Thế nên chắc là tôi sẽ lại ghé qua để hồi phục lại cho tinh thần mệt nhoài sau một cuộc họp căng thẳng mới được.
Đúng như những gì tôi mong đợi từ thủ đô Vương quốc Ingrasia nơi đặt trụ sở của Hiệp hội Tự do.
Tên Yuuki đó cũng đã làm khá tốt đó chứ.
Hắn tìm những "Người du hành thế giới" và cho họ nơi nương tựa. Không chỉ những người với năng lực cao mà còn có cả những người có kiến thức tốt và hiểu biết về công nghệ nữa. Vì chủ yếu là tôi bị đồ ăn ám ảnh nên qua đây tôi cũng sẽ rút ra được chút kinh nghiệm.
Thành thực mà nói ấy, cũng chẳng thể nào mà đồ ăn ở chốn biên giới khỉ ho cò gáy lại đủ thỏa mãn được. Nhận Bản hiện đại quá là xa xỉ đi mà.
Chỉ có khoai tây luộc và nước súp vô vị nấu từ cỏ đắng. Đó là một bữa ăn thường ngày nơi ấy. Vì muối là mặt hàng cao cấp nên đồ ăn có vị rất là quý.
Đến cả bánh mì, vì được ăn khi còn đang cứng nên chẳng khác nào đày đọa cả. Cố cải thiện bữa ăn là đương nhiên, nhưng mà có được hay không lại là chuyện khác.
Cũng như tôi thôi, những hình ảnh cũng như ký ức từ thế giới có thể không truyền đạt chính xác được tới những người khác. Nên chắc chắn sẽ có những định kiến sai lầm giữa những "Người du hành thế giới" với thường thức ở đây là với những người khác.
Tôi cũng đoán chắc được kha khá là vậy.
Nhưng cũng nhờ nỗ lức của họ, mà giờ đây tôi có thể được ăn bánh kem, dù là đang ở thế giới này.
Dù lý do chính để tôi đến Vương quốc Ingrasia là để tham dự cuộc họp nhưng tôi tin vấn đề này có khi còn quan trọng hơn ấy.
Mục tiêu hôm nay là đàm phán với ông chủ xem ông ấy có đồng ý chia sẻ công thức với chúng tôi không. Shuna nói em ấy có thể làm ra một cái bánh tương tự như vậy, nhưng mà sẽ mất vài tháng nghiên cứu để đạt được trình độ như thế.
Tôi chào hỏi Kirsch-san, ông chủ quán. Tôi muốn nhờ ông ấy dạy Shuna cách làm nó.
Công thức là bí mật, và dù biết là vô ích nhưng mà tôi vẫn cố hỏi cho bằng được.
「Aah? Mấy cô cậu muốn tôi dạy công thức à?
Mấy cô cậu nghĩ cái công thức đáng quý đó mà lại đem đi dạy lung tung được hả?!
Tôi mừng là mấy người thích bánh của tôi, nhưng nó được làm ra bởi công sức của rất nhiều người.
Thế nên tôi sẽ không dạy đơn giản như thế đâu.」
Ây chà, phản ứng tự nhiên thôi.
Cũng có mấy của hàng như thế này trong thị trấn, nhưng mà sau khi tôi đi la liếʍ đủ chỗ và so sánh thì tôi thấy chỗ này là chất nhất.
Rõ ràng là mấy chỗ khác đang cố bắt chước cửa hàng này. Chủ quán này có khi là "người du hành thế giới" cũng nên. 「Xin hãy làm ơn được không ạ?」
Shuna lịch sự hỏi trong khi hạ thấp đầu.
Đó là một cử chỉ tinh tế với đôi bàn tay đặt vào nhau và vòng eo uốn cong một cách tuyệt đẹp, quyến rũ mọi ánh nhìn.
「......guu. T, ta sẽ không bị cô quyến rũ đâu!
Nhưng mà, ta sẽ suy nghĩ lại, nếu cô có thể nấu được một món mà hợp ý ta thì sao cũng được.」
Ối cha.
Có vẻ như là Shuna đã dàn xếp được rồi. trong hoàn cảnh xấu nhất thì tôi định đi phân tích công thức, nhưng mà món Shuna nấu thì là số dzách rồi.
Rồi sẽ ổn thôi.
「Shuna-san. Hãy nấu bằng cả tấm lòng để hoàn thành việc này đi nhé!
Hãy để ông chủ phải khóc thét lên vì món ăn của cô nhá!」
「Vâng. Em hiểu ạ!」
Shuna đã có động lực rồi.
Bánh kem đã nhóm lên ngọn lửa trong tinh thần em ấy.
Shuna mượn nhà bếp và chuẩn bị món ăn tuyệt hảo.
