Hải Đông vừa vắt chân ra khỏi cửa chính, miệng còn ngáp một cái rõ dài, đã thấy mẹ mình đang cười cười nói chuyện với một tên không thể nào quen hơn nữa- Hữu Mỹ!
Hải Đông dụi mắt một phát,
Lại dụi mắt thêm một phát nữa.
Mẹ cậu đã cười tươi hối thúc:
- Kìa, bạn con chờ kìa, đi nhanh không muộn đấy!
- Hơ?
Hải Đông vắt chiếc túi đeo chéo lên giỏ xe, thái độ vô cùng khó nuốt:
- Cậu đứng ở cổng nhà tôi làm gì?
Hữu Mỹ đem đôi mắt đen láy của mình cười tới híp cả lại, kéo càng xe của cậu ra hẳn ngoài cửa.
- Thì đi chung!
- ????
Hải Đông khó hiểu nhếch cả một bên môi lên, chán ghét cùng cực, thế nhưng nom sắp muộn tới nơi, bất đắc dĩ leo lên xe, đạp đi.
Đường lên trường chính là con đường huyện này, độc một đường duy nhất, đứa nào đi học đều phải đạp xe ngang qua cổng nhà cậu hết. Vô tình hay cố ý lần nào mà thấy tên lưng dài vai rộng bên cạnh là cậu một đạp chậm lại -hai đạp tè khói. Tránh vướng mắt được hôm nào hay hôm ấy. Hữu Mỹ một hai lần cũng cố sán sán lại để muốn đi chung đều không được. Sau thì cũng không để ý nữa.
Hôm nay thì khác!
Hữu Mỹ sau khi tự nhận định Hải Đông chuẩn người tốt việc tốt, liền chờ sẵn ở cổng, nhanh chậm gì cũng đạp theo để hai xe song song, trên miệng tíu tít không nguôi, mặc cho người bên kia một câu cũng không ừ hử.
Đến bãi để xe còn khoác vòng tay qua cổ Hải Đông, kéo sạt người lại:
- Cảm ơn ông nhé!
- .....!
- Ông viết cảm động thật đấy! Thảo nào cô Nghĩa lại " nhặt" ông vào đội tuyển văn.
Hải Đông mặt nhăn tít lại. Chỗ lưng vai bị choàng cảm giác như vừa bị nướng qua.
Căn bản là ghét!. Ghét nên cảm thấy tức không chịu được!.
Hải Đông gần như quẳng cái xe vào bãi để, một đường nhanh chân bước đi trước, vuột khỏi tay Hữu Mỹ còn đang ngơ ngác.
Hừ một tiếng,
Khoác vai á?
Thân thiết thế á?
Như bạn bè thân thế á?
Cái rắm nhá!
Hữu Mỹ. Tên khốn!. Cứ chờ đó mà xem!
========
Lại nói, quả là hôm nay mặt trời mọc ngược thật mà!.
Cái tin Hải Đông - Lemon question- chanh hỏi của cả lớp, trước giờ ai cũng ghét, thế mà lại chủ động viết đơn xin lỗi giùm lớp trưởng. Thế nên tự dưng lại bớt bị ghét đi bao nhiêu.
Khiến cho cô bé ngồi cách hai bàn còn dám tới mời,
Cô bé tên Nhật Mai lấy quyển vở đập đập lên vai Hữu Mỹ khều người quay lại:
- Ey!. Thứ bảy này chỗ tớ có hội làng. Tớ mời cả lớp về chơi ăn bánh trôi. Cậu đi cùng chứ?
Hải Đông còn chưa kịp há miệng, Hữu Mỹ vừa bước tới bàn lại đã trả lời ngay:
- Đi chứ!
- Cả lớp đi sao cậu ấy lại không đi!
Nhật Mai tươi cười làm dấu ok rời đi.
Khóe miệng Hải Đông giật giật.
Hữu Mỹ lại cứ cười như chả sao cả:
- Sao vừa nãy chạy nhanh thế?
- Tôi định đuổi theo ông mà gặp cô bí thư ngoài kia hỏi việc.
Hải Đông không thèm trả lời,
Rút quyển sách dày cộp đập mạnh xuống bàn.
