Hữu Mỹ nay mất cục tẩy, mai mất cái bút chì, ngày kia thì bã cao su dính vào ghế, thậm chí đến cái ghế nhỏ ngồi chào cờ của cậu cũng bị gãy một chân. Ban đầu là tức tới hộc máu, truy tìm truy tìm, rồi sau này số nhọ mãi thì cũng quen đi, hoặc nghĩ mãi không ra thì cho rằng tính mình lơ đễnh mà để quên sơ xuất,
Hải Đông như thế mà không biết được rằng, tự bao giờ, cái tên Hữu Mỹ lại trở thành quen thuộc và thản nhiên đi sâu vào trong tâm trí, thậm chí là cả giấc ngủ của cậu.
Chưa khi nào, cậu để ý một người như vậy.
Cũng chưa khi nào, cậu cười đến là vui vẻ, híp cả đôi mắt một mí thành sợi chỉ, chỉ bởi vì trên mông quần tên kia dính bã kẹo cao su.
Hắn càng bối rối, càng khó chịu, càng tức điên,
Lại khiến Hải Đông càng vui vẻ như mở cờ trong bụng.
Từ bao giờ thế này?. Ném đá giấu tay lại trở thành thú vui của cậu?
Không biết nữa, chỉ biết rằng mỗi một ngày làm việc xấu lại càng thấy quen tay hơn!
- -------
Không ai bảo ai, nhưng ai cũng đều rất rõ ràng,
Tinh thần của các lớp chọn theo khối này, chính là tỷ lệ đỗ đại học, chứ không phải là chú tâm vào đều các môn, học cực kỳ lệch. Ngày ấy, một lớp A thường, đỗ đại học tầm trung bình chỉ khoảng 5 tới 6 bạn, thì ở các lớp A chọn này, tỷ lệ đỗ luôn là trên 80%. Như vậy cũng đủ hiểu, nếu với lớp A5 bọn cậu, chỉ cần học giỏi đúng ba môn: Toán, Văn, Anh.
Còn đối với các môn khác, sinh sử địa..., lớp cậu dốt như bò hết. Đặc biệt là hóa, lý, hầu hết đều dành cho các thầy cô đang thỉnh giảng, thực tập hoặc là thầy cô mới ra trường chưa có nhiều kinh nghiệm đến dạy.
Một môn một năm thay 3-4 lần giáo viên là bình thường,
Và bị cô giáo dạy hóa ghi chú note lại là: cả lớp không cân bằng nổi cái phương trình ", cũng là đúng nốt.
Riêng ba môn Toán Văn Anh, ngoài giờ dậy trên lớp còn rất nhiều buổi nâng cao, đặc biệt là tiếng Anh. Trong khi các lớp khác học bập bẹ từng chữ, thì để tồn tại ở lớp này, từ giữa kỳ một năm lớp 10, cô giáo đã bắt đầu sử dụng toàn bộ tiếng Anh để dạy trong tiết riêng.
Nhiêu đó cũng đủ hiểu, môn kỹ thuật, đặc biệt là kỹ thuật nông nghiệp, bị phớt lờ đến mức như thế nào ở cái lớp này.
Cô giáo dạy kỹ thuật, là một cô trẻ măng vừa mới ra trường, nhưng đôi môi mỏng hơi chu ra, nhìn rất dữ, nghe nói là cháu của thầy hiệu trưởng. Đối với lớp chọn này cũng đã hiểu qua, nên dạy có phần hờ hững.
- Bài tập về nhà là các em sẽ gieo một loại hạt, sau đó theo dõi sự nảy mầm của loại hạt đó và viết ra 1 tờ giấy đôi. Tuần sau lớp trưởng sẽ thu bài và cô sẽ chấm lấy điểm kiểm tra 15 phút ngay tại lớp.
- Vâng!
- Chúng em chào cô!
Sau khi cô Tân –vị cô giáo nhìn dữ dằn đó vừa ra khỏi lớp,
Hữu Mỹ quay sang thở phù một cái, đối với người bạn cùng bàn cùng xã ít nói kia mà bắt chuyện:
- Bà cô này còn trẻ mà ghê quá!