Đó là Tamagoyaki .
Một món ăn thượng đẳng, người ta nói rằng có thể biết tay nghề của người đầu bếp qua món Tamagoyaki của người đó.
Kirsch-san ngó chằm chằm vào dĩa và ực, ông ấy nuốt nước miếng. Không nói gì hết, cầm cái nĩa lên, ông ấy tọng đầy một miệng luôn.
「Ngon tuyệt vời!!」
Và đó là một hit.
Nhờ sức mạnh tuyệt đối đến từ món ăn của Shuna, Kirsch-san đã thừa nhận em ấy rồi.
「Cảm ơn ông rất nhiều」
Một nụ cười quyến rũ nở trên môi Shuna.
Xong luôn rồi. nụ cười ấy như xuyên qua trái tim ông, Kirsch-san hoàn toàn gục ngã.
「Tchi. Đành vậy thôi! Đây là dịp đặc biệt đấy, nhé?」
Và ông chú đô con đó lại e thẹn cười lại với Shuna.
Thực lòng mà nói ấy, Tất cả những gì mà tôi thấy là cái lão này chuyển qua dere-dere rồi . Dù sao thì, cũng phải thôi, Mái tóc phớt hồng hợp với em ấy quá mà, mà em ấy còn là một cô gái dễ thương nữa chứ.
Kirsch đang bắt đầu dạy Shuna làm bánh trong bếp.
Benimaru và tôi gọi bồi bàn đem ra một thứ đồ uống na ná café và nghĩ về cuộc hội thảo vừa xong trong lúc đợi Shuna.
.........
......
...
Khi tôi tới đại sảnh tổ chức, vài thành viên Hội Đồng tới chào tôi.
Tôi cũng nghe từ nhiều người đến xem giải đấu rồi, rằng mấy người này muốn thành lập mối quan hệ ngoại giao với chúng tôi.
Tôi sẽ xem xét về các yêu cầu trong tương lai và quan hệ thân thiện với họ.
「Ahahahaha. Rimuru-dono, dù nhóc là Chúa tể Quỷ mà cũng dễ gần gớm nhỉ!」
「Trời đất, ngài nói cũng đúng đấy. Từ giờ nhóc cứ gọi tôi thế nào nhóc thấy hợp là được rồi.
Tiện đây, tôi nghe rằng chỗ nhóc đang sản xuất mấy mặt hàng tốt lắm phải không?
Bán cho chúng tôi một ít không vấn đề gì chứ?」
「Oh, về cái đó ấy mà. Bọn ta cũng đang nghĩ hệt vậy luôn. Ta cũng mong nhóc hợp tác lắm.
Tất nhiên, giá cả thích đáng thì――mà cứ nói thêm về cái này thì cũng vô vị lắm, hả」
Ah, đúng thế đấy.
Người ta gọi cái này là gì nhỉ... cái cảm giác cạn lời này ấy?
Cái này còn chẳng phải là thô lỗ nữa!
Tôi chắc cái ông bên kia là quý tộc, có vẻ như tôi hành động khiêm nhường là sai lầm rồi. Có vẻ bên kia đã hiểu sai thái độ của tôi.
Dù sao, nó cũng phiền lắm. Kể cả tôi không đặc biệt phân phối hàng cho mấy gã này, thì cũng sẽ được thương hội phân phối cho thôi――vẫn là nhóm dưới quyền ủy ban phán xửmà.
Thôi thì cứ chơi trò tung hứng cho qua truyện đi nào.
Đây là cuộc nói chuyện của người lớn. Là kiểu "Thích gì tự đi mà lấy đê cha nội!"
Tôi từ chối lão thành viên Hội Đồng bất lịch sự đó bằng một nụ cười rồi rời khu đó sau khi đi chào hỏi qua một chút.
Cứ giữa cuộc nói chuyện đang dài, rất dai và dở, là cứ thêm ông Hội Đồng nữa lại đến.
Dù là hứng thú của tôi nó cụt từ sáng sớm rồi, nhưng mà tôi cũng vẫn cố nhịn vì có hy vọng đề xuất được gì đó ở đây, thế nên tôi mới đi vào chỗ họp hành họp hẹ này.
.
Và thế là hội nghị cũng bắt đầu...và từ đó trở đi thì mới là địa ngục thật sự cơ.
Buổi họp lần trước, cái buổi mà Hinata đề nghị xin cứu trợ từ chúng tôi ấy. Cô ấy kể tôi nghe rồi.
Việc phòng thủ sẽ được giao lại cho chúng tôi, bù lại bọn tôi sẽ được liên tục bơm tiền. Tức là bọn họ sẽ dùng chúng tôi, cùng lúc bọn tôi cũng được lợi từ họ.
