuống, chỗ ngồi của Đoạn Di đã không còn ai.

Ngày đầu tiên đi học, chương trình học ở trường Nhị Trung không quá nặng nề, buổi sáng phát sách, buổi chiều tự do hoạt động hoặc tự học.

Thịnh Vân Trạch cảm thấy lúc này có lẽ Đoạn Di muốn ở một mình hơn nên ngồi trong lớp một lúc rồi trực tiếp ra khỏi trường.

Dọc đường có không ít phụ huynh đưa con em đến trường nhập học, vali hành lý, chăn gối chất thành từng đống lớn được khuân vác vào trường.

Có người nhận ra Thịnh Vân Trạch, mấy nữ sinh nhìn hắn với ánh mắt kinh diễm, sau đó lấy điện thoại ra không biết đang trao đổi thông tin gì. Thịnh Vân Trạch rõ ràng cảm nhận được bản thân đã bị chụp ảnh.

Hắn đến trạm xe buýt, omega nam sinh đang ngồi nghe nhạc nhìn thấy hắn, giật mình vội vàng đứng dậy, còn đưa tay che miệng.

Thịnh Vân Trạch ngày thường cũng từng gặp qua người thích ngắm nhìn gương mặt của mình, nhưng chưa từng gặp ai có phản ứng dữ dội như vậy.

Omega nam sinh đỏ bừng cả tai, nhìn đồng phục hình như là học sinh lớp 11, Thịnh Vân Trạch cũng không phân biệt được đồng phục của học sinh lớp 10 và lớp 11.

“Học… Học trưởng… Anh ngồi đi.” Nam sinh đeo túi đeo chéo, dịch sang bên cạnh một chút.

Thịnh Vân Trạch cầm điện thoại gọi xe, không thèm liếc nhìn cậu ta lấy một cái. Màn hình vừa sáng lên là tấm ảnh tự sướng ngốc nghếch của Đoạn Di.

Ảnh tự sướng kiểu này trong điện thoại hắn có đến mấy trăm tấm, tất nhiên cũng có cả những bức ảnh “dìm hàng” chụp lén Đoạn Di lúc bình thường.

Trong lúc đợi xe, omega nam sinh lấy hết can đảm, cất tiếng nói với Thịnh Vân Trạch: “Học trưởng, anh… Anh còn nhớ em không?”

Thịnh Vân Trạch thấy xe còn sáu phút nữa mới đến, trong lòng thầm oán trách: “Sao xa vậy?”

Hắn hoàn toàn không nghe thấy cậu nam sinh này nói gì.

Giọng nói của nam sinh rất dễ nghe, trong trẻo và sạch sẽ: “Lần trước em đã tỏ tình với anh ở canteen…”

Tai Thịnh Vân Trạch đang đeo tai nghe, kỳ thực cũng không nghe rõ cậu ta nói gì.

Omega nam sinh bất đắc dĩ phải lên giọng, Thịnh Vân Trạch lúc này mới khẽ nghiêng đầu: “Cậu đang nói chuyện với tôi?”

Gương mặt nam sinh thoáng chốc trắng bệch. Thịnh Vân Trạch như vậy, rõ ràng là hoàn toàn không nhớ gì.

……Mà cũng đúng thôi, chuyện cũng dễ hiểu mà.

Omega học đệ dường như cũng không ôm quá nhiều hy vọng Thịnh Vân Trạch có thể nhớ rõ mình.

Thôi vậy, dẹp bỏ ý nghĩ này đi.

Học đệ cũng rất hiểu chuyện tự nhủ: Hoa trên núi cao đâu phải thứ người thường như chúng ta có thể với tới, đứng từ xa chiêm ngưỡng là được rồi.

Ai ngờ đâu, trong mấy phút đồng hồ đợi xe này, Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên phá lệ chủ động hỏi cậu ta một câu:

“Omega rất quan tâm đến con cái của mình sao?”

Học…Học trưởng…Anh đang quấy rối tình dục sao???!!

Tiểu học đệ nhất thời không biết nên kinh ngạc vì Thịnh Vân Trạch thế mà chủ động bắt chuyện với mình, hay nên kinh ngạc vì sao Thịnh Vân Trạch lại hỏi ra câu hỏi như vậy nữa.

Não cậu ta trong nháy mắt như bị kẹt cứng, nghĩ mãi không ra cách trả lời, chỉ lắp bắp thốt lên một tiếng: “…Hả?”

Thịnh Vân Trạch cũng là bị tình thế ép buộc, bức đến đường cùng, lấy lại tinh thần, phát hiện bản thân lại hỏi một câu như vậy, cũng thấy có chút ngớ ngẩn.

Tiểu học đệ nuốt nước bọt, đáp: “Chắc chắn… là vậy rồi. Dù sao omega cũng rất… dù sao cũng là do chính mình sinh ra mà… Làm sao có thể không quan tâm được chứ?”

