Đã vài tuần kể từ lúc Fritz và Hinata đến Ingracia.
Dù họ có quá giang một chiếc xe chở hàng thì cũng vẫn mất thời gian.
Nhưng Hinata không được phép mất kiên nhẫn.
Sử dụng vòng tròn phép thuật sẽ nhanh hơn nhưng lại không thể nắm bắt tình hình của Ingracia như thế này được.
Fritz và Hinata quyết định cải trang thành con gái của một mạo hiểm giả và một chàng trai trẻ bình thường đầy nhiệt huyết.
Hinata vẫn còn trang bị từ thời gian còn đi chu du nên cô dùng chúng.
Còn Fritz thì đã mua một ít từ một người bán rong.
Nhưng họ cũng không phàn nàn gì về trang bị cả. Chúa Quỷ Rimuru đã đưa cho họ Vòng cổ Tinh linh được tinh chỉnh để có thể chuyển đổi thành bộ trang bị theo ý muốn.
Dù là được chuyển đổi nên chất lượng không tốt lắm thì chúng vẫn là class Unique. Dẫu không biết sao cậu ta làm thế nhưng cô vẫn rất biết ơn. Vậy nên trong trường hợp xấu nhất, họ sẽ không dùng những gì đang mang trên người mà chủ yếu là dùng chúng để cải trang.
Và như vậy họ không dùng những bộ đồ tồi tàn đó và tiếp tục chuyến đi.
Oh, và họ lẻn vào vương quốc bằng danh tính giả.
Hiện tại, Hinata đang trú ở một nhà trọ rẻ tiền tại ngoại ô.
Cả tuần nay Hinata không hề ra khỏi phòng. Cô đang dùng các quyến thuộc tinh linh để thăm dò những việc xảy ra trong thành phố.
Fritz, mặt khác, lại đi lòng vòng quanh Học Viện, dùng chính tai và mắt mình nghiên cứu thành phố.
Cậu cố tìm đường vào hoặc nếu đoàn thương nhân nào cần thuê vệ sĩ.
Học Viện thực sự là một pháo đài, không cho phép khách mời.
Trừ một điều, thư viện được mở cửa tự do, nhưng chắc chắn là nó bị Yuuki theo dõi,
Hinata đang cố tìm đường vào mà không để Yuuki phát hiện. Trong chuyến điều tra của mình, Fritz quen được vài nhà phân phối thực phẩm được Học Viện thuê và thuyết phục được họ rằng mình là một thương nhân bán thực phẩm.
Điểm chính là, Học Viện có rất đông học viên.
Họ cần rất nhiều thương gia và công nhân chỉ để chuẩn bị một bữa ăn cho toàn bộ học viên trong trường.
Vì vậy, Fritz và Hinata có thể đảm bảo được việc trong Học Viện bằng cách giúp việc nhà bếp.
Và một tuần nữa lại trôi qua. Trong lúc vẫn tiếp tục công việc của mình, họ bắt đầu điều tra.
Họ phải thực hiện vào đợt giao hàng buổi sáng. Dù bữa sáng rất đơn giản nhưng cũng cần sự chuẩn bị kĩ lưỡng.
Sau khi quan sát xưởng làm cả tuần, họ đã tìm được khoảng thời gian tốt nhất để hành động.
Nếu họ giao hàng khi trời còn tối thì chắc chắn họ có thể lẻn đi mà không bị ai thấy. Cả tuần qua, họ cũng đã gần hiểu được cách bố trí của học viện.
Sử dụng các tinh linh, họ tìm được một nguồn năng lượng mạnh mẽ của tinh linh ánh sáng.
Đúng như Rimuru nói, trong đám trẻ có một đứa được tinh linh ánh sáng ban phước.
Hinata đã nghe đầy đủ câu truyện trong bữa tiệc. Dù cô từng gạt cậu ta đi như thể đó là chuyện nhảm nhí nhưng giờ đây cô lại thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ cho những đứa nhóc đó. Theo cách nào đó thì họ cũng là môn đồ của cô.
Nhưng cô không hiểu nổi lý do chúng được triệu hồi.
Nghĩ thử mà xem: Yuuki nói với Rimuru rằng Hinata đã triệu hồi chúng trong khi cố triệu hồi một Anh Hùng.
Nhưng bỏ qua vấn đề khó khăn trong việc triệu hồi và yêu cầu để bồi dưỡng một Anh Hùng, cả Hinata và Nhà Thờ triệu hồi lũ trẻ.