À thì, tính ra thế là cũng bình đẳng đấy. Đằng nào thì bọn tôi cũng nằm ngay trên đường xâm lược của Đế Quốc mà. Nếu chiến tranh nổ ra thì tất nhiên là hậu phương phải liền với tiền tuyến rồi.
Thêm nữa, nếu mà họ chịu trả phí thì tất nhiên là tôi sẽ chấp nhận rồi. Chẳng có lý do gì để tôi từ chối cả.
Mà đó mới là phần chính.
Đề nghị tham dự cái hội nghị này chẳng qua cũng chỉ để cho họ mượn lực lượng thừa mứa của bọn tôi thôi.
Nói cách khác, tôi sẽ được thể hiện sức mạnh của các ma vật và đội quân hùng hậu tôi nắm giữ.
Mỗi quốc gia đều phải trả cho bọn tôi ngân sách quốc phòng, và chúng tôi sẽ giúp họ. Tuy nhiên, thực tế thì mỗi quốc gia đều có một lực lượng quân đội lớn, xét về số lượng thì họ thừa sức bỏ xa Tempest.
Tempest đã được công nhận là một quốc gia. Và vì chúng tôi hướng đến mục tiêu cùng hợp tác cùng phát triển với xã hội nhân loại nên chúng tôi cũng ko nên ngại mà nắm vai trò làm lực lượng phòng vệ cho liên minh.
Bên cạnh đó, giúp đỡ sẽ dễ chứng minh cho các quốc gia khác thấy được chiến lực của Tempest. Một hòn đá ném chết hai con chim.
Hinata nói là như vậy.
Lính trực tiếp dưới quyền Hội Đồng cũng chỉ có vài Thánh Hiệp Sĩ. Thế nên bằng cách dựng trụ sở cho chúng tôi thì họ có thể tin tưởng mà giao phó những phản hồi cấp bách.
Tôi tán đồng ý kiến đó, dù là bị lợi dụng nhưng tôi cũng đang có ý định kiếm lời từ họ đây.
Mà sao lại thành ra vầy rồi?
Cái bàn bị tôi đạp bay vèo lên rồi khi rơi xuống thì vụn thành cám dưới gót chân tôi.
Tôi bắt chéo chân lại, ngạo nghễ ngồi trên ghế, và lườm vào mặt mấy lão già Hội Đồng mặt cắt không còn hột máu. Họ hết hồn nhìn tôi còn tôi thì thở dài trong lòng.
Không, tôi cũng cố nhịn lắm rồi.
Kể cả trong số những người trưởng thành thì tôi được kêu là có trái tim bao la như biển cả đấy. Tôi còn có thể đi huyên hoang khắp nơi rằng đây là truyện nổi nhất trong mấy việc gần đây của tôi rồi cơ.
Là hiện thân của sự kiên nhẫn, xử lý tính ích kỉ của Milim là trách nhiệm của tôi. Và bởi trái tim tôi nó rộng lớn, bao la, tôi mới có thể cười mà bỏ qua cho cái sự ích kỉ của cô ấy.
Nhưng mà...
Mấy thằng già Hội Đồng này và cái thói tham lam ích kỉ vô độ của chúng thì sao ấy hả?
Câu trả lời là cái bàn bị nghiền vụn trước mặt bọn họ kia kìa.
「Ah, mấy người. Đang lôi ta ra làm trò đùa đấy hả?
Thích gì nói đấy, ta là người hầu của mấy ông đấy phỏng?
Aah? Ta không nói gì không phải là ta không biết đâu!」
Tôi chẳng hò hét gì cả, nhưng giọng tôi vẫn khắc nỗi sợ vào tâm trí của mấy lão già Hội Đồng.
Và tôi cũng chẳng thèm dùng『Haki Chúa tể Quỷ』nữa.
Vì nếu tôi dùng cái đó lên người thường thì trường hợp tốt nhất là họ sẽ lên cơn hoảng loạn, còn xấu nhất thì phát điên và chết trong cơn dại.
Tẩy não thì cũng được thôi, nhưng mà cơ hội giao hảo với con người sẽ bốc hơi hết nếu tôi làm thế. Tôi cũng chẳng hứng thú gì với đám búp bê chỉ biết VÂNG đến hết đời.
Nói cách khác, lần này tôi chỉ là giận quá rồi đập bàn đe dọa thế thôi.
Nhưng mà, hiệu quả ghê thật đấy.
「Không, không, Rimuru-dono bọn ta không có ý như vậy...」
Ngay từ đầu đã là thế rồi.
Gọi người trên, VUA của một quốc gia bằng "Dono".
Kể cả bọn tôi là một quốc gia, họ chỉ coi tôi là vua của một nước chư hầu, không phải một quốc gia ngang hàng.
