Tên Alpha Này Sao Lại Như Vậy?

Chương 88: Ký ức chân thực



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bác sĩ Hà lên tiếng, giọng điệu ôn hòa: “Giáo sư Thịnh, hãy thả lỏng một chút, cứ coi như là ngủ một giấc thôi, rất đơn giản.”

Thịnh Vân Trạch vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên đáp: “Tôi không cho rằng việc nằm trên bàn sinh của cậu sẽ giúp tôi thoải mái hơn.”

Bác sĩ Hà có chút áy náy, cười gượng gạo: “À, ngại quá, bệnh nghề nghiệp. Vậy… hay là cậu ngủ giường khác?”

Thịnh Vân Trạch vẫn giữ nguyên chất giọng mỉa mai thường trực: “Từ bàn sinh này sang bàn sinh khác, cậu thấy có gì khác biệt à?”

Bác sĩ Hà nhanh trí đáp lời: “Có khi… cậu sẽ thích cái giường cạnh cửa sổ đấy.”

Thịnh Vân Trạch nhắm mắt, tựa người vào thành giường, ra hiệu cho bác sĩ Hà mau chóng bắt đầu, thái độ nôn nóng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú.

Bác sĩ Hà gật đầu, không hiểu từ đâu lôi ra một cái máy giống như ở tiệm làm tóc, khiến Thịnh Vân Trạch thật sự không thể nhịn nổi nữa, nhíu mày hỏi: “Cái thứ này là cái gì?”

Vừa đẩy cái máy đến gần, bác sĩ Hà vừa giải thích: “Cái này ở tiệm làm tóc dùng để uốn tóc đấy.”

MÁY HẤP DẦU DẠNG ĐỨNG Shopee Việt Nam

Thịnh Vân Trạch nhếch môi khinh thường: “Nói thừa, tôi đương nhiên biết là thứ dùng để uốn tóc. Chẳng lẽ ngoài ước mơ làm bác sĩ phụ khoa, cậu còn ôm mộng làm thợ gội đầu sao?”

“Tôi thấy nó có vẻ cao siêu nên mới mang ra để tăng thêm phần khí thế, chứng tỏ năng lực nghiệp vụ của tôi chín chắn hơn.” Nói rồi bác sĩ Hà lại đưa “cái mũ uốn tóc” ra trước mặt Thịnh Vân Trạch, cười nói: “Cậu không cảm thấy khoảnh khắc nó chụp lên đầu, trông giống như một cảnh phim khoa học viễn tưởng nào đó sao?”

Thịnh Vân Trạch nghiêm túc hỏi: “Cậu đã bao giờ bị đánh chưa?”

Bác sĩ Hà lập tức rụt “cái mũ uốn tóc” về, nghiêm mặt nhìn Thịnh Vân Trạch: “Được rồi giáo sư Thịnh, chúng ta vào việc thôi.”

Bác sĩ Hà giải thích rằng, việc khôi phục ký ức cho Thịnh Vân Trạch sẽ được thực hiện bằng phương pháp thôi miên.

Qua những lời nói ngắn gọn của bác sĩ, Thịnh Vân Trạch đã hiểu được toàn bộ câu chuyện. Tóm lại là, Đoạn Di bị tai nạn xe cộ, hôn mê bất tỉnh. Ý thức của cậu được “vị giáo sư Thịnh kia” dùng một loại công nghệ đen nào đó tải lên máy tính. Sau đó, để đánh thức Đoạn Di, hắn ta đã nhờ bác sĩ Hà dùng thôi miên để tải ý thức của anh vào máy tính, tạo ra thế giới ảo mà họ đang sống.

Khi nghe đến đoạn Đoạn Di bị tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh, trong lòng Thịnh Vân Trạch dâng lên một nỗi bàng hoàng khó tả, nỗi bất an dần len lỏi trong tim.

Tuy bác sĩ Hà nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Thịnh Vân Trạch lại vô cùng nặng nề.

Tai nạn xe cộ?

Nghiêm trọng đến mức nào mà đã nằm liệt giường nửa năm trời vẫn chưa tỉnh lại?