Hải Đông như cũ, hiếm khi trả lời, lấy thước gõ gõ xuống vạch phấn giữa bàn.
Hữu Mỹ trợn trợn mắt, rụt tay lại quay đi.
Không hiểu nổi cái tên công tử bột bên cạnh, đã nhập học ba tháng rồi, sắp tới kỳ kiểm tra chất lượng đầu tiên, vậy mà vẫn không nói chuyện với cậu được một câu tử tế.
Đáng lý bạn cùng bàn thì phải vui vẻ chứ, nhất là cùng xã, Hữu Mỹ sáng nào cũng đạp xe qua cổng nhà cậu ta, vì ngay mặt đường lớn đi lên huyện. Nhưng mà có gặp mà chào, tên này cũng coi như không thấy.
Ở lớp cũng không chơi, chẳng nói chuyện với ai mấy khi,
Nghĩ nghĩ, bản thân là lớp trưởng, cũng không thể để một bạn tách biệt như vậy, Hữu Mỹ vẫn đôi khi tìm cách làm thân.
Đổi lại thì lâu lâu nhận được cái bĩu môi.
Quả thực, cậu chưa từng gặp người nào tính cách khó ưa đến vậy đâu, đặc biệt là con trai thì lại càng quái lạ.
Chả trách, con gái trong lớp gọi cậu ta là Lemon question ( chanh hỏi > chảnh)
========
Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!
Hải Đông hét tới khản hết giọng, lắp bắp chỉ tay vào mấy con chuột mà bố mình vừa mang về, mặt cắt không còn hột máu:
- Đây... đây.. cái.. đây...
Ông Lãm nhìn cậu con trai út cưng quá kia hốt hoảng, thì vội vàng giơ ra xa:
- Chết rồi, có gì mà sợ?!
- Bố mau vứt đi, trời kinh quá!
Hải Đông xua tay loạn xạ, tính chạy.
Ông Lãm đã buồn cười:
- Chuột đồng đấy, còn mua mất tiền sao mà vứt đi!
- ???!!!!!!
Nói rồi, lại gọi bà Oanh vào, dặn dò:
- Ngày mai có mấy sếp trên tỉnh về, nói thích ăn thịt chuột đồng nướng xả ớt, anh nhờ bên bác Bộ bắt cho mấy con này, thịt sạch sẽ rồi, mai em xem mua thềm đồ về làm cơm đấy.
- Dạ.
Bà Oanh tay xách mấy con chuột đã lột da trắng bóc, xâu vào dây chuối. Hải Đông suýt nữa nôn tại trận.
Thế nhưng mà cái bộ não quái quỷ khi ngồi viết bản thu hoạch môn kỹ thuật, lại bất chợt lóe sáng.
====
Tiết kỹ thuật nông nghiệp.
Bà cô tên Tân hôm nay mặc một cái áo sơ mi hơi khoét cổ, đỏm dáng vô cùng.
Hữu Mỹ đã thu xong đống bài tập của các bạn từ giờ truy bài, mỗi người đều cố gắng viết cho đủ một tờ giấy men đôi, chữ to như gà mái một.
Thực ra chắc gì bà cô đã đọc, bởi vì môn này không phải phụ, mà là quá phụ. So với một lớp chọn thì lại càng không được quan tâm đến:
- Lớp trưởng đã thu bài của bác bạn chưa?
- Dạ rồi ạ!
Hữu Mỹ từ trong ngăn bàn của mình, lấy ra một xấp bài, cứ thế bước lên đặt trên bàn giáo viên:
- Dạ em gửi cô bài tập của lớp ạ.
Cô giáo trẻ đưa tay đón lấy xấp bài, vừa giở ra vừa cất giọng:
- Được rồi, cô sẽ xem qua bài của các em, sau đó sẽ chọn ra một hai bài ổn nhất để cùng đọc và phân tích sự nảy mầm của...
- AAAA!!
- Ái!!!!