Thịnh Vân Trạch ngẫm nghĩ một hồi: “Nếu chồng omega đó vứt con của họ đi thì sao?”

…… Chắc là cảm giác như vậy, không thể nào là tự nhiên hai đứa nhỏ đột nhiên biến mất được.

Tiểu học đệ:!!

Học trưởng! Anh đang nói cái gì thế hả?

Anh đây là phạm tội đó! Anh tỉnh táo lại đi!!!

Thịnh Vân Trạch dường như không nhận ra mình vừa nói ra những lời kinh thiên động địa, hắn không đợi tiểu học đệ trả lời, xe đã tới.

Tiểu học đệ vội vàng đáp: “Chắc chắn sẽ rất tức giận….”

Thịnh Vân Trạch khựng người, sau đó mở cửa xe, lên xe rời đi.

Chỉ để lại cho tiểu học đệ một bóng lưng cool ngầu, lạnh lùng.

Điểm đến của taxi là một bệnh viện rất nổi tiếng trong thành phố.

Cổng bệnh viện người ra vào tấp nập, Thịnh Vân Trạch đi theo sau một người đang ngồi xe lăn đến cửa thang máy, dựa vào trực giác, hắn trực tiếp bấm lên tầng 3.

Phòng khám phụ khoa nằm bên tay phải, trên hai cánh cửa viết bốn chữ lớn: NAM GIỚI MIỄN VÀO.

Thịnh Vân Trạch đứng ở cửa một lúc, sau đó quay người lại, bị một nữ y tá trẻ chặn lại: “Xin chào anh, mời anh ngồi đợi ở đây một lát.”

“Tôi tìm bác sĩ Hà.” Thịnh Vân Trạch đi thẳng vào vấn đề.

Nữ y tá do dự một chút, sau đó nhận một cuộc gọi. Một lát sau, cô trở lại và chỉ đường cho Thịnh Vân Trạch: “Mời anh đi theo tôi.”

Rời khỏi khu vực khám phụ khoa, Thịnh Vân Trạch chú ý tới bọn họ đã đến tầng 5 – Khoa Ngoại Thần kinh.

Đẩy cửa bước vào, Thịnh Vân Trạch còn chưa kịp đi vào trong, đã nghe thấy từ phòng khám số 1 truyền đến giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi, khá là “trẻ trâu”, lại có phần sâu lắng: “Giáo sư, cuối cùng thì anh cũng đến.”

Thịnh Vân Trạch: “…”

Hắn bước vào phòng, đối diện là một văn phòng làm việc.

Chiếc ghế xoay đang quay lưng về phía hắn, sau đó chậm rãi xoay lại, để lộ thân hình của một người đàn ông, trên áo blouse trắng bên phải là bảng tên của anh ta, họ Hà.

Bác sĩ Hà khoanh tay trước ngực, phấn khích lên tiếng: “Sao nào, cảm thấy câu nói vừa rồi của tôi rất tuyệt đúng không? Có phải rất bí ẩn, rất ngầu không?”

Nói xong, tự mình nhấm nháp lại một lần: “Vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, hay là cậu ra ngoài rồi đi vào lại một lần nữa đi, cậu thấy câu này thế nào?”

Bác sĩ Hà dùng ánh mắt cao thâm khó lường nhìn Thịnh Vân Trạch, giọng điệu sâu xa: “Giáo sư, anh đến sớm hơn tôi nghĩ rồi đấy. Đúng là anh có khác, tôi nên nói không hổ danh là anh sao?”

Thịnh Vân Trạch không thèm để ý đến màn trình diễn đặc sắc của bác sĩ Hà, kéo ghế ra ngồi xuống.

“Thịnh Tịch nói tôi đến tìm anh.” Hắn nhìn thẳng vào bác sĩ Hà: “Là anh đưa hai đứa nó đến đây?”

Bác sĩ Hà khẽ mỉm cười: “Bây giờ thì chắc là chúng đã về rồi.”

Thịnh Vân Trạch truy hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Hà đáp: “Tôi đã đợi anh rất lâu rồi. Thấy anh đến đây là tôi biết chắc chắn anh đã nhận ra điều gì đó. Chi bằng anh hãy nói những suy nghĩ của mình trước đi?”

Thịnh Vân Trạch lấy từ trong cặp ra một dải ruy băng màu đỏ đặt lên bàn làm việc – đây là dải ruy băng cầu phúc ghi tên hắn và Đoạn Di mà hắn tìm thấy dưới gốc cây bạch quả vào lần trước khi đi leo núi cùng Đoạn Di.

Cùng với đó là một tờ báo đưa tin về vụ tai nạn giao thông xảy ra bảy năm sau được lấy từ thư phòng của bố hắn.