Nói cách khác, chính Yuuki đã làm điiều đó.
Nếu thế, sao cậu ta phải làm vậy? Hay cậu ta đã thất bại và triệu hồi phải chúng? Có khi nào đó là ý định của cậu ta ngay từ đầu?
Hinata không thể hiểu nổi điều đó.
Cả cô và Rimuru đã hiểu ra trong cuộc đối đầu của họ rằng Yuuki có dính líu đến việc triệu hồi Hinata.
Bỏ việc đó qua một bên, điều quan trọng hơn là: Tại sao?
Có khi cậu ta đơn thuần chỉ cần lợi ích thu được từ một lần triệu hồi thất bại.
Nhưng cô muốn biết lý do của việc đó. Ai nói chỉ có 5 đứa trẻ được triệu hồi? Và còn người lớn thì sao?
Những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu làm cô không yên lòng.
Nhưng cô xua chúng đi và chỉ tập trung vào vạch ra kế hoạch để cứu lũ trẻ.
Vậy là một ngày nữa lại trôi qua.
Fritz đã xong phần chuẩn bị còn Hinata thì đã đi chuyển hàng cho Học Viện.
Sau một tuần làm, cô đã thân hơn với mấy bà cô ở đó.
Suy nghĩ đó lại làm cô nhớ ra rằng vẻ ngoài của mình giờ đây là một cô gái tóc đỏ do vật phẩm ma pháp tạo ra; cô trông như một cô gái tóc đỏ bình thường.
Vậy nên mấy bà cô đó không nói chuyện với cô mà với cái vỏ bọc tóc đỏ cô đang mang.
Nghĩ vậy tự nhiên cô thấy cô đơn đến lạ.
Nhưng giờ không có thời gian để ủy mị.
Giao hàng, chờ thời cơ và phối hợp với Fritz để đến chỗ nguồn năng lượng đó. Hinata và Fritz sẽ theo kế hoạch đó.
Họ nhắm tới lúc cách thương nhân đã giao hàng xong và bắt đầu rời đi.
Cô sẽ tạo ra ảo cảnh chính mình đang rời đi nhưng thay vào đó cô sẽ đến chỗ lũ trẻ. Và như thế, một cô gái tóc đỏ sẽ rời đi chứ không phải Hinata.
Phép thuật chỉ có hiệu lực đến khi cô rời khỏi khu nhà đó nhưng vậy là đủ rồi.
Hôm nay cô chỉ định gặp và xác nhận nếu chúng đang trong tình trạng khẩn cấp.
10 phút là quá đủ và đó là bước đầu tiên.
Tất nhiên, nếu mọi việc xấu đi, cô luôn sẵn sàng mở đường máu thoát khỏi đó.
Trong trường hợp đó, cô không bao giờ có thể nói chuyện với mấy bà cô đó nữa...
Suy nghĩ đó làm cô phiền muộn nhưng không đủ để lung lay quyết tâm của cô.
Fritz quá bận nên Hinata quyết định đi một mình.
Hướng thẳng tới nguồn sáng đó.
Cô sử dụng phép tàng hình và giữ nó ở mức tối đa để tránh bị phát hiện.
Cô lên tới lầu ba mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
Với thể chất được tăng cường bằng ma thuật, cô di chuyển như siêu nhân vậy.
Phá khóa bằng ma pháp và lẻn vào như một cơn gió.
Giờ cô đang ở trong một phòng học với ánh sáng lờ mờ.
Gần như không có tia sáng nào lọt vào: Hiển nhiên, lúc này mới có 6 giờ sáng.
Nhưng phòng học này chắc chắn có gì đó kì lạ. Có quá ít bàn ghế-chỉ 4 bộ.
Nó có cửa ở phía sau, thông với một phòng học khác.
Dọc hành lang cũng có cửa, nhưng có thể gọi chúng là cửa được không?
Chúng không được khóa bằng chìa mà bằng ma thuật nên cô không thể mở được chúng.
Thiết kế quá kì lạ. Khó mà coi đây là một phòng học được.
Cô trầm tư trong giây lát nhưng rồi quay đi và hướng về căn phòng đang tỏa ra ánh sáng đó. Thời gian là quan trọng, nên cô phải nhanh lên.
Hinata cẩn thận mở cửa và đi vào.
Có một bàn ăn được chuẩn bị nên cô cảm nhận được có người sống trong căn phòng này.
Hinata cẩn thận tiến vào.
Có chỗ được tách riêng ra như kiểu phòng ngủ.