Chắc hẳn mấy gã này đang coi thường ma vật bọn tôi.
Và nội dung của đoạn tranh luận lúc nãy là...
Èo, nào là chia sẻ bản thiết kế tàu, chia quyền kiểm soát mê cung, không đánh thuế những người sống ở các thị trấn vệ tinh chứ không phải ở Tempest...
Đó toàn là những yêu cầu ích kỉ của bọn chúng thôi.
Tôi là một Chúa tể Quỷ đấy, trời ạ! Thế nên, tôi muốn được đối xử cho phải phép, nhưng họ lại đang có thái độ cực kì vô lý.
Kể cả họ có là quý tộc quý tiếc gì đại diện cho quốc gia trời đánh nào thì tấm lòng bao dung như biển cả của tôi nó cũng khô queo rồi.
Không, phải nói là Yuuki đúng là một con cáo ranh ma khi mà có thể dắt mũi được đám chồn béo ục ịch này. Tôi chẳng đời nào làm nổi đâu.
《Báo cáo. Vì vậy, tôi mới nói tôi sẽ là người trình bày cơ mà》
Có vẻ là Raphael mới nói gì đó nhưng chắc là tôi tưởng tượng thôi.
Raphael-san chỉ là một kỹ năng thì không thể xâm phạm nhiều như thế được.
Chắc tôi giận quá nên mới nghe ra mấy cái vớ vẩn thế. Nhưng ít ra nó khiến tôi bình tĩnh lại chút ít.
「Eh? Vậy, mấy người có ý gì hả?
Hay là định kêu ta hục mặt ra kéo xe ngựa cho mấy người như nô ɭệ sao?」
「K, không! Hiểu nhầm thôi! Bọn ta không có ý như vậy...」
Tôi tập trung vào cái lão đang điên cuồng bào chữa, và đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó là lạ.
Ánh mắt của lão đang nhìn về phía kia của cửa phòng họp.
Khi tôi lắng nghe kĩ, có mấy tiếng bước chân. Rõ ràng lão đã cho gọi hộ vệ rồi.
Khi tôi để ý việc đó, cánh cửa bật tung ra và vài người lính cùng một người đô con xông vào.
「Oh oh, sung thế. Nhóc là thằng ngốc tự xưng là Chúa tể Quỷ đấy hả?
Nhưng ngươi chỉ mang theo ba người, kiêu quá nhỉ?
Ngu lắm!
Ta sẽ xử lý ngươi rồi đạp lên ngươi, lũ quái vật chúng bay sẽ phải cầu xin sự nhân từ của ta!」
Gã đô con sủa lớn.
Hả? Gì chứ?
Định đập ta rồi biến ta thành thuộc hạ của ngươi ấy hả?
Thằng đó vừa nói cái gì cơ? Mình mới bị ngu đi à? Chẳng hiểu thằng đó nói cái gì hết luôn ý.
《Giải đáp. Người đàn ông đô con [ngu ngốc] này nói rằng hắn sẽ đánh bại chủ nhân và biến ngài thành thuộc hạ》
Cái đó thì tôi hiểu!
Nếu như đang mặt đối mặt mà còn phải nghe giải thích thế, chắc tôi ngu thật.
「Oi..... Cả nhóm cùng nhất trí việc này hả?」
Đáp lại câu hỏi từ cái thằng tôi đang mệt lắm rồi này,
「Ngươi bị ngốc sao? Hẳn là thế rồi! Hay là, ngươi đang hoảng loạn sao?
Nếu ngươi nằm xuống và liếʍ giày cho ta thì ta sẽ khiến ngươi không phải đau đớn.」
Gã đô con trả lời cùng với tràng cười thô thiển.
Nhưng giữa những thành viên Hội Đồng vẫn còn choáng váng và sợ hãi,
「Tôi không chưa từng nghe đến việc này. Thế này là sao đây?」
「Ai đầu têu thế?」
「Người lính đó đang mặc giáp có biểu tượng của Vương Quốc Ingrasia. Tức là do Vương Quốc Ingrasia sao?」
Tôi có thể nghe thấy thế từ một người đang lúng túng, rõ ràng là ông ta không liên quan và một người đang bình tĩnh đánh giá tình hình.
Có nghĩa đó không phải là quyết định chung của Hội Đồng mà chỉ là liều mạng để huênh hoang sức mạnh à? Mà, có vẻ Hinata không biết gì về chuyện này, mà chắc đây cũng không phải quyết định của chung.
Tôi cho là vậy.
「Oi, đừng vào khi chưa được cho phép chứ.
Hội Đồng đang họp đấy.
Mấy người, đây không thể nào chấp nhận là hành động của một người lính được」
Hinata bình tĩnh đề nghị gã đô con và người của hắn rút đi.
