Tensei Shitara Slime Datta Ken - Chuyển Sinh Thành Slime

Chương 100



✦✧✦✧✦

Myormiles hối hả trở về cửa hiệu của ông.

Ông có thể sai quản gia đi trước, nhưng ông không muốn làm thế.

Liệu cậu ta có chờ mình không?

Thoáng chút lo lắng, ông tiến vào trong cửa hàng.

Khi ông làm thế, ông trông thấy một bé gái (?) dễ thương đang tựa mình vào lưng ghế sofa.

Và, khi cô bé (cậu) trông thấy ông, cô ấy (cậu) cười rạng rỡ.

「Yo! Nhanh thật đấy!」

Cách nói đó hoàn toàn không hợp với gương mặt của cô(cậu) ấy, cô(cậu) giương một tay lên chào hỏi.

Đó, không cần phải nói, là Rimuru-sama.

Xác nhận được điều đó, Myormiles bày tỏ niềm hân hoan chân thành khi Rimuru vẫn bình an vô sự.

Những người hầu khác, trông thấy chủ nhân mình như vậy, không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào và đã đối xử với Rimuru niềm kính trọng.

Hiện tại, đấy là ảnh hưởng của việc dành cả tiếng đồng hồ ở đây với cậu ta.
Sau khi đặt cốc trà đá mà cậu ta đang uống xuống, Rimuru đi thẳng vào vấn đề.

[ Vâng, thật ra. Tôi có một yêu cầu công việc, ông thấy đấy? Tôi chắc~ chắn rằng Myormiles sẽ dễ dàng xử lý được.

Tôi có một sự kiện sắp tổ chức và tôi muốn có một người tổ chức cho nó.

Tôi có thể nhờ ông lo liệu được không? ]

Với một nụ cười rạng rỡ, như chất chứa toàn bộ điều xấu xa của toàn nhân loại, Rimuru hỏi.

Myormiles không thể đọc được những suy nghĩ ở trong đầu cậu ta, nhưng chắc chắn rằng nó rất hiểm nguy.

Dù thế,

[ Kiểu sự kiện nào mà Danna muốn nhắc đến? ]

Myormiles, vì một vài lý do, muốn nghe thêm nữa.

Bằng cách nào đó, ông đã đớp phải thính. Không hề nghĩ đến việc lỗ hay lãi, những cảm giác kiểu này ngập tràn trong tim ông.

Có lẽ, giờ đây ông đã thất bại trong cương vị một thương nhân.
Nếu ông đã trở thành một tên vô dụng, thì đây không phải là thời điểm tốt để ông phục vụ cho thực thể này sao?

Vì điều đó, ông đang cố hình dung sẽ như thế nào khi phục vụ cho Rimuru.

Những tư tưởng đó lấp đầy tâm trí của ông niềm hân hoan vô cùng.

Vì vậy, ông lắng nghe lời giải thích của Rimuru.

Cậu ta đã tiết lộ một đề nghị đầy chấn động.

Tempest sẽ sớm tổ chức một Giải đấu, và cậu muốn gửi gắm toàn bộ vào tay của Myormiles.

Cậu ta mô tả nó như để giải trí, nhưng, nói ngắn gọn, nó thực sự chỉ như buổi biểu diễn trước quần chúng.

Bọn họ sẽ xây nên một Đấu trường với sức chứa gần mười ngàn người để xem và hò reo cổ vũ cho các thí sinh.

Những người bình dân có quyền được xem, nhưng với một mức phí vào cổng nhất định.

Có thể không thu phí vào cổng cũng được. Miễn là chuỗi nhà hàng và nhà nghỉ của Tempest được quảng bá rộng rãi.
Quan trọng nhất là làm sao để phục vụ số lượng khách lên đến mười ngàn người này.

Mặc dù xa lộ đã được chuẩn bị nhưng cũng cần phải quản lý các xe vận chuyển và tiếp tế.

Hơn nữa, về việc quản lý một số lượng lớn khách. Đặt chỗ lưu trú này nọ.

