Hội Đồng là một khối gồm nhiều quốc gia xung quanh rừng đại ngàn Jura.
Các đại biểu được bầu từ mỗi quốc gia, và hàng tháng đều có một cuộc họp tổ chức tại Vương Quốc Ingrasia.
Để mà miêu tả thì điều đầu tiên mà các đại biểu làm là điều phối lợi phần, còn thứ hai là kiểm soát tổ chức ở các quốc gia.
Ý tôi nói lợi phần tức là: điều phối thiệt hại và kiểm soát ma vật.
Cũng cần phải phân phối cân bằng trong giao thương đặc sản của các nước nữa, nhưng mà thường thì việc đầu cơ tích trữ và chính sách của các nước đều là cá mè một lứa nên mấy cái đó rất khó nói.
Thêm nữa, buổi nghị đàm hôm nay là về cứu trợ nạn đói và nạn nhân của ma vật.
Giao nhiệm vụ thanh trừng cho Hiệp hội Tự do đề phòng các mối nguy trong tương lai cũng là nhiệm vụ của Hội Đồng. Chi phí đến từ các quốc gia thành viên, lượng phí phụ thuộc vào diện tích lãnh thổ.
Đi kèm với lượng phí cao hơn cũng là cơ hội tăng số lượng đại biểu. Nói cách khác, là có thêm nhiều tiếng nói trong Hội Đồng. Ví dụ, một quốc gia lớn phải đóng thuế cao gấp ba lần, nhưng lại được gửi đi số đại biểu cao gấp ba.
Việc này thì không tạo ra ảnh hưởng trực tiếp vào đất nước mà chủ yếu là để phô trương thanh thế.
Khi tiếng nói trong hội đồng được tăng lên thì quốc gia cũng được ưu đãi hơn. Như vậy, chỉ tham dự cuộc họp đã là có lợi rồi, nhưng mà vẫn còn tạo được thêm nhiều lợi ích nữa.
Cũng có cả mức phí tối thiểu, nếu không đạt đủ mức đó thì sẽ bị khai trừ.
Bị khai trừ thì trong các trường hợp khẩn cấp sẽ không có cứu trợ... chính là án tử cho các quốc gia nhỏ. Quyết định khai trừ một thành viên là do số đông biểu quyết, và đó chính là sự thể hiện cho sức mạnh của các nước lớn. Phí thành viên cũng khá là chát, và quốc gia lớn nhất là Vương quốc Farmas thì gần đây lại mới tiêu vong.
Và lại còn hỗn loạn liên quan đến Hiệp hội Tự do nữa. Thế nên, cả cái hội đồng bát nháo lên tí tẹo cũng chẳng lạ gì.
Mà giờ lại có tin dữ đến.
Đế Quốc phía Đông đang có động thái!
Thế là quá đủ để Hội Đồng hoảng loạn cả lũ rồi.
Hội đồng, giữa lúc đang phải đối mặt với tình hình rối ren và nguy cơ tan rã lại phải đương đầu với mối hiểm họa đủ sức hủy diệt mọi quốc gia.
Người vừa tóm tắt tình hình xong là đại biểu của Vương quốc Ingrasia.
Các vương quốc đều loạn cả lên vì Đế Quốc bắt đầu hành động, đây hẳn là viễn cảnh tồi tệ nhất.
Với hoàng tộc và các nhà hành pháp thì đó là sự thật rành rành trước mắt.
Nếu có một quốc gia dù nhỏ tí nằm trong kế hoạch của Đế Quốc thì các nước khác cũng vừa vặn theo chân luôn thôi. Khi đó, việc các quốc gia còn lại thất trận là điều hiển nhiên. Ba năm trước, các quốc gia khôn ngoan đã đi trước chuẩn bị đối phó với các động thái của Đế Quốc. Tuy vậy, đối chọi với sức mạnh của Đế Quốc chỉ với họ thì cũng vẫn không ổn.
Vì vậy, vấn đề chính của ngày hôm nay là về thành lập liên minh chống Đế Quốc.
Hội nghị này hôm đó coi bộ khá gay go.
Trong đó, chủ tọa thuộc Hiệp hội Phân xử Tự do là Sakaguchi Hinata.
Các nước lớn thì có thể duy trì được một lực lượng quân đội ổn định còn các nước nhỏ thì lại không thể làm thế trong thời bình được.
Thuê lính đánh thuê với họ thì thực tế hơn, nhưng mà giờ đây ai nấy đều đang tích lũy chiến lực nên đơn giản là chẳng còn ai cho họ thuê hết.