「Hahaha, Hinata-dono. Không sao đâu.
Là lão phu gọi họ tới. phải dạy cho lũ vô phép kia một bài học mới được」
「Gavan-dono, ông mất trí rồi sao?
Tôi chưa từng được nói về việc này.......
Hơn nữa, không phải mấy người đã giao quyền quyết định của Hội Đồng cho tôi sao?」
Giọng Hinata trầm và lạnh hẳn đi.
Ah, có vẻ cô ấy giận thật rồi. Tôi nghĩ chắc chắn đó là vì phán đoán của lão ngốc kia rồi.
「Nữ nhân, im mồm. Ah?
Ta không cần biết cô là cựu Thánh Hiệp Sĩ hay gì, nhưng ta là đội trưởng đội hiệp sĩ Ingrasia, Reiner-sama này không phải kẻ địch của cô.
Không phải là cô són ra quần vì bị tên Chúa tể Quỷ èo uột này đánh bại đấy chứ? Hả, cô Đội trưởng Thánh Hiệp Sĩ-sama.
Dù sao, vị trí đó cô đạt được là do quyến rũ được thằng Hồng Y tà da^ʍ đó thôi.
Bọn tiểu tốt có đánh đấm với cô vì cũng là trò nhàm chán thôi. Chẳng thể gϊếŧ nổi một Chúa tể Quỷ, kì cục!
Nhưng mà...cô cũng không phải là xấu xí gì đâu hả. Nếu muốn thành người của ta thì ta cũng không ngại coi cô là ái thϊếp đâu.」
Ah, thằng này tận số rồi.
Biểu cảm của Hinata vẫn không đổi. Gương mặt lạnh lùng và xinh đẹp của cô ấy vẫn vậy.
Thế nhưng, đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng, chắc giờ trong cô ấy đang sôi ùng ục như nham thạch ấy chứ.
「Ây chà, Reiner-kyou. Không phải thế là hơi thô lỗ sao?
Dù sao, ta cũng có chút hứng thú với tên Chúa tể Quỷ đó. Độc chiếm hắn thì cũng không hay đâu.
Đúng rồi.
Ta quên nói, nhưng Sir Reiner đây là một mạo hiểm giả hạng A, có thể đánh bại được cả Anh Hùng.
Ngài ấy mạnh hơn tất cả các ngươi, bao nhiêu người gộp lại cũng thế thôi.
Đừng kiêu căng khi mà ngươi mới có chút xíu sức mạnh.」
Đột nhiên, khi câu đó được tuyên bố tướng lên, một cơn ớn lạnh khó tả chạy dọc sống lưng tôi.
Khϊếp quá đi. Ông chú này chọc tức được tôi-một thằng rất khó bị chọc tức. Tài năng đáng kinh tởm quá đê.
「――Oi, mấy người... Đó, là quyết định của Vương Quốc Ingrasia sao?」
Hinata hỏi với một giọng bình tĩnh không để người khác thấy được cơn giận của cô.
「Fufu, đúng thế. Bởi vì, Hội Đồng cũng đã thông qua quyết đinh này rồi.
Giờ, bắt đầu bỏ phiếu thôi.」
Một gã trai trẻ tóc vàng đứng dậy.
Cả phòng họp ngập trong sự phấn khích.
「Elric-ouji ――. Đây là ý của người sao?」
「Đúng, Hinata. Cô nên ngồi xuống đi」
Hoàng tử cơ á.....?
Thằng ngốc, không, cái cậu hoàng tử này là chủ mưu ấy hả?
Có vẻ cậu ta là hoàng tử của Vương Quốc Ingrasia, nhưng chắc là thanh niên này cũng có bôi trơn cho vài ông trong Hội Đồng rồi.
「Giờ, hãy bỏ phiếu nào.
Ta sẽ đánh bại Chúa tể Quỷ này ngay tại đây và biến hắn thành thuộc hạ.
Ai đồng ý, mời đúng dậy!」
Gã hoàng tử hô vang, và rồi đa phần các thành viên Hội Đồng đứng dậy, treo trên mặt một nụ cười kinh tởm.
Hẳn là mấy lão này cũng có ngấm ngầm trao đổi với tranh luận hết rồi.
Tình hình tài chính mỗi quốc gia, phản ứng của hoàng tộc, cũng như công văn giấy tờ hội họp kiểu vậy, tôi đều đã cho Souei điều tra ra ngọn ra ngành hết cả.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ Hội đồng lại dễ bị đút lót thế này. Không lường được tiến triển thế này đúng là thất bại của tôi mà.
《Thông báo. Không có vấn đề gì. Mọi thứ đều nằm trong dự tính.》
Ể? Trong dự tính sao?