Có 4 futon đặt ở đó; vậy đó là chỗ bọn trẻ ngủ sao?
Và cô vô thức lùi về.
Nếu cô không làm vậy, có lẽ cô đã dính phải thanh kiếm gỗ đó rồi.
「Wow... Ngươi né được. Giỏi đấy! Là trộm sao?」
Một giọng nói vang lên từ cậu bé hống hách có vẻ như vừa tỉnh dậy.
Một cậu bé người Nhật nhút nhát, một cậu bé phương Tây dễ thương.
Và một cô bé tóc vàng đáng yêu.
「Ngươi đến đây làm gì? Chỗ này có gì đáng lấy đâu?」
「Onee-chan, chị là ai?」
Cậu bé người Nhật và cô bé tóc vàng hỏi Hinata.
Cậu bé người Tây đứng chắn như đang bảo vệ những đứa còn lại và cậu có vẻ như thủ lĩnh đứng đằng sau.
Hinata thở dài và giơ cả hai tay biểu hiện mình không có ý thù địch.
Và,
「Có phải người đang cầm thanh kiếm gỗ là Misaki Kenya, kun?
Và không cần cảnh giác thế đâu, Gale-kun」
Cô nói.
Đúng như Rimuru đã nói. Năm đứa trẻ... Trừ cô bé tóc đen Chloe O"Bell không thấy đâu.
「Chị biết bọn em sao?」
Cậu bé nhút nhát, Sekiguchi Ryota hỏi.
「Ừ. Chị đã nghe Rimuru kể về các em.
Misaki Kenya, Sekiguchi Ryota, Gale Gibson, Alise Rondo, đúng chứ?
Và, Chloe O"Bell... Chị không thấy ở đây.
Đúng như Rimuru đã tả.
Chị là Sakaguchi Hinata.
Các em có thể nghe vài điều không tốt về chị nhưng chị không ở đây để làm hại bọn em.
Chị muốn nói chuyện nhưng hết thời gian rồi.
Sẽ tốt hơn nhiều nếu các em tin chị...」
Kenya ngồi trên ghế, cầm thanh kiếm gỗ trong tay.
Thậm chí không thay đổi thái độ chút nào,
「Ah, vậy cô là người quen của Rimuru-sensei.」
Cậu ta nói với một nụ cười nhẹ.
「Nhưng Hinata Sakaguchi không phải là kẻ xấu sao!」
「Đúng, kẻ đã triệu hồi chúng tôi, vứt bỏ và cố gϊếŧ chúng tôi! Bọn tôi còn ở đây là nhờ Yuuki-oniichan và Rimuru-sensei cứu giúp」
「Nhưng chị ấy không giống kẻ thù. Tin chị ấy cũng... không à?」
Trong khi nói đủ thứ, bọn trẻ ngồi vào ghế.
Có vẻ như việc là người quen của Rimuru đã làm chúng tin tưởng phần nào.
Nhưng cô không thể cho đó là sự tin tưởng chúng dành cho cô được: Câu chuyện chúng kể về cô cứ như cô chính là Satan vậy.
Điều này làm cô howikhos chịu nhưng ít nhất chúng cũng không tấn công cô.
Ngay từ đầu, đó đã là những lời buộc tội vô căn cứ.
Buồn thay, không có thời gian mà giải thích. Vì thế cô sẽ cứ hùa theo và cho chúng biết tình hình lúc này.
「Cảm ơn vì đã tin chị.
Chị đã gặp Rimuru và đã nghe kể về các em.
Chị không có thời gian giải thích... Nói chung là chị muốn đưa các em đến chỗ Rimuru.
Chúng ta sẽ giải thích ở đó」
「Eh? Chỗ của Rimuru-sensei? Em muốn tới đó!」
「Nhưng không phải Nhà Thờ sẽ đuổi theo chúng ta sao... Dù em cũng muốn đi lắm...」
Căn phòng ngập tiếng nói.
「Nhà thờ sẽ không phải vấn đề...
Giờ chị cần các em nghe và đừng hét lên. Chị là đội trưởng của đội quân của Nhà Thờ.
Ừ thì, chị từng.
Người bọn em nói lúc trước, "Hinata đã triệu hồi các em" là chị.
Nhưng, cho rõ ràng, chị không làm điều đó.
Nên làm ơn hãy tin chị.
Và điều đó sẽ giải thích cho tình huống này」
「Gì cơơơơ?!」
「Huh? Nếu không phải Nhà Thờ, thì, là ai?