Vì thế, vài người đã đề xuất mỗi quốc gia sẽ gửi một phần quân lực của mình để thành lập một quân đội riêng dưới sự chỉ huy trực tiếp từ Hội Đồng
「Nói cách khác, ngoài mấy nhóm canh hội trường ra thì Hội Đồng cũng cần có quân đội riêng nữa!
Trong thời bình thì họ sẽ đi tuần tra và là phương cách chống lại các ma vật.
Giờ thì Hiệp hội Tự do đã không còn nữa, ta có thể thuê các mạo hiểm giả từ Hiệp hội Phán xử Tự do làm binh sĩ, mọi người nghĩ sao? 」
Đề nghị này cũng chính là vấn đề trọng tâm của cuộc thảo luận ngày hôm nay.
Sự im lặng bao trùm cả hội đồng. Ma vật từng được đối phó bằng cách chi tiền cho Hiệp hội Tự do. Tên của họ mới đổi, nhưng đó mới là vấn đề.
Đóng góp và viện trợ đã được đưa tới nhà thờ là từ quỹ của Hội Đồng.
Đổi với sự cứu trợ, hiệp hội đã lo phần ma vật và không khiến họ dựa giẫm quá nhiều vào ngoại bang. Như vậy, thiệt hại do ma vật đã giảm đáng kể so với lúc trước.
Như vậy, vị đại biểu đề nghị một đội quân tuần tra thường trực.
Hinata ngạc nhiên nhìn vị đại biểu, và thở dài.
「Thế, ngài đang nói rằng các mạo hiểm giả gia nhập Hiệp hội Phán sử Tự do sẽ bị ép đưa vào sự quản lí của Hội Đồng sao? 」
Cố giấu đi sự mệt mỏi, Hinata hỏi vị đại biểu.
Chắc chắn là Hội Đồng cũng có quỹ của họ. Nhưng cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Ngày trước, Hội Đồng sẽ trả thù lao dựa vào rank của ma vật mà họ phải đối mặt. Nhưng với Hiệp hội Phán xử Tự do, ngược lại, họ coi trừ khử ma vật như trách nhiệm của mình và không đòi hỏi thù lao gì hết.
Nhưng mà với quỹ hiện tại của Hội Đồng, họ còn chẳng lo nổi cho mỗi người dân được một bữa ăn. Áp đặt nghĩa vụ như vậy lên đầu một người mà chỉ cho họ chỗ còm cõi ấy chẳng khác nào coi người như súc vật.
Hiệp hội Tự do không phụ thuộc vào bất kì quốc gia nào. Vì vậy, chỉ một nước cần trả một lượng thuế là sẽ có trụ sở đặt ở đó.
Tất nhiên, lập trường của họ là trung lập.
Khi có thiên tai như ma vật bùng phát, sẽ có đợt điều động tới các quốc gia đã thỏa thuận, và họ sẽ cùng hiệp sức với lực lượng chính quy.
Tuy nhiên, chiến tranh không phải là thiên tai. Chẳng có lý do gì để các mạo hiểm giả phải tham gia vào đó cả.
Đúng là đường lối đã được đổi mới và cũng có một vài thay đổi, nhưng mà kể từ thời của Hiệp hội Tự do thì điều đó vẫn thế. Ngoài ra, nhờ liên hiệp với nhà thờ mà bây giờ tiềm lực của họ có thể sánh ngang cả một quốc gia nữa.
Đề nghị để Hội Đồng kiểm soát hoàn toàn các mạo hiểm giả của vị đại biểu đó thật vớ vẩn.
Tuy nhiên, tình hình giờ lại khác.
Các quốc gia đều lo sợ rằng kể cả họ có hợp sức với Hiệp hội Phán sử Tự do đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đánh đuổi được quân xâm lược.
Và Hinata biết điều này.
Khả năng tình báo của người đàn ông ở Vương quốc Burmund, Fuse, rất tốt. Tất cả động thái trong nước của các quốc gia đều được thông báo trước cho Hinata.
Vì vậy, cô sẽ ước định thái độ của bên kia trước.
Và như thác lũ, Hinata thấy đa phần đại biểu mạnh mẽ gật đầu, và
「Hay lắm. Như nghị viên Giaban đã nói, ta hợp tác để chống lại mối họa vô tiền khoán hậu này cũng là lẽ thường. Chúng tôi cho là Hiệp hội cũng đồng ý đúng không? 」
「Hay lắm, kế hoạch tuyệt vời. Là một tổ chức phán xử, mấy người không thể ngó lơ hiểm họa này nhỉ?
Người với người hợp tác là phải đạo rồi. Đồng ý không? 」
Cứ kiểu kiểu vậy.