Tôi thấy như hiện ra ảo cảnh Raphael đang nở một nụ cười gian vậy.
「Rimuru-sama, đây ạ!」
Souei đưa tôi vài quyển sổ kê khai.
Ah........là kê khai mật đấy. Có thực là cái này cũng trong dự tính không?
Trước khi có ai kịp nhận ra, tôi rà trong sổ những kẻ ăn hối lộ và thế là lộ ra hết những gã thông đồng với nhau.
Quả là một màn diễn không chút kẽ hở.
Số lượng trong sổ cũng khớp với số người theo phe hoàng tử Elric.
Nhưng mà giờ thì chẳng có gì hơn một trò cười cả, vì tôi đã nắm chắc bằng chứng không thể chối cãi trong tay rồi.
Những người còn lại trong hội đồng không đứng lên thì bối rối quay qua hỏi những người khác,
「Tôi chưa nghe gì về cái này hết!」
「Dù là Rimuru bệ hạ đã đích thân tới đây, đối đãi kiểu này sẽ thành vấn đề to đấy!」
「Những việc thế này đáng nhẽ phải không được chấp thuận mới đúng. Nếu mấy ông vô lý thế này thì có Hội Đồng để làm gì!」
Họ đều phẫn nộ và cảm thấy bị xúc phạm.
Còn giờ, những thành viên còn ngồi thì cũng không phải do họ linh động hay thuần tính gì đâu.
Tôi biết là thế vì họ gọi tôi bằng kính ngữ phù hợp.
Không chắc là quốc gia của mấy người đó có trong sạch hay không, nhưng mà tôi sẽ tin tưởng họ hơn nhiều mấy nước gửi đi vài ông đại biểu bất hảo thô lỗ kia.
Dù sao, vì mỗi thành viên trong Hội Đồng đều đại diện cho quốc gia của họ, thế nên họ cũng là tiêu biểu thôi.
「Biểu quyết đã xong. Đa số tán đồng, Hội Đồng thông qua vấn đề này!」
Nở mũi vì thành công này hoàng tử Elric hô to.
Những đại biểu đồng thuận thì vỗ tay.
Những thành viên còn ngồi thì gục đầu xuống, trong khi đó Hinata vẫn lạnh lùng nhìn tấn hài kịch.
Vì đem vũ khí bị cấm nên giờ cô ấy ta không tấc sắt, nhưng nếu bây giờ cô mà có một cây trong tay thì hắn đang siết chặt cán ghê lắm rồi.
「Giờ đã được cho phép rồi đấy, chọn liếʍ giày cho ta hoặc là nhận lấy thống khổ đi!」
Gã hề tên Reiner đứng trước mặt tôi pha trò thế đấy.
Hinata nhìn qua tôi. Có vẻ cô ấy định quyết định hành động dựa trên phản ứng của tôi.
Vậy thì.
「Đấu tiên, ta muốn xác nhận chút chuyện. Được không?」
「Aah? Gì hả? 」
「Không, chỉ là quyết định của mấy người thôi. Xem đây là quyết định mang tầm quốc gia của mấy người có được không?」
「Hha! Mày bị ngu à? Bây giờ còn nói thế, vậy cò――」
Shuna bật dậy, lôi một cái quạt gấp ra và vung mạnh.
Và chỉ vậy, Reiner đang nói dở bị cho tập bay. Hắn đang co rúm ró sau khi làm bay tung chỗ bàn ghế trên đường bay và cho hôn tường.
「Ta nhịn đủ rồi, từ nãy đến giờ nghe những thứ bẩn tai như vậy....
Tê, tên khốn nhà ngươi, với Rimuru-sama mà chúng ta kính mến, th-thật hỗn xược...」
Shuna chậm rãi tiến về phía Reiner.
Ây cha, hình như chẳng phải mình tôi nổi nóng nhỉ.
Hay đúng hơn là có người khác bùng cháy rồi nên tôi cũng nguội mất.
Tôi ngó quanh và bắt gặp ánh nhìn của Hinata, cô ấy cũng đã bình tĩnh lại rồi nhỉ? Tôi cảm giác như chúng tôi có thể trò chuyện chỉ qua ánh mắt vậy.
「Tên rác rưởi. Ta sẽ không gϊếŧ ngươi nhanh vậy đâu. Ta nhớ không nhầm, ngươi nói ngươi là rank A hả.
Ta cho phép ngươi đánh nghiêm túc.
Giờ, đứng dậy rồi nhào vô mà kiếm ăn này」
Cô ấy chỉ cái quạt vào Reiner, và Shuna lườm hắn với ánh nhìn gϊếŧ người.
「Re-Reiner! Ngươi đang làm gì vậy!? Mau làm ả đàn bà hỗn xược này ngậm mồm lại đi.