Tai nạn xảy ra như thế nào? Ở đâu?

Liệu… cậu ấy còn có thể tỉnh lại hay không?

Trong lòng Thịnh Vân Trạch không khỏi dấy lên một nỗi bất an. Hắn không biết “vị giáo sư Thịnh kia” có bao nhiêu phần trăm chắc chắn có thể đánh thức Đoạn Di bằng kỹ thuật này, hay chỉ là đang đánh cược? Hay là hắn ta… hoàn toàn không nắm chắc?

Theo như lời bác sĩ Hà, kỹ thuật này căn bản vẫn chưa hoàn thiện, là do chính hắn ta mạo hiểm sử dụng.

Tim Thịnh Vân Trạch như bị ai bóp nghẹn, một nỗi sợ hãi khó tả ập đến. Trong chớp mắt, dường như hắn bỗng nhiên hiểu rõ suy nghĩ của chính mình.

Nếu Đoạn Di không thể tỉnh lại, hắn nguyện chìm đắm trong giấc mộng này.

Hắn căn bản chưa sẵn sàng để tỉnh dậy, đến đây với tâm thế buông xuôi tất cả, mặc cho số phận.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thịnh Vân Trạch bỗng cảm thấy ý thức của mình như bị rút cạn. Hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bác sĩ Hà dưới ngọn đèn, trở thành một bóng mờ ảo. Hắn biết thôi miên của bác sĩ Hà đã bắt đầu phát huy tác dụng, nhưng hắn không biết động tác ám thị của ông ta là gì.

Thịnh Vân Trạch cảm giác như mình đang ở giữa màn sương mù dày đặc, cơ thể không ngừng rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Ban đầu là bóng tối vô tận, hắn chẳng nhìn thấy gì cả. Dần dần, như một người đã ở trong bóng tối quá lâu, sau khi mở mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy vài hình ảnh.

Thịnh Vân Trạch kinh ngạc nhận ra, từ trong bóng tối hai bên dần dần hiện lên những chuyện mà hắn đã lãng quên từ lâu.

Chú mèo nhỏ bị lạc mất khi hắn năm tuổi.

Cây bút máy đầu tiên hắn được mua cho vào năm bảy tuổi.

Quả bóng rổ hắn mua ở gần nhà lúc học xong tiểu học…

Những thước phim vụn vặt vụt qua bên cạnh hắn như bay. Khi Thịnh Vân Trạch đưa tay cố chạm vào chúng, những hình ảnh ký ức ấy lại giống như làn nước, gợn sóng rồi biến mất trước mắt hắn, cho đến khi hắn nhìn thấy Đoạn Di mười lăm tuổi, tựa người vào gốc cây hoa trước tòa nhà thí nghiệm của trường, quay lưng về phía hắn, cười nói vui vẻ với bạn học.

Đó là lần đầu tiên hắn gặp Đoạn Di.

Thịnh Vân Trạch đưa tay muốn níu giữ cậu, giống như vừa rồi, nhưng hình bóng Đoạn Di nhanh chóng tan biến vào hư vô.

… Vô vọng.

Thịnh Vân Trạch rụt tay lại, nhận ra hành động của mình thật dư thừa.

Lúc hắn ngẩng đầu lên, thời gian đã chuyển sang thời cấp ba. Thịnh Vân Trạch nhận ra quãng thời gian cấp ba của mình khác với hiện tại. Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.

Trong đoạn ký ức này, hắn và Đoạn Di học cùng lớp từ lớp 10. Thịnh Vân Trạch thấy mình ngồi cạnh cửa sổ, Đoạn Di ngồi cạnh lối đi, cười nói vui vẻ với Tưởng Vọng Thư nhưng lại chẳng thèm để ý đến mình.

Những ký ức phía sau cũng giống như lúc trước, có những chuyện Thịnh Vân Trạch từng trải qua, cũng có những chuyện hắn chưa từng.

Bác sĩ Hà từng nói với hắn, đoạn ký ức mà hắn đang trải qua có sự khác biệt so với thế giới thực. Xem ra, cuộc gặp gỡ giữa hắn và Đoạn Di sớm hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Rất khó để hắn diễn tả cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, giống như có thứ gì đó ngủ quên trong cơ thể bỗng nhiên bị đánh thức.