Chỉ cần nghĩ đến những người túi đầy tiền sẽ đến Tempest làm nước miếng ông chảy dài.

Nhà ăn và nhà nghỉ Tempest đã vượt xa mức sống đẳng cấp, bởi thế nên chấp nhận mấy vị khách đó cũng đơn giản thôi.

Vấn đề là thúc đẩy sự phát triển lâu dài của nền kinh tế và tối đa hóa lợi nhuận.

Đó là mục đích chính của giải đấu này.

Thật thú vị!

Tôi đã chuẩn bị một kế hoạch chi tiết, rồi đặt nó vào lòng bàn tay của Myormiles.

[ Cái này nên để dân chuyên làm, đúng chứ? Đừng có nói với tôi là, Myormiles, ông thiếu tự tin đấy nghen!]

[ Ha, hahaha! Nhẫn tâm quá. Rimuru-sama là một con người quỷ quyệt. ]

[ Ha ha ha ha. Tôi đấy, tôi đấy! Nhưng không thể quỷ quyệt bằng ông được! ]

Cả hai cười vang dội.

Với một nụ cười xấu xa trên gương mặt họ.

[ Ông có hiểu rằng những dòng vốn to lớn sẽ chảy qua đây chứ? ]

[ Fu fu fu fu. Đừng sợ, bởi đây là lĩnh vực của Myormiles này...

Hạ thần sẽ tạo nên một kết quả có thể thỏa mãn được ngài, Rimuru-sama! ]

Dòng vốn to lớn sẽ chảy vào sự kiện này.

Đúng như lời Rimuru nói.

Thật là... một thực thể đáng sợ.

Cậu ta có thể ước đoán xa đến dường nào...

[ Thêm nữa, hạ thần có nhiều cách để thuốc trị liệu được dùng đến.

Cái đó có thể hồi phục được chừng nào mà đối phương chưa chết. Tôi cho là thế...

Bởi thế nên chúng ta bán chúng cho những thí sinh.

Và, mục đích thực sự là quảng bá, đúng chứ?

Bởi vậy những du khách ghé thăm Tempest quay lại thêm nhiều lần nữa kể từ bây giờ, đúng chứ?

Dựa trên mục đích đó, công việc của hạ thần sẽ là...]

[... Thật đúng như mong đợi. Tôi mừng là tôi đã quyết định để lại cho ông, Myormiles!

Tôi không quan tâm tới việc giải đấu này không mang lại lợi nhuận.

"Tôi muốn quay trở lại đây!"

Nếu như mọi người rời đi với tâm trạng như thế, khi đó chúng ta đã thành công. Tôi sẽ để phần mời khách cho ông. Được chứ? ]

Hai người bắt tay nhau.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Myormiles khi những ý tưởng trào dâng trong đầu.

Có rất nhiều cách để quản lý sự kiện trên cấp độ quốc gia.

Chỉ cần được cấp phép người dân được cá cược cho người chiến thắng cũng đem lại nguồn lợi to lớn.

Ông cuối cùng cũng nhận ra được nhiều ý tưởng và các trọng trách mà yêu cầu này đòi hỏi.

Và lúc ông làm thế, niềm phấn kích vô độ đã tràn ngập khắp người.

Ông cuối cùng cũng làm được. Ông cuối cùng cũng thể hiện được cho cậu ta thấy! Ông cuối cùng cũng hữu dụng cho Tempest!

Và kế đó, Rimuru tiếp lời,

[ Ồ, và sau này, nếu như mọi chuyện chuyển biến tốt, ông có muốn tham gia cùng chúng tôi? Trưởng Phòng Thương Mại hay Trưởng Phòng Thương Nhân. Mà, tên gì cũng chẳng quan trọng, nhưng tôi muốn ông giả định trường hợp đó. Chúng tôi đang phát triển mạnh mẽ trong thời gian gần đây, bởi thế chúng tôi cần kiểm soát lĩnh vực đó. Ông thấy thế nào? ]

Thế nào à ? Thế nào sao? Thế nào? ...?