Mày chau thành một rãnh!
Dám tự ý trả lời thay cậu?
Cậu mà thèm đi mấy cái hội làng vớ vẩn đó sao?
=========
Hữu Mỹ tên chết bằm đó mang cái danh cùng xã lại là lớp trưởng, đương nhiên mẹ cậu vô cùng nhiệt tình mà mở cổng chào đón mặc cho sự nhăn nhó khó ưa của cậu. Nói rằng nào thì chơi một mình sẽ bị tự kỷ, rồi thì phải có bạn nó mới vui!.
Cậu cóc cần!
Thế nhưng không cần cũng không được!
Mà không đi cũng không được nốt!
Thứ bảy, đúng bảy giờ sáng.
Phạm vi từ cái ngày đầu tiên hắn chờ ở cổng, sau đó mon men mon men dần. Rồi hôm nay thì sao?
Chình ình ngay giữa sân mà gọi tên cậu!
Đã thế mẹ cậu còn vui mừng:
- Đi đi đi!
- Con từ bé tới giờ không có bạn bè gì sất!
- Cũng cần phải giao lưu với các bạn chứ!
Hải Đông thật muốn đỡ trán! Hậm hực biện lý do:
- Xe hỏng rồi!
- Con không đi được!
Hữu Mỹ cười tới sáng lạn, chống một chân đẩy đẩy chính xe của mình tới gần:
- Không sao!. Lên đây tôi chở!
- ????!!!!
Sao cái bản mặt kia càng cười càng nhìn đáng ghét!. Vậy mà mẹ cậu nhìn cái kiểu gì mà ra thành chuẩn " con nhà người ta" vậy trời!
Một mực kéo cái túi xách của cậu thả tót vào giỏ xe " tên khốn ", đẩy đẩy người xuống:
- Đi chung càng tốt chứ sao?!
- ????!!!!
Phịch.
Hải Đông cực kỳ không cam lòng, đặt mông lên cái gác ba ga mà cười không có nổi!
Đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!
Ít nhất nếu như không nói dối cái xe bị hỏng, thì ít ra bây giờ trước mặt cậu sẽ không là tấm lưng rộng rãi này đi!
Hải Đông nhăn mặt, ngồi sau xe không hề hé răng lấy một lời, trong đầu vừa tức vừa tò mò chết đi được!
Làm sao? Hắn rõ ràng bằng tuổi mình!
Làm sao lưng lại rộng như vậy? Còn cao hơn mình cả khúc?
Hừ, Hải Đông cười khinh bỉ trong lòng. Đến khi chính mình phát triển hết, chắc chắn là cao to hơn!
Liếm môi một cái, biết rõ ràng rằng hắn không thể nào nhìn ra đằng sau được, liền hơi dang tay ra đo đo.
Eo mình tưng đây, để xem xem,
- Á?!
- ....
Bánh xe xóc nảy, cả mặt Hải Đông liền úp trọn lên tấm lưng kia, hai tay vừa vặn bám tại eo kia chắc lấy.
Hữu Mỹ đương nhiên cười tới ha ha:
- Đi vào ổ voi rồi!
- Ổ này mà ổ gà gì!
Hải Đông lại chỉ ngửi thấy chút mùi mồ hôi nhàn nhạt đượm tới đầu mũi.
Cả vòng tay kia ôm tại eo, rõ ràng, là rắn chắc hơn mình nhiều lắm...
Đáng ghét!
Hải Đông vùng ra, đấm một phát thật mạnh lên lưng Hữu Mỹ:
- Có biết lái không?
Hữu Mỹ bị ăn đau ưỡn cả lưng mà lại còn cười to hơn:
- Mới thế mà đau mông à?
- Thảo nào bọn nó bảo ông như con gái!
Hải Đông sau xe gắt mù lên:
- Cái gì con gái?
- Thì ông đó!. Rõ ràng! Trắng hơn cả con gái mà?
- Đứa nào nói?
- Đứa nào chả bảo vậy!
- .....!!!!!!
Hải Đông không thèm nói nữa.
Con gái?. Trym cậu rõ ràng vẫn còn nguyên si đây này!
Tức chết đi được!