“Trước đó Đoạn Di có nói với tôi, kỳ nghỉ hè năm lớp 11, cậu ấy gặp tai nạn xe cộ, xuyên không đến thế giới song song, sau đó lại xuyên không về. Cậu ấy và tôi kết hôn, sinh con, sống với nhau mười mấy năm.”

Bác sĩ Hà gật đầu.

Thịnh Vân Trạch hỏi tiếp: “Đoạn Di nói không đúng, không phải thế giới song song, đúng không?”

Bác sĩ Hà tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy. Con trai anh nói với anh gì?”

Thịnh Vân Trạch do dự một chút: “Đoạn Di hôn mê rồi.”

Bác sĩ Hà ngồi thẳng người: “Đoạn Di đúng là đã hôn mê, cũng đúng là gặp tai nạn xe, cậu ấy hôn mê nửa năm ở ‘thế giới đó’, cho đến hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. Được rồi, anh không cần phải nói nữa, suy đoán của anh là đúng. Thế giới anh và tôi đang sống là giả, nói chính xác hơn thì nó là hai luồng tư duy được tải lên máy tính, anh có thể hiểu là trò chơi thực tế ảo.”

Chính bản thân Thịnh Vân Trạch tự mình suy luận ra được là một chuyện, nhưng nghe bác sĩ Hà nói ra lại là một chuyện khác.

Hắn lên tiếng: “Nơi này là tư duy của Đoạn Di, cũng chính là ký ức của cậu ấy, còn tôi và anh chính là hai luồng tư duy khác tiến vào tư duy của cậu ấy. Tất nhiên, ký ức giả được tạo ra với ký ức thực sự chắc chắn sẽ có sự sai lệch. Vẫn chưa kịp giới thiệu bản thân với anh, tôi là Hà Ngộ, một bác sĩ tâm lý có ước mơ trở thành bác sĩ sản khoa vĩ đại. Anh của thế giới hiện thực đã tìm đến tôi, muốn tôi giúp anh ấy làm một số chuyện.”

Thịnh Vân Trạch lập tức hiểu ra: “Là thôi miên tôi sao? Lợi dụng thế giới này để tạo ra cho mình một NPC thuyết minh?”

Bác sĩ Hà mỉm cười đáp: “Gần như là vậy. Tôi phụ trách thôi miên anh, thông qua công nghệ sinh học và công nghệ thông tin để đưa luồng tư duy của anh và Đoạn Di vào máy tính.”

Anh ta chỉ vào hai thứ trên bàn: “Tờ báo và dải ruy băng đỏ là gợi ý anh để lại cho chính mình. Vì hiện tại công nghệ này vẫn chưa được tiên tiến, hơn nữa đây là do anh mạo hiểm sử dụng, cho nên khi luồng tư duy của anh tiến vào tư duy của Đoạn Di đã xảy ra một chút sai sót nhỏ, đó là lý do vì sao trí nhớ của anh bị mất đi một phần. Anh để lại gợi ý cho chính mình, là vì để tìm được tôi. Bên phía Đoạn Di chắc cũng vậy, có rất nhiều chuyện cậu ấy đều không nhớ rõ đúng không?”

Thịnh Vân Trạch không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Bác sĩ Hà nói tiếp: “Anh có thể nhớ kỹ lại một chút, xem sau khi Đoạn Di nói với anh là cậu ấy gặp tai nạn xe cộ vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11 tỉnh lại, trước mặt anh có phải có rất nhiều hành động kỳ lạ hay không?”

Thịnh Vân Trạch lập tức nhớ đến những việc kỳ quặc mà Đoạn Di làm khi mới khai giảng.

Bác sĩ Hà khẽ mỉm cười: “Giáo sư Thịnh, sở thích ác ý của anh từ thế giới hiện thực đến đây vẫn không hề thay đổi.”

Thịnh Vân Trạch nhíu mày, luôn cảm thấy bác sĩ Hà hình như vừa nói điều gì đó mà hắn không biết.

Bác sĩ Hà chuyển sang chủ đề khác, lên tiếng: “Còn về những chuyện khác, nói ra thì dài dòng, chi bằng để chính anh tự mình nhớ lại thì hơn.”

Thịnh Vân Trạch cảnh giác hỏi: “Có ý gì?”

Bác sĩ Hà khẽ mỉm cười: “Giáo sư Thịnh từng nói với tôi, nếu như có một ngày, Thịnh Vân Trạch thời đi học tìm đến tôi, thì hãy giúp anh ấy khôi phục lại trí nhớ.”

Tác giả có lời muốn nói: Nam thần học bá sắp xuất hiện…

Giáo sư Thịnh (thẳng thắn): Thịnh Vân Trạch thời đi học giận dỗi vợ thì liên quan gì đến tôi? Có giận dỗi tôi đâu?

Mọi người chào tạm biệt đám học sinh cấp 3 đi nào!