Những lời đó, như đang gẫy lên những khúc nhạc trong trái tim ông, tạo nên bản giao hưởng định mệnh sẽ làm nên bước ngoặc lịch sử.

Với một cú gật đầu dứt khoát. Ông lập tức đồng ý

Dĩ nhiên là ông muốn.

Rimuru đã sẵn sàng đầu tư cho ông đến tận khoảng này.

Không có chỗ cho thất bại.

Nếu ông làm tốt, ông có thể tham gia vào hàng ngũ tin tưởng hàng đầu của cậu ta!

Suốt bao ngày Myormiles trải qua, hơn bất kỳ niềm hy vọng hay mộng mơ nào ông từng có, ông giờ đây có cảm giác như chưa từng được nếm trải.

Cảm giác này như là mật ngọt mà ông thề sẽ không bao giờ buông tay.

Thậm chí sau khi Rimuru rời đi cho cuộc gặp tiếp theo, niềm vui cũng không suy xuyển.

Mọi thứ sẽ bận rộn hơn.

Đầu tiên, tuyên bố ý định thu hồi tài sản cá nhân.

Nếu sự việc này diễn ra thành công, không, ông sẽ khiến nó thành công, ông không có kế hoạch để trở lại Brumund.

Do vậy ông nhất quyết.

Và hỏi lại,

「 Mấy người sẽ làm gì đây? Nếu như mấy người thấy thích dinh thự này, ta cũng chẳng quan tâm? 」

Và lúc nghe những lời đó, tất cả người hầu đông thanh đáp lại,

『 Hãy cho phép chúng tôi lên đường cùng với ngài. 』

Bọn họ nói vậy.

Ở điểm này, không có gì níu kéo được ông.

Mặc dù ông nhận được giấy phép ở xứ này, Myormiles đã là một thành viên của hội.

Ông được tự do qua lại giữa các quốc gia.

Bất cứ ai cũng nên sẵn sàng để chuyển đi!

Nhưng từ bỏ cửa hàng này có lẽ sẽ gặp những bất lợi trong tương lai.

Bởi vậy ông đã quyết định để vài người ở lại phòng khi Brumund phát triển.

Ra lệnh cho các người hầu đóng gói, ông trở về cửa hiệu của ông.

Và ông gọi thư ký trưởng vào phòng làm việc.

Trước cả khi viên thư ký được an tọa,

「 Nào, cậu đã thể hiện rất tốt dạo gần đây, vậy ta để cậu tiếp quản nó luôn có được không? 」

Thẳng vào vấn đề.

Chớp mắt lia lịa vài lần, viên thư ký đang cố hiểu ý mà anh vừa mới nghe.

Anh là, thực tế, một người con của họ hàng thân quyến với Myormiles, và được gửi về đây để học tập.

Anh là một đứa nhóc thông mình mà Myormiles rất ưng ý.

Nhưng, thực ra, anh mất đi "ngôi nhà" thực sự bởi một thất bại tồi tệ trong quá khứ, và trở thành nhân viên chỉ để có chỗ để ở.

Không có gì đáng lo ngại về đạo đức làm việc của anh. Anh là một người mà Myormiles nhất mực tin tưởng.

「 Nhưng, thưa thầy... Ý của người là gì khi nói vậy? 」

Không thể tin được những gì anh nghe thấy, anh rụt rè hỏi lại.

Với một cái gật chắc nịch,

「 Vấn đề ở đây, Ta đã... được giao một nhiệm vụ rất quan trọng.

Ta sẽ rời khỏi xứ này, nên ta đã quyết định để lại mọi thứ cho ngươi.

Hãy làm cho cửa hiệu thành công và gọi gia đình của cậu đến thăm một ngày nào đó! 」

Myormiles nói và vỗ vào tấm lưng của viên thư ký với một nụ cười đôn hậu.