Yêu đương, kết hôn, đi làm… cứ thế như một thước phim quay chậm hiện ra trước mắt hắn.

Hắn nhìn thấy Thịnh Tịch chạy từ phòng này sang phòng khác, Thịnh Minh bò trên đất, thè lưỡi liếm màu vẽ của Đoạn Di. Hắn thấy Đoạn Di bế thốc Thịnh Minh từ trên đất lên, đặt lên ghế sofa, sau đó là cảnh hắn tan làm về nhà, Thịnh Tịch vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy chân hắn.

Những sinh hoạt thường ngày cứ lặp đi lặp lại. Có lúc Đoạn Di ra nước ngoài tổ chức triển lãm tranh, có lúc Thịnh Vân Trạch cũng xuất ngoại giao lưu học thuật. Ngày ngày trôi qua như thế, cho đến sinh nhật năm tuổi của Thịnh Minh và Thịnh Tịch, vào ngày 25 tháng 12 – đêm Giáng sinh, mọi thứ bỗng chốc đảo lộn.

Cũng chính vào lúc này, một lực mạnh kéo Thịnh Vân Trạch xuống vực sâu.

Cảm giác rơi thẳng xuống vực sâu vô cùng chân thật. Trong nháy mắt, đầu óc Thịnh Vân Trạch trở nên trống rỗng.

Lúc hắn hoàn hồn thì chuông điện thoại bên cạnh đã reo đến hồi thứ ba. Trợ lý nhỏ giọng gọi: “Giáo sư, giáo sư? Điện thoại của thầy.”

Thịnh Vân Trạch đột nhiên thấy tim mình đập loạn nhịp, như có linh cảm chẳng lành. Hắn tháo găng tay, cầm điện thoại lên. Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ hoắc. Hắn vô thức trượt nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng, đều đều: “Xin chào, cho hỏi có phải người nhà của bệnh nhân Đoạn Di không ạ? Chúng tôi là trung tâm cấp cứu bệnh viện thành phố. Người nhà của anh gặp tai nạn trên đường cao tốc vành đai, hiện đang được cấp cứu. Xin anh hãy đến bệnh viện càng sớm càng tốt…”

Dường như cuộc sống suôn sẻ của Thịnh Vân Trạch đã kết thúc vào ngày hôm đó.

Những gì y tá nói sau đó, hắn đều không nghe rõ. Đầu dây bên kia lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng có lẽ là xác định Thịnh Vân Trạch đã nghe thấy tin tức mới cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, dường như hắn đã mất hết sức lực, không còn điều khiển được cơ thể của mình nữa, lái xe thế nào, đến bệnh viện ra sao, hắn đều không nhớ rõ.

Lúc Thịnh Vân Trạch hoàn hồn thì hắn đã đứng trước phòng cấp cứu. Thịnh Vân Khê hốt hoảng đứng bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy gọi: “Anh…”

Thịnh Vân Trạch nhìn thấy Đoạn Ký Hoài đứng im lặng trước cửa phòng cấp cứu. Ông ta thấy hắn đến cũng chẳng nói gì.

Thịnh Vân Khê nhỏ giọng nói: “Dì Cố đã đến trường đón Minh Minh và Tịch Tịch rồi… Anh…”

Cô ngừng một lát, cố gắng giữ bình tĩnh, nói tiếp: “Lúc từ sân bay về nhà, anh rể xảy ra chút chuyện. Anh ấy muốn về nhà sớm với Minh Minh và Tịch Tịch nên đã gọi một chiếc taxi. Ai ngờ, gã tài xế đó lại uống rượu. Lúc xuống đường cao tốc, khi băng qua ngã tư, gã ta đã tông phải một chiếc xe tải lớn, đầu xe nát bét, gã tài xế kia chết ngay tại chỗ. Anh rể… anh ấy ngồi ở ghế sau…”

Thịnh Vân Khê không nói tiếp được nữa.