=========
Nhà Nhật Mai.
Bố Nhật Mai là một thầu xây dựng, nhà cửa không phải là quá hoành tráng nhưng đương nhiên là rộng rãi và kinh tế khẳng định là khá giả.
Nhật Mai thi đỗ lớp chọn với điểm số khá cao, là niềm tự hào lớn của bố mẹ, lần này hội làng lại là năm năm mới có một lần mở lớn. Vậy nên mới có vụ cả lớp tới chơi thế này.
Mà gọi là cả lớp cũng không đúng lắm, đâu đó được gần 30 đứa,
Hải Đông mặc xác mấy đám con trai khiêng bàn khiêng ghế dẹp chỗ gì đó. Chán ngán đứng lẻ bên cạnh cây doi gần bờ ao chép miệng dựt một túm lá non đưa lên mũi ngửi. Cậu cực kỳ thích mùi thơm dịu của loại lá này. Thế nhưng hít hai ba hơi vẫn chưa thấy thoải mái ra chút nào!
Lẩm bẩm.
Ngay từ đầu đã là miễn cưỡng thì làm quái gì có cái gì vui vẻ!
Bánh với chả trôi! Cậu ghét nhất là của nếp.
Lại còn bị ép tới đây!. Đã thế còn ngồi sau lưng hắn!
Bố đánh không đau bằng ngồi sau kẻ thù!
- ---------
- Làm gì ở đây thế?! Sắp ăn rồi đấy!
Tiếng nói khá lớn làm Hải Đông giật hết cả mình quay lại.
Hữu Mỹ nhìn chùm lá doi non trên tay Hải Đông thì cười cười chỉ tay:
- Ra đây ngửi lá doi á?
Hải Đông quay đi, không muốn nhận là mình làm cái việc trẻ con như thế. Thấy cái thuyền sắt buộc hờ bên gốc doi liền liều mạng thò chân bước xuống.
- Ra chơi thuyền chứ điên à mà đi ngửi lá doi?
Hữu Mỹ tiến lại gần, nhìn chiếc thuyền sắt đơn chòng chành, nghĩ nghĩ cũng còn một lúc nữa mới ăn, lâu rồi chưa chèo chơi liền cũng cứ thế mà bước xuống.
Xịch.
Chiếc thuyền sắt đảo một cái.
Hải Đông mắt trợn ngược, đến khi Hữu Mỹ ngay trước mặt mới muốn hoảng hốt:
- Khoan!
- Khoan đã!
Hữu Mỹ cười toe liền đã tháo xong chiếc dây cột dưới gốc doi.
Đẩy tay, chiếc thuyền lênh một cái đã cách bờ nửa mét.
Sóng nước ập đến vô cùng nhẹ,
Thế nhưng Hải Đông lại nghĩ rằng mình vừa bị sóng biển năm chục mét dội vào đầu.
Chao đảo bám chặt lấy cạnh thuyền, lại sợ hãi đến run lên bần bật ngồi cũng không yên!
Hải Đông cố gắng không nhìn xuống nước, cố gắng không nhìn xuống nước!
Mình là thân nam nhi..
Thân nam nhi!!!!
Cố gắng lên!
Không thể để cho " tên khốn" đang nhơn nhơn trước mắt biết được là cậu chỉ thiếu chút nữa là tè ra quần!
Thế nhưng sóng kia, nước kia, cứ lênh đênh lênh đênh.
Chao đảo chao đảo, từng vòng xoáy nhẹ của nước soi bóng cây rợp xuống hỗn loạn mông lung.
Cảm giác khó thở xâm lấn...
Hữu Mỹ một lúc mới bắt nhịp được tay chèo, khuấy mạnh một cái.
Thuyền xoay nghịch một vòng, lắc lư.
Không!
Hải Đông cảm giác như cả phía đuôi thuyền đang muốn lật, đôi tay bám trên thành thuyền cứng đờ
Ùm!
Cả người Hải Đông theo cú lắc thuyền nghịch ngợm của Hữu Mỹ, rơi tòm xuống ao!
Chết rồi, chết chắc rồi!
Hải Đông thậm chí còn không cả kêu được, cả người cứ thế mà chìm!