Trên thực tế, ông chỉ có ý định cho cậu ta mượn cửa hàng. Đó là bởi, cậu ta hoàn toàn được tin tưởng là có thể khôi phục lại giá trị của cửa hiệu.

Thương nhân Myormiles không phải là một người ngọt ngào.

Hơn thế nữa...

(Nếu như cậu ta không thể trả tiền thuê, như thế cũng đã đủ để hiểu rằng cậu ta là phế vật ngay từ đầu)

Ông được thúc đẩy bởi nghĩa vụ như một người thầy của ông.

「 Cảm tạ, chân thành, cảm tạ...

Nhất định... Con nhất định sẽ có ngày báo đáp tấm lòng từ bi của người! 」

Cuối cùng cũng hiểu những gì được nói ra, viên thư ký cảm ơn Myormiles.

Ngó lơ nỗi lòng biết ơn của cậu ta,

「 Chăm chỉ vào! 」

Myormiles gật đầu, nói vậy.

Để phòng hờ, hai người ký kết một bản hợp đồng chuyển nhượng.

Không có giám sát viên nào cho đến cuối.

Sau một lần được cảm tạ bởi viên thư ký, ông thông báo thay đổi người lãnh đạo cho toàn bộ cửa hiệu.

Và, kết hợp với sự ngạc nhiên của mọi người, ông thêm vào,

「 Trong một phần một triệu những khả năng có thể xảy ra, các ngươi cứ thoải mái chất vấn ta.

Nhưng, ta chắc chắn các ngươi sẽ giải quyết được vấn đề phát sinh ngay tức thì.

Nên nhớ rằng hãy tránh những hợp đồng mờ ám với những quý tộc! 」

Mọi người gật đầu sau lời của ông.

Tất cả đều đem những lời dạy bảo của Myormiles đem vào trong lòng, do vậy không ai sẽ tham gia vào những giao dịch đáng ngờ tại đây.

Và sau đó,

「 Ưʍ... Liệu chúng con có được phép theo người không, thưa thầy? 」

Vài người trong số họ nói vậy.

Năm cá nhân này Myormiles thấy được tiềm năng to lớn trong đó.

Do vậy ông đã rất ngạc nhiên.

Ông không hề tưởng tượng được rằng họ sẽ bỏ xứ xở thân thuộc của họ mà theo ông.

Bởi vậy, ông bị rối khi muốn trả lời.

Nhưng những người đã hỏi không nao núng chút nào.

Cựu thư ký viên cười và nói,

「 Myormiles-sama, mọi người ở đây là đệ tử của người.

Hãy mang mọi người theo cùng người đi ạ! 」

「 Tuy vậy... không có họ, liệu cậu có gặp khó khăn?」

「 Hahaha, vậy là Người lo lắng về vấn đề đó! Con, cũng vậy, được người dạy bảo, người biết đấy! 」

Myormiles gật đầu lần nữa với những lời vững vàng này.

Nghĩ về nó, tin tưởng với những người đã cùng làm việc với ông trong những nhiệm vụ quan trọng là điều cực kỳ quý báu.

Vậy nên ông chấp thuận lời thỉnh cầu.

Như vậy, sau khi quan sát sự chuẩn bị cho việc rời đi, Myormiles tiến về Tempest.

* * *

Sau khi chia tay Myormiles, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tạ ơn trời rằng ông ấy đã nhận lời.

Có một giải đấu cũng tốt thôi, nhưng làm sao để chúng tôi tận dụng nó?

Cái suy nghĩ đó khởi nguồn cho tất cả.

Thậm chí thất bại cũng không hề rẻ.

Tôi đã ra lệnh cấp bách xây dựng đấu trường ( Colosseum). Đồng bằng ở nơi chúng tôi đã giáp mặt với các hiệp sĩ là nơi chúng tôi quyết định xây dựng công trình to lớn này. Nó dễ dàng đi lại và hơn nữa thuận tiện cho một vài việc khác.

Chúng tôi tuyên bố rằng giải đấu sẽ diễn ra cùng với lễ tuyên bố Chúa Quỷ.