Một chiếc xe tải lớn như thế đâm thẳng vào, cả chiếc xe bị lật mấy vòng, phần đầu xe cùng với tài xế bị cán nát dưới bánh xe tải. Nếu cảnh sát giao thông không kịp thời có mặt, e rằng Đoạn Di cũng không thể sống sót cho đến lúc được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Nghe những người chứng kiến kể lại, cô còn nghe thấy tiếng bình xăng phát nổ ngay lúc Đoạn Di được người ta bế ra khỏi xe.

Nhất là khi phải đối diện với vẻ mặt gần như tuyệt vọng của Thịnh Vân Trạch, cô lại càng không thể thốt ra hai chữ “không sao” đầy tùy tiện và vô trách nhiệm ấy.

Thịnh Vân Khê không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật.

Các y tá và bác sĩ liên tục ra vào phòng cấp cứu. Nữ y tá cầm túi máu đến thậm chí còn không kịp kiểm tra, chỉ kịp nhét vào tay người đồng nghiệp rồi vội vàng mở cửa phòng phẫu thuật.

Âm thanh ấy như kéo Thịnh Vân Trạch từ trong mớ hỗn độn trở về hiện thực.

Hắn đẩy Thịnh Vân Khê ra, bước nhanh về phía phòng phẫu thuật. Thịnh Vân Khê hoảng sợ gọi với theo: “Anh!”

Ngay lúc cánh cửa phòng phẫu thuật sắp khép lại, Thịnh Vân Trạch dùng sức đẩy cửa ra. Nam y tá đang định đóng cửa giật bắn mình. Cánh cửa nặng nề kẹp mạnh vào tay Thịnh Vân Trạch, lập tức hằn lên một vết đỏ ửng.

Thịnh Vân Trạch như không cảm thấy đau, nhìn thẳng vào vị bác sĩ phẫu thuật. Lúc lên tiếng, hắn mới nhận ra giọng nói của mình khàn đặc đến mức nào, thậm chí còn cảm nhận được mùi tanh nồng của máu nơi cổ họng.

Bác sĩ vội vàng lên tiếng: “Người nhà bệnh nhân xin bình tĩnh, người nhà không được tự ý ra vào phòng phẫu thuật.”

“Để tôi nhìn một chút thôi.”

Hắn không nhận ra giọng điệu cầu xin và tuyệt vọng của mình.

Vị bác sĩ lộ vẻ khó xử: “Chúng tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của anh, nhưng tình hình của bệnh nhân hiện rất nguy kịch… Nếu thực sự không còn cách nào khác, chúng tôi sẽ ngừng phẫu thuật, lúc đó người nhà có thể gặp mặt.”

Thịnh Vân Khê cố kéo Thịnh Vân Trạch ra, nhưng phát hiện anh trai mình đứng im như cột điện, tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ kia không buông. Sắc mặt vị bác sĩ cứng đờ, tay áo blouse trắng nhàu nhĩ, chứng tỏ Thịnh Vân Trạch đã dùng lực mạnh đến mức nào. Nhìn sang bên cạnh, có thể thấy vị bác sĩ này rất tốt tính, thế mà không mắng anh trai cô một câu nào.

Thịnh Vân Khê lên tiếng: “Anh à, anh vào đó cũng chẳng giúp được gì đâu. Nghe lời bác sĩ, được không?”

Thịnh Vân Trạch buông tay khỏi cánh tay vị bác sĩ, như mất đi linh hồn. Nói một câu xong, hắn không nói thêm gì nữa. Dù Thịnh Vân Khê có hỏi gì, hắn cũng chẳng buồn đáp lại.

Ca phẫu thuật của Đoạn Di kéo dài từ sáu giờ chiều đến tận mười giờ tối, tổng cộng bốn tiếng đồng hồ. Chẳng nói gì đến Đoạn Di, đến cả các bác sĩ cũng sắp kiệt sức.

Bốn tiếng trôi qua, chẳng có vị bác sĩ nào đi ra thông báo tình hình, cũng không ai nói một lời nào.

Tất cả mọi người đều biết, đây không phải là dấu hiệu tốt, nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi han bởi vì nhìn Thịnh Vân Trạch như thể sắp gục ngã đến nơi rồi. Ai dám nói trước, chắc chắn sẽ bị hắn ghi hận cả đời.