Chưa giở ra được tới tờ số mười, trong xấp bài đã rơi ra 4,5 cái đuôi chuột cháy nham nhở nửa đen nửa trắng, cứng ngắc.
Cô giáo trẻ một phen rụng rời cả người, luống cuống hất ra, một cái đuôi chuột rơi thẳng lên đùi.
- Ối!!!!!
- Xoạt!
- Xoạt!
Vội vàng quờ tay dùng cả sổ đầu bài, cả xấp kiểm tra quẹt cái đuôi chuột kia ra khỏi người, vừa hét lên ầm ĩ!
Cả lớp được phen cười nghiêng cười ngả, chưa ai nhận ra rằng trò đùa này rất quá trớn, vô cùng quá trớn!
Nhất lại là một bà cô trẻ dữ dằn như cô giáo này!
Vừa bị học sinh cười nhạo, vừa thất thố đến nhảy lên đành đạch.
Bà cô trẻ mặt đỏ lựng ném cả hộp phấn giấy xuống chân bàn đầu tiên:
- Im miệng!
- ...!!!
Đưa tay chỉ xuống một cái đuôi chuột đang lăn lóc trên bục giảng, nghiến răng:
- Ai làm ra trò này?
- Hả?
Cả lớp nhìn nhau, đứa nào cũng không dám cười nữa.
Hữu Mỹ thân là lớp trưởng, một hai chưa kịp đứng dậy xin lỗi, cậu cũng bị quá bất ngờ đi!
Thế nhưng cô giáo này không phải dạng vừa, đã một hai bước tới chỗ cậu, xách thẳng tai kẻ cao xấp xỉ mình kia, túm đi.
- A...
- Đi theo tôi lên phòng Hiệu Trưởng!
Như thế, cả dãy lớp chọn đều được thò đầu ra ngoài xem một cảnh tượng vô cùng hi hữu:
Một cô giáo tóm tai học sinh lôi đi xềnh xệch khắp hành lang!
- --------
Sự việc nghiêm trọng hơn suy nghĩ của mọi người,
Thậm chí đối với Hải Đông mà nói, sự vui vẻ cũng chớm bớt đi mấy phần.
Cô Hoa ngay sau tiết học ấy đã vội vàng trở lại lớp.
Cả lớp đều khẳng định không ai bỏ đuôi chuột vào xấp bài. Thế nhưng đương nhiên là phải có một kẻ nói dối!
Bởi vì nếu là con chuột thì có thể nói là tự chạy vào được, nhưng đây chỉ là bốn cái đuôi chuột mà thôi!
Cô Tân là cháu của hiệu trưởng, điều này ai mà không biết?
Cô Hoa lắc đầu:
- Cô Tân đã đề nghị với ban giám hiệu, đuổi Hữu Mỹ khỏi lớp chúng ta.
- Như các em thấy, để thi được vào đây các em đã rất vất vả, còn chưa nói cứ ba tháng lại phải thi chất lượng một lần, ai không đủ điểm lập tức bị rớt về lớp thường, Hữu Mỹ còn chưa trải qua một kỳ thi nào đã bị đuổi, các em không cảm thấy có lỗi sao?.
Hải Đông hơi cứng họng, trên khuôn mặt nhàn nhạt bơ bơ ngày thường giờ đây hằn lên một vệt giữa hai hàng lông mày.
Cậu chỉ nghĩ đùa hắn ta cho vui thôi, lúc hắn ta bị cô giáo ghê gớm kia vừa xách tai đi vừa mắng thậm tệ, cậu đã khoái chí đến mức trong lòng nở cả hoa.
Nhưng mà..
Bị đuổi khỏi lớp chọn là một việc cực kỳ xấu hổ, nếu có mặt mũi trở lại A thường học, cũng hay bị chúng nó mỉa mai lắm, hơn nữa rõ ràng ở A thường, học phí và các khoản phí khác cao gần như gấp đôi.
Việc này.. hình như cậu có chút quá đáng sao?
Trong lòng, không tự chủ run nhẹ lên.