Chúng tôi cũng quyết định cho phép bất kỳ cá thể mạnh mẽ nào đến từ rừng Jura tham gia.

Nói ngắn gọn, chúng tôi cũng hướng tới việc tuyển thêm người. Vì chúng tôi đang trở thành một quốc gia hợp pháp, đó chắc có lẽ cũng là một ý kiến hay khi thêm vào nhiều cá thể mạnh mẽ vào trong hàng ngũ của chúng tôi.

Những chúa quỷ khác đi lùng sục những con quỷ thuộc hạ để tăng cường mức ảnh hưởng của họ, nhưng chẳng rõ rằng loài quỷ đó có thực sự mạnh hay không.

Tuy~nhiên! Vì họ sẽ chiến đấu lần này, chúng tôi sẽ có thể nói ra sức mạnh của mấy người ngay tức thì.

Thêm vào đó, có một vấn đề là quá ít thí sinh tham gia và có quá nhiều khán giả.

Nếu mà chỉ thể hiện sức mạnh của các thuộc hạ của tôi, những con quỷ lang thang có lẽ sẽ dè dặt trong việc tự ý tỏ ra hổ báo.

Những tên nào ngu ngốc dám nghịch ngợm sẽ bị xóa sổ. Nếu có thể, tôi muốn thêm bọn họ vào hàng ngũ của chúng tôi trước khi chuyện đó xảy tới.

Cuối cùng, họ nói là thời điểm cuộc chinh phạt của thiên thần sẽ đến

Đấy là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều đó, tôi khó mà thấy được lý do để chóng tôi ngừng hoạt động của chúng tôi lại.

Tôi muốn một cuộc sống ung dung và thư thái!

Đấy là tại sao mà việc tăng cường tiềm lực chiến đấu của chúng tôi lên tầm cao hơn lại là một ý kiến hay.

Vì vậy, thay vì nhắm vào các thị tộc nổi danh, tôi muốn tập hợp những cá thể mạnh mẽ hơn và trao phần thưởng dành cho những người thắng cuộc.

Quái vật hầu như không có hứng thú với tiền bạc, do vậy tôi hứa rằng tôi đáp ứng những ước vọng hợp lý của họ

Vì thế, hy vọng rằng một lượng lớn monster sẽ tham gia giải đấu này.

Nếu không, sự kiện này khó có thể thành công được.

Với những ai thích tận hưởng những chương trình võ thuật vào cuối năm trên ti vi, thì đây là cơ hội giải trí đầy lý tưởng.

Nhưng, vấn đề lại đến từ việc quản lý dòng vốn.

Phí vào xem có thể miễn phí miễn là Tempest được quản bá rộng rãi.

Nghĩ vậy, tôi nhận ra rằng chúng tôi đang thiếu nhân sự.

Chẳng có quái vật nào có được khả năng quản lý lĩnh vực tài chính hết.

Mặc dù tôi có thể làm thế một mình, nhưng như thế lại khá phiền hà.

Và khi đó tôi nhớ đến Myormiles-kun.

Ông ta là một nguồn lực tuyệt vời.

Tôi không biết tại sao ông ấy lại tỏ ra nồng nhiệt đến thế, nhưng ông thậm chí còn háo hức hơn cả tôi đưa kế hoạch này vào trạng thái hoạt động.

Thậm chí ông còn định tổ chức nó như là một sự kiện hằng năm.

Hơn thế nữa, ông ấy còn nghĩ ra kế hoạch bán sản phẩm thuốc hồi phục tại sự kiện.

Quả là một cá nhân đáng sợ.

Trong trường hợp này, tôi cần nhanh chóng hoàn tất việc xây cho xong đấu trường, có lẽ chúng tôi nên xây thứ gì đó hoành tráng hơn.

Có chút hoang mang, tôi liên lạc với Gerudo.

Dường như họ đang giữa chừng quá trình lên móng nên chả có gì to tát khi mở rộng kích thước của công trình cả.