Rõ ràng là có thỏa thuận ngầm nào đó rồi, tiếng lầm bầm tán đồng nổi lên.
Không phải ai cũng thế, chỉ là các đại biểu khác không ai phản đối gì thôi. Ngoài ra, vấn đề binh lực thời chiến thì ở nước nào cũng thế.
Vì thế, nhiều người cũng muốn nó bị phủi đi ngay, nhưng mà vẫn không thể không muốn kiếm ít quân qua việc này.
Tuy thế, tất cả đều đã như Hinata dự đoán dựa theo thông tin có được.
Giờ, làm gì đây? Hinata nghĩ. Hay đúng hơn là, trả lời thế nào.
Đồng ý hay từ chối.
Từ chối thì cũng dễ thôi. Ngay từ đầu thì tất cả đều bình đẳng-nên là họ cũng không thể bị ép đồng thuận được.
Đúng là có cần bảo vệ những người khác, nhưng đó là quan hệ cho-nhận. Hiệp hội không yếu thế đến mức phải bảo víu ai cả.
Và kể cả cô có từ chối đi chăng nữa, hiện tại chẳng có quốc gia nào ở đây đủ khả năng khai trừ một thành viên từ chối hỗ trợ binh lực. Hiện tại nếu Hội Đồng mất thêm một người đóng thuế nữa thì chắc chắn là họ sẽ không tồn tại nổi.
Thêm nữa, Hiệp hội là không thể thiếu với Hội Đồng-Hiệp hội ngăn chặn các hành động phi pháp và trấn áp tội phạm.
Chỉ có một nhóm có thể ép được các quốc gia trong Hội Đồng-từng được biết đến là Hiệp hội Tự do, và giờ đó lại là Hiệp hội Phán xử Tự do.
Tuy là vậy, nếu cô từ chối, quan hệ của Hiệp hội và Hội Đồng sẽ xấu đi rất nhiều.
Tôi từ chối! cô muốn nói vậy, nhưng mà họ sẽ không để yên đâu.
Thêm vào đó, Nếu Hiệp hội không hợp tác với Hội Đồng thì họ chẳng thể nào đọ lại được với Đế Quốc.
Tàn nhẫn mà bắt ép thì quá đáng khinh, nhưng mà muốn từ chối cũng khó. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Vậy là họ phải đồng ý sao?
Nhưng mà thế sẽ khiến Hiệp hội hạ thấp vị trí của mình. Chẳng nghi ngờ gì là sau một năm thôi thì Hiệp hội sẽ phải quỳ xuống mà liếʍ giày cho Hội Đồng.
Chắc chắn là phải tránh chuyện đó. Xét tới quan hệ tương lai với các quốc gia thì cần phải duy trì một mối quan hệ ngang hàng.
Đúng là rất khó, nhưng mà Hiệp hội sẽ phải từ chối thôi.
Nhưng mà cô không thể nào cứ thế mà cho qua được.
Vì vậy, Hinata đã đề nghị.
Cô nói rằng họ nên...
−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−−
Đáp lại lời đề nghị của Hội Đồng, tôi đã đến Vương quốc Ingrasia.
Tôi được trao đặc quyền VIP cơ đấy, họ còn chuẩn bị cả khách sạn cao cấp nhất cho tôi nữa cơ. Còn giờ thì tôi đang đi lang thang trong thành.
Tôi đưa theo cả Benimaru và Souei. À còn Shuna nữa. Nếu mà đưa theo quá nhiều người thì phiền lắm, nhưng mà vậy chắc là ổn.
Shion thì đang bận huấn luyện cho thuộc hạ, còn Gerudo thì đang quản lý nhiều công trình lắm.
Diablo thì, cậu ta đang dọn nốt mấy thứ ở Farmas. Mấy bữa nay cậu ta còn nói gì đó về thu nạp thêm đồ đệ nữa... tôi cũng chịu.
À dù sao nếu tôi gọi thì họ sẽ tới ngay thôi, nhưng mà cũng chẳng có gì để mấy người đó phải ở đây cả nên mấy người muốn làm gì thì cứ làm đi.
Và đó là lý do mà bốn người bọn tôi đến Vương quốc Ingrasia.
Chúng tôi có lượn qua tương đối cửa hàng, và Shuna thì đặc biệt thích dán mắt vào cửa kính mấy hàng quần áo và trang sức.
Benimaru thì lại thận trọng vì cậu ta là hộ vệ của tôi.
Souei thì lẩn đi và báo cáo cho tôi từ trong bóng.