Để cả lớp yên lặng một chút, cô Hoa mới từ tốn giải thích thêm:
- Cô sẽ chỉ nói một lần này thôi, chúng ta là tập thể, ở tuổi này các em nghịch ngợm là điều cô có thể hiểu, nhưng không thể cứ như vậy mà để một mình Hữu Mỹ chịu hậu quả được.
Đặng Lan, bí thư lớp, mặt đầy lo lắng lên tiếng:
- Dạ thưa cô, vậy giờ phải làm sao ạ?
- Bây giờ, cô muốn các em suy nghĩ cho kỹ trách nhiệm của mình, tiếp theo là các bạn cán bộ lớp sẽ đi theo cô lên phía văn phòng, làm đơn xin lỗi cô Tân.
- Vâng ạ!
Hải Đông đương nhiên cũng trong ban cán bộ lớp, bước hơi lùi sau một chút so với mấy bạn nữ kia.
Lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.
Suy nghĩ có thật hơi miên man.
- ----------
Văn phòng,
Cô giáo trẻ vẫn ngồi đối diện hết lời càu nhàu với thầy Hiệu Trưởng, cái gì mà hư đốn, cái gì mà láo toét, cái gì mà coi thường giáo viên.
Hải Đông vì là con trai, nên các bạn nữ hơi đẩy cậu về phía trước, ngồi ngay bên cạnh Hữu Mỹ.
Tên này bình thường cao to như thế, cười xán lạng như thế, bây giờ bị lên ngồi " uống nước trà ", mặt lại cúi gằm gằm, một bên tai đã đỏ chói do bị nhéo, gần như sưng lên.
Đôi mắt hơi đảo qua phía cô Hoa và các bạn, dừng lại ở người gần nhất- là Hải Đông, lí nhí chào.
Thầy Hiệu Trưởng một hai câu trấn an cô cháu gái vốn chẳng hiền từ gì kia cho lấy lệ, một bên lại ra hiệu cho cô Hoa cùng mấy đứa nhỏ mau mắn xin lỗi.
Tất cả ban cán sự lớp nháy nhau, đồng loạt đứng lên.
Hải Đông cũng vậy, cúi đầu trước bà cô trẻ:
- Chúng em thay mặt lớp 10A5, xin lỗi cô.
Cô Tân không thèm trả lời,
Cô Hoa chìa một bản giấy bút ra trước mặt mấy đứa:
- Hữu Mỹ đã viết một bản rồi, nhưng cô muốn một em khác đại diện lớp, viết một bản tường trình và xin lỗi nữa. Ai sẽ viết?
Badum, badum.
Thịch. Tiếng tim đập nhộn nhạo này là cái gì?
Hải Đông không biết nữa, đến khi trả lời xong, đã thấy trên tay mình cầm nguyên cả giấy cả bút đó:
- Để em ạ!
Nói rồi, nắn nót từng chữ một,
Lời xin lỗi kia, tha thiết bao nhiêu, có chút day dứt lại có chút không nỡ. Đương nhiên không phải dành cho bà cô trẻ môi đang chẩu ra trước mặt, mà là vì...
Hữu Mỹ ngồi ngay bên cạnh, đang thò đầu sang đọc ké.
Cô Tân sau khi nhận được hai tờ kiểm điểm, lại mắng tới một rổ nước bọt, thì cũng tha cho Hữu Mỹ đi về lớp.
Vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng,
Đôi mắt kia lại như rực rỡ hẳn lên, bá chầm lấy vai Hải Đông đi hơi xa phía sau tụt lại,
- Cảm ơn cậu! Hải Đông! Bình thường cậu chẳng nói gì, vậy mà không ngờ hoạn nạn thấy chân tình nha!
- ......!
Hải Đông nhìn mái tóc ngắn nào đó đang cọ cọ lấy đầu cậu, đôi tay rắn chắc bám chặt lên vai kia.
Đừng nghĩ là cậu cảm động!
Nhầm to rồi!
Cậu chỉ là đang tính toán xem, lần sau chơi trò gì bớt mạo hiểm hơn thôi!