Rồi còn phải phân bố vị trí chỗ ngồi cho các quan khách đến từ các nược, tôi nghĩ việc đó cũng không kém phần quan trọng.

Bên cạnh đấy, các thành viên trong Nội các đã ngầm bí mật luyện tập và họ đã tuyệt tích từ thuở nào rồi.

Chỉ còn Ranga ở trong bóng tôi như thường lệ.

Giờ đây, vì tôi đang ở Brumund, tôi nên tới chào Fuze một tiếng.

Tôi mở cánh cửa của Chi nhánh Hiệp hội Tự do nước Brumund.

Và được lườm bởi những ánh mắt "Ai thế?".

Đúng rồi, mỗi khi tôi đến đây tôi đều mang mặt nạ, nên giờ bọn họ không biết cũng phải.

Mà thôi. Nếu ông ta không có ở đây, tôi sẽ đi về.

Với thái độ vô tư lự, tôi tiến tới bàn lễ tân.

「Yo. Rimuru là tôi; Fuze có ở đây không?

Oh, đây là thẻ guild của tôi.」

Tôi nói và lấy ra một cái thẻ từ túi (dạ dày) của tôi.

Tôi có thể nghe được mọi người hỏi "Cô bé ấy là mạo hiểm giả?!" nhưng tôi cứ làm lơ.

Quý cô tiếp tân dường như đã nhớ ra tôi.

「Ah! Chà, ôi chà, đã lâu không gặp! Dạo này cậu ra sao?」

「Hmm? Oh, tôi cũng ổn! Cô trông cũng tươi tắn lắm.

Vậy, tôi có thể gặp được ông ấy chứ?」

「Ah, vâng. Hãy theo tôi!」

Tôi ngay lập tức được cho vào.

Đằng sau lưng, tôi có thể nghe thấy: "Thiệt sao?! Cô bé ấy là ai vậy?" và những câu tương tự, nhưng tôi có lẽ nên lờ đi những lời nói ấy.

Và như thường lệ, tôi được dẫn tới một phòng tương tự thông qua vòng tròn ma thuật.

Trong đó, Fuze đang vò đầu thì..

「Yo! Tôi tới chơi nè. Gì vậy? Có gì phiền ông hả?」

「Vâng, mọi chuyện đang yên lành, nhưng sau đó bỗng nhiên có một chúa quỷ xuất hiện...」

「Hể? Thiệt sao? ...Nguy hiểm thật... Mà sao ông vẫn thư thái thế kia?!」

「No, no, chúa quỷ đó giờ đang ở trước mặt tôi. Vậy nói cho tôi nghe ? Giờ ngài muốn tôi sống sao?!!」

「Ồ? Vậy sao? Thế làm chút trà đi!!

Có thêm bánh kem thì càng tốt!! 」

「Bánh kem, hửm... cái quái gì vậy! Bộ cậu nghĩ tôi có thể có được thứ tinh xảo ấy một cách dễ dàng sao?! Thiệt tình, sao cậu có thể ung dung tự tại như thế khi là chúa quỷ kia chứ?」

Trong lúc càm ràm, ông ta châm thêm trà vào ly.

Ông ta ngoài mặt là thế, nhưng bên trong là một người tốt bụng.

Cảm ơn ông, tôi nhấp ngụm trà. Và cho ông ta biết ngắn gọn về sự cố ở buổi tiệc Walpurgis.

Rằng Eight Demon Lords giờ đây có tên là "Octogram" .

Và, quan trọng hơn cả.

Là Chủ Guild Hiệp hội Tự do Kagurazaka Yuuki bằng cách nào đó có liên hệ với Chúa tể Hỗn mang Kazarim.

Fuze lầm bầm đầy ngờ vực.

Nhưng không hề hoài nghi câu truyện của tôi, ông ta bắt đầu xem xét đến những biện pháp đối phó.

Hơn thế, trong khi ngờ vực những lời của tôi, tôi nên nói.