Lại nói về bóng, giờ không có Ranga trong bóng nữa tôi cũng hơi cô đơn-cậu ta giờ đang ở với Gobuta.
Gobuta bị gọi ra để "rèn luyện" chung đợt với Karion, đột nhiên cậu ta bật khóc và la làng là sắp bị mần thịt tới nới rồi. Với biểu cảm kiểu "đánh chịu thôi", Ranga phải đi cùng cậu ta, nhưng mà nhìn cái đuôi là đủ biết rồi: Ranga cũng suy sụp dữ lắm...
Oh, nhưng mà tôi chắc là Ranga cũng khá ưa Gobuta.
Họ mà ăn ý với nhau thì lả số dzách.
Trong khi đang thưởng thức một bữa ăn ở Vương quốc Ingrasia, chúng tôi trao đổi ý kiến về cuộc hợp sắp tới.
Shuna vui vẻ ôm đống quần áo tôi mua cho và nó khá nhiều. So sánh với điển hình của thư-kí-đáng-buồn Shion thì cũng khá vui.
Có vẻ là cô ấy cũng chẳng nghe bọn tôi nói mấy đâu, nhưng mà tôi nghĩ chắc cũng chẳng sao.
Nói thật, tôi chẳng biết qué gì về hội đồng hội điếc chi cả. Tôi chỉ mang Benimaru với Shion ra đây vì họ xứng đáng được xả hơi chút thôi.
Không phải như kiểu Souei lúc nào cũng bận gì đó, tôi muốn cho họ thời gian nghỉ ngơi.
Và đó là lý do mà giờ tôi đang phải lạch bạch bàn luận về cái Hội Đồng đây.
「Thế, Souei. Tọa đàm ngày mai là về cái gì thế?」
Souei nói cho chúng tôi.
Trái với những gì chúng tôi đã dự đoán, có vẻ như là có con rồng nào đang làm loạn hay Chúa tể Quỷ nào đó xuất hiện... hoặc đại loại mấy tin mà thuộc hạ Souei kiếm được.
Souei chắc thích làm việc lắm ha!
Ẩn mình vào màn đêm, gần đây đội của cậu ta liên tục thu thập thông tin. Vậy nên lý do bọn tội được mời tới đây Souei cũng đã biết rồi.
Và giờ thì ai cũng biết tôi phải dựa hết vào Souei về ba cái vụ tin tức này.
「Chúng tôi đã nắm được các ý chính rồi. Dựa vào sức mạnh quân đội của chúng ta hiện nay, giả thiết của tôi là...」
「Ah, tha tôi cái phần chi tiết đi mà. Thế, sao chúng ta lại được mời thế?
Hẳn là họ cần gì đó nên ta mới được đối xử theo kiểu quan khách thế này.
Chắc là vì vụ đường sắt à? Họ muốn nước nào cũng phải có cơ á?
Vì là còn phải xây cất đường ray nữa... Họ có đề nghị thì cũng chịu thôi」
「Có vẻ như họ muốn nhờ chúng ta giúp đỡ vì đang trên bờ vực chiến tranh chăng?
Quốc gia duy nhất là ta bắt buộc phải giúp chỉ có Vương Quốc Burmund thôi nhỉ?」
「Ah, lại Đế Quốc nữa rồi. Đó cũng vậy nữa. Đến lúc rồi hả?」
Benimaru và tôi nói về mấy cái sự trọng đại mà cứ như không ấy.
Shuna tạm thời chẳng còn trên cõi đời này nữa, nên là cũng chẳng còn ma nào cản bọn tôi phun từa lưa bí mật trong quán café nữa hết.
Nhưng mà may có kết giới bọn tôi dựng từ trước nên dù sao cũng chẳng ai nghe thấy đâu.
「Benimaru nói đúng đấy.
Nói là thế nhưng mà đường sắt cũng đang là chủ đề nóng đấy. Vấn đề chỉ là mấy gã không tưởng tượng ra nổi cái đó thôi. Có mấy ông thương nhân có liên hệ với Myormiles-dono, nhưng mà ông ta sẽ không bị mua chuộc dễ thế đâu.
Chủ đề chính vẫn là cuộc xâm lược của Đế Quốc và độ khả thi của phương án nhờ Tempest hỗ trợ.」
「Thật tiếc là họ muốn sức mạnh của chúng ta chứ không phải là về đường sắt nhỉ... Dù sao tôi cũng đang định nghiền nát Đế Quốc đây, nhưng mà liệu có lý do gì khiến ta không chấp nhận được không?」
「Thưa vâng. Thực ra, từ thông tin thu thập được, quân đội của Đế Quốc là vấn đề khá lớn.