Ngươi còn phải đánh bại tên Chúa tể Quỷ kia nữa. Không có thời gian để làm trò đâu!」
Gã hoàng tử Elric không thể hiểu nổi tình huống này, ra lệnh cho Reiner đánh lại.
Nhưng, Reiner không dám động đậy.
「Không vào hả? Thế thì ta vào――」
Shuna chuẩn bị bước tới,
「Hi, hiiーー!!」
Reiner nằm thành một đống lôm côm, hai tay ôm đầu.
Từ dưới háng hắn, một dòng nước rỉ ra, bốc khói.
Whoa, hắn bậy ra quần luôn ấy hả? Tôi sốc quá nên cũng cạn cả lời luôn.
「Shuna, dừng tay!」
Shuna nghe lệnh tôi, gật đầu rồi lui về chỗ ở sau tôi.
Reiner bắt đầu khóc như con nít, dãi nhớt trộn với nước mắt nước mũi bò dưới đất.
Trận đánh có thế là kết thúc rồi. Đối thủ của hắn ở mức độ ngớ ngẩn quá mà.
「Giờ thì, Elric phải không nhỉ?
Nhà ngươi gây sự với ta, nhưng mà từ giờ ngươi sẽ làm gì đây?
Cả mấy người nữa, quốc gia của các ngươi có vẻ cũng tán đồng truyện này nhỉ?
Tất cả đều muốn chiến, đúng chứ?」
Mặt chúng trắng bệch đi và mặt cúi gằm xuống sau khi tôi nở một nụ cười và hỏi.
Kết quả đã định đoạt. Lý do mấy gã ngu đần này thua là vì chúng nghĩ chỉ một tên vô danh tiểu tốt cũng đòi đánh với một Chúa tể Quỷ.
Không, Vương Quốc Ingrasia không giáp với Đại ngàn Jura. Thế nên chúng không thể biết được hiểm họa từ các ma vật.
Các thành viên Hội Đồng tán đồng lần này đều là từ các tiểu quốc cùng phường với Ingrasia. Ý định của các nước và ý định của các thành viên hội đồng có thể khác nhau, nhưng sự khinh thường của chúng với mà vật có lẽ là như nhau.
Sau tất cả, lũ quý tộc là thể loại chỉ biết thân mình thôi. Dù sao, cũng có vài kẻ đổi ý cũng như là quốc gia của chúng. Để mà hợp tác với những nước như thế thì tôi còn phải cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại đã.
Vì tôi chỉ lướt qua đám tài liệu rồi xử lý qua loa, tốt hơn hết là sau này tôi phải để ý xem lại nữa.
Cuối cùng, các thỏa thuận quan trọng đã được Hội Đồng thông qua và chấp thuận sau khi tôi dọa dẫm họ chút đỉnh.
1. Hợp tác về mặt quân sự với Tempest.
2. Cấp quyền đi lại cho quân đội Tempest.
3. Tempest chính thức gia nhập Hội Đồng Liên Minh.
4. Trụ sở Hội Đồng Liên Minh phải dời đến Tempest.
5. Trụ sở Hiệp hội Phán xử Tự do phải dời đến Tempest.
Ép chúng phải ký vào, thế là qua êm hết.
Tất cả đều đồng tình nhất trí.
Ranh ma hơn chúng rồi dùng tiểu xảo thì không hợp với tôi.
Thế nên, tôi chỉ việc kiểm soát chúng bằng sức mạnh thuần túy thôi, còn lại đâu sẽ vào đấy. Tôi không phải là người gây sự, thế nên tôi cũng khá hài lòng.
Như vậy, hội nghị kết thúc mà chẳng có gì hết, rồi chúng tôi rời phòng họp.
.........
......
...
Và, đó là toàn bộ câu truyện.
Hoàng tử Elric, lão già tên Gavan là Bộ Trưởng ở Ingrasia và cũng là một thành viên Hội Đồng.
Chúng phải điếng người toàn tập, có vẻ là chúng phát hoảng khi biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng mà gieo gì gặt nấy thôi.
Tất nhiên, tôi đã ra lệnh cho Souei sau khi buổi họp kết thúc. Tôi bảo cậu ta gửi cuốn sổ tới mỗi quốc gia. Như vậy, mẫy gã ngu ngốc thô thiển đó sẽ bị thanh trừng thôi.
Kể cả có được tha mạng thì cũng mất chức, có thể xem là bọn chúng tàn rồi.
Và thêm nữa, Vương Quốc Ingrasi.
Vì giao thông hạ tầng, quốc gia này đã là trung tâm của sự yên bình đối với nhiều quốc gia.
Công nghệ cũng khá đáng kể, nhưng mà không có nghĩa là năng suất của họ cũng cao.