Và tại sao bọn em lại kẹt ở chỗ này?」
「Đúng thế... Thử nghĩ xem, một kẻ bám đuôi à?」
「Nhưng cũng có thể Onee-chan này đang nói dối!」
Hinata nheo mắt nhìn lũ trẻ.
Đúng như dự đoán, cô sẽ gặp khó khăn trong việc thuyết phuc chúng.
Cô không có thời gian, vì vậy nếu thế này không ổn, cô sẽ phải quay lại lần nữa.
Trước khi gặp Rimuru, cô sẽ chỉ đơn giản đặt chúng dưới sự bảo hộ của mình và đến đoạt chúng đi.
Hinata là kiểu người chọn con đường ngắn và an toàn nhất, sau đó vạch ra kế hoạch một cách logic nhất.
Nhưng giờ thì sao? Cô đang ở đây và cố thuyết phục một đám nhóc.
Mình đã trở nên yếu đuối rồi, cô nghĩ.
Để chen cảm xúc vào chỉ làm tăng khả năng thất bại-cô biết điều đó.
Và nếu lũ trẻ thể hiện thái độ thù địch, cô sẽ thất bại. Cô sẽ lại phải đến lần nữa và lần nữa mà phải tránh bị lộ.
Nhưng Hinata lại chọn tiết lộ bản thân cho bọn trẻ.
Áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác chỉ có thể làm bản thân thỏa mãn thôi.
Hinata giờ lại chọn con đường dài nhất, và cô cũng nhận thấy sự nực cười đó. Nhưng cô không hối tiếc về sự thay đổi đó.
Vẫn có một điều cô không thay đổi: Cô không hối tiếc.
「Được rồi. chúng ta có thể tin chị ấy.
Bạn em, Hikaru nói thế!」
「Ừ! Mình cũng nghĩ thế. Ý mình là, Onee-chan này được cách tinh linh yêu mến!」
「Đúng thế. Mình cũng tin chị ấy」
「Nếu thế, quyết định vậy đi. Đi nào. Nhưng phải nhanh lên. Chúng ta cứ thế này đi luôn có được không?」
Hinata mở to mắt nhìn bọn trẻ.
Cô không ngờ là lại đơn giản vậy. Đi luôn bây giờ là trái với kế hoạch.
Ngoài ra,
「Chị rất cảm ơn sự nhiết tình của các em, nhưng giờ ta không đi được.
Quan trọng nhắt là...Chloe đâu rồi?」
「Onee-chan... Chị nói về ai thế?」
「Bọn em không biết ai tên thế sao?」
Gì chứ? Cô nghĩ lũ trẻ đang đùa nhưng đôi mắt chúng lại rất nghiêm túc.
Không hề có dấu hiệu của việc nói dối trong lời chúng. Chúng đang nói thật.
Nhưng, sao mà...?
「Tôi đến trễ!」
Và Fritz đi vào.
Họ có quá ít thời gian, giờ không phải lúc để chần chừ.
Họ phải đi ngay bây giờ hoặc dời sang hôm khác.
Nếu họ đợi, sẽ có thêm rủi ro mới. Ngoài ra, lũ trẻ có vẻ đã sẵn sàng, đây là thời cơ tốt.
Nhưng vấn đề là Chloe không có ở đây.
Và khi Hinata đang phân vân,
「Không có gì phải lăn tăn hết, cô biết mà? Ý tôi là, tôi không thể để cô đem chúng đi được.」
Một chàng trai nói vọng tới với một nụ cười.
Fritz giật về sau và rút kiếm ra.
Tóc đen và mắt đen. Họ biết kẻ này. Và hắn ta đọt nhiên xuất hiện trước mặt Fritz.
Không chỉ Fritz; cả Hinata và bọn trẻ cũng phát hiện ra hắn tiếp cận.
Tên này không phải người bình thường.
「Kagurazaka Yuuki...」
Hinata thì thầm.
Và, ở đó là Chủ hội của Hiệp hội Tự do.
「Có vẻ như ta chỉ câu được hai con cá với chỗ mồi (lũ trẻ) này thôi sao.
Ừ thì cũng được thôi. Đội trưởng Hinata, không phải cá bé đâu.
Ta thấy mồi nhử cũng được việc đấy chứ.」
Yuuki nói với nụ cười trên mặt trong niềm vui tột độ, khiến Hinata phải run sợ.
Cô cảm nhận được mồ hôi lạnh trên lưng và bản năng của cô gào thét nguy hiểm.