Ánh mắt Thịnh Vân Trạch chỉ dán chặt vào khay kim loại đựng đầy bông gạc nhuốm máu đỏ tươi, cùng với những chiếc kẹp và dao mổ sắc nhọn.

Một người… sao có thể chảy nhiều máu như vậy?

Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ.

Môi hắn trắng bệch đến đáng sợ, hốc mắt đỏ hoe, tia máu đỏ len lỏi trong tròng trắng.

Hắn nhớ Đoạn Di rất sợ đau. Uống thuốc cũng không nuốt nổi, tiêm thì phải kêu la ầm ĩ.

Chảy nhiều máu như vậy, lại bị dao kéo cứa vào da thịt, tại sao cậu ấy không kêu đau, không khóc, tại sao cứ nhắm chặt mắt, tại sao lại im lặng đến vậy?

Bốn tiếng đồng hồ…

Kim đồng hồ trên tường nhích từng chút, từng chút một. Hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng một cây kim rơi xuống đất.

Biết bao lâu sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mới được mở ra. Thịnh Vân Trạch bỗng bừng tỉnh, nhìn chằm chằm vị bác sĩ phẫu thuật cùng Đoạn Di đang nằm yên lặng trên giường bệnh được đẩy ra ngoài.

Trong giây phút ấy, hắn cảm thấy chân mình như nhũn ra. Vẻ mặt vị bác sĩ không hề nhẹ nhõm, trái lại còn có phần nặng nề. Ông chỉ kịp nói vội vàng: “Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng trong vòng 24 tiếng tới nếu không tỉnh lại, mong người nhà hãy chuẩn bị tâm lý.”

“Cậu ấy mới hai mươi bảy tuổi…”

Rất lâu sau, Thịnh Vân Trạch mới thốt ra được một câu, giọng nói run rẩy: “Bác sĩ, cậu ấy… cậu ấy mới có hai mươi bảy tuổi…”

Vị bác sĩ vừa gật đầu, vừa nói: “Tôi biết, nhưng… xin người nhà hãy chuẩn bị tinh thần. Dù sao chúng tôi cũng không mong muốn điều tồi tệ nhất xảy ra…”

Thịnh Vân Trạch nghiêng đầu nhìn Đoạn Di. Người thanh niên vốn tràn đầy sức sống mấy ngày trước, giờ đây lại nằm im lìm, nhợt nhạt trên giường bệnh. Nửa khuôn mặt bị máy thở che khuất, nhưng Thịnh Vân Trạch vẫn nhìn thấy vết thương đáng sợ trên trán, cùng với vệt máu loang lổ trên cổ và cổ áo.

Thậm chí, Đoạn Di còn chẳng nhíu mày, nét mặt vẫn bình thản như đang ngủ. Giống như… người đã khuất.

Thịnh Vân Trạch theo sát phía sau giường bệnh cho đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Chiếc giường bệnh được đẩy vào trong, một tiếng “cạch”, một chiếc đồng hồ quả quýt rơi xuống đất, vỡ làm đôi. Mặt sau đồng hồ được khắc tên của Thịnh Minh và Thịnh Tịch. Bên trong đồng hồ còn có một mảnh giấy nhỏ ghi dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật các con yêu.”

Và một biểu cảm đáng yêu được vẽ nguệch ngoạc bằng tay: >3<

Thịnh Vân Trạch nhắm mắt, nắm chặt chiếc đồng hồ trong lòng bàn tay, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, cả người hắn như mất hết sức lực, thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn nhà.

Ấn tượng của mọi người về Thịnh Vân Trạch là người đàn ông luôn điềm tĩnh, lãnh đạm trước mọi danh lợi, lý trí và mạnh mẽ.

Vì thế nên Thịnh Vân Khê chưa bao giờ thấy anh trai mình như vậy. Cô chỉ dám đứng từ xa nhìn, không dám tiến lên an ủi nửa lời.

Rất lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của anh trai. Giọng khóc như bị chôn vùi trong cánh tay, giống như tiếng gào thét tuyệt vọng đến tột cùng.