Nếu tôi sai- thì tốt, nhưng nếu tôi đúng-sau đó thì tuyệt đối cần thiết phải có kế hoạch tác chiến.

Tốt nhất là phải cẩn trọng. Cậu ta thật là một người bạn đáng tin cậy mà (POV Fuze)

「 Thêm vào đấy, Tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi dùng trang bị phép thuật có khả năng ngăn chặn kỹ năng điều khiển tâm trí.

Tất cả bọn tôi đều có nó hết.

Và, đừng tiết lộ điều này cho bất kỳ ai mà ông không tin tưởng và việc đó chẳng có liên quan gì tới Yuuki. 」

「Đã hiểu... Chỉ còn kỳ vọng về điều đó. Tôi sẽ cố tìm kiếm những người có thể phá giải những kỹ năng tẩy não và điều khiển tâm trí.」(Fuze)

Ông ta nhanh chóng tiếp thu.

Ông ta lúc nào cũng trước tôi một bước

「Liên lạc với tôi nếu có biến.」(Rimuru)

Tôi nói, lấy ra một Quả cầu Liên lạc và một trăm đồng vàng.

「Này, Danna... cái gì đây...?」(Fuze)

「Thiết bị liên lạc và chi phí cần thiết. Đủ chứ?」

「Đó cũng được. Nhưng để phải lấy ra tận nhường này, nó có nghiêm trọng không?」(Fuze)

「Chả là. Tôi không nghĩ Ingracia có thể tin tưởng được cả bởi quan điểm này. Yuuki đã có 10 năm để mở rộng mạng lưới của mình, ông biết chứ? 」

Biểu cảm của Fuze trở nên nghiêm túc hơn thế khi tôi nói thế.

Và ông ta bắt đầu tự thân cằn nhằn.

「Thật lòng mà nói... trước khi cậu xuất hiện mọi thứ bình yên hơn thế này ...」(Fuze)

「Không phải cũng tốt sao, ông có một công việc hẳn hoi. Lớn hơn hẳn là đằng khác!」

Fuze giơ tay xin rút lui.

「 Cứ coi nó là lời thỉnh cầu đi! 」(Rimuru)

Cậu ta nói. Với một vẻ mặt đầy quyết tâm.

Rất khó để yêu cầu ông ta chất vấn các cấp trên của mình.

Tôi thấy có lỗi với ông ta, nên tôi quyết định giải thích chi tiết kỹ càng hơn.

Mục đích thực sự của tôi là những đứa trẻ.

Do vậy tôi nói với ông ta. Nếu như Yuuki có điều gì khả nghi, rất cần phải cứu các đứa trẻ ấy.

Nhưng nếu tôi không cẩn thận, anh ta sẽ biết được tôi đang nghi ngờ anh ta. Do vậy việc này nên hoàn toàn làm trong bí mật.

Tốt hơn là dùng bên thứ ba không hề liên can tới tôi.

Fuze gật gù và bắt đầu suy nghĩ những chiến lược.

Dù gì đi nữa, chúng tôi không thể thúc đẩy việc này.

Vì anh ta vẫn chưa nhận thức được ngay, nên không cần thiết phải ra những bước đi quan trọng nào.

Chúng tôi có thể làm từ từ, nên tôi tin chúng tôi phải thực hiện việc này một cách cẩn thận.

「Tôi chấp thuận yêu cầu này. Cứ để nó cho tôi! 」

Fuze gật đầu và lên kế hoạch thực hiện nó.

Trong khoảng thời gian này, ông ta sẽ dùng những người đáng tin để tìm kiếm những người bị ảnh hưởng bởi việc bị điều khiển tâm trí.

Nếu có thể, ông ta sẽ bảo hộ cho những đứa trẻ.

Chẳng còn lựa chọn nào ngoài tin tưởng vào ông ta.

「 Tôi để nó lại cho ông đấy!」

Gật đầu chấp thuận, chúng tôi đi vào việc bàn luận chi tiết hơn.

☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽☾☽