Nói thẳng ra, về quốc lực, chúng ta đang ở thế bất lợi.
Nhưng nếu ta huy động toàn bộ các loài trong rừng Jura thì lại khác」
「Đúng là thế.
Ý tôi là, bọn chúng đã chuẩn bị cho chiến tranh mấy trăm năm rồi.
Tình huống xấu nhất thì ta sẽ cần đề nghị các quốc gia khác viện trợ」
Và cứ thế cuộc đàm luận của tôi và Benimaru vẫn tiếp tục.
Thực ra, tránh được nổ ra xung đột là tốt nhất vì Yuuki cũng trong Đế Quốc.
Lý do là tôi muốn giữ lại tiềm lực như Shion và Diablo, những người đang nỗ lực để mạnh hơn nữa.
Có vẻ như tôi vô ý đẩy mấy đầu lĩnh Tempest đi huấn luyện cả rồi. Gobuta giờ cũng đang đi để cố gắng mạnh hơn.
Thêm nữa, kể cả mấy nước kia không yêu cầu tôi giúp, thì tôi cũng chẳng thể nghĩ ra cách nào mà bọn tôi không bị vướng vào cùng rắc rối hết.
「Đã hiểu, vậy nghĩa là không có vấn đề gì hết ạ?
Trong tình thế hiện nay, quyền lực được chia đều giữa Hiệp hội và Hội Đồng
Hội Đồng thì phản ánh ý kiến của quý tộc, còn Hiệp hội thì là của thường dân......
Hội Đồng muốn ép kiểm soát các mạo hiểm giả và Hinata đề nghị mượn sức mạnh của Tempest thay thế.」
「Huh? Họ muốn lợi dụng chúng ta à?」
「Chính xác, lợi dụng chúng ta. Tuy nhiên, vì chúng ta đã được coi là một quốc gia, quân đội của ta vẫn sẽ do ta kiểm soát.
Nói cách khác......」
「Hohou. Hiểu rồi, thế không phải là tốt sao... à mà thế khác gì với chỉ bị lợi dụng vậy!?」
「Đúng là như vậy cũng hơi khó chịu......
Các nước khác cũng không định moi móc gì từ ta nhưng mà vậy vẫn không hay lắm. 」
Cả hai chúng tôi gật đầu và kết thúc cuộc thảo luận.
Người phục vụ tiến tới với món bánh kem tráng miệng.
Bánh ngọt.
Đúng là thứ đồ ăn hấp dẫn.
Mặc dù vị ngọt vẫn có thể có ở mức độ nào đó, nhưng mà đường vẫn là mặt hàng có giá trị.
Vì thế, bánh ngọt vẫn là thứ xa xỉ ở Tempest.
Ah, hương vị hoài niệm quá đi.
Dù bao ngày nay hôm nào tôi cũng ăn nhưng mà vẫn tuyệt thật.
Lý do thực sự tôi đưa Shuna đến đây là vì bánh ngọt đấy.
Thế sẽ cho Shuna nhớ được hương vị của bánh ngọt và làm lại được nó. Chỉ ký ức của tôi thì không đủ để tái hiện mùi vị nên mới phải thế.
「Shuna, cái này ngon cực luôn!
Ở đây thì cứ ăn bao nhiêu tùy thích. Và như thế, cứ cố hết mình mà nhớ mùi vị của nó đi nhé」
Shuna bị tôi làm cho lúng túng, ăn thử một miếng bánh.
Đầu tiên là bánh giòn. Chính quy là thế, nhưng mà cái này sẽ ảnh hưởng đến mấy cái còn lại. Nếu nó mà không ngon thì mấy cái còn lại cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Shuna ăn thử một miếng.
Và cô ấy làm mặt nghiêm, quay lại nhìn tôi và gật đầu. Rồi cô ấy hoàn toàn chú tâm vào cái bánh.
Sớm thôi, bọn tôi sẽ chẳng cần nói gì với nhau nữa. Bọn tôi đã hiểu thêm về nhau ở một mức độ rất là sâu sắc rồi. Và vì cô ấy có thể làm cả kem thì làm bánh sẽ dễ như ăn bánh thôi.
Và như vậy, bọn tôi bỏ bẵng cuộc đàm luận lúc nãy và chìm vào bánh ngọt.
Ngày hôm sau, chúng tôi đến hội trường.
Nội dung thì đúng như dự đoán. Tối qua Hinata có đến thăm và cho tôi biết tình hình tổng quát.
Theo như tin tình báo của Souei, Hội Đồng muốn lợi dụng quân đội của chúng tôi trên danh nghĩa là hợp tác.