Đời sống tinh thần cũng tốt, nhưng mà chẳng là gì hơn những sao chép của Yuuki để những "người du hành thế giới" được sống thoải mái cả.
Vì trụ sở của một cơ quan quan trọng như Hội Đồng và cả Hiệp hội bị dời đi, vai trò làm trung tâm của quốc gia này cũng chấm hết.
Nếu họ không làm gì cả mà để nguyên như bây giờ, chắc chắn là quốc gia đó sẽ lụi tàn.
Dù gì thì đó là hệ quả tất yếu, chẳng có lý do gì mà tôi phải ăn năn cả.
「Ôi chà, Tempest trở thành trung tâm mới, cả tôi cũng tán đồng việc này!」
Đó là những gì Hinata nói.
Nếu cô ấy đã nói vậy, thì những gì sẽ xảy đến với Vương Quốc Ingrasia là rõ mồn một rồi. Hinata không nói gì cả.
Về vấn đề này, quyết định của Hinata nắm vấn đề then chốt. Cô ấy đã nhanh chóng trở về để chuẩn bị rời đi. Có khi, Hinata lúc đó còn giận hơn cả tôi ấy chứ.
Tôi nghĩ trong khi uống cái-thứ-giống-cafe.
「Đúng ra mà nói, lần này ta cũng thu được nhiều kinh nghiệm quý báu」
「Hả?」
「Không phải thế, tôi cũng thấy phẫn nộ lắm, tôi có khi đã cả giận mất khôn ấy chứ.
Nếu Shuna hành động chậm hơn một xíu thôi có khi mấy lão ở trong đó cháy thành hư không rồi ấy!」
Phụtttt! Tôi phun ra hết chỗ cafe mới uống.
Vậy mà tôi còn đang ngưỡng mộ Benimaru vì đã trưởng thành hơn. Cứ tưởng cậu ta đã trầm tính đi ít nhiều, thế mà suýt nữa mất kiểm soát vì giận ấy hả.
Hình như cái sự ngưỡng mộ của tôi theo gió bay mất rồi. Đúng hơn là... nguy hiểm vãi nồi! Có khi tôi thành kẻ thù của toàn nhân loại vì cuộc thảm sát ở đó cũng nên.
「Oioi, cậu tuyệt đối phải tránh việc đó đi đấy nhé!?」
「Hahaha, đùa thôi. Tôi không nghiêm túc đâu mà!」
Dù cậu Benimaru này đang cố lừa tôi bằng một nụ cười thoải mái, nhưng mà tôi không bị lừa đâu nhá.
Cậu này đang nghiêm túc vật vã ra ấy.
Trong hội nghị lần tới có khi tôi phải cân nhắc cẩn thận người tôi đưa cùng mới được.
Sau đó,
「Rimuru-sama, em làm được rồi!
Ông chủ Kirsch đã quyết định sẽ đến Tempest rồi!」
Shuna quay lại, và tươi cười báo cho tôi.
「Vì em nghe rằng ông ấy chuẩn bị đóng cửa hàng và nghỉ việc――,
Ông ấy có vẻ rất sẵn lòng khi em mời ông ấy!」
「Thật sao?」
「Vâng!」
Tuyệt vời.
Thế này, chỉ cần tôi chuẩn bị được đường thì mỗi ngày đều có bánh để ăn không còn là truyện trong mơ nữa.
Không, chỉ cần có nguyên liệu thôi, không phải tôi có thể làm được mọi loại bánh sao?!
「Tuyệt vời, đúng là Shuna!」
Khi tôi khen em ấy, Shuna cúi đầu mỉm cười.
Lần này Shuna đã rất tích cực rồi.
Hoàn toàn đối lập với cái cô thư ký đáng thất vọng kia luôn. Nếu là cô thư ký kia, có khi nương tay rồi lão Reiner vẫn thăng ấy chứ.
Và sau đó mà chèn thêm mấy câu nói dối "điêu luyện", chắc chắn là nát. Mà, không phải chỉ mình Shion dính, mà tôi cũng liên lụy theo.
Lần này, may nhờ Shuna, cuộc đàm phán mới êm xuôi được.
Nhưng, thành tựu lớn nhất của em ấy vẫn là thuyết phục được Oyaji cứng đầu kia.
Tôi đã thành khẩn đề nghị ống ấy một lần rồi, nhưng mà chẳng sơ múi gì cả.
Em ấy đã làm rất tốt.
Như vậy là hội nghị đã thành công tốt đẹp và chúng tôi trở về Tempest.
Nhiều truyện đã xảy ra, nhưng mà kết quả thì rất tốt, Không cần nói cũng biết, từ nay về sau bánh ngọt sẽ được thêm vào thực đơn tráng